Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi
Chương 658
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn ta sẽ không cưới cô gái mà mình không yêu.
“Có ta đây, ngươi sợ gì chứ”, Cố Thanh Hy liếc mắt.
Coi lão đại như nàng chết rồi chắc?
Advertisement
“Rầm…”
Tiêu Vũ Hiên còn chưa kịp vui mừng thì cánh cửa đã bị đạp ra.
Cả hai đồng thời ngẩng đầu, thấy ngay khuôn mặt bình tĩnh của Tiêu lão tướng quân, ông ấy đang nhìn bọn họ chằm chằm.
Advertisement
Ánh trăng sáng chiếu vào người Tiêu lão tướng quân làm tăng thêm vẻ trang nghiêm.
Tiêu Vũ Hiên chột dạ gọi: “Cha…”
Tiêu lão tướng quân lạnh lùng nhìn Cố Thanh Hy, ánh mắt sắc bén, không thân thiện: “Dạ Vương phi, đêm khuya người đặc biệt tới phủ tướng quân không biết là vì chuyện gì?”
Theo lễ tiết, Cố Thanh Hy không cần hành lễ với Tiêu lão tướng quân, thế nhưng nàng vẫn hơi cúi người làm lễ của vãn bối.
“Ta và Tiêu tiểu công tử là bạn bè đồng môn. Lúc trước ta rời Đế Đô một thời gian dài, giờ quay về nên tới thăm, đồng thời đến chào hỏi Tiêu lão tướng quân”.
“Nhờ phúc của vương phi, lão phu khỏe lắm, khuyển tử cũng vậy, không cần cô để tâm quá đâu. Giờ đã khuya, vẫn nên mời Dạ vương phi về thì hơn”.
Lão già này…
Nàng đắc tội gì ông ấy à?
Đối với người khác thì luôn ôn hòa, còn đối với nàng thì lần nào cũng bày ra cái vẻ mặt khó chịu đó”.
“Cha, A Hy vừa về tới Đế Đô liền tới thăm con, đây là lễ tiết đáng quý biết bao, sao cha lại… Úi…”
Tiêu lão tướng quân liếc con trai một cái sắc lẻm.
Tiêu Vũ Hiên lập tức ngậm miệng.
Hắn ta vẫn có phần kính sợ người cha như Tiêu lão tướng quân.
“Dạ Vương phi, mời!”
“Thanh Hy cáo từ, hôm khác sẽ tới bái phỏng lão tướng quân sau”.
“Phủ tướng quân nhỏ không tiện đón tiếp người tôn quý như người, sau này nếu không có chuyện gì, Dạ Vương phi vẫn đừng nên tới thì hơn. Ngày kia khuyển tử Tiêu Vũ Hiên cũng phải thành hôn với Cố nhị tiểu thư rồi. Nếu Dạ Vương phi còn tới phủ tướng quân chỉ e sẽ bị người đời chỉ trích”.
Cố Thanh Hy siết chặt nắm tay, không nói câu nào mà quay gót rời khỏi phủ tướng quân.
Không phải nàng không đấu lại Tiêu lão tướng quân.
Chỉ là nàng không muốn thôi.
Sớm muộn gì nàng cũng lấy đi viên Long châu trong tim ông ấy, trước đó, nàng không muốn làm phật lòng Tiêu lão tướng quân.
Hắn ta sẽ không cưới cô gái mà mình không yêu.
“Có ta đây, ngươi sợ gì chứ”, Cố Thanh Hy liếc mắt.
Coi lão đại như nàng chết rồi chắc?
Advertisement
“Rầm…”
Tiêu Vũ Hiên còn chưa kịp vui mừng thì cánh cửa đã bị đạp ra.
Cả hai đồng thời ngẩng đầu, thấy ngay khuôn mặt bình tĩnh của Tiêu lão tướng quân, ông ấy đang nhìn bọn họ chằm chằm.
Advertisement
Ánh trăng sáng chiếu vào người Tiêu lão tướng quân làm tăng thêm vẻ trang nghiêm.
Tiêu Vũ Hiên chột dạ gọi: “Cha…”
Tiêu lão tướng quân lạnh lùng nhìn Cố Thanh Hy, ánh mắt sắc bén, không thân thiện: “Dạ Vương phi, đêm khuya người đặc biệt tới phủ tướng quân không biết là vì chuyện gì?”
Theo lễ tiết, Cố Thanh Hy không cần hành lễ với Tiêu lão tướng quân, thế nhưng nàng vẫn hơi cúi người làm lễ của vãn bối.
“Ta và Tiêu tiểu công tử là bạn bè đồng môn. Lúc trước ta rời Đế Đô một thời gian dài, giờ quay về nên tới thăm, đồng thời đến chào hỏi Tiêu lão tướng quân”.
“Nhờ phúc của vương phi, lão phu khỏe lắm, khuyển tử cũng vậy, không cần cô để tâm quá đâu. Giờ đã khuya, vẫn nên mời Dạ vương phi về thì hơn”.
Lão già này…
Nàng đắc tội gì ông ấy à?
Đối với người khác thì luôn ôn hòa, còn đối với nàng thì lần nào cũng bày ra cái vẻ mặt khó chịu đó”.
“Cha, A Hy vừa về tới Đế Đô liền tới thăm con, đây là lễ tiết đáng quý biết bao, sao cha lại… Úi…”
Tiêu lão tướng quân liếc con trai một cái sắc lẻm.
Tiêu Vũ Hiên lập tức ngậm miệng.
Hắn ta vẫn có phần kính sợ người cha như Tiêu lão tướng quân.
“Dạ Vương phi, mời!”
“Thanh Hy cáo từ, hôm khác sẽ tới bái phỏng lão tướng quân sau”.
“Phủ tướng quân nhỏ không tiện đón tiếp người tôn quý như người, sau này nếu không có chuyện gì, Dạ Vương phi vẫn đừng nên tới thì hơn. Ngày kia khuyển tử Tiêu Vũ Hiên cũng phải thành hôn với Cố nhị tiểu thư rồi. Nếu Dạ Vương phi còn tới phủ tướng quân chỉ e sẽ bị người đời chỉ trích”.
Cố Thanh Hy siết chặt nắm tay, không nói câu nào mà quay gót rời khỏi phủ tướng quân.
Không phải nàng không đấu lại Tiêu lão tướng quân.
Chỉ là nàng không muốn thôi.
Sớm muộn gì nàng cũng lấy đi viên Long châu trong tim ông ấy, trước đó, nàng không muốn làm phật lòng Tiêu lão tướng quân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương