Cuối Cùng Em Cũng Đến
Chương 11
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy câu trả lời này của Tạ Tinh Thùy trên Weibo, vô số fans trung thành của YD đều cảm động đến rơi nước mắt.
Làm fans của YD là một chuyện vừa vui vẻ lại vừa đau khổ.
Trong lịch sử của KPL, OG hiện tại đang xuống dốc chính là đội mạnh nhất của năm đó, không ai có thể phủ nhận được. Đội ấy có được bốn giải quán quân, chuyện mà đến nay vẫn chưa ai làm được. Nhưng YD đã phá vỡ một kỷ lục khác. Năm năm trước bọn họ đoạt được giải vô địch KPL, là đội duy nhất được quán quân ba lần liên tục. Tất cả hào quang của một năm đều bao phủ YD, nâng đội lên một tầm cao mới.
Mà từ đó về sau, mười một lần thi đấu, bọn họ có tám lần tiến sát đến trận chung kết, nhưng vẫn bỏ lỡ mất quán quân.
Suốt năm năm chỉ lấy được tám giải á quân, ngôi vị ngàn năm thứ hai “vững như bàn thạch”!
Chắc chắn fans YD đến xem trận chung kết nhiều nhất, nhưng số lần thất vọng cũng nhiều nhất.
Tạ Tinh Thùy nằm trong nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp đầu tiên của KPL. Hiện giờ anh đã 25 tuổi, rõ ràng là một tuyển thủ kỳ cựu chân chính.
Một năm trước vốn phải giải nghệ, nhưng đã dẫn đầu năm năm mà một cái quán quân cũng không lấy được, anh không cam lòng.
Ai cũng biết YD rất mạnh, biết khát vọng lớn đến nhường nào của YD về một giải quán quân.
Tính tình Tạ Tinh Thùy kiêu ngạo, mấy năm nay tuy không nói đến chuyện thắng thua nhưng càng không nói thì trong lòng càng muốn, anh muốn một cái quán quân, vô số á quân cũng không đánh lại vinh quang độc nhất vô nhị đó.
Các fans của YD đọc đi đọc lại mấy bài viết trên Weibo của Tạ Tinh Thùy, họ hét thầm trong lòng, mong chờ đến giải mùa thu.
Cuối cùng YD cũng muốn phá vỡ lời nguyền, gạt bỏ sự giam cầm của ngôi vị á quân sao?
Tạ Tinh Thùy và Tống Ý đã ngồi trong xe nửa tiếng, sau khi trận đấu kết thúc anh liền tắt livestream.
Tống Ý nói: “Tôi đi về trước.”
Tạ Tinh Thùy gật đầu: “Được.”
Tống Ý lại hỏi anh: “Vậy…khi nào tôi đến căn cứ YD báo cáo?”
Tạ Tinh Thùy trả lời: “Chờ thông báo của tôi.” Chính thức đến căn cứ không giống như khi tham quan, cần phải chuẩn bị nhiều hơn, ví dụ như đổi toàn bộ vật dụng trong phòng Tống Ý.
Thiên Thần của chúng ta vô cùng chuyên nghiệp: “Giải mùa thu sắp bắt đầu rồi, tôi phải nhanh chóng gia nhập đội để tham gia huấn luyện.”
Tạ Tinh Thùy mỉm cười trấn an: “Yên tâm đi, có thời gian rảnh tôi sẽ tìm cô ghép đội.”
Tống Ý muốn nói nhưng lại thôi, tổ đội với đấu tập có sự khác biệt rất lớn.
Tạ Tinh Thùy suy nghĩ xong lại nói: “Cô về nghỉ ngơi thả lỏng trước đi, qua mấy ngày nữa đội cũng nghỉ. Chờ kỳ nghỉ kết thúc rồi cùng nhau về căn cứ.”
Tống Ý lúc này mới cười nói: “Được!”
Tống Ý trở về nhà, Tạ Tinh Thùy nói với tài xế: “Về căn cứ.”
Căn cứ YD rất bận rộn, bọn họ vừa mới kết thúc trận đấu tập với SUNS. Huấn luyện viên đang phát lại trận đấu, thảo luận và phân tích những sai lầm dẫn đến mất cơ hội của các tuyển thủ, cũng như hướng phát triển gần đây của SUNS…
Một lát sau Tạ Tinh Thùy đến, thái độ của họ càng thêm nghiêm túc, một đám ngồi thẳng tắp vì sợ bị lão đại đánh.
Khóe miệng Tạ Tinh Thùy nhếch lên cao, ngồi ở bàn hội nghị nhìn bọn họ thảo luận.
Các tuyển thủ càng thêm nghiêm túc, bộ dạng “rụt rè” như học sinh tiểu học bị chủ nhiệm nhìn chằm chằm.
Mọi người đều tự mình phê bình đến nỗi miệng lưỡi đều khô, Tạ Tinh Thùy giơ tay ra hiệu dừng lại: “Được rồi, đâu có nhiều sai lầm đến vậy? Tất cả biểu hiện khá tốt.”
Nghe lời này của anh, cả đám người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn, giống như không quen biết người này.
Tạ Tinh Thùy cười tủm tỉm hỏi bọn họ: “Muốn được nghỉ mấy ngày?”
Các đội viên lập tức đồng thanh đáp lại: “Giải mùa thu sắp đến rồi, chúng tôi muốn tích cực chuẩn bị chiến đấu!”
Tạ Tinh Thùy: “Nói thật.”
Các đội viên: “……”
Tạ Tinh Thùy nhớ là ngày mốt còn một trận đấu tập quan trọng nên ra quyết định: “Hai ngày sau bắt đầu kì nghỉ năm ngày. Muốn về nhà thì về nhà, muốn đi chơi thì đi chơi, ghi chép lại chi phí, lúc trở về sẽ trả lại!”
Bảy, tám thanh niên trên bàn hội nghị đều mang vẻ mặt hoảng sợ……
A Mãn chọc “Ái phi” Phì ca của lão đại, Đại Bạch cũng chọc anh ấy.
Phì ca không có cách nào, đành bày ra vẻ mặt đau khổ lên tiếng: “Lão đại…chúng tôi một lòng muốn luyện tập, không, không nghỉ…” Trời mới biết anh nói lời này mà lòng đang nhỏ máu.
Tạ Tinh Thùy hỏi anh ta: “Thật lòng?”
Phì ca chịu đựng, đau lòng nói: “Thật.”
Tạ Tinh Thùy gõ trán anh ta: “Đừng giả vờ giả vịt, tôi nói thật, trở về nghỉ ngơi đi. Muốn về nhà thì mua đồ tặng cho ba mẹ, muốn đi chơi thì nhanh chóng chọn chỗ đi để đặt vé máy bay. Chỗ này không phải khách sạn, thích đi thì đi!”
Đám thanh niên này vẫn không thể tin nổi.
Tạ Tinh Thùy cho mỗi người bọn họ một đá, nói: “Sao đần hết cả mặt ra thế hả? Tôi ngược đãi các cậu hằng ngày à?”
Không ngược đãi, chỉ là thích ức hiếp người khác mà thôi.
Tạ Tinh Thùy lại nói: “Cút cút, tất cả cút hết đi! Hai ngày này dì Lưu cũng nghỉ, không ai nấu cơm đâu, các cậu muốn đói chết thì cứ việc ở lại căn cứ.”
Dì Lưu cũng nghỉ!
Lần này mọi người mới tin là thật. Cả đám vui mừng khôn xiết, hận không thể mọc cánh bay đi ngay lập tức.
Tạ Tinh Thùy cạn lời, quay sang hỏi phía huấn luyện viên: “Trông tôi không đáng tin vậy sao?”
Huấn luyện viên nghiêm túc trả lời: “Rất đáng tin.”
Tạ Tinh Thùy nói: “Nói thật, tôi sẽ không trừ tiền lương của cậu.”
Huấn luyện viên trầm ngâm một chút: “Phần lớn những người đàn ông quá đẹp trai đều khiến người ta cảm thấy không đáng tin.”
Tạ Tinh Thùy: “…” Anh đã bỏ số tiền lớn để thuê một huấn luyện viên nịnh hót!
Tống Ý mới vừa về đến nhà, Đào Đào lập tức tới đập cửa.
Tống Ý mở cửa cho cô ấy, cô nàng ôm đồ ăn vặt đi vào, phấn khích nói: “Mình vừa xem livestream xong, ôi mẹ ơi, quá đã! Tạ thần làm tốt lắm!”
Tống Ý nói: “Mình không ngờ sẽ gặp được Tô Quang.”
Đào Đào nói: “Anh ta làm ác thì phải chịu ác báo!”
Tống Ý không nói gì.
Đào Đào cúi đầu lướt điện thoại, nhìn thấy một bức ảnh chụp màn hình, chép miệng nói: “Biết tự tìm thể diện thật đấy.”
Cô ấy đưa điện thoại cho Tống Ý, Tống Ý liếc mắt một cái đã thấy được.
Đây là ảnh chụp màn hình từ một livestream, có vẻ là livestream của người đi rừng bên CST- Phong Dao. Phong Dao mở camera, lộ mặt, vừa khéo Tô Quang đi qua, đưa tay lấy đi món đồ gì đó từ chỗ anh ta.
Lúc duỗi tay, miếng băng quấn trên tay Tô Quang lộ ra.
Fans Phong Dao hiển nhiên cũng là fans CST, bọn họ ngay lập tức kích động.
“Tay Tố thần làm sao vậy?”
“Trời ạ, tay Tố Thần bị thương!”
Bình luận ào ào kéo đến vì cái này, rất nhanh có người nói: “Chẳng trách vừa rồi Tố thần thua Thiên Vũ, thì ra là tay bị thương!”
Trong nháy mắt, các fan đều đổ xô vào Weibo Tô Quang, người thì gật gù ra là vậy, người thì đau lòng an ủi. Tóm lại hướng gió đột ngột thay đổi, mọi người lại bắt đầu tin tưởng anh ta, khen anh ta chuyên nghiệp.
Tô Quang cũng nhân lúc này đăng bài lên Weibo: “Là do tôi không tốt, làm mọi người lo lắng rồi. Tuyển thủ thi đấu điện tử phải yêu quý, bảo vệ đôi tay của mình. Vì vậy dù là lí do gì, việc làm tay bị thương là lỗi của tôi.”
Lời này…còn có thể phô trương hơn nữa sao?
Đào Đào méo miệng, ghê tởm đến mức suýt nôn ra.
Tống Ý nhìn chằm chằm bài viết này, một lát sau cô lẩm bẩm: “Trước kia mình bị làm sao vậy chứ?”
Đào Đào nhìn về phía cô.
Tống Ý không hiểu nổi: “Sao mình có thể thích người như vậy.”
Ở chung hai năm vẫn chưa thấy rõ bản tính của Tô Quang, cô nên cắt mắt kính đi là vừa.
Đào Đào nói: “Cái này không trách cậu được, do lúc ấy cậu quá xem trọng CST thôi.”
Đào Đào lại hỏi một câu: “Nói đi thì phải nói lại, cậu thật sự thích Tô Quang sao?”
Tống Ý ngẩn ra.
Đào Đào cũng không nói thêm nữa, cô ấy quơ quơ điện thoại nói: “Tới đấu hạng.”
Tống Ý đáp: “Ừ…” Tâm tư lại trôi xa.
Cô thích Tô Quang sao?
Cô cho rằng mình thích.
Nhưng hiện tại……
Thích à. Rốt cuộc thích một người là như thế nào?
Tống Ý nghĩ tới ba mẹ của mình, cô nhắm mắt, đem những thứ đó vứt ra khỏi đầu.
Cô cùng Đào Đào chơi chưa được một lúc, Tạ Tinh Thùy đã gọi điện thoại cho cô.
“Rảnh không?”
Tống Ý nói: “Đang ghép đội với Đào Đào.”
Tạ Tinh Thùy hỏi: “Lão An nói muốn cùng chúng ta đấu tập, cô đồng ý không?”
Tống Ý sửng sốt: “An Thần?”
Tạ Tinh Thùy nói: “Không biết anh ta nhặt từ đâu ra một người mới, nói là muốn đào tạo.”
Tống Ý nói: “Tôi không thành vấn đề, trận này sắp xong rồi.”
“Vậy lát nữa liên lạc.”
Tống Ý còn chưa đến căn cứ YD, nhưng lại cùng tuyển thủ dẫn đầu của YD hợp thành một nhóm.
Top Quỷ Đăng*, mid Phì ca, đi rừng A Mãn, ADC Tạ Tinh Thùy.
(*Vì edit theo cv nên đến tận chương này mới lòi ra cái sai. Mấy chương trước là Quỷ Triệt nhưng mình tra lại raw là Quỷ Đăng 鬼灯, giờ ngồi tìm để sửa muốn mù mắt luôn T-T Ngoài ra còn có Phì ca mình giữ nguyên vì nghĩ nó giống kiểu biệt danh, nếu đổi là anh Phì thì hơi kì.)
Tống Ý mới mở tiếng đã nghe được giọng Phì ca: “Thiên Thần! Bảo vệ tôi Thiên Thần! Tôi chắc chắn sẽ bị An Thần đánh thành cái bánh nhân thịt!”
Tạ Tinh Thùy tức giận: “Không có chút tiền đồ nào, trận đấu tập này tổ chức vì cậu, cậu còn muốn xin sự bảo vệ?”
Tạ Tinh Thùy nói với Tống Ý: “Không cần đi đường giữa giúp đỡ, cho cậu ta một mình đấu với lão An.”
Phì ca nước mắt lưng tròng: “Đó không phải một mình đấu, đó là đơn phương bị giết!”
Tạ Tinh Thùy lại nói: “Chết một lần trừ một ngày tiền lương, cậu xem mà làm.”
Phì ca đau khổ gào khóc.
Tạ Tinh Thùy lại nói với Tống Ý: “Ván này cô chú trọng support tôi.”
Phì ca nhỏ giọng nói: “Anh còn cần support?” Trong toàn giải đấu, ADC có năng lực bảo vệ mình mạnh nhất là lão đại của bọn họ, rất nổi tiếng. Đường dưới của người khác có hai người nhưng trước nay anh đều chỉ đi một mình.
Tạ Tinh Thùy nghiêm túc: “Lão An muốn người đi rừng của anh ta thông qua huấn luyện phát triển năng lực, nên để anh ấy* theo Tống Tống nắm thóp giết tôi.”
(*Người đi rừng của lão An)
Phì ca nói: “Người mới này có tham vọng không nhỏ nha.”
Tạ Tinh Thùy nói: “Thử xem sao, chết một lần tôi tự phạt ba ngày tiền lương, tổng lại thưởng cho các cậu.”
Phì ca phấn khích, thậm chí muốn phối hợp với địch để phản bội lão đại.
Anh ta huyên thuyên: “Thiên Thần, xin cô cố tình để địch thắng đi, làm lão đại chết trên bảy, tám chục lần thì tháng này chúng ta giàu to!”
Tạ Tinh Thùy lại bổ sung thêm một câu: “Nếu tôi không chết lần nào, lương tháng này của Tống Tống tăng gấp ba.”
Phì ca rên một tiếng, kế hoạch phản bội hoàn toàn thất bại.
Đào Đào còn chưa đi, cô ấy nghe được đối thoại của họ, cười nói: “Không khí YD thật tốt.”
Tống Ý gật đầu, ánh mắt đầy ý cười.
Ván thứ nhất, Tống Ý khiến cho toàn bộ YD biết được cái gì gọi là KPL đệ nhất support.
Thật ra trong thời kỳ đầu của KPL, trên sân thi đấu support là người ít được để ý nhất, rất nhiều người cho rằng xạ thủ, pháp sư và người đi rừng mới là carry*, thậm chí top cũng có thể xoay chuyển cục diện.
(*Carry: Một tướng thường khởi đầu yếu hơn các tướng khác, nhưng trở nên mạnh hơn khi trận đấu diễn ra)
Duy nhất support đánh không ra đánh, không thể hiện nổi thao tác. Nếu đồng đội chết thì support chỉ có thể chờ chết theo.
Nhớ lại có một trận chung kết đặc biệt thảm, hai bên liều mạng đánh, cuối cùng mười người chết hết tám, hai bên chỉ còn lại một người.
Bên đỏ còn lại support Quỷ Cốc Tử, bên lam còn lại xạ thủ Lý Nguyên Phương.
(*Quỷ Cốc Tử, Lý Nguyên Phương là tên tướng)
Lúc này tuyến binh của bên lam đã đến, Quỷ Cốc Tử liều mạng giết lính để bảo vệ trụ chính, nhưng khả năng sát thương của anh thấp đến đáng sợ, lính phòng ngự phía sau lại còn rất nhiều, vì vậy anh ta không thể nhanh chóng dọn sạch. Mà Lý Nguyên Phương lại đẩy trụ cực nhanh, chỉ một lát sau đã phá trụ chính ngay trước mặt Quỷ Cốc Tử.
Kết cục này thật sự rất đáng tiếc, rõ ràng Lý Nguyên Phương chỉ còn lại một ít máu, Quỷ Cốc Tử còn hơn nửa thanh nhưng vẫn vô dụng, một support không ở cao địa*.
(*cao địa (hay cao điểm trong bản cv): là chỗ tháp phòng ngự, bắn từ mấy tháp khác thì dễ trượt, nên support ở đây thì có lợi thế hơn)
Trận đấu này làm rất nhiều người xem biết được sự bất lực của support.
Nhưng sự thật đây là một sai lầm trầm trọng.
Là sai lầm của bên đỏ.
Giao tranh kết thúc, nếu nhất định phải có người chết thì support không nên sống nhất.
Thời khắc mấu chốt lấy mạng đổi mạng thì support nhất định phải bảo vệ tốt vị trí của mình, mỗi lưỡi đao đánh ra phải lấy được máu của địch!
Có một bình luận viên đã từng lén lút nói với khán giả xem đấu lại: “Một support ưu tú tuyệt đối không sống một mình.”
Hoặc là anh ta chết chung với C vị, hoặc là bảo vệ C vị đến cùng.
(*C vị: cách gọi vị trí center (được công bố cuối cùng) trong Cbiz, còn trường hợp trên thì có lẽ là trung tâm của đội hình – người quan trọng cần sống cuối trận nhất)
Toàn bộ KPL người có thể làm được chuyện này hiện tại chỉ có Tống Ý.
—
Ngoài lề: Mọi người biết gg dịch dịch An Thần là gì không? “Làm xoa dịu thần kinh” đó hahahahahahahaha =)))))
Xin lổi An Thần gất nhìu, từ nay phải viết hoa thôi =)))))
Nhìn thấy câu trả lời này của Tạ Tinh Thùy trên Weibo, vô số fans trung thành của YD đều cảm động đến rơi nước mắt.
Làm fans của YD là một chuyện vừa vui vẻ lại vừa đau khổ.
Trong lịch sử của KPL, OG hiện tại đang xuống dốc chính là đội mạnh nhất của năm đó, không ai có thể phủ nhận được. Đội ấy có được bốn giải quán quân, chuyện mà đến nay vẫn chưa ai làm được. Nhưng YD đã phá vỡ một kỷ lục khác. Năm năm trước bọn họ đoạt được giải vô địch KPL, là đội duy nhất được quán quân ba lần liên tục. Tất cả hào quang của một năm đều bao phủ YD, nâng đội lên một tầm cao mới.
Mà từ đó về sau, mười một lần thi đấu, bọn họ có tám lần tiến sát đến trận chung kết, nhưng vẫn bỏ lỡ mất quán quân.
Suốt năm năm chỉ lấy được tám giải á quân, ngôi vị ngàn năm thứ hai “vững như bàn thạch”!
Chắc chắn fans YD đến xem trận chung kết nhiều nhất, nhưng số lần thất vọng cũng nhiều nhất.
Tạ Tinh Thùy nằm trong nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp đầu tiên của KPL. Hiện giờ anh đã 25 tuổi, rõ ràng là một tuyển thủ kỳ cựu chân chính.
Một năm trước vốn phải giải nghệ, nhưng đã dẫn đầu năm năm mà một cái quán quân cũng không lấy được, anh không cam lòng.
Ai cũng biết YD rất mạnh, biết khát vọng lớn đến nhường nào của YD về một giải quán quân.
Tính tình Tạ Tinh Thùy kiêu ngạo, mấy năm nay tuy không nói đến chuyện thắng thua nhưng càng không nói thì trong lòng càng muốn, anh muốn một cái quán quân, vô số á quân cũng không đánh lại vinh quang độc nhất vô nhị đó.
Các fans của YD đọc đi đọc lại mấy bài viết trên Weibo của Tạ Tinh Thùy, họ hét thầm trong lòng, mong chờ đến giải mùa thu.
Cuối cùng YD cũng muốn phá vỡ lời nguyền, gạt bỏ sự giam cầm của ngôi vị á quân sao?
Tạ Tinh Thùy và Tống Ý đã ngồi trong xe nửa tiếng, sau khi trận đấu kết thúc anh liền tắt livestream.
Tống Ý nói: “Tôi đi về trước.”
Tạ Tinh Thùy gật đầu: “Được.”
Tống Ý lại hỏi anh: “Vậy…khi nào tôi đến căn cứ YD báo cáo?”
Tạ Tinh Thùy trả lời: “Chờ thông báo của tôi.” Chính thức đến căn cứ không giống như khi tham quan, cần phải chuẩn bị nhiều hơn, ví dụ như đổi toàn bộ vật dụng trong phòng Tống Ý.
Thiên Thần của chúng ta vô cùng chuyên nghiệp: “Giải mùa thu sắp bắt đầu rồi, tôi phải nhanh chóng gia nhập đội để tham gia huấn luyện.”
Tạ Tinh Thùy mỉm cười trấn an: “Yên tâm đi, có thời gian rảnh tôi sẽ tìm cô ghép đội.”
Tống Ý muốn nói nhưng lại thôi, tổ đội với đấu tập có sự khác biệt rất lớn.
Tạ Tinh Thùy suy nghĩ xong lại nói: “Cô về nghỉ ngơi thả lỏng trước đi, qua mấy ngày nữa đội cũng nghỉ. Chờ kỳ nghỉ kết thúc rồi cùng nhau về căn cứ.”
Tống Ý lúc này mới cười nói: “Được!”
Tống Ý trở về nhà, Tạ Tinh Thùy nói với tài xế: “Về căn cứ.”
Căn cứ YD rất bận rộn, bọn họ vừa mới kết thúc trận đấu tập với SUNS. Huấn luyện viên đang phát lại trận đấu, thảo luận và phân tích những sai lầm dẫn đến mất cơ hội của các tuyển thủ, cũng như hướng phát triển gần đây của SUNS…
Một lát sau Tạ Tinh Thùy đến, thái độ của họ càng thêm nghiêm túc, một đám ngồi thẳng tắp vì sợ bị lão đại đánh.
Khóe miệng Tạ Tinh Thùy nhếch lên cao, ngồi ở bàn hội nghị nhìn bọn họ thảo luận.
Các tuyển thủ càng thêm nghiêm túc, bộ dạng “rụt rè” như học sinh tiểu học bị chủ nhiệm nhìn chằm chằm.
Mọi người đều tự mình phê bình đến nỗi miệng lưỡi đều khô, Tạ Tinh Thùy giơ tay ra hiệu dừng lại: “Được rồi, đâu có nhiều sai lầm đến vậy? Tất cả biểu hiện khá tốt.”
Nghe lời này của anh, cả đám người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn, giống như không quen biết người này.
Tạ Tinh Thùy cười tủm tỉm hỏi bọn họ: “Muốn được nghỉ mấy ngày?”
Các đội viên lập tức đồng thanh đáp lại: “Giải mùa thu sắp đến rồi, chúng tôi muốn tích cực chuẩn bị chiến đấu!”
Tạ Tinh Thùy: “Nói thật.”
Các đội viên: “……”
Tạ Tinh Thùy nhớ là ngày mốt còn một trận đấu tập quan trọng nên ra quyết định: “Hai ngày sau bắt đầu kì nghỉ năm ngày. Muốn về nhà thì về nhà, muốn đi chơi thì đi chơi, ghi chép lại chi phí, lúc trở về sẽ trả lại!”
Bảy, tám thanh niên trên bàn hội nghị đều mang vẻ mặt hoảng sợ……
A Mãn chọc “Ái phi” Phì ca của lão đại, Đại Bạch cũng chọc anh ấy.
Phì ca không có cách nào, đành bày ra vẻ mặt đau khổ lên tiếng: “Lão đại…chúng tôi một lòng muốn luyện tập, không, không nghỉ…” Trời mới biết anh nói lời này mà lòng đang nhỏ máu.
Tạ Tinh Thùy hỏi anh ta: “Thật lòng?”
Phì ca chịu đựng, đau lòng nói: “Thật.”
Tạ Tinh Thùy gõ trán anh ta: “Đừng giả vờ giả vịt, tôi nói thật, trở về nghỉ ngơi đi. Muốn về nhà thì mua đồ tặng cho ba mẹ, muốn đi chơi thì nhanh chóng chọn chỗ đi để đặt vé máy bay. Chỗ này không phải khách sạn, thích đi thì đi!”
Đám thanh niên này vẫn không thể tin nổi.
Tạ Tinh Thùy cho mỗi người bọn họ một đá, nói: “Sao đần hết cả mặt ra thế hả? Tôi ngược đãi các cậu hằng ngày à?”
Không ngược đãi, chỉ là thích ức hiếp người khác mà thôi.
Tạ Tinh Thùy lại nói: “Cút cút, tất cả cút hết đi! Hai ngày này dì Lưu cũng nghỉ, không ai nấu cơm đâu, các cậu muốn đói chết thì cứ việc ở lại căn cứ.”
Dì Lưu cũng nghỉ!
Lần này mọi người mới tin là thật. Cả đám vui mừng khôn xiết, hận không thể mọc cánh bay đi ngay lập tức.
Tạ Tinh Thùy cạn lời, quay sang hỏi phía huấn luyện viên: “Trông tôi không đáng tin vậy sao?”
Huấn luyện viên nghiêm túc trả lời: “Rất đáng tin.”
Tạ Tinh Thùy nói: “Nói thật, tôi sẽ không trừ tiền lương của cậu.”
Huấn luyện viên trầm ngâm một chút: “Phần lớn những người đàn ông quá đẹp trai đều khiến người ta cảm thấy không đáng tin.”
Tạ Tinh Thùy: “…” Anh đã bỏ số tiền lớn để thuê một huấn luyện viên nịnh hót!
Tống Ý mới vừa về đến nhà, Đào Đào lập tức tới đập cửa.
Tống Ý mở cửa cho cô ấy, cô nàng ôm đồ ăn vặt đi vào, phấn khích nói: “Mình vừa xem livestream xong, ôi mẹ ơi, quá đã! Tạ thần làm tốt lắm!”
Tống Ý nói: “Mình không ngờ sẽ gặp được Tô Quang.”
Đào Đào nói: “Anh ta làm ác thì phải chịu ác báo!”
Tống Ý không nói gì.
Đào Đào cúi đầu lướt điện thoại, nhìn thấy một bức ảnh chụp màn hình, chép miệng nói: “Biết tự tìm thể diện thật đấy.”
Cô ấy đưa điện thoại cho Tống Ý, Tống Ý liếc mắt một cái đã thấy được.
Đây là ảnh chụp màn hình từ một livestream, có vẻ là livestream của người đi rừng bên CST- Phong Dao. Phong Dao mở camera, lộ mặt, vừa khéo Tô Quang đi qua, đưa tay lấy đi món đồ gì đó từ chỗ anh ta.
Lúc duỗi tay, miếng băng quấn trên tay Tô Quang lộ ra.
Fans Phong Dao hiển nhiên cũng là fans CST, bọn họ ngay lập tức kích động.
“Tay Tố thần làm sao vậy?”
“Trời ạ, tay Tố Thần bị thương!”
Bình luận ào ào kéo đến vì cái này, rất nhanh có người nói: “Chẳng trách vừa rồi Tố thần thua Thiên Vũ, thì ra là tay bị thương!”
Trong nháy mắt, các fan đều đổ xô vào Weibo Tô Quang, người thì gật gù ra là vậy, người thì đau lòng an ủi. Tóm lại hướng gió đột ngột thay đổi, mọi người lại bắt đầu tin tưởng anh ta, khen anh ta chuyên nghiệp.
Tô Quang cũng nhân lúc này đăng bài lên Weibo: “Là do tôi không tốt, làm mọi người lo lắng rồi. Tuyển thủ thi đấu điện tử phải yêu quý, bảo vệ đôi tay của mình. Vì vậy dù là lí do gì, việc làm tay bị thương là lỗi của tôi.”
Lời này…còn có thể phô trương hơn nữa sao?
Đào Đào méo miệng, ghê tởm đến mức suýt nôn ra.
Tống Ý nhìn chằm chằm bài viết này, một lát sau cô lẩm bẩm: “Trước kia mình bị làm sao vậy chứ?”
Đào Đào nhìn về phía cô.
Tống Ý không hiểu nổi: “Sao mình có thể thích người như vậy.”
Ở chung hai năm vẫn chưa thấy rõ bản tính của Tô Quang, cô nên cắt mắt kính đi là vừa.
Đào Đào nói: “Cái này không trách cậu được, do lúc ấy cậu quá xem trọng CST thôi.”
Đào Đào lại hỏi một câu: “Nói đi thì phải nói lại, cậu thật sự thích Tô Quang sao?”
Tống Ý ngẩn ra.
Đào Đào cũng không nói thêm nữa, cô ấy quơ quơ điện thoại nói: “Tới đấu hạng.”
Tống Ý đáp: “Ừ…” Tâm tư lại trôi xa.
Cô thích Tô Quang sao?
Cô cho rằng mình thích.
Nhưng hiện tại……
Thích à. Rốt cuộc thích một người là như thế nào?
Tống Ý nghĩ tới ba mẹ của mình, cô nhắm mắt, đem những thứ đó vứt ra khỏi đầu.
Cô cùng Đào Đào chơi chưa được một lúc, Tạ Tinh Thùy đã gọi điện thoại cho cô.
“Rảnh không?”
Tống Ý nói: “Đang ghép đội với Đào Đào.”
Tạ Tinh Thùy hỏi: “Lão An nói muốn cùng chúng ta đấu tập, cô đồng ý không?”
Tống Ý sửng sốt: “An Thần?”
Tạ Tinh Thùy nói: “Không biết anh ta nhặt từ đâu ra một người mới, nói là muốn đào tạo.”
Tống Ý nói: “Tôi không thành vấn đề, trận này sắp xong rồi.”
“Vậy lát nữa liên lạc.”
Tống Ý còn chưa đến căn cứ YD, nhưng lại cùng tuyển thủ dẫn đầu của YD hợp thành một nhóm.
Top Quỷ Đăng*, mid Phì ca, đi rừng A Mãn, ADC Tạ Tinh Thùy.
(*Vì edit theo cv nên đến tận chương này mới lòi ra cái sai. Mấy chương trước là Quỷ Triệt nhưng mình tra lại raw là Quỷ Đăng 鬼灯, giờ ngồi tìm để sửa muốn mù mắt luôn T-T Ngoài ra còn có Phì ca mình giữ nguyên vì nghĩ nó giống kiểu biệt danh, nếu đổi là anh Phì thì hơi kì.)
Tống Ý mới mở tiếng đã nghe được giọng Phì ca: “Thiên Thần! Bảo vệ tôi Thiên Thần! Tôi chắc chắn sẽ bị An Thần đánh thành cái bánh nhân thịt!”
Tạ Tinh Thùy tức giận: “Không có chút tiền đồ nào, trận đấu tập này tổ chức vì cậu, cậu còn muốn xin sự bảo vệ?”
Tạ Tinh Thùy nói với Tống Ý: “Không cần đi đường giữa giúp đỡ, cho cậu ta một mình đấu với lão An.”
Phì ca nước mắt lưng tròng: “Đó không phải một mình đấu, đó là đơn phương bị giết!”
Tạ Tinh Thùy lại nói: “Chết một lần trừ một ngày tiền lương, cậu xem mà làm.”
Phì ca đau khổ gào khóc.
Tạ Tinh Thùy lại nói với Tống Ý: “Ván này cô chú trọng support tôi.”
Phì ca nhỏ giọng nói: “Anh còn cần support?” Trong toàn giải đấu, ADC có năng lực bảo vệ mình mạnh nhất là lão đại của bọn họ, rất nổi tiếng. Đường dưới của người khác có hai người nhưng trước nay anh đều chỉ đi một mình.
Tạ Tinh Thùy nghiêm túc: “Lão An muốn người đi rừng của anh ta thông qua huấn luyện phát triển năng lực, nên để anh ấy* theo Tống Tống nắm thóp giết tôi.”
(*Người đi rừng của lão An)
Phì ca nói: “Người mới này có tham vọng không nhỏ nha.”
Tạ Tinh Thùy nói: “Thử xem sao, chết một lần tôi tự phạt ba ngày tiền lương, tổng lại thưởng cho các cậu.”
Phì ca phấn khích, thậm chí muốn phối hợp với địch để phản bội lão đại.
Anh ta huyên thuyên: “Thiên Thần, xin cô cố tình để địch thắng đi, làm lão đại chết trên bảy, tám chục lần thì tháng này chúng ta giàu to!”
Tạ Tinh Thùy lại bổ sung thêm một câu: “Nếu tôi không chết lần nào, lương tháng này của Tống Tống tăng gấp ba.”
Phì ca rên một tiếng, kế hoạch phản bội hoàn toàn thất bại.
Đào Đào còn chưa đi, cô ấy nghe được đối thoại của họ, cười nói: “Không khí YD thật tốt.”
Tống Ý gật đầu, ánh mắt đầy ý cười.
Ván thứ nhất, Tống Ý khiến cho toàn bộ YD biết được cái gì gọi là KPL đệ nhất support.
Thật ra trong thời kỳ đầu của KPL, trên sân thi đấu support là người ít được để ý nhất, rất nhiều người cho rằng xạ thủ, pháp sư và người đi rừng mới là carry*, thậm chí top cũng có thể xoay chuyển cục diện.
(*Carry: Một tướng thường khởi đầu yếu hơn các tướng khác, nhưng trở nên mạnh hơn khi trận đấu diễn ra)
Duy nhất support đánh không ra đánh, không thể hiện nổi thao tác. Nếu đồng đội chết thì support chỉ có thể chờ chết theo.
Nhớ lại có một trận chung kết đặc biệt thảm, hai bên liều mạng đánh, cuối cùng mười người chết hết tám, hai bên chỉ còn lại một người.
Bên đỏ còn lại support Quỷ Cốc Tử, bên lam còn lại xạ thủ Lý Nguyên Phương.
(*Quỷ Cốc Tử, Lý Nguyên Phương là tên tướng)
Lúc này tuyến binh của bên lam đã đến, Quỷ Cốc Tử liều mạng giết lính để bảo vệ trụ chính, nhưng khả năng sát thương của anh thấp đến đáng sợ, lính phòng ngự phía sau lại còn rất nhiều, vì vậy anh ta không thể nhanh chóng dọn sạch. Mà Lý Nguyên Phương lại đẩy trụ cực nhanh, chỉ một lát sau đã phá trụ chính ngay trước mặt Quỷ Cốc Tử.
Kết cục này thật sự rất đáng tiếc, rõ ràng Lý Nguyên Phương chỉ còn lại một ít máu, Quỷ Cốc Tử còn hơn nửa thanh nhưng vẫn vô dụng, một support không ở cao địa*.
(*cao địa (hay cao điểm trong bản cv): là chỗ tháp phòng ngự, bắn từ mấy tháp khác thì dễ trượt, nên support ở đây thì có lợi thế hơn)
Trận đấu này làm rất nhiều người xem biết được sự bất lực của support.
Nhưng sự thật đây là một sai lầm trầm trọng.
Là sai lầm của bên đỏ.
Giao tranh kết thúc, nếu nhất định phải có người chết thì support không nên sống nhất.
Thời khắc mấu chốt lấy mạng đổi mạng thì support nhất định phải bảo vệ tốt vị trí của mình, mỗi lưỡi đao đánh ra phải lấy được máu của địch!
Có một bình luận viên đã từng lén lút nói với khán giả xem đấu lại: “Một support ưu tú tuyệt đối không sống một mình.”
Hoặc là anh ta chết chung với C vị, hoặc là bảo vệ C vị đến cùng.
(*C vị: cách gọi vị trí center (được công bố cuối cùng) trong Cbiz, còn trường hợp trên thì có lẽ là trung tâm của đội hình – người quan trọng cần sống cuối trận nhất)
Toàn bộ KPL người có thể làm được chuyện này hiện tại chỉ có Tống Ý.
—
Ngoài lề: Mọi người biết gg dịch dịch An Thần là gì không? “Làm xoa dịu thần kinh” đó hahahahahahahaha =)))))
Xin lổi An Thần gất nhìu, từ nay phải viết hoa thôi =)))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương