Cuối Cùng Em Cũng Đến
Chương 12
Trận đấu tập hôm nay, mọi người trong YD trừ Phì ca đều không mấy để tâm.
Bọn họ xem trọng An Trục Khê và Mễ Nhạc, nhưng đây là một trò chơi đồng đội, hai người không có khả năng đánh thắng được YD năm người.
Top Quỷ Đăng là thiếu niên quái gở, lời nói có thể đếm trên đầu ngón tay.
Đi rừng A Mãn tính tình hiền lành, luôn cười ha hả.
Phì ca dành hết thời gian để khóc, hoàn toàn bị An Thần đè bẹp.
Đấu tập như thế này không quá quan trọng, nhưng họ cảm nhận được sự vui vẻ mà trước giờ chưa bao giờ có sau khi thắng liên tiếp ba trận. Thắng là phải, năm tuyển thủ dẫn đầu chống lại một đội tạm thời, nếu thua thì chắc họ phải úp mặt vào tường nhịn ăn ba bữa.
Nhưng cảm giác vui sướng này không phải do chiến thắng mang lại mà là từ trải nghiệm trong trò chơi.
Trải nghiệm đó hơi khó diễn tả, nhưng nó thực sự tồn tại.
A Mãn mỗi lần nhìn bản đồ nhỏ đều có thể nhìn thấy cái mình muốn thấy.
Quỷ Đăng bị địch lừa gạt nên muốn tấn công, một giọng nói thanh thúy kịp thời vang lên bên tai anh ta: “Hàn Tín biến mất, đường trên cẩn thận.”
Sau đó Hàn Tín lập tức nhảy ra!
Nếu không có lời nhắc nhở này, Quỷ Đăng không chết thì cũng mất rất nhiều máu, đến lúc anh ta về thành, tháp ngoài của đường trên cũng khó giữ được.
Bên Phì ca khá thảm, chủ yếu là do suy sụp tinh thần cho nên dù có nhận được lời nhắc nhở anh ta cũng không thể trốn, bị An Thần ấn trên mặt đất.
Tạ Tinh Thùy thì khỏi phải nói, sự thay đổi của anh ấy quá rõ ràng.
Đội trưởng chắc chắn là đệ nhất ADC của giải đấu, thể hiện vô cùng tốt. Giỏi giang là vậy nhưng trên sân thi đấu anh vẫn rất cẩn thận, cẩn thận đến nỗi làm người khác phải đau lòng.
Giai đoạn đầu anh vừa phát triển vừa farm, lại còn phải nhìn tám đường, nghe bốn hướng.
Giai đoạn giữa anh phải kết hợp với đội để chỉ huy, để nhìn được toàn cục.
Về sau mệt hơn nữa, nếu thuận lợi, vậy phải ổn định tinh thần tuyển thủ, để cho mấy thằng nhóc nghịch ngợm này đừng buông thả. Nếu không thuận lợi lại càng mệt, liều mạng tìm cơ hội, cố gắng farm, làm cho đồng đội tin tưởng thì mới có thể trở mình, có hy vọng thắng lợi.
Nhưng hôm nay Tạ Tinh Thùy rất thoải mái, cũng có thể nói là do địch không mạnh cho nên không cần cẩn thận, nhưng đây không phải là toàn bộ nguyên nhân. Các đồng đội cùng anh kề vai chiến đấu cả ngàn trận có thể hiểu rõ vì sao anh ấy thoải mái như vậy, là bởi vì support mới của họ.
Tống Ý nói rất ít, nhưng mỗi khi giọng nữ dịu dàng ấy cất lên là mọi người lại cảm thấy yên tâm vô cùng.
Bởi vì cô phán đoán cực chuẩn, bởi vì cô luôn xuất hiện kịp thời, bởi vì khả năng nắm bắt tình hình của cô mạnh đến đáng sợ!
Trước kia lúc Đông Cao support, huấn luyện luôn nói với Tạ Tinh Thùy: “Cậu nên tin tưởng support hơn, cậu không cần phải ép mình chịu mọi thứ như vậy.”
Lần nào Tạ Tinh Thùy cũng trả lời: “Được.”
Nhưng anh không làm được.
Không phải Tạ Tinh Thùy không muốn, mà là không có cách nào tin tưởng.
Bởi vì anh rất nhạy bén, trực giác đã nói cho anh biết đó là sai thì sao anh có thể dẫn dắt đồng đội, cùng nhau đi sai hướng được chứ?. truyện tiên hiệp hay
Muốn được tín nhiệm thì cần phải có năng lực đáng để tín nhiệm.
Đông Cao không làm được nhưng Tống Ý có thể.
Chưa trải nghiệm không thể hiểu được, có một support như vậy tồn tại, cảm giác an tâm khi có đồng đội kề bên mọi lúc ấy, làm cho sân đấu trở nên thú vị hơn.
Nhưng mà cái này cũng có chỗ có hại, lúc Tống Ý ngã xuống đất, toàn đội đều sẽ luống cuống.
Trận đấu tập kết thúc, Tạ Tinh Thùy đứng dậy nói: “Thật cảm ơn những kẻ ngốc của CST.”
Vì một Tô Quang mà đuổi đi một bảo bối như vậy, quản lí CST chắc hẳn đã bị thứ gì đó màu vàng che lấp.
A Mãn gỡ tai nghe xuống, thở dài nói: “Khó trách trận đấu ở Macao CST lại ăn hại như vậy, nếu là tôi, tôi cũng không thích ứng được.”
Con người là vậy, đã quen với sự bao bọc từ lúc nào chẳng hay, cứ ngỡ mình có thể lật trời. Đến khi mất đi cái ô bảo vệ, gió lạnh thấu xương khiến “cậu ấm cô chiêu”* mất đi phương hướng.
(*gốc là Kiều Hoa Môn 娇花们: ý chỉ những người được gia đình nuông chiều, bao bọc quá đà, đến khi rời xa vòng tay gia đình thì trở nên vô dụng. Có gì sai sót mong mọi người sửa giúp mình:3)
Tạ Tinh Thùy không đến nỗi khinh địch: “Đừng chủ quan, bọn Phong Dao có thực lực cá nhân rất mạnh, chờ thích ứng được thì vẫn sẽ là đối thủ mạnh của chúng ta.”
Huấn luyện viên đặc biệt giỏi đoán mò “thánh ý”: “Trước khi giải mùa thu bắt đầu, chúng ta hẹn CST đấu tập đi.”
Tạ Tinh Thùy: “Được.” Đây không phải để khoe khoang thực lực, mà chủ yếu là xem CST thích ứng thế nào.
Ngày hôm sau lại có thêm một trận đấu tập nữa. Lần này là hẹn đội về ba của giải mùa hè: BIY, cũng là đối thủ cũ của YD.
Tạ Tinh Thùy không cho Tống Ý thi đấu. Thứ nhất là do thời gian eo hẹp, sự ăn ý giữa họ vẫn cần được bồi đắp thêm, BIY không phải là đội tạm thời như An Trục Khê. Thứ hai là đã nói nghỉ nhưng vẫn kéo Tống Ý đi luyện tập thì cũng không được lịch sự lắm.
Trận đấu tập hôm đó diễn ra bình thường, không có gì đáng nói. Chẳng qua lúc xem lại thì các đội viên ít nhiều cũng nhìn ra được một số vấn đề.
Có lẽ đây là “di chứng” do Tống Ý để lại, có sự xuất hiện của một support toàn năng như vậy, dù thế nào cũng sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của mọi người.
Nghĩ như vậy, đám A Mãn lại có chút thương hại các thành viên khác của CST. Mới vài ván họ đã không thích ứng nổi thì mấy người Phong Dao phải khó chịu đến mức độ nào chứ.
Tô Quang làm bậy, toàn đội phải gánh vác chung, cũng thật xui xẻo.
Huấn luyện viên nói sơ qua vài câu, Tạ Tinh Thùy giơ tay khẳng định: “Không có việc gì thì về sau Tống Tống thuộc về…YD.” Anh vốn định nói “tôi” nhưng lại thay đổi, dù sao YD cũng là của anh, chín bỏ làm mười thì Tống Ý vẫn là của anh.
Ngày hôm sau, các đội viên thu dọn chăn đệm để chuẩn bị đi nghỉ. Tạ Tinh Thùy vừa vào trò chơi đã thấy Tống Ý đang online, anh liền mời cô tổ đội.
Tống Ý đồng ý rất nhanh, có điều khi vào giao diện ghép đội Tạ Tinh Thùy lại không bắt đầu trò chơi, thay vào đó anh hỏi cô: “Ngày mai cô có rảnh không?”
Tống Ý trả lời: “Có, tôi không có việc gì cần làm cả.”
Tạ Tinh Thùy bắt đầu màn nói dối không chớp mắt: “Toàn đội đều nghỉ hết, một người cũng không có, ở thành phố S tôi chỉ có thể nghĩ đến cô.”
Hừ, bạn bè của Tạ Tinh Thùy ở khắp KPL, nói ra được lời này đúng là không biết xấu hổ.
Tống Ý coi anh là một đội trưởng tốt bụng và chính trực nên cũng không nghĩ gì nhiều, cô hỏi lại: “Có gì cần giúp đỡ sao?”
Tạ Tinh Thùy rủ rê Tống Ý ra ngoài cùng: “Tôi muốn đi mua vài vật dụng, cô có thể đi cùng tôi không?”
Tống Ý chớp mắt: “Tôi không am hiểu mấy cái đó lắm.”
Tạ Tinh Thùy sợ cô từ chối: “Không sao đâu, cứ xem qua thôi, tôi cũng không rành, không chừng hai ta thương lượng xong sẽ hiểu được mấy cái này cũng nên.”
Nghe cũng có chút đạo lý, Tống Ý đồng ý: “Vậy được, ngày mai gặp.”
Tạ Tinh Thùy nói: “Cô ở nhà chờ tôi, tôi đến đón cô.”
Tống Ý không có lí do gì để từ chối: “Được.”
Tâm trạng Tạ Tinh Thùy rất tốt, tiếp tục mời cô chơi cùng: “Thời gian còn sớm, tổ đội không?”
Tống Ý nói: “Được nha.”
Tâm trạng Tạ Thần lại càng tốt hơn, khóe miệng nhếch lên, hoàn toàn không kiềm chế được.
Hai người chơi đến hơn 10 giờ, Tạ Tinh Thùy thấy đã trễ nên nói với cô: “Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai chúng ta còn phải ra ngoài.”
Tống Ý chuẩn bị thoát khỏi game: “Ừm, ngủ ngon.”
Cô đang định gửi đi, trong lòng Tạ Tinh Thùy bỗng nhiên khó chịu, kéo cô chơi tiếp: “Chúng ta chơi một ván nữa đi?”
Tống Ý không hiểu nổi nhưng cô vốn dĩ đã ở trong đội, Tạ Tinh Thùy nhấn bắt đầu, cô cũng không hủy bỏ.
Hai người vào trận, Tạ Tinh Thùy chỉ cần chọn xạ thủ, xác suất thắng lên đến 90%, hơn nữa nếu chọn xạ thủ thì giai đoạn đầu thắng càng nhanh.
Ván này chỉ kéo dài mười mấy phút, lúc sắp kết thúc Tạ Tinh dùng voice chat nói: “Ngủ ngon.”
Tống Ý cũng chúc lại một cách tự nhiên: “Ngủ ngon.”
Nghe được giọng của cô, Tạ thần cảm thấy thỏa mãn, cuối cùng cũng rời khỏi trò chơi.
Sáng hôm sau Tống Ý thức dậy rất sớm nhưng không nghĩ tới Tạ Tinh Thùy còn đến sớm hơn.
Tống Ý thu dọn xong xuống lầu, cô ngây người khi thấy Tạ Tinh Thùy đã đứng đó từ lúc nào.
Bọn họ xem trọng An Trục Khê và Mễ Nhạc, nhưng đây là một trò chơi đồng đội, hai người không có khả năng đánh thắng được YD năm người.
Top Quỷ Đăng là thiếu niên quái gở, lời nói có thể đếm trên đầu ngón tay.
Đi rừng A Mãn tính tình hiền lành, luôn cười ha hả.
Phì ca dành hết thời gian để khóc, hoàn toàn bị An Thần đè bẹp.
Đấu tập như thế này không quá quan trọng, nhưng họ cảm nhận được sự vui vẻ mà trước giờ chưa bao giờ có sau khi thắng liên tiếp ba trận. Thắng là phải, năm tuyển thủ dẫn đầu chống lại một đội tạm thời, nếu thua thì chắc họ phải úp mặt vào tường nhịn ăn ba bữa.
Nhưng cảm giác vui sướng này không phải do chiến thắng mang lại mà là từ trải nghiệm trong trò chơi.
Trải nghiệm đó hơi khó diễn tả, nhưng nó thực sự tồn tại.
A Mãn mỗi lần nhìn bản đồ nhỏ đều có thể nhìn thấy cái mình muốn thấy.
Quỷ Đăng bị địch lừa gạt nên muốn tấn công, một giọng nói thanh thúy kịp thời vang lên bên tai anh ta: “Hàn Tín biến mất, đường trên cẩn thận.”
Sau đó Hàn Tín lập tức nhảy ra!
Nếu không có lời nhắc nhở này, Quỷ Đăng không chết thì cũng mất rất nhiều máu, đến lúc anh ta về thành, tháp ngoài của đường trên cũng khó giữ được.
Bên Phì ca khá thảm, chủ yếu là do suy sụp tinh thần cho nên dù có nhận được lời nhắc nhở anh ta cũng không thể trốn, bị An Thần ấn trên mặt đất.
Tạ Tinh Thùy thì khỏi phải nói, sự thay đổi của anh ấy quá rõ ràng.
Đội trưởng chắc chắn là đệ nhất ADC của giải đấu, thể hiện vô cùng tốt. Giỏi giang là vậy nhưng trên sân thi đấu anh vẫn rất cẩn thận, cẩn thận đến nỗi làm người khác phải đau lòng.
Giai đoạn đầu anh vừa phát triển vừa farm, lại còn phải nhìn tám đường, nghe bốn hướng.
Giai đoạn giữa anh phải kết hợp với đội để chỉ huy, để nhìn được toàn cục.
Về sau mệt hơn nữa, nếu thuận lợi, vậy phải ổn định tinh thần tuyển thủ, để cho mấy thằng nhóc nghịch ngợm này đừng buông thả. Nếu không thuận lợi lại càng mệt, liều mạng tìm cơ hội, cố gắng farm, làm cho đồng đội tin tưởng thì mới có thể trở mình, có hy vọng thắng lợi.
Nhưng hôm nay Tạ Tinh Thùy rất thoải mái, cũng có thể nói là do địch không mạnh cho nên không cần cẩn thận, nhưng đây không phải là toàn bộ nguyên nhân. Các đồng đội cùng anh kề vai chiến đấu cả ngàn trận có thể hiểu rõ vì sao anh ấy thoải mái như vậy, là bởi vì support mới của họ.
Tống Ý nói rất ít, nhưng mỗi khi giọng nữ dịu dàng ấy cất lên là mọi người lại cảm thấy yên tâm vô cùng.
Bởi vì cô phán đoán cực chuẩn, bởi vì cô luôn xuất hiện kịp thời, bởi vì khả năng nắm bắt tình hình của cô mạnh đến đáng sợ!
Trước kia lúc Đông Cao support, huấn luyện luôn nói với Tạ Tinh Thùy: “Cậu nên tin tưởng support hơn, cậu không cần phải ép mình chịu mọi thứ như vậy.”
Lần nào Tạ Tinh Thùy cũng trả lời: “Được.”
Nhưng anh không làm được.
Không phải Tạ Tinh Thùy không muốn, mà là không có cách nào tin tưởng.
Bởi vì anh rất nhạy bén, trực giác đã nói cho anh biết đó là sai thì sao anh có thể dẫn dắt đồng đội, cùng nhau đi sai hướng được chứ?. truyện tiên hiệp hay
Muốn được tín nhiệm thì cần phải có năng lực đáng để tín nhiệm.
Đông Cao không làm được nhưng Tống Ý có thể.
Chưa trải nghiệm không thể hiểu được, có một support như vậy tồn tại, cảm giác an tâm khi có đồng đội kề bên mọi lúc ấy, làm cho sân đấu trở nên thú vị hơn.
Nhưng mà cái này cũng có chỗ có hại, lúc Tống Ý ngã xuống đất, toàn đội đều sẽ luống cuống.
Trận đấu tập kết thúc, Tạ Tinh Thùy đứng dậy nói: “Thật cảm ơn những kẻ ngốc của CST.”
Vì một Tô Quang mà đuổi đi một bảo bối như vậy, quản lí CST chắc hẳn đã bị thứ gì đó màu vàng che lấp.
A Mãn gỡ tai nghe xuống, thở dài nói: “Khó trách trận đấu ở Macao CST lại ăn hại như vậy, nếu là tôi, tôi cũng không thích ứng được.”
Con người là vậy, đã quen với sự bao bọc từ lúc nào chẳng hay, cứ ngỡ mình có thể lật trời. Đến khi mất đi cái ô bảo vệ, gió lạnh thấu xương khiến “cậu ấm cô chiêu”* mất đi phương hướng.
(*gốc là Kiều Hoa Môn 娇花们: ý chỉ những người được gia đình nuông chiều, bao bọc quá đà, đến khi rời xa vòng tay gia đình thì trở nên vô dụng. Có gì sai sót mong mọi người sửa giúp mình:3)
Tạ Tinh Thùy không đến nỗi khinh địch: “Đừng chủ quan, bọn Phong Dao có thực lực cá nhân rất mạnh, chờ thích ứng được thì vẫn sẽ là đối thủ mạnh của chúng ta.”
Huấn luyện viên đặc biệt giỏi đoán mò “thánh ý”: “Trước khi giải mùa thu bắt đầu, chúng ta hẹn CST đấu tập đi.”
Tạ Tinh Thùy: “Được.” Đây không phải để khoe khoang thực lực, mà chủ yếu là xem CST thích ứng thế nào.
Ngày hôm sau lại có thêm một trận đấu tập nữa. Lần này là hẹn đội về ba của giải mùa hè: BIY, cũng là đối thủ cũ của YD.
Tạ Tinh Thùy không cho Tống Ý thi đấu. Thứ nhất là do thời gian eo hẹp, sự ăn ý giữa họ vẫn cần được bồi đắp thêm, BIY không phải là đội tạm thời như An Trục Khê. Thứ hai là đã nói nghỉ nhưng vẫn kéo Tống Ý đi luyện tập thì cũng không được lịch sự lắm.
Trận đấu tập hôm đó diễn ra bình thường, không có gì đáng nói. Chẳng qua lúc xem lại thì các đội viên ít nhiều cũng nhìn ra được một số vấn đề.
Có lẽ đây là “di chứng” do Tống Ý để lại, có sự xuất hiện của một support toàn năng như vậy, dù thế nào cũng sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của mọi người.
Nghĩ như vậy, đám A Mãn lại có chút thương hại các thành viên khác của CST. Mới vài ván họ đã không thích ứng nổi thì mấy người Phong Dao phải khó chịu đến mức độ nào chứ.
Tô Quang làm bậy, toàn đội phải gánh vác chung, cũng thật xui xẻo.
Huấn luyện viên nói sơ qua vài câu, Tạ Tinh Thùy giơ tay khẳng định: “Không có việc gì thì về sau Tống Tống thuộc về…YD.” Anh vốn định nói “tôi” nhưng lại thay đổi, dù sao YD cũng là của anh, chín bỏ làm mười thì Tống Ý vẫn là của anh.
Ngày hôm sau, các đội viên thu dọn chăn đệm để chuẩn bị đi nghỉ. Tạ Tinh Thùy vừa vào trò chơi đã thấy Tống Ý đang online, anh liền mời cô tổ đội.
Tống Ý đồng ý rất nhanh, có điều khi vào giao diện ghép đội Tạ Tinh Thùy lại không bắt đầu trò chơi, thay vào đó anh hỏi cô: “Ngày mai cô có rảnh không?”
Tống Ý trả lời: “Có, tôi không có việc gì cần làm cả.”
Tạ Tinh Thùy bắt đầu màn nói dối không chớp mắt: “Toàn đội đều nghỉ hết, một người cũng không có, ở thành phố S tôi chỉ có thể nghĩ đến cô.”
Hừ, bạn bè của Tạ Tinh Thùy ở khắp KPL, nói ra được lời này đúng là không biết xấu hổ.
Tống Ý coi anh là một đội trưởng tốt bụng và chính trực nên cũng không nghĩ gì nhiều, cô hỏi lại: “Có gì cần giúp đỡ sao?”
Tạ Tinh Thùy rủ rê Tống Ý ra ngoài cùng: “Tôi muốn đi mua vài vật dụng, cô có thể đi cùng tôi không?”
Tống Ý chớp mắt: “Tôi không am hiểu mấy cái đó lắm.”
Tạ Tinh Thùy sợ cô từ chối: “Không sao đâu, cứ xem qua thôi, tôi cũng không rành, không chừng hai ta thương lượng xong sẽ hiểu được mấy cái này cũng nên.”
Nghe cũng có chút đạo lý, Tống Ý đồng ý: “Vậy được, ngày mai gặp.”
Tạ Tinh Thùy nói: “Cô ở nhà chờ tôi, tôi đến đón cô.”
Tống Ý không có lí do gì để từ chối: “Được.”
Tâm trạng Tạ Tinh Thùy rất tốt, tiếp tục mời cô chơi cùng: “Thời gian còn sớm, tổ đội không?”
Tống Ý nói: “Được nha.”
Tâm trạng Tạ Thần lại càng tốt hơn, khóe miệng nhếch lên, hoàn toàn không kiềm chế được.
Hai người chơi đến hơn 10 giờ, Tạ Tinh Thùy thấy đã trễ nên nói với cô: “Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai chúng ta còn phải ra ngoài.”
Tống Ý chuẩn bị thoát khỏi game: “Ừm, ngủ ngon.”
Cô đang định gửi đi, trong lòng Tạ Tinh Thùy bỗng nhiên khó chịu, kéo cô chơi tiếp: “Chúng ta chơi một ván nữa đi?”
Tống Ý không hiểu nổi nhưng cô vốn dĩ đã ở trong đội, Tạ Tinh Thùy nhấn bắt đầu, cô cũng không hủy bỏ.
Hai người vào trận, Tạ Tinh Thùy chỉ cần chọn xạ thủ, xác suất thắng lên đến 90%, hơn nữa nếu chọn xạ thủ thì giai đoạn đầu thắng càng nhanh.
Ván này chỉ kéo dài mười mấy phút, lúc sắp kết thúc Tạ Tinh dùng voice chat nói: “Ngủ ngon.”
Tống Ý cũng chúc lại một cách tự nhiên: “Ngủ ngon.”
Nghe được giọng của cô, Tạ thần cảm thấy thỏa mãn, cuối cùng cũng rời khỏi trò chơi.
Sáng hôm sau Tống Ý thức dậy rất sớm nhưng không nghĩ tới Tạ Tinh Thùy còn đến sớm hơn.
Tống Ý thu dọn xong xuống lầu, cô ngây người khi thấy Tạ Tinh Thùy đã đứng đó từ lúc nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương