Lúc này Thủy Hổ cũng chạy tới giúp vui, liên tục kêu tỷ phu tỷ phu, bị Thủy Thanh Hoa tát một phát văng ra vách tường đứng qua một bên, để cho hắn nghe ta cùng Thủy Thanh Hoa giao lưu võ học. Tiểu tử này lập tức tỉnh táo lại, biết rằng hai đại cao thủ thiên giai trao đổi võ học không phải tùy thời có thể nghe, liền an ổn một bên nghe kỹ. Chỉ là cảnh giới hắn quá thấp, rất nhiều thứ nghe xong như lọt vào sương mù, nhưng cũng biết mấy thứ này coi như là không sai được, cho nên mặc dù không hiểu, cũng cố gắng ghi tạc trong lòng.
Được một hồi, ta dùng phi phi gọi Hoàng Phủ Phi Long tới, tiểu tử này vừa nghe uống rượu, lập tức hưng phấn hét ầm lên, nói lập tức tới ngay.
Ba giờ sau, ta cùng Thủy Thanh Hoa trò chuyện với nhau thật vui, Hoàng Phủ Phi Long cũng theo phi năng đi tới biệt thự Thủy gia. Mà Triệu Thu Hàn cùng Thủy Hương Vân còn chưa trở về, dùng thần niệm đảo qua, phát hiện hai người bọn họ lại ở chung rất hòa hợp? Chuyện này ngược lại làm ta giật mình, nhất là Triệu Thu Hàn, nàng lại không ngừng cười nói, lúc này xem ra lại nhiều hơn vài phần sinh khí. Điều này làm cho ta yên tâm hơn rất nhiều, hơn nữa cũng rất là vui vẻ.
Thấy sắc trời ảm đạm, Thủy Thanh Hoa liền kiến nghị dừng ở đây, nên tới lúc dùng cơm uống rượu, nhưng còn pha lẫn chưa hết ý. Chẳng qua hắn cũng rõ, trải qua phiên trao đổi hôm nay, hắn đã được lợi không nhỏ, hiện tại đã lĩnh ngộ được nhiều thứ, còn phải tinh tế ngẫm nghĩ một phen.
Buổi tối hôm nay, biệt thự Thủy gia bày đại yến hội, phi thường náo nhiệt, mãi cho đến hơn 11 giờ, mấy người mới tản đi. Mà ta vốn tưởng Thủy Hương Vân sẽ như lần trước không dự tiệc, nhưng không ngờ nàng lại tới, hơn nữa nhìn rất tự nhiên, cũng không có gì lạ thường, cùng Triệu Thu Hàn nhìn qua giống như bạn bè thân thiết lâu ngày, chỉ là vẫn không nói chuyện với ta. Nhưng nhìn bọn họ ở chung hòa hợp, ta cũng đã rất thỏa mãn rồi, cũng không để ý lắm.
Hoàng Phủ Phi Long ở lại Thủy gia, hơn nữa còn mặt dày mày dạn ở chung một phòng với ta, mỹ danh nói là, nhắc lại thời gian ở học viện.
"Lão đại, chuyện ngươi cùng Thủy Hương Vân còn chưa giải quyết? Thoạt nhìn nàng ta không thèm để ý gì đến ngươi cả?" Đùa giỡn một phen, Hoàng Phủ Phi Long hỏi.
Ta cười khổ nói: "Tạm thời là như vậy, từ từ rồi tiếp đi."
Hoàng Phủ Phi Long hắc hắc cười gian, nói: "Nhưng mà ngươi từ lúc nào nắm lấy Minh thủ trong tay vậy? Trên TT thiên tấn liên tục truyền chuyện xấu của hai người, ta còn tưởng là viết bậy bạ, hiện giờ thấy hai người lúc ăn cơm mắt đi mày lại, quả nhiên là bên trong có gian tình mà!"
"Xuống địa ngục mà gian tình." Ta tung một cước, cười mắng: "Chúng ta chính là quan hệ nam nữ thuần khiết."
Hoàng Phủ Phi Long ra dáng sắp té xỉu, nói: "Còn giả bộ với ta. Lão đại, ta càng ngày càng sùng bái ngươi, không chỉ riêng gì võ công lợi hại, tình trường cũng là cao thủ, ta thấy Thủy Hương Vân tựa hồ đối với Minh thủ đại nhân cũng không bài xích, ngươi sẽ không có ý một hòn đá hạ ba con chim chứ?"
Ta vội ho một tiếng, nói: "Vấn đề này tương đối sâu, sau này có cơ hội chúng ta tiếp tục tham khảo." Sau đó lập tức lái sang chuyện khác: "Ngươi có muốn học võ công?"
Hoàng Phủ Phi Long mắt sáng lên, cười ha ha nói: "Lão đại, ngươi cuối cùng cũng tỉnh ngộ rồi! Ta còn tưởng rằng ngươi bỏ quên ta rồi chứ! Ngươi muốn dạy ta tuyệt thế thần công nào?"
"Hoàn mỹ chiêu. Ngươi muốn học hay không?" Ta mỉm cười nói.
"Dựa vào!" Hoàng Phủ Phi Long mắt trợn to, mặt đỏ bừng sung huyết, phấn khích nói: "Không phải nói chơi chứ? Ngươi muốn dạy ta Hoàn mỹ chiêu?"
Lập tức nghĩ tới cái gì, hắn liền giống như trái cà héo, uể oải nói: "Ngươi có dạy ta cũng vô dụng. Hoàn mỹ chiêu trọng ở lĩnh ngộ cá nhân, bằng ngộ tính của ta, chỉ sợ cả đời cũng không thể lĩnh ngộ tinh túy trong đó được."
Ta cười nói: "Cũng không phải như vậy. Ta có một bộ phương pháp tốc hành, có thể đem lý giải Hoàn mỹ chiêu, hoàn toàn khắc sâu vào đầu ngươi, có thể trợ giúp ngươi nhanh chóng lĩnh ngộ Hoàn mỹ chiêu."
"Thật sao? Ta muốn học! Nhanh dạy ta! Nhanh dạy cho ta!" Hoàng Phủ Phi Long con mắt sánh lấp lánh gấp không đợi được nói.
Ta mỉm cười, nhanh như thiểm điện, một chưởng vỗ lên đỉnh đầu Hoàng Phủ Phi Long, một chiếc vòng sáng liền đảo qua thân thể Hoàng Phủ Phi Long từ trên xuống dưới.
Hoàng Phủ Phi Long con mắt liền trừng to, cả người trở nên ngốc lặng ra.
Hơn 10 giây sau, ta thu hồi cánh tay, lý giải về Hoàn mỹ chiêu, đã hoàn toàn quán thâu vào trong não bộ hắn, nhưng có thể chuyển hóa được bao nhiêu trong đó trở thành của hắn, ta cũng không thể xác định, chuyện này phải xem lực lĩnh ngộ của bản thân hắn mà thôi.
Mà Hoàng Phủ Phi Long vẫn mang bộ dáng mở mồm si ngốc, đứng đó không nhúc nhích.
Đây là lần thứ hai ta dùng phương pháp "Dĩ thần truyền thần", lần trước là vì Thủy Thanh Hoa, lúc này đây là vì Hoàng Phủ Phi Long. Sở dĩ ta đem Hoàn mỹ chiêu truyền cho Hoàng Phủ Phi Long, cũng là vì không để Hoàn mỹ chiêu thất truyền, bởi vì ta không biết, tương lai sẽ còn có người có thể đem Hoàn mỹ chiêu ngộ đến trình độ như ta hiện giờ hay không. Về mặt khác, là bởi ta phải đi cùng "Hoàng" làm một trận quyết chiến cuối cùng, kết quả thắng bại không biết, cùng Hoàng Phủ Phi Long coi như là một hồi huynh đệ, cho nên mới đem Hoàn mỹ chiêu làm món quà sắp chia tay.
Lướt nhẹ nhàng ra khỏi phòng, thần niệm bao phủ, tìm được Triệu Thu Hàn ở lại phòng khách, dùng truyền âm gọi nàng ra.
Hai người bay đi về phía trước, ánh mắt chúng ta dừng lại ở một đỉnh búi cách đó không xa, trên đỉnh núi. Thân ảnh Thủy Hương Vân cô độc mà đơn bạc ở trong bóng đêm, cô đơn tịch mịch nhìn phương xa, không biết đang nghĩ gì.
Ta thấy mà trong lòng đau xót, một lúc lâu sau, nhẹ giọng nói với Triệu Thu Hàn bên người: "Đi thôi."
Trong mắt Triệu Thu Hàn chợt nổi một gợn sóng, nói: "Không nói lời từ biệt với nàng ấy sao..."
Ánh mắt ôn nhu nhìn bóng người trên đỉnh núi, chậm rãi nói: "Hà tất phải để nàng ấy lo lắng nữa... Thu Hàn, nếu ta có biến... cô hãy nói lại cho nàng, được chứ?"
Triệu Thu Hàn luôn nghe ta nói lúc này lại lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Ngươi nếu muốn nói, vậy trở về an lành, tự mình nói cho nàng ta."
Lòng ta ấm áp, mỉm cười, nắm chặt bàn tay nhỏ bé có chút lạnh lẽo của nàng nói: "Đi thôi."
Liếc nhìn lần cuối Thủy Hương Vân trong bóng đêm, ta cùng Triệu Thu Hàn bước vào trong không gian liệt phùng, sau đó biến mất.
Gió đêm thổi qua, Thủy Hương Vân trên đỉnh núi hình như có cảm giác, đột nhiên xoay người lại, nhìn về phía sau một mảnh đen kịt hư không, trong tỉnh lặng, chỉ có gió đêm gào thét, nàng lại nhìn ngây người.
.....
Khi Hoàng Phủ Phi Long từ loại trạng thái vô tri lờ mờ tỉnh táo lại, trời đã sáng. Mà hắn hiện giờ, khí chất cả người đã xảy ra biến hóa vi diệu, tuy rằng trên tu vi không có sự đề cao rõ ràng, nhưng sau khi suy tư lĩnh ngộ Hoàn mỹ chiêu ta ấn nhập trong đầu hắn cả một đêm, lý giải của hắn với chiêu thức và đạo thiên địa, giống như mở ra một vùng trời mới, đối với tương lai đề thăng cảnh giới của hắn, đã có được chỗ tốt lớn lao. Nhất là sau khi hắn bằng lực bản thân đột phá thiên giai, chỗ tốt sẽ càng thêm rõ ràng. Ở trong mắt người khác thăng tiến thiên giai khó như lên trời, trong mắt hắn, cũng sẽ không còn quá trắc trở nữa.
Hoàng Phủ Phi Long cũng không biết, vốn ta là có dự định đem hắn trực tiếp như Kim Tiểu Uyển, đưa tu vi hắn thăng lên cảnh giới thiên giai. Chỉ là nghĩ lại, đề thăng như vậy tất nhiên có thể để hắn trong thời gian ngắn gia tăng tu vi, nhưng căn cơ không ổn, đối với hắn tương lai tăng tiến sẽ có trở ngại. Mà lực lượng để giúp hắn tăng tiến cảnh giới, cũng là ta để lại trong cơ thể hắn, như vậy dù cho hắn có khổ cực chuyển hóa thành lực lượng của mình, nhưng thủy chung sẽ có ngăn cách, vận chuyển sẽ không như tùy tâm ứng thủ.
Trong lòng Hoàng Phủ Phi Long mừng rỡ không thôi, nhìn thoáng qua gian phòng, phát hiện đã không thấy bóng dáng ta, nhất thời nghi hoặc: "Lão đại đi đâu rồi?"
Vừa đi ra cửa, nhưng lại đụng ngay Thủy Thanh Hoa, lập tức hỏi: "Thủy lão, ngài biết lão đại đi đâu rồi không?"
Thủy Thanh Hoa sửng sốt, nói: "Ngày hôm qua hắn cùng ta nói một vài chí lý võ học, ta còn không rõ ràng, ta cũng muốn tìm hắn thỉnh giáo một phen đây! Hắn không có ở trong phòng sao?"
Hoàng Phủ Phi Long lắc đầu nói: "Không có nha, ta vừa tỉnh lại liền không phát hiện lão đại, cũng không biết hắn đã đi đâu nữa."
Hắn cũng không nói chuyện tình từ ta học được Hoàn mỹ chiêu, chủ yếu là bởi Hoàn mỹ chiêu thật quá mức trọng đại, cũng quá dễ làm người mơ ước, cho nên người biết càng ít càng tốt.
Hai người đến gian phòng kề bên nhìn, cũng không phát hiện hình bóng Triệu Thu Hàn.
"Kỳ quái, trước đây Dương lão đệ rời đi, dù là có vội vàng đi nữa, cũng sẽ nói cho ta một tiếng? Chuyện gì khẩn cấp như thế, khiến hắn ngay cả thời gian chào hỏi cũng không có?" Thủy Thanh Hoa khẽ nhíu mày, thì thào lẩm bẩm.
Hoàng Phủ Phi Long tự nhiên không rõ ngọn nguồn trong đó, trầm mặc một hồi. Trong nhất thời hắn cùng Thủy Thanh Hoa mắt to trừng mắt nhỏ, tình tố không hiểu sản sinh giữa hia người đối diện, có chút kìm lòng không đậu, đồng tính cũng có thể thu hút lẫn nhau....
...
Đi ra khỏi không gian liệt phùng, ta cùng Triệu Thu Hàn đã tới Lâm Phượng các.
Ở Phiêu miễu cư, các đệ tử đã đi gọi Tiểu Lan, Triệu Thu Hàn đột nhiên dùng đôi mắt trong suốt nhìn ta, nói: "Ngươi trách ta sao?"
"Cái gì?" Ta nhìn nàng nghi hoặc.
Triệu Thu Hàn nhẹ giọng nói: "Ngày hôm qua lúc nhìn thấy Hương Vân muội muội, ta nói như vậy..."
Ta biết nàng nói cái gì, mỉm cười, lắc đầu nói: "Cái gì tới sẽ tới, sẽ không vì một câu nói của nàng mà thay đổi."
"Xin lỗi..." Triệu Thu Hàn nói khẽ. "Ta vốn tưởng rằng mình có thể hoàn toàn thông suốt, thế nhưng lúc nhìn thấy các ngươi đối mặt, ta vẫn không nhịn được đố kị mới nói vậy... Ta thật là một nữ nhân xấu..."
"Không, nàng không phải nữ nhân xấu..." Ta tay nàng nói, mỉm cười: "Nàng trong lòng ta, vẫn là một nữ hài đơn thuần nhất thiện lương nhất."
Triệu Thu Hàn nhìn, sắc mặt ửng đỏ, nói khẽ: "Ta so với ngươi lớn tuổi như vậy, ngươi còn gọi ta là nữ hài?"
Ta sửng sốt một chút, lập tức nháy mắt mấy cái cười nói: "Rất xin lỗi, bởi vì ta thật sự là không thể nào đem nàng đối đãi như người lớn hơn ta được."
Chính xác, án theo tuổi mà nói, Triệu Thu Hàn không nhỏ hơn Mộc Y Linh, chỉ là bởi diện mạo của nàng rất non trẻ, hơn nữa bởi vì từ nhỏ lớn lên cô độc trong phủ Minh thủ, kinh nghiệm phương diện xử sự đối nhân ít tới thương cảm, tâm tính so với những nữ đệ tử Lâm Phượng các có khi còn muốn đơn thuần hơn, khiến ta khi ở cùng nàng, bất tri bất giác quên đi tuổi của nàng, ngược lại nhiều khi đem nàng đối xử như muội muội nhỏ hơn ta.
Thấy ta cười nàng, sắc mặt Triệu Thu Hàn càng hồng, nhịn không được trừng ta một cái, nhưng lại phong tình kiều mị không thôi, làm ta nhìn có chút ngây người.
tunna
07-07-2010, 11:24 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
Cực Phẩm Chiến Thần
Chương 222: truyền đạo
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương