Một kích nặng nề trong dự liệu không xuất hiện, hắc điện chân khí vừa chạm vào người Kim Tiểu Uyển liền như nước đổ vào miếng bọt biển, lập tức bị hút vào trong. Đồng thời, hắc điện chân khí trong nháy mắt khuếch tán vào toàn bộ kinh mạch, tiếp theo, cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, khiến Kim Tiểu Uyển không đứng vững được, ngã ngồi trên mặt đất.
Chờ khi Kim Tiểu Uyển tỉnh táo lại, phát hiện công lực bản thân mình so với trước kia đã mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần, hơn nữa kinh mạch cũng đã rộng rãi hơn nhiều, liền thất kinh. Nàng cũng không biết, nàng hiện giờ đã bị ta mạnh mẽ ép từ địa giai trung phẩm đề thăng lên thiên giai hạ phẩm, tăng liền 2 đẳng cấp!
"Tiểu Uyển? Tiểu Uyển?"
Giọng Kim Thượng Vũ vang bên tai, khiến Kim Tiểu Uyển hồi thần lại, quay đầu thấy thái gia gia đang khó tin nhìn mình, nói: "Thái gia gia?"
Sắc mặt Kim Thượng Vũ tràn đầy kinh ngạc đứng xa quan sát Kim Tiểu Uyển một phen, nói: "Tiểu Uyển, xảy ra chuyện gì? Tu vi của con sao đột nhiên tăng lên thiên giai hạ phẩm?"
"Ta, ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, vừa nãy..." Kim Tiểu Uyển nói đến đây, vội nhìn bốn phía, nhưng nào còn bóng dáng ta và Triệu Thu Hàn?
Kim Thượng Vũ cũng chợt hiểu ra, kinh ngạc: "Chẳng lẽ là Dương tông chủ giúp con tăng tu vi?"
Ngoại trừ cái khả năng này, Kim Tiểu Uyển cũng không nghĩ ra nguyên nhân khác, trong lòng nàng cũng không biết nói là cảm xúc gì, không biết nên hận thù hay là cảm kích. Lại đột nhiên, trong mắt nàng nỗi lên một tầng sương mù, đứng mạnh lên, quay về bầu trời hét to: "Ai cần ngươi giúp ta? Ai thèm ngươi giúp ta! Dương Đào, tên hỗn đản ngươi! Ngươi cho là như vậy thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Ngươi đi ra! Nhanh ra đây cho ta! Đi ra!"
Bốn phía một mảnh yên tĩnh.
Kim Tiểu Uyển hò hét một trận, nhưng không có lời nào đáp lại.
Giống như bị rút hết sức lực, nàng vô lực ngã quỵ trên mặt đất, tay che mặt, khóc ra thành tiếng. Ở trong lòng nàng, cũng không rõ vì sao mình lại khóc?
Kim Thượng Vũ ở một bên như có chút hiểu ra nhìn Kim Tiểu Uyển. Trong mắt chợt hiện vẻ bi thương, lẩm bẩm: "Oan nghiệt mà, oan nghiệt!"
....
"Ngươi vì sao phải giúp nàng? Nàng không phải rất hận ngươi sao?" Giọng Triệu Thu Hàn rất bình tĩnh.
Ta cười, nói: "Oan oan tương báo bao giờ mới dứt, ta chỉ muốn bản thân mình an tâm một chút mà thôi, về phần nàng suy nghĩ ra sao, vậy không phải chuyện ta có thể quản."
Theo tay ta vung lên, không gian liệt phùng xuất hiện, liếc nhìn Kim gia xa xa lần cuối, bằng thị lực của ta, tuy rằng cách xa vài dặm, nhưng vẫn có thể nhìn rõ Kim Tiểu Uyển đang nức nở, khẽ thở dài một tiếng, sau đó không do dự mang theo Triệu Thu Hàn đi vào.
Lần thứ hai bước ra khỏi không gian liệt phùng, đã tới Thủy gia.
Biệt thự Thủy vẫn thanh u tĩnh lặng như trước, thần niệm ta buông ra, lập tức nắm được nơi phân bố người nhà Thủy gia. Thân hình khẽ động, liền tới trước cửa phòng luyện công Thủy Thanh Hoa.
Gian phòng này là nơi tĩnh dưỡng của Thủy Thanh Hoa, hầu như mỗi ngày vào lúc này, Thủy Thanh Hoa đều sẽ vào phòng luyện công tĩnh tọa. Tĩnh tọa cũng không phải luyện công, mà chỉ đơn thuần bình ổn tâm tình. Cái đó và chân khí thuộc tính thủy hắn tu luyện có liên quan đến nhau, tĩnh tọa như vậy, có thể để hắn từ trong bình thường tìm được cảm ngộ, càng có thể giúp đề thăng tu vi.
Gian phòng bị Thủy Thanh Hoa thiết đặt chân khí phòng ngự, loại trình độ phòng ngự này, với ta mà nói như mỏng manh như một tờ giấy, nháy mắt liền phá.
Phòng ngự vừa vỡ, tự nhiên sẽ kinh động đến người bên trong. Không chờ Thủy Thanh Hoa mở miệng, ta liền truyền âm vào nói: "Thủy lão ca, là ta." Nói xong liền đẩy cửa ra, cùng Triệu Thu Hàn đi vào phòng luyện công.
Mà ở bên trong phòng luyện công, cũng không chỉ có một mình Thủy Thanh Hoa, Thủy Hương Vân cũng ở nơi này. Nàng nhìn thấy ta, trong mắt toát vẻ mừng rỡ, nhưng lập tức thấy Triệu Thu Hàn, vẻ mừng rỡ liền bị một tia u oán thay thế.
Thủy Thanh Hoa có vẻ rất vui mừng, đứng dậy cười to nói: "Dương lão đệ, ngươi đã có một thời gian rồi chưa trở về! Hôm nay chúng ta phải uống một bữa!"
Ta mỉm cười nói: "Được! Thuận tiện gọi tiểu tử Hoàng Phủ Phi Long tới chung vui!"
Thủy Thanh Hoa càng thêm hăng hái, cười to nói: "Không sai không sai! Tiểu tử Hoàng Phủ gia có chút rượu ngon, uống rượu tự nhiên là càng nhiều người càng tốt!"
Nói xong quay về phía Triệu Thu Hàn, chắp tay cười nói: "Không ngờ rằng Minh thủ cũng tới, lão phu không tiếp đón từ xa, ngàn vạn lần xin đừng phiền lòng!"
"Thủy lão không cần đa lễ, ở nơi này, ta chỉ là người của Dương Đào." Triệu Thu Hàn bình tĩnh nói.
Ta sửng sốt, liếc mắt nhìn Triệu Thu Hàn, nàng nói xong lời này rất dễ làm cho người ta hiểu lầm, biết nội tình thì nàng là người hầu của ta, mà không biết rõ, thì sẽ tưởng nàng là nữ nhân của ta!
Ta chuyển mắt sang Thủy Hương Vân, chỉ thấy nàng cũng nhìn ta, trong ánh mắt tràn đầy vẻ u oán, môi cắn chặt, sắc mặt hơi tái nhợt. Quả nhiên là hiểu lầm.
Ta lại liếc sang Triệu Thu Hàn, phát hiện sắc mặt nàng vẫn như thường, không có chút thần sắc mất tự nhiên, giống như vừa rồi chỉ đang trần thuật một sự thật.
Con mắt Thủy Thanh Hoa híp thành một đường, không khác gì Tào Tháo gian hùng, truyền âm nói: "Tiểu tử tay chân thật nhanh nhẹn..." Sao ta nghe mùi lại chua như vậy chứ? Tiếp theo cười ha ha, nói với Triệu Thu Hàn: "Thu Hàn tiểu thư đường xa mà đến, tiếp đón không chu đáo, nơi này có vài chỗ xem được, không bằng để Vân nhi mang ngài đi dạo bốn phía có được không?"
Triệu Thu Hàn liếc mắt nhìn ta, ánh mắt chuyển hướng Thủy Hương Vân, gật đầu.
Ta mỉm cười, nói với Thủy Hương Vân: "Hương Vân, phiền nàng rồi."
"Giữa chúng ta khi nào lại nói lời xa lạ như vậy..." Thủy Hương Vân u oán một câu, ánh mắt phức tạp liếc nhìn ta, liền đứng dậy mang theo Triệu Thu Hàn rời khỏi phòng.
Sau khi hai người bọn họ đi, ta cảm giác cả người nhẹ nhõm, quay lại thấy Thủy Thanh Hoa được như cười như không nhìn ta, nhất thời có chút sợ hãi.
Thủy Thanh Hoa cười hắc hắc, chầm chậm uống một ngụm trà, nói: "Nhân bất phong lưu uổng thiếu niên, không tệ, không tệ..." Cũng không biết hắn nói trà không tệ, hay là ý gì khác.
Ta chỉ có thể cười xấu hổ.
Thủy Thanh Hoa buông chén trà xuống, nhìn ta chằm chằm một hồi, sau đó cười ha ha nói: "Dương lão đệ, ngươi không cần khẩn trương như thế, tuy rằng đứng ở góc độ trưởng bối Vân nhi mà nói, ta phải đập cho ngươi một trận, nhưng mà đứng ở góc độ nam nhân, ta còn rất là hiểu ngươi..."
Ta nghi hoặc nhìn hắn, hắn hiểu ta thế nào đây?
Chỉ nghe Thủy Thanh Hoa lắc đầu tiếp tục ra dáng vô hạn, thở dài nói: "Giống như ca ca đây là anh hào trác việt phong độ nổi tiếng, nhiều nữ tử ái mộ, cũng là chuyện bình thường, lúc lão ca ta còn trẻ, ở trên phương diện này cũng có chút phiền não mà..." Rồi lại ra dáng đắc ý nghênh ngang kèm theo thổn thức hoài niệm.
Ta liền bị đánh bại, khóe mắt giật giật, cái bộ dáng lão ca này, thật là không nghĩ ra được thời trai trẻ có bao nhiêu năng suất.
Thấy ánh mắt ta lộ vẻ hoài nghi vô hạn, Thủy Thanh Hoa đắc ý không thôi, nói: "Ngươi đừng không tin, nên biết, ban đầu thái nãi nãi Vân nhi, chính là băng tuyết mỹ nhân nổi tiếng toàn Liên bang, người truy cầu vô số, nhưng nàng tâm cao khí ngạo, người nào cũng thấy chướng mắt, hắc hắc, cuối cùng cũng không phải bị mị lực lão ca ta thuyết phục, kỹ áp quần hùng, ôm mỹ nhân về? Lúc đó Hỏa Vân lão quỷ tức tới bốc khói ra đằng tai, suýt chút nữa muốn tự sát, thật là hả lòng hả dạ mà, ha ha ha ha..."
Ta thầm lau một bã mồ hôi, xem ra ân oán giữa Thủy Thanh Hoa và Hỏa Vân Nộ, không chỉ đơn giản là đối đầu trên diện đấu võ, còn liên lụy tới cả tình trường nữa... Tuy rằng ta tình nguyện tin tưởng hắn đã dùng biện pháp phi thường mới ôm được mỹ nhân, nhưng dù sao hắn cũng là trưởng bối của Thủy Hương Vân, Hương Vân còn phải dựa vào hắn bóng gió mới xong chuyện được, lập tức phải làm trái lương tâm sách sách tán thưởng: "Thật là không biết được, Thủy lão ca còn trẻ tuổi đúng là một người phong lưu, bội phục, bội phục!"
"Nào có nào có..." Thủy Thanh Hoa ra vẻ bề ngoài thì khiêm tốn khoát tay, trong lòng thì lại đang đắc ý không thôi, sau đó cười nói: "Hiện giờ nói một chút chuyện của ngươi đi, vừa rồi nói nói nhiều như vậy, chính là nói cho ngươi, lão ca ta cũng không phải người cổ hủ, cũng mặc kệ ngươi có mấy cái phụ nhân, nam nhân có năng lực, nhiều hồng nhan tri kỷ cũng là bình thường, chỉ là ta mong ngươi có thể làm được một việc, cho dù thế nào, cũng không được phụ Vân nha đầu, điểm này ngươi có thể làm được chứ?"
Ta bị Thủy Thanh Hoa nói chấn trụ, mở to mắt mà nhìn, có chút phản ứng không kịp, sau đó gật mạnh đầu, cắn răng đảm bảo: "Ta có thể làm được!"
Thủy Thanh Hoa cười ha ha, vỗ tay nói: "Vậy thì tốt rồi, Vân nha đầu tâm nhãn hơi nhỏ một chút, nhưng cũng không phải người không uốn nắn được, ta sẽ giúp ngươi đánh động một chút."
Kế đó, Thủy Thanh Hoa ta tình huống gần đây, lại hỏi ta chuyện thiên giai đại chiến ở nghi thức kế vị Minh thủ là thật hay giả.
Ta nói giản lượt một chút, cũng không muốn giấu hắn, bởi vì dù sao hắn cũng đã đoán được vài phần, giấu cũng không có ý nghĩa, liền trực tiếp nói ra lúc đầu đại chiến đã được thông đồng.
Thủy Thanh Hoa cười ha ha, nói: "Ta đã nói mà, tuy rằng chưa thấy qua người thiên giai thượng phẩm chiến, thế nhưng cũng tuyệt đối không chỉ có chút uy thế đó, hiện giờ xem ra quả không sai! Được rồi, hai gã cao thủ Hải tộc kia, làm sao mà nghe ngươi sai khiến? Bọn họ cũng đều có tu vi thiên giai thượng phẩm mà?"
Ta mỉm cười, nói: "Lúc ở Hải tộc ta đánh bọn họ đến sợ khiếp, hiện giờ hai người bọn họ tuy rằng lợi hại, nhưng càng thêm sợ chết, cho nên tự nhiên ta nói gì nghe nấy."
"Tốt! Tốt! Tốt!" Thủy Thanh Hoa vỗ bàn cười to, "Quả nhiên là không nhìn lầm ngươi! Ngươi nếu có thể lấy 1 địch 2 mà khiến họ đại bại thần phục, một thân tu vi tất nhiên là tuyệt đỉnh đương đại! Thật sự là đáng mừng!"
"Thủy lão ca, ngươi sẽ không trách trước giờ ta vẫn gạt ngươi sao?"
Thủy Thanh Hoa lắc đầu, nói: "Ngươi cũng quá khinh thường lão ca ta rồi, loại chuyện như thế, tự nhiên càng ít người biết càng tốt, mà hôm nay ngươi đã thành khẩn nói cho ta biết, ta đã đủ cao hứng rồi!"
Sau đó, ta cùng Thủy Thanh Hoa nói một vài chuyện phiếm, đàm luận sang võ học. Ta lúc này, sau khi kế thừa ký ức Mạc Sát, nhận thức võ học đã khác xa, thân là đệ tử thân truyền của cường giả đệ nhất nhân tộc Lan Vọng Ca, nhận thức võ học của Mạc Sát so với Thủy Thanh Hoa cao hơn không biết bao nhiêu lần. Cho nên, lúc nói chuyện với nhau, ta thường lơ đãng nói thêm 2-3 câu, Thủy Thanh Hoa liền có cảm giác hiểu ra. Mà hắn đối với ta có được kiến thức như vậy dù hơi nghi hoặc, nhưng biết cảnh giới tu vi ta thì hắn không thể sánh bằng, cho nên cũng không để ý lắm.
05-07-2010, 08:34 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
Cực Phẩm Chiến Thần
Chương 221: Trở lại thủy gia
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương