Trên đường Trương Tố trở Nhan Tịch về tuyết đã bắt đầu rơi nhẹ, hơi ấm trong xe vừa đủ, Nhan Tịch uống một chút rượu mà cả người hiện tại nóng hầm hập, gật gù mơ màng ngủ.
Chờ đến lúc Nhan Tịch mở mắt ra, xe đã ổn định dừng lại trước tiểu khu nhà mình, động cơ xe vẫn đang khởi động, hơi ấm vẫn đầy đủ như cũ.
"Tỉnh rồi sao?". Giọng Trương Tố bên cạnh vừa dịu dàng vừa nhẹ nhàng, thấy Nhan Tịch tỉnh dậy thì lập tức rời mắt khỏi màn hình điện thoại mà mỉm cười nhìn cậu, ánh đèn mờ mờ trong xe khiến mắt anh ta lóe sáng.
Nhan Tịch vô thức nhìn thoáng qua đồng hồ, vậy mà đã qua hơn một tiếng kể từ lúc bọn họ rời khỏi nhà hàng, rõ ràng đường về nhà cũng chỉ mất đến hai mươi phút thời gian, cậu lập tức tỉnh táo lại. "Tôi ngủ quên —— sao anh không gọi tôi dậy chứ?".
Dưới ánh đèn xe gương mặt đẹp trai của Trương Tố phiếm lên một tầng sáng nhàn nhạt, cả người thoạt nhìn rất dịu dàng. "Thấy cậu ngủ rất ngon liền không nỡ gọi dậy ——!".
Nhan Tịch không hiểu sao lại có cảm giác mặt mình hơi đỏ lên, cũng không biết có phải là do uống rượu hay không mà đầu vẫn hơi chếnh choáng. "Có phải tôi ngủ rất lâu rồi không?".
"Chỉ có hơn nửa tiếng thôi!". Trương Tố cười dịu dàng đáp.
Nhan Tịch cúi đầu vừa tháo dây an toàn vừa nói. "Vậy, vậy thì —— tôi vào nhà trước nhé, xin lỗi vì đã làm chậm trễ thời gian của anh!".
Trương Tố lại nói. "Đợi một lát đi, bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, cậu vừa mới tỉnh ngủ nếu lúc này đi ra tuyết rơi vào người rất dễ cảm lạnh".
Nhan Tịch liền nhìn ra ngoài, lúc này mới nhận ra trên cửa xe đã bị một tầng tuyết mỏng bao phủ.
Trương Tố dừng một chút mới nói. "Dù sao cũng chưa trễ lắm, trò chuyện cùng tôi một lát đi".
"Được....!". Nhan Tịch cảm thấy hình như Trương Tố có chuyện muốn nói với cậu.
Trương Tố im lặng một lát rồi mới trầm giọng nói. "Nhan Tịch, tôi rất vui vì mối quan hệ giữa chúng ta không bị chuyện của Trương Quyền làm ảnh hưởng...!".
Nhan Tịch nói từ đáy lòng mình. "Anh và Trương Quyền hoàn toàn không giống nhau mà ——!".
"Ở bệnh viện, khi đến thăm em, tôi lấy danh nghĩa là để trấn an người bị hại thật ra —— tôi có ý đồ riêng!". Vẻ mặt Trương Tố nghiêm túc, anh mỉm cười. "Nhan Tịch, tôi biết hoàn cảnh của em, tuy tôi là Beta không có cách nào cho em pheromone mà em cần, nhưng tôi vẫn muốn nói rõ lòng mình cho em hiểu ——".
Đôi mắt Trương Tố sáng lấp lánh nhìn khuôn mặt đầy kinh ngạc của Nhan Tịch. "Nhan Tịch, lần đầu tiên gặp em, em đã cho tôi cảm giác không giống với những người khác. Sau khi tiếp xúc lâu như vậy, tôi càng chắc chắn lòng mình. Nhan Tịch, tôi thích em! Nếu em có thể quên Lam Cẩn, tương lai hãy để tôi đồng hành cùng em ——".
-
Sau khi Nhan Tịch về đến nhà đầu óc còn có chút ngơ ngác, Trương Tố vừa tỏ tình với cậu....
Thế nhưng bản thân mình thì có điểm nào đáng giá để anh ấy thích đâu?
So với những người như bọn họ, hiển nhiên ở các phương diện hay điều kiện bản thân cậu không thể nào mang ra so được, còn là một Omega phân hóa lần hai đã bị đánh dấu vĩnh viễn, những người khác hẳn là tránh cậu không kịp thì Trương Tố chẳng có lý do gì mà yêu thích cậu đến không thôi.
Nhưng bộ dạng Trương Tố lúc ở trên xe nghiêm túc đến vậy, không giống như đang nói đùa....
Trương Tố nói để cậu trở về suy nghĩ lại rồi cho anh ấy câu trả lời, nhưng cậu chưa từng nghĩ tới việc chấp nhận người đàn ông này.
Dù sao khi ấy ở bên cạnh Lam Cẩn cũng hoàn toàn là ngoài ý muốn, bây giờ quay đầu nghĩ kỹ lại thì thấy chính là do cậu mơ mơ hồ hồ đi theo người đàn ông ấy.
Kết quả là cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế, thậm chí đến thân phận là Beta bình thường cũng không còn, biến thành một Omega mà cả đời phải dựa vào thuốc ức chế....
Cho nên, làm sao cậu có đủ can đảm để bắt đầu một đoạn tình cảm mới nhanh đến như vậy được?
Huống chi —— mặc dù Trương Tố mặt nào cũng tốt nhưng cậu chỉ luôn coi anh là một người bạn tốt mà đối đãi, không có chút tình cảm nào khác thì làm sao mà đáp lại tình cảm của anh ấy đây.
Mãi cho đến khi đi ngủ, trong đầu Nhan Tịch vẫn còn suy nghĩ, nghĩ là lần sau gặp mặt Trương Tố nhất định phải cùng anh nói rõ ràng chuyện này.
Cứ như vậy mà mơ màng ngủ thiếp đi, cũng không biết ngủ bao lâu, Nhan Tịch đột nhiên bừng tỉnh, đầu óc choáng váng, cơ thể nóng vô cùng, tuyến thể tê dại, giống như là dấu hiệu của kỳ phát tình.
Cẩn thận nghĩ lại lúc Trương Tố đưa cậu về, cậu đã có những dấu hiệu sắp đến kỳ phát tình, chẳng qua cậu cứ nghĩ là do mình vừa mới uống rượu xong, mà Trương Tố lại là Beta không mẫn cảm với pheromone, cho nên mới không phát hiện kịp thời.
Có lẽ là do kỳ phát tình lần trước bị thuốc kích kích, sau lại bị cưỡng chế áp xuống, nên kỳ phát tình này khiến cậu có cảm giác còn dữ dội hơn so với trước đó.
Hai chân mềm nhũn, cố hết sức từ trên giường bò dậy, lấy ra thuốc ức chế trước đó đã mua phòng sẵn, uống chút nước nuốt vài viên thuốc xuống, nhưng dường như không có chút thuyên giảm nào.
Cơ thể khô nóng vô cùng, tuyến thể tê dại, eo cũng không có sức, cậu lại càng khao khát pheromone hương hổ phách nồng đậm lạnh lẽo kia.
Mắt thấy thuốc ức chế không có tác dụng, Nhan Tịch lại run rẩy tìm vài loại khác nhưng hiệu quả sau khi dùng xong lại chẳng thấm vào đâu, sự khao khát pheromone của Alpha càng thêm mạnh mẽ.
Nhan Tịch biết tình huống của bản thân đặc biệt, nhưng lại không nghĩ tới đặc biệt đến mức độ, thuốc ức chế trên thị trường cũng không có công dụng với mình.
Cậu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, bên ngoài kia tuyết rơi trắng xóa một mảnh, không biết tuyết rơi từ lúc nào mà càng rơi càng lớn, giống hà sa bướm trắng bay múa trên bầu trời. Trong tình huống này thì một Omega đi đến bệnh viện tìm thuốc ức chế có vẻ không ổn lắm, sau khi nghĩ kỹ thì cậu vẫn quyết định tiếp tục uống chút thuốc ức chế rồi cố gắng chịu đựng qua đêm nay, rồi lại nghĩ cách tiếp.
Cũng may bây giờ tiệm thuốc hai mươi bốn giờ đều có dịch vụ giao hàng tận nơi, Nhan Tịch chịu đựng cơ thể đang run rẩy mãnh liệt, mở app trên điện thoại chọn mua tất cả các loại thuốc ức chế.
Thời gian chờ đợi quả thực dày vò, tình trạng cơ thể càng lúc càng nghiêm trọng, không biết có phải Omega trong kỳ phát tình đặc biệt mẫn cảm với pheromone của Alpha hay không, mà Nhan Tịch mơ hồ ngửi được mùi hổ phách trong không khí.
Trong lúc ngây người ngồi trong phòng khách, mùi hương rõ ràng là càng ngày càng nồng đậm, đầu óc Nhan Tịch trong kỳ phát tình đã không còn tỉnh táo, mơ màng nghĩ, có lẽ lúc ở nhà hàng gặp được Lam Cẩn khi đó nên trên người vô tình dính phải pheromone của anh.
Xúc động trong cơ thể thật sự khó nhịn, Nhan Tịch đứng dậy, đầu óc choáng váng đi vào phòng ngủ, lấy cái áo mình mặc lúc đến nhà hàng, vùi mặt vào đó cố gắng lấy được một ít pheromone của Lam Cẩn.
Chỉ là trên áo có rất ít pheromone, cái cảm giác này giống như là gãi không đúng chỗ ngứa, cơ thể nóng bức, sự xôn xao nguyên thủy đáng sợ chạy khắp cơ thể, cấp bách muốn phát tiết dục vọng khiến Nhan Tịch càng thêm không biết phải làm sao? Giữa hai chân căng trướng đến lợi hại, hít sâu thế nào cũng không giảm bớt được, dường như chỉ có thể bị hung hăng cưng chiều, bị mùi hổ phách nồng đậm mà lạnh lẽo đó bao phủ trấn an mới có thể dịu bớt....
Lắc đầu mấy cái mới Nhan Tịch mới miễn cưỡng khiến cho mình bình tĩnh lại, muốn đến phòng khách rót chút nước lạnh, nhưng vừa mới bước đến phòng khách cậu lập tức cảm nhận được mùi hổ phách kia nồng đậm hơn rất nhiều, hiển nhiên là không phải trên áo khoác, mà là....
Nhan Tịch không khỏi nhìn về phía cửa, kỳ lạ là mùi pheromone mà cậu khao khát dường như đang luồn qua khe cửa ùa vào phòng.
Đầu óc rối bời không có cách nào nghĩ được nhiều, cậu bị pheromone trí mạng kia dẫn dụ đi về phía cửa.
Khi bàn tay đặt lên tay nắm cửa, cảm xúc lạnh lẽo khiến Nhan Tịch đột nhiên lấy lại tinh thần, trừng lớn đôi mắt có chút mờ mịt nhìn về cửa chính và pheromone Alpha đang không ngừng ùa vào kia.
Không đúng....!
Chắc chắn cậu sẽ không nhận lầm mùi pheromone độc nhất vô nhị thuộc về Alpha của mình, thế nhưng tại sao lúc này cái mùi hổ phách nồng đậm đó lại từ bên ngoài ào vào?
Lúc cậu còn đang sững sờ tại chỗ, đột nhiên cửa chính lại vang lên tiếng gõ cửa không nặng không nhẹ.
Nhan Tịch giật nảy mình, giọng nói hoảng sợ hỏi. ".... Ai đó?".
Giọng nói khàn khàn êm tai của Lam Cẩn từ ngoài cửa truyền tới. "Tịch Tịch, là tôi!".
"Lam Cẩn?".
Nhan Tịch kinh ngạc trừng mắt, nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ đã là hai rưỡi sáng, bên ngoài tuyết rơi lớn như vậy, mà người đàn ông kia tại sao lại xuất hiện trước cửa nhà mình?
Pheromone nồng đậm trào ra từ khe cửa, Nhan Tịch không khống chế được mà khẽ run, cảm giác tê dại từ tuyến thể lan ra khắp toàn thân, trên trán cậu ứa mồ hôi, cách cánh cửa lên tiếng hỏi. "Sao, sao anh lại tới đây?".
Lam Cẩn ngoài cửa im lặng vài giây, sau đó âm thanh có vẻ sâu kín nói. "Lúc ở nhà hàng, tôi cảm giác được pheromone trên người em có hơi lạ, dường như là sắp tới kỳ phát tình —— thân là Alpha của em, tôi có nghĩa vụ giúp em vượt qua kỳ phát tình".
Nhan Tịch chịu đựng sự khác lạ trong cơ thể mình, run rẩy nói. "Chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, cho nên kỳ phát tình của tôi có đến cũng không cần anh tới phụ trách".
Tay nắm cửa nhà hình như hơi động đậy, dường như là Lam Cẩn đang thử mở cửa. "Tôi cách một cánh cửa cũng có thể cảm nhận được pheromone của em khác thường rồi! Ngoan, mở cửa để tôi vào xem".
Nhan Tịch biết Omega trong kỳ phát tình mở cửa cho Alpha sẽ có bao nhiêu nguy hiểm, thế nhưng đầu óc cậu lại bị mùi hương hổ phách đang không ngừng truyền vào kia, làm trở nên mơ màng.
Pheromone kia bao lấy cậu làm cậu không thở nổi, khóe mắt đỏ bừng, gò má mất tự nhiên mà ửng hồng, cơ thể vì sức nóng bên trong mà run rẩy, sau gáy không ngừng lan tràn khoái cảm tê dại ra toàn thân khiến cậu như sắp đánh mất lý trí.
Bản năng Omega đẩy cậu đến gần hơn, biết rõ Lam Cẩn là người như thế nào nhưng mà vẫn muốn mở cửa, muốn lao vào lồng ngực rắn chắc của anh, muốn dạng hai chân ra cho anh nhìn lỗ nhỏ ướt dầm dề, muốn để anh hung hăng đâm vào....
Nhan Tịch liều mạng lắc đầu, muốn đè xuống sự thôi thúc của bản năng, cố hết sức hé miệng, âm thanh khàn khàn. "Đủ rồi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa....! Kỳ phát tình —— tôi sẽ tự mình giải quyết, anh đi đi được không....?".
Lam Cẩn ngoài cửa đã hoàn toàn im lặng, sau đó Nhan Tịch cảm nhận được mùi pheromone Alpha trong không khí chậm rãi tan đi không ít, chắc là người đã rời đi rồi.
Triệu chứng trong kỳ phát tình trên người không giảm đi chút nào, Nhan Tịch không còn chút sức lực ngã khuỵu xuống đất, lưng dựa vào cửa, tham lam đòi lấy pheromone còn sót lại trong không khí, muốn xoa dịu tuyến thể Omega đang bất an.
"Ưm....!".
Với cảm giác mãnh liệt trong kỳ phát tình thì việc đòi lấy pheromone cách một cánh cửa là không thể đủ an ủi cậu được, hốc mắt Nhan Tịch phiếm hồng ướt át, trong ánh mắt mờ mịt mang theo sự bi thương, thân thể đơn bạc nóng hừng hực run rẩy, chỉ có thể rúc trên mặt đất khó khăn thở hổn hển, bộ dạng như sắp sụp đổ.
Lại một cơn sóng kích tình ập tới, Nhan Tịch khó nhịn cuộn người lại, hơi nóng mãnh liệt cuộn trào trong thân thể, bàn tay run rẩy vươn tới giữa hai chân, muốn làm giảm bớt cơn dục vọng điên cuồng này....
Chỉ là làm thế nào cũng không làm được, trên tay và giữa hai chân ướt sũng, nhưng cũng không giảm bớt được một chút nào sự khô nóng trong người, miệng nhỏ phía sau đã không ngừng co rút, muốn được an ủi, muốn được lấp đầy, Nhan Tịch khóc nức nở, run rẩy đưa tay ra phía sau tìm kiếm.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Nhan Tịch giật nảy mình như chim sợ cành cao, bởi vì hoảng sợ mà tìm lại được chút tỉnh táo, cậu cuống quýt kéo quần lên, vịn tượng gắng sức đứng dậy. Giọng nói mềm mại. "Ai....?".
Bên ngoài vang lên tiếng đàn ông xa lạ. "Là shiper, đồ ngài đặt đã đến rồi!".
Vừa nghe được là thuốc ức chế đã được giao đến, Nhan Tịch thở phào một hơi nhẹ nhõm, buộc bản thân giữ vững tinh thần, nâng tay lên sờ vào chốt cửa.
"Kẹt, kẹt". Cửa chính mở ra, vốn Nhan Tịch chỉ muốn hé một khe nhỏ trên cửa đủ để shipper đưa thuốc vào, nhưng ở khoảnh khắc cánh cửa vừa hé ra kia thì một bàn tay to lớn nhanh chóng duỗi tới khe hở, chặn lại cánh cửa tùy thời có thể đóng lại bất cứ lúc nào, sau đó là pheromone nồng đậm mãnh liệt của Alpha theo khe cửa tiến thẳng vào phòng.
Nhan Tịch run đến nỗi không cầm nổi tay nắm cửa, trong lúc hoảng loạn liền theo bản năng đưa hai tay lên che kín miệng mũi, nhanh chóng lùi lại phía sau muốn né tránh pheromone Alpha đang tràn vào.
Trong ánh mắt hoảng sợ của Nhan Tịch, cánh cửa vốn chỉ mở ra một khe nhỏ, nay từ từ mở rộng ra dưới sức mạnh của một bàn tay to lớn kia.
Lam Cẩn mặc áo khoác đen, thân thể cao lớn tráng kiện đứng sừng sững ở cửa, hắn không đeo kính, tóc hơi ướt, vài sợi tóc mái dính trên trán, đồng tử xanh xám đã chuyển thành màu ánh kim, trong sự lười biếng mang theo vài tia nguy hiểm.
Mùi pheromone hổ phách của Alpha cấp S chen nhau ùa vào trong phòng, trong nháy mắt cả cơ thể bị mùi hương nồng đậm tinh khiết kia vây lấy, nồng nàn và lạnh lẽo đến như vậy, mỗi lần hít thở là mỗi lần hương hổ phách ấy lại mạnh mẽ xộc vào khoang mũi của cậu, xâm nhập vào trong cơ thể cậu, xâm chiếm tất cả các giác quan cùng suy nghĩ của cậu.
Nhan Tịch trừng lớn đôi mắt đã phiếm hồng, nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa, mà cửa kia từ đã không còn hình bóng shiper nào nữa cả.
Lam Cẩn giơ tay lên.
Nhan Tịch phát hiện trên tay anh là một chiếu túi giấy, hiển nhiên là thuốc ức chế cậu đã đặt mua.
Lam Cẩn lấy một hộp thuốc từ trong túi giấy ra, đôi mắt màu vàng kim nhìn lướt qua, cong môi nở nụ cười mang theo lười biếng. "Sao Tịch Tịch lại mua nhiều thuốc ức chế như vậy? Mấy thứ thuốc này, nếu uống vào đối với cơ thể không tốt đâu!".
Đáy mắt Nhan Tịch tràn đầy hoảng sợ và bất an, thân thể không khống chế nổi vì pheromone của Lam Cẩn mà khẽ run lên, phần gáy nơi có tuyến thể thì càng là nhẫn nại tới mức nhói đau, cậu biết, trước sức mạnh tuyệt đối của Alpha cấp S trước mặt, Omega như cậu nhỏ bé đến cỡ nào.
Giọng cậu run rẩy, gần như là cầu xin. "Đưa tôi.... xin.... xin anh đó!....".
Lam Cẩn rời lực chú ý từ thuốc ức chế trong tay lên trên người Omega đang run rẩy trong phòng.
Gương mặt cậu lúc này ửng đỏ, đôi mắt ướt át, tóc xoăn xõa tung hơi lộn xộn, trên người da thịt lộ ra đều đã phiếm hồng.
Cảm giác dễ bắt nạt như thế, khiến người muốn hung hăng ôm cậu vào ngực mà yêu thương.
Mà xác thực Lam Cẩn đã làm như vậy!
Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ
Chương 41: Sao Anh Lại Tới Đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương