Bàn tay cầm thuốc ức chế đưa về phía Nhan Tịch.
Ánh mắt mông lung ướt nước của Nhan Tịch sáng rực lên, tựa như thấy được hy vọng, cuống quýt đưa tay muốn nhận lấy thuốc ức chế trong tay đối phương.
Ngay lúc đầu ngón tay run rẩy kia chạm vào hộp thuốc, Lam Cẩn đột nhiên buông tay, hộp thuốc "Bộp" một tiếng rơi xuống đất, bàn tay mảnh khảnh của Nhan Tịch bị một bàn tay vừa nóng vừa mạnh mẽ kia nắm lấy.
Xúc cảm khi bàn tay nóng bỏng của Lam Cẩn chạm vào khiến cơ thể Nhan Tịch đột nhiên run lên, sau khi phản ứng lại thì hoảng loạn muốn rút tay mình về.
Nhưng tay Lam Cẩn nắm rất chặt, hơi dùng chút sức đã kéo được cậu vào trong ngực.
Cái ôm của Lam Cẩn mang theo hơi lạnh nhàn nhạt, trong lúc được ôm vào lồng ngực, pheromone Alpha mạnh mẽ nồng đậm đó bao bọc cả cơ thể cậu vào bên trong.
"Ưm....! Không muốn.... Không muốn!".
Nhan Tịch miễn cưỡng cố giữ lấy một tia lý trí, ngoài miệng thì cố gắng chống cự nhưng tay thì không tự chủ được mà nắm lấy áo của Lam Cẩn.
Mùi hổ phách kích tình nồng đậm đó là thứ cậu đã chờ mong quá lâu, mặc dù trong lòng cậu kháng cự nhưng không thể nào chiến thắng được bản năng khát cầu nguyên thủy đang sôi trào lên như hạn hán chờ mưa rào.
Cửa chính bị đóng lại, Lam Cẩn dễ dàng bế ngang người con trai đang ở trong lồng ngực mình về phòng ngủ.
Sau khi đặt cậu lên giường, liền cởi luôn quần áo trên người cậu ra, nhìn thấy một mảnh ướt sũng lầy lội giữa hai chân cậu, đồng tử màu ánh kim của Lam Cẩn từ từ trở lên vàng óng, bỗng nhiên hắn khẽ nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng sáng. "Tịch Tịch ướt quá đi....! Xem ra em cũng rất nhớ tôi rồi đi?".
Nhan Tịch xấu hổ đến muốn khóc, tới miệng bên trong cũng run rẩy. "Không, không....!".
Nhưng tay chân cậu mềm nhũn, bị Lam Cẩn đè xuống giường, đến sức lực muốn khép lại hai chân cũng không còn.
Pheromone trên người Lam Cẩn phóng ra càng lúc càng dày, dưới sự vuốt ve nóng bỏng và sự ăn mòn từ pheromone của Alpha cấp S, tuyến thể Omega của Nhan Tịch bắt đầu theo bản năng mà đáp lại mãnh liệt, trước mắt cậu hiện ra đủ loại màu sắc hình ảnh không chân thật, máu nóng trong cơ thể như đang bốc cháy, giác quan của cậu bắt đầu chầm chậm xoay tròn.
Trong căn phòng đơn sơ, tràn ngập pheromone hòa quyện cùng hơi thở mập mờ. Hai chân Nhan Tịch bị Lam Cẩn đặt trên vai hắn. Lỗ nhỏ bên dưới đã sớm được dạy dỗ từ lâu, dễ dàng ôm lấy toàn bộ của Lam Cẩn.
Đâm vào nơi ướt át mềm mại kia, Lam Cẩn thoải mái thở ra một hơi, ngửi được mùi hương thơm ngát từ trên người Nhan Tịch phóng ra, hắn không chút nào che giấu sự hưng phấn của bản thân, chỉ tạm dừng trong chốc lát, sau đó cố định lại hai chân chân trắng nõn kia bắt đầu đâm rút.
Động tác xuyên vào rút ra vô cùng điên cuồng dữ dội, trong mắt Lam Cẩn tràn ngập lửa dục, mất khống chế đè vật nhỏ mảnh khảnh kia lên giường, ngửi được pheromone mùi hoa sen thì động tác lại càng mạnh, cảm nhận được cơ thể gầy gò mềm mại ở dưới thân mình không tự chủ được mà run rẩy co rút.
Giữa lúc đâm vào thật sâu, mặt cậu bị nắm lấy, Lam Cẩn xoay gương mặt mơ màng của cậu qua, mạnh mẽ hôn lên.
Nụ hôn này rất mãnh liệt, đầu lưỡi chen vào khoang miệng nóng bỏng ướt át của Nhan Tịch mà liếm láp cắn mút. Chẳng bao lâu khoang miệng liền tỏa ra mùi máu tanh, đầu lưỡi bị hàm răng cắt qua, Nhan Tịch bị đau đến hít một ngụm khí, nhưng vốn dĩ tránh không được mà chạy cũng không thoát.
Hơi thở Lam Cẩn rất nóng, hơi thể nặng nề. Pheromone như mưa rền gió dữ ăn mòn Nhan Tịch ở phía dưới, cả người tựa như đã khao khát anh từ rất lâu rồi.
Một nụ hôn kết thúc, Nhan Tịch thở hồng hộc, theo động tác đâm rút không kiềm được rên rỉ. "Ưm, ha.... a, a... A!".
Nhìn x/ương v/ật nhỏ dưới thân bị mình chịch đến lung tung lộn xộn, yết hầu Lam Cẩn lăn lăn, siết chặt lại vòng eo mảnh khảnh kia, nhịn không được mà hung ác dập liên tục vào cơ thể nóng bỏng của cậu, hung hăng mãnh liệt, thở ra hơi thở nóng rực dường như cũng thở ra cả ham muốn tình dục.
Nhan Tịch bị đâm đến run rẩy, d/ương v/ật nóng bỏng va chạm bên trong cơ thể cậu, cảm giác sung sướng lan từ cổ tử cung lan đến sống lưng, pheromone của Alpha vẫn luôn bao vây lấy an ủi cậu, cảm giác sảng khoái đến muốn nổ tung, cả người mềm nhũn, chỉ có thể bất lực cong người đón nhận từng cú đâm nắc, cơ thể gầy gò run rẩy sau những lần thân gậy đâm vào thật sâu, có khi q/uy đ/ầu lại nhợt nhạt khiêu khích.
"Sâu quá....! A, a.... Lam Cẩn.... Chậm một chút....!".
Gương mặt Nhan Tịch ửng đỏ, hai mắt mơ màng. Lam Cẩn ôm chặt lấy cậu, d/ương v/ật giữa háng liên tục va chạm, nơi hai người giao hợp đã ướt đến lầy lội, nhìn khuôn mặt bị tình dục hun đến phiếm hồng của cậu, khiến Lam Cẩn nhịn không được lại cúi xuống triền miên hôn sâu.
Sau khi môi lưỡi quấn lấy nhau rời ra, Lam Cẩn di chuyển dần xuống dưới, mút hôn nhẹ nhàng lên chiếc cổ thon dài mảnh khảnh của cậu, tham lam hít vào mùi pheromone Omega thơm ngọt tràn ra từ tuyến thể sau phía cổ.
Nhan Tịch sau khi trưởng thành trải qua hai lần mới phân hóa thành Omega, nên mùi pheromone cũng chỉ nồng đậm trong kỳ phát tình, nó kích thích cơn nghiện của Lam Cẩn, khiêu khích trêu chọc gợi ra toàn bộ thú tính sâu trong bản năng của Alpha.
Động tác dưới thân ngày càng mạnh bạo, tách hai chân gầy trắng nõn sang hai bên, mạnh mẽ giữ lấy, vừa nhanh vừa dùng lực, mỗi lần đâm vào giống như là muốn đâm xuyên qua cơ thể cậu.
Nhan Tịch chịu không nổi mà khóc nức nở rên rỉ, đồng thời dùng tay che lên phần bụng dưới bị d/ương v/ật đâm vào làm gồ lên của mình. "A!.... Chịu không nổi.... Anh đâm đến khoang sinh sản rồi!.... A, a! Không.... Đừng đâm vào nữa.... A, a...".
Nhan Tịch bị đâm đến khóc la không ngừng, d/ương v/ật trong người lớn vô cùng, chen thẳng vào khoang sinh sản của cậu, q/uy đ/ầu vừa đâm vừa ma sát lên vách tường thịt, cảm giác tê dại vọt thẳng lên đốt sống lưng, cậu nhịn không được mà cong người lên, trước mắt một mảnh trắng xóa, nhưng cơ thể lại nhạy cảm vô cùng, chỉ động một chút thôi là co rút không ngừng.
Cậu thở dồn dập, nước miếng từ khóe miệng không kiểm soát được mà chảy ra, gương mặt ửng đỏ bị mồ hôi và nước mắt làm cho ướt sũng. "A ——! Sâu quá!.... Lam Cẩn.... a, a.... không muốn! A....".
Lam Cẩn rất hưng phấn, một bên hung hăng đâm mạnh, một bên nhìn vật nhỏ bị chịch thành vũng bùn trong tay mình, nhìn cậu hé mở đôi môi sưng đỏ ra rên rỉ, dáng vẻ ý loạn tình mê. Hắn thở hổn hển nói. "Tịch Tịch nói dối, rõ ràng là em rất muốn tôi! Em nhìn xem, cái miệng nhỏ của em một mực mút chặt lấy tôi không buông!".
"Ưm, a....".
Suy nghĩ của Nhan Tịch chỉ còn lại một mớ hỗn loạn, ham muốn tình dục trong cơ thể chiếm thế thượng phong. D/ương v/ật to lớn chôn sâu trong cơ thể cậu, mạnh mẽ va chạm vào khoang sinh sản mỏng manh nhạy cảm, kích thích đến tiểu c/ôn th/ị/t phía trước cậu cương cứng lên không ngừng. Cậu ngẩng cao đầu, cần cổ thon dài ngưỡng lên, sau đó run rẩy bắn tinh.
"Ha.... ha....!".
Trước mắt cậu trắng xóa, Nhan Tịch hé miệng thở hổn hển, thậm chí còn không có hơi nói nổi một lời xin tha. Lam Cẩn nhìn bộ dáng kích tình của cậu, đại d/ương v/ật càng phồng lớn hơn, mỗi lần đâm vào đều khiến Nhan Tịch cảm giác như nó đã đâm đến tận cùng khoang sinh sản của mình. C/ôn th/ị/t càng hung ác đâm vào, liên tục trừu sáp, cuối cùng khi chuẩn bị xuất tinh như muốn đút cả hai túi t/inh h/oàn vào bên trong cậu.
Tinh dịch nóng hổi từng đợt từng đợt bắn sâu vào bên trong khoang sinh sản, Nhan Tịch bị kích thích đến toàn thân run rẩy, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà lại cao trào thêm một lần nữa.
Cảm giác đó khiến da đầu tê dại, Nhan Tịch không khỏi cong người, toàn thân co rút căng cứng, não bộ hoàn toàn trống rỗng, phải mất đến một lúc cậu mới cất giọng khàn khàn rên rỉ. "Ừm, a.... ha.... A!".
Vùi sâu bên trong khoang sinh sản ướt át của Nhan Tịch chỉ trong chốc lát, Lam Cẩn gồng mình lên, đem người dưới thân vẫn còn đang run rẩy lật lại, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, để cậu quỳ nằm trong tư thế úp mặt xuống giường.
Lam Cẩn ôm lấy thân thể gầy gò vào trong ngực, vuốt ve làn da mịn màng xung quanh vùng eo, lại một lần nữa hung hăng tiến vào từ đằng sau.
"Ừm, a....".
Trên người bị mồ hôi phủ kín, mang theo mùi vị kích tình, nơi giao hợp giữa hai người ướt sũng nước, thứ vừa bắn sâu vào trong cơ thể cậu giờ này biến thành đồ bôi trơn, mỗi lần đâm vào rút ra đều sẽ kéo theo một ít, dưới những cú đâm mạnh bạo —— tạo thành âm thanh dâm uế vọng khắp căn phòng.
Lam Cẩn nhịn không nổi mà cúi đầu xuống, dụi lên xương bả vai mỏng manh của Nhan Tịch, sau đó hướng về phía phần da trên chiếc gáy hồng nhạt, hít lấy mùi thơm hoa sen ngọt ngào.
Đôi môi mỏng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng dưới làn da nơi tuyến thể, đôi mắt hắn tràn ngập thú tính, ranh nanh lộ ra, bản tính nguyên thủy đầy thú tính của Alpha triển lộ ra, đâu còn thấy được bộ dáng trầm ổn ung dung lúc bình thường.
Đầu lưỡi nóng ướt khẽ liếm lên chiếc gáy đầy dấu răng của Nhan Tịch, sau đó dùng tốc độ cực nhanh cực chuẩn ngậm lấy phần da thịt mềm mại trên tuyến thể cậu.
Tuyến thể bị răng nanh dễ dàng đâm rách, pheromone của Alpha cấp S theo đó tiến vào rót toàn bộ lên tuyến thể.
"A ——!".
Nhan Tịch lập tức thét lên một tiếng, cả người dưới thân Lam Cẩn run lên. Lại một lần nữa bị mạnh mẽ đánh dấu mà bản thân không cách nào phản kháng, khiến cậu rưng rưng nghẹn ngào. Hốc mắt phiếm đầy nước, sống mũi cay cay, nức nở. Bởi vì chịu đựng sự kích thích từ phía trên và phía dưới nên trong vô thức Nhan Tịch siết chặt chăn nệm dưới tay, mu bàn tay trắng nõn nổi đầy gân xanh.
Những cú dập đâm chọc vẫn hung hãn mãnh liệt như cũ tiếp diễn, mỗi lần đâm vào đều mạnh mẽ muốn mở khoang sinh sản của Nhan Tịch ra, trong lối vào khoang sinh sản nhỏ hẹp Lam Cẩn rót tinh hết lần này đến lần khác.
Một lát sau, Lam Cẩn rốt cuộc cũng thỏa mãn mà buông tha chiếc gáy tội nghiệp của Nhan Tịch trong miệng mình, hắn chống tay xuống giường gồng người kéo cánh tay mảnh khảnh của Nhan Tịch lên, lần nữa lật người cậu lại.
Mặt đối mặt, hắn ôm Nhan Tịch vào trong ngực, tách ra hai chân cậu, nâng cái mông mềm mại của đối phương lên, giữ chặt, từ bên dưới hung hăng đâm đại c/ôn th/ị/t vào trong cơ thể cậu.
"Ưm, a....!".
Nhan Tịch bị đâm đến nghiêng trái ngã phải, vì giữ thăng bằng cho nên chỉ còn cách ôm chặt lấy bờ vai rắn chắc của Lam Cẩn, cằm đặt trên vai anh, cả người bị pheromone làm cho mê man, nức nở ghé sát vào tai Lam Cẩn khàn giọng rên rỉ. "Nhẹ chút.... Lam Cẩn, ư, a....".
Hơi nóng khi rên rỉ của cậu phả vào cổ Lam Cẩn, làm hầu kết của hắn trượt lên xuống, động tác như vũ bão bỗng nhiên ngừng lại.
Nhan Tịch vội vàng thở dốc, tóc của cậu nhẹ nhàng bị nắm lấy, Lam Cẩn ép cậu ngẩng đầu lên, áp môi mình qua hôn lên thật sâu. Bàn tay to lớn giữ lấy gáy cậu, nụ hôn càng thêm dây dưa triền miên, khiến Nhan Tịch muốn trốn cũng không biết chốn nơi nào, hai người vẫn giữ nguyên tư thế dán chặt chẽ vào nhau như thế, hô hấp nóng bỏng, lộn xộn điên cuồng.
"Bảo bối, Tịch Tịch....! Em là của tôi, chỉ là của tôi ——!".
-
Dường như chỉ chợp mắt một cái, lúc Nhan Tịch lấy lại được ý thức thì đã thấy ngoài trời đã là hừng đông. Cậu mờ mịt thử cử động nhưng ngay lập tức cảm thấy cả người đau nhức, cố gắng nhịn xuống sự khó chịu của cơ thể cậu mở to mắt nhìn xung quanh, đập vào mắt cậu là một không gian cổ xưa đầy xa hoa.
Nhan Tịch đứng hình mất một lúc mới nhận ra được đây là nhà chính của Lam gia, trước đây cậu đã từng tới, hiển nhiên là trong lúc mê man cậu bị mang tới đây.
Đúng lúc này, cửa phòng được đẩy ra từ bên ngoài, người đến chính là Lam Cẩn, sau anh còn có hai người đẩy theo xe đựng đồ ăn, cẩn thận bày biện mọi thứ lên trên chiếc bàn gần đó.
Lam Cẩn tiến về phía trước, trên mặt là cặp kính vàng quen thuộc, mặc vest đi giày da, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, đôi mắt lấp lánh, hàm răng trắng sáng, cả người ôn hòa như ngọc. Hắn đưa tay vuốt ve những lọn tóc lòa xòa của Nhan Tịch. "Thế nào? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?".
Nhan Tịch lắc đầu, kỳ phát tình đã qua, mặc dù cả người nhức mỏi nhưng tinh thần thì đã ổn định. Giọng cậu khàn khàn hỏi. "Sao tôi lại ở chỗ này?".
"Em hơi sốt, chỗ đó lại vừa nhỏ vừa lạnh, có chút bất tiện, cho nên tôi liền mang em về đây!".
"À....!". Nhan Tịch khô khốc đáp một tiếng, cúi đầu nhìn thoáng qua tấm chăn lụa tơ tằm đang phủ trên người mình.
Người đàn ông này là người nửa đêm nửa hôm đột nhập vào nhà cậu, lấy đi thuốc ức chế của cậu, còn thừa dịp cậu đang phát tình mà dụ dỗ cậu làm tình cùng anh một lần nữa, vậy mà bây giờ lại xem như chẳng xảy ra chuyện gì cả....
Nhan Tịch nói không giận chắc chắn là giả, nhưng cậu vừa mới trải qua kỳ phát tình xong nên chân tay còn mềm nhũn, đến việc xuống giường cũng là cả một vấn đề. Cho dù bây giờ đang rất tức giận thì cũng không thể làm gì người đàn ông này được!
Huống chi thân phận của anh là gì cơ chứ? Cả căn biệt phủ của Lam gia này đều là địa bàn của anh, mình ở trong địa bàn của anh mà làm ầm ỹ thì cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Cũng giống như năm đó, bị anh cưỡng ép ngủ cùng, cũng chỉ có thể tự nhận bản thân xui xẻo.
Cậu nghĩ là tốt nhất bản thân trước tiên nên rời khỏi đây đã, nhưng lúc lật chăn gối lên thì lại không sao tìm được điện thoại, liền hỏi anh. "Anh không giúp tôi cầm điện thoại qua đây sao?".
Lam Cẩn nhìn vật nhỏ vẫn cố gắng duy trì khoảng cách xa lạ, đáy mắt hắn ẩn ẩn tức giận. "Ừm, lúc rời đi quá vội nên không có cầm, để tôi cho người đi lấy về đây".
"Không cần đâu....!". Nhan Tịch vén chăn lên, muốn xuống giường. "Tôi sẽ tự bắt xe về!".
Chân cậu còn chưa chạm xuống đất đã được Lam Cẩn đỡ lấy. "Chân thì không có sức, còn không đi giày, quần áo cũng không, bên ngoài trời lạnh đầy tuyết như thế, em đi kiểu gì?".
Lúc này Nhan Tịch mới chú ý đến trên người mình vẻn vẹn chỉ mặc mỗi bộ quần áo ngủ bằng lụa, hệ thống sưởi trong phòng đang bật nên không có cảm giác lạnh, nhưng khi nhìn qua khung cửa sổ bằng gỗ khắc hoa văn rườm rà thì thấy được cảnh, mặc dù tuyết đã ngừng rơi nhưng khắp nơi trong sân đều là một mảnh trắng xóa bao trùm.
Sau đó lại nghe Lam Cẩn nói tiếp. "Trên đường có tuyết đọng đóng băng, nơi này vốn là ngoại ô cho nên cũng rất ít xe taxi lui tới! Sẽ rất khó bắt được xe".
Nhìn khuôn mặt Nhan Tịch lộ ra vẻ do dự, hắn lại nói. "Ngoan, nghe lời, ăn cơm trước, chờ thể lực phục hồi một chút rồi nói sau".
Nhan Tịch nhìn cảnh tượng trắng xóa ở bên ngoài, lại nhìn quần áo trên người mình, cứ thế ăn mặc thế này mà ra thì chắc chắn sẽ không chịu nổi vài phút đồng hồ, cho nên cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Chỉ đơn giản rửa mặt sơ qua một chút thì cậu được Lam Cẩn đưa đến bàn ăn, điểm tâm nóng hổi đã được sẵn ở trên bàn.
Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ
Chương 42: Ngoan, Nghe Lời (H+)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương