Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi
Chương 92: Liên tục phá vòng vây
Võ công của Từ Tam Nương cao hơn Giản Chu Nho không biết bao nhiêu lần, lại một chưởng đánh thẳng đến, không cho thiếu niên đánh đàn bất kỳ cơ hội nào.
Thiếu niên vừa mới tiêu hao một lượng lớn nội lực nên trong lúc nhất thời không cách nào đỡ được, cũng đồng nghĩa với việc rơi vào tình thế nguy hiểm.
Cố Thanh Hy tìm một chỗ thoải mái, sau đó lấy ra một bao hạt dưa, vừa ung dung ngồi xem náo nhiệt, thỉnh thoảng còn hưng phấn la to: “Mau đá hạ bàn của ả, ôi trời, còn kém một chút, xem ngươi chậm chưa kìa!”
“Đập đầu ả, đánh cho ả choáng váng, nhanh lên, chậc, ngươi sao vậy hả, lại kém chút rồi!”
“Coi chừng, ả định đập đầu ngươi đấy, may mà có ta nhắc, bằng không thì đảm bảo ngươi sẽ ăn trọn một chưởng Huyết Ma Công của ả, đến lúc đó đầu người sẽ bị ả bóp nát”.
Thái độ của nàng không chỉ khiến thiếu niên nổi giận, mà ngay cả Từ Tam Nương cũng nổi điên lên.
Bọn họ liều mạng đấu với nhau, ngươi chết ta sống, vậy mà Cố Thanh Hy lại ngồi đó vừa cắn dạt dưa vừa xem diễn….
Vậy là sao?
Nàng ta xem bọn họ là khỉ để đùa bỡn à?
Thiếu niên cảm thấy rất đáng giận, vì cứu nàng ta mà hắn đã liều mạng, thậm chí còn bị đánh trọng thương. Giờ thì hay rồi, nàng ta không chỉ không giúp đỡ mà còn tỏ thái độ xem kịch vui.
Từ Tam Nương nổi giận, lập tức vung tay phải lên, đánh một chiêu Huyết Ma Thủ về phía Cố Thanh Hy.
Cây đàn đen trên tay thiếu niên khẽ đảo, ngăn cản Huyết Ma Thủ của Từ Tam Nương. Hành động này của hắn ta khiến cây đàn bị đánh nát.
Cố Thanh Hy thấy rõ tia đau lòng lóe lên trong mắt thiếu niên, nàng nhìn ra được hắn ta rất thích cây đàn đen này.
“Rầm!”
Lại một tiếng vang thật lớn, dường như đất bằng dậy sóng.
Từ Tam Nương lui lại vài bước, sắc mặt tái nhợt. Còn thiếu niên thì hộc máu ngay tại chỗ, lục phủ ngũ tạng đảo ngược, nếu không vịn tường thì e là hắn ta đã sớm ngã xuống.
“Ngươi lại dùng cách thức liều mạng như vậy để đấu với ta ư? Ngươi cũng biết nếu tiếp tục đánh, ta không chết, nhưng ngươi thì chắc chắn phải chết”.
“Một cái mạng hèn mà thôi, chết thì chết”, thiếu niên cố gắng áp chế máu tươi đang chực trào ra từ cổ họng, cố hết sức để mình trông có vẻ bình thường hơn một chút.
Từ Tam Nương gào thét: “Rốt cuộc nàng ta và ngươi có quan hệ như thế nào?”
“Không có quan hệ gì cả, chỉ không muốn ngươi lấy được chuông Phá Hồn mà thôi!”
“Tốt lắm, thất quỷ Âm Sơn sẽ nhớ kỹ món nợ này, ngươi cứ chờ sự trả thù điên cuồng của chúng ta đi”.
Ánh mắt Từ Tam Nương lóe lên tia hung ác, ả trừng mắt nhìn Cố Thanh Hy và thiếu niên, trong mắt tràn đầy oán hận. Cuối cùng, không biết nghĩ đến điều gì đó, ả cứ thế rời đi trong cơn phẫn nộ.
Ả vừa đi, thiếu niên lập tức che ngực, lần nữa phun ra một ngụm máu. Hai chân hắn ta không gượng nỗi nữa, nhanh chóng quỳ sụp xuống, dường như chịu đựng điều gì đó cực kỳ đau đớn.
“Ngươi không sao chứ?”
Cố Thanh Hy ném bao hạt dưa sang một bên, rồi bước đến bên cạnh hắn ta.
“Soạt…”
Hai tay thiếu niên hóa thành trảo, nắm lấy phần còn sót lại của cây đàn đen chĩa thẳng vào cổ họng nàng, lạnh lùng nói: “Giao chuông Phá Hồn ra đây!”
“Lục phủ ngũ tạng của ngươi đều bị trọng thương, nếu không điều trị cho thật tốt thì có thể sẽ nguy hiểm đến tánh mạng. Vừa khéo, ta có thuốc để trị cho ngươi…”
“Giao chuông Phá Hồn ra đây”.
“Không phải ta không giao, mà lại có thêm một đám người tìm đến, ngươi nhìn đi!”
Cố Thanh Hy chỉ ra xa, ở đó có khoảng 50 – 60 người đang tiến đến và có ý định bao vây bọn họ.
Thiếu niên chống người, cắn răng đứng dậy, cơ thể gầy gò đứng thẳng tắp, lạnh lùng đối mặt với đám cao thủ kia.
“Chúng ta tìm nàng, không muốn chết thì mau cút đi!”, đám người áo đen chỉ về phía Cố Thanh Hy.
Thiếu niên không đáp, nhưng thân thể lại hệt như một khối đá đứng sừng sững ở đó.
Hắn ta không cần dùng ngôn ngữ nhưng vẫn tỏ rõ ý định của mình.
“Muốn chết?’
Một tên áo đen gầm lên, kế đó, đám người cầm chặt phương thiên họa kích trong tay, lao vọt về phía thiếu niên.
Tuyệt kỹ của thiếu niên vốn là Âm công, nhưng đàn đã bị Từ Tam Nương hủy, thế nên hiện tại chỉ có thể liều mạng với đám người này.
Giữa đêm khuya, trong ngõ nhỏ vang lên tiếng đánh nhau, dọa không ít dân chúng ở gần đó hoảng sợ, không dám mở cửa ra ngoài.
Máu văng tung tóe, những đoạn chân, tay cụt liên tục văng lên không.
Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn không dứt.
Tóc của thiếu niên không biết do mồ hôi hay do máu thấm ướt, bết dính, gần như có thể xoắn ra nước.
Trên người hắn ta cũng có không ít vết thương, máu tươi từ đó tuôn ra.
Rõ ràng là không gắng gượng nổi nữa, nhưng hắn ta vẫn cố hết sức bảo vệ Cố Thanh Hy, tìm cách phá vòng vây.
“Đuổi theo…”
“Má nó, ta biết ngay là có người gây bất lợi cho ngươi, may mà ta quay lại”.
Cách đó không xa, không biết từ lúc nào, Tiêu Vũ Hiên đã xuất hiện. Thấy cảnh tượng thiếu niên liều mạng bảo vệ Cố Thanh Hy, sắc mặt hắn ta thoáng thay đổi.
Kế đó, hắn ta vung quạt đen lên, gia nhập chiến trường, vì lẽ đó, thiếu niên mới được giảm bớt áp lực phần nào.
Khó khăn lắm mới đánh lui một tốp sát thủ, chỉ trong chốc lát đã có tốp khác xông lên.
Suốt cả đêm, không biết bọn họ đã phải xông ra bao nhiêu vòng vây.
Tiêu Vũ Hiên ra tay không chút kiêng nể, còn thiếu niên thì bất kể có bị chém bao nhiêu đao, hắn ta vẫn nương tay, không có ý giết người, chỉ đánh bị thương mà thôi.
Tiêu Vũ Hiên tức giận mắng: “Đám người này không phải loại lương thiện gì, chúng muốn giết chúng ta, ngươi cứ nhường nhịn như vậy là muốn bọn họ chém chết chúng ta à?”
Thiếu niên không đáp, có điều, ngoại trừ người của thất quỷ Âm Sơn, những kẻ đã làm ra tội ác tày trời, thì hắn ta không sát hại bất kỳ ai khác.
Tiêu Vũ Hiên tức đến mức bùng nổ.
Trên người thiếu niên và Tiêu Vũ Hiên đều có vô số vết thương, trái lại, Cố Thanh Hy vẫn yên ấm, không mất một sợi lông.
Một đêm rồi lại một đêm liều mình bảo vệ khiến Cố Thanh Hy bắt đầu xúc động.
Ngay khi một tốp sát thủ khác xông đến, đôi tay xinh đẹp của nàng duỗi ra, mấy chục cây châm bỗng lao vọt ra, mỗi một châm đều bắn thẳng vào huyệt tử của kẻ địch, không lệch một phân.
“Rầm rầm rầm…”
Sát thủ liên tiếp ngã xuống.
Tiêu Vũ Hiên trợn trừng mắt.
“Má nó, ngươi đã có bản lĩnh như vậy, sao bây giờ mới ra tay hả?”
Cố Thanh Hy chớp mắt tỏ vẻ vô tội: “Là do các ngươi cứ lôi ta chạy, coi ta là một cô gái yếu ớt không có lực đánh trả, thế nên ta mới thỏa mãn chủ nghĩa đàn ông của các người đó chứ!”
“…”
Tiêu Vũ Hiên tức đến phát rồ.
Sắc mặt thiếu niên cũng không mấy gì tốt.
Hóa ra bọn họ lãnh nhiều đao như vậy là uổng công.
Ngay lập tức, lại có một tốp người vây quanh bọn họ. Đôi mắt lạnh lùng của Cố Thanh Hy híp lại, nhếch mép cười lạnh: “Nhân vật chính lên sân khấu rồi”.
Ngay khi Tiêu Vũ Hiên và thiếu niên ngẩng đầu lên, toàn bộ đều sững sờ.
Con ngươi trong vắt và lạnh lùng của thiếu niên co lại, hô hấp dồn dập, thân thể đã có chút phát run.
Thiếu niên vừa mới tiêu hao một lượng lớn nội lực nên trong lúc nhất thời không cách nào đỡ được, cũng đồng nghĩa với việc rơi vào tình thế nguy hiểm.
Cố Thanh Hy tìm một chỗ thoải mái, sau đó lấy ra một bao hạt dưa, vừa ung dung ngồi xem náo nhiệt, thỉnh thoảng còn hưng phấn la to: “Mau đá hạ bàn của ả, ôi trời, còn kém một chút, xem ngươi chậm chưa kìa!”
“Đập đầu ả, đánh cho ả choáng váng, nhanh lên, chậc, ngươi sao vậy hả, lại kém chút rồi!”
“Coi chừng, ả định đập đầu ngươi đấy, may mà có ta nhắc, bằng không thì đảm bảo ngươi sẽ ăn trọn một chưởng Huyết Ma Công của ả, đến lúc đó đầu người sẽ bị ả bóp nát”.
Thái độ của nàng không chỉ khiến thiếu niên nổi giận, mà ngay cả Từ Tam Nương cũng nổi điên lên.
Bọn họ liều mạng đấu với nhau, ngươi chết ta sống, vậy mà Cố Thanh Hy lại ngồi đó vừa cắn dạt dưa vừa xem diễn….
Vậy là sao?
Nàng ta xem bọn họ là khỉ để đùa bỡn à?
Thiếu niên cảm thấy rất đáng giận, vì cứu nàng ta mà hắn đã liều mạng, thậm chí còn bị đánh trọng thương. Giờ thì hay rồi, nàng ta không chỉ không giúp đỡ mà còn tỏ thái độ xem kịch vui.
Từ Tam Nương nổi giận, lập tức vung tay phải lên, đánh một chiêu Huyết Ma Thủ về phía Cố Thanh Hy.
Cây đàn đen trên tay thiếu niên khẽ đảo, ngăn cản Huyết Ma Thủ của Từ Tam Nương. Hành động này của hắn ta khiến cây đàn bị đánh nát.
Cố Thanh Hy thấy rõ tia đau lòng lóe lên trong mắt thiếu niên, nàng nhìn ra được hắn ta rất thích cây đàn đen này.
“Rầm!”
Lại một tiếng vang thật lớn, dường như đất bằng dậy sóng.
Từ Tam Nương lui lại vài bước, sắc mặt tái nhợt. Còn thiếu niên thì hộc máu ngay tại chỗ, lục phủ ngũ tạng đảo ngược, nếu không vịn tường thì e là hắn ta đã sớm ngã xuống.
“Ngươi lại dùng cách thức liều mạng như vậy để đấu với ta ư? Ngươi cũng biết nếu tiếp tục đánh, ta không chết, nhưng ngươi thì chắc chắn phải chết”.
“Một cái mạng hèn mà thôi, chết thì chết”, thiếu niên cố gắng áp chế máu tươi đang chực trào ra từ cổ họng, cố hết sức để mình trông có vẻ bình thường hơn một chút.
Từ Tam Nương gào thét: “Rốt cuộc nàng ta và ngươi có quan hệ như thế nào?”
“Không có quan hệ gì cả, chỉ không muốn ngươi lấy được chuông Phá Hồn mà thôi!”
“Tốt lắm, thất quỷ Âm Sơn sẽ nhớ kỹ món nợ này, ngươi cứ chờ sự trả thù điên cuồng của chúng ta đi”.
Ánh mắt Từ Tam Nương lóe lên tia hung ác, ả trừng mắt nhìn Cố Thanh Hy và thiếu niên, trong mắt tràn đầy oán hận. Cuối cùng, không biết nghĩ đến điều gì đó, ả cứ thế rời đi trong cơn phẫn nộ.
Ả vừa đi, thiếu niên lập tức che ngực, lần nữa phun ra một ngụm máu. Hai chân hắn ta không gượng nỗi nữa, nhanh chóng quỳ sụp xuống, dường như chịu đựng điều gì đó cực kỳ đau đớn.
“Ngươi không sao chứ?”
Cố Thanh Hy ném bao hạt dưa sang một bên, rồi bước đến bên cạnh hắn ta.
“Soạt…”
Hai tay thiếu niên hóa thành trảo, nắm lấy phần còn sót lại của cây đàn đen chĩa thẳng vào cổ họng nàng, lạnh lùng nói: “Giao chuông Phá Hồn ra đây!”
“Lục phủ ngũ tạng của ngươi đều bị trọng thương, nếu không điều trị cho thật tốt thì có thể sẽ nguy hiểm đến tánh mạng. Vừa khéo, ta có thuốc để trị cho ngươi…”
“Giao chuông Phá Hồn ra đây”.
“Không phải ta không giao, mà lại có thêm một đám người tìm đến, ngươi nhìn đi!”
Cố Thanh Hy chỉ ra xa, ở đó có khoảng 50 – 60 người đang tiến đến và có ý định bao vây bọn họ.
Thiếu niên chống người, cắn răng đứng dậy, cơ thể gầy gò đứng thẳng tắp, lạnh lùng đối mặt với đám cao thủ kia.
“Chúng ta tìm nàng, không muốn chết thì mau cút đi!”, đám người áo đen chỉ về phía Cố Thanh Hy.
Thiếu niên không đáp, nhưng thân thể lại hệt như một khối đá đứng sừng sững ở đó.
Hắn ta không cần dùng ngôn ngữ nhưng vẫn tỏ rõ ý định của mình.
“Muốn chết?’
Một tên áo đen gầm lên, kế đó, đám người cầm chặt phương thiên họa kích trong tay, lao vọt về phía thiếu niên.
Tuyệt kỹ của thiếu niên vốn là Âm công, nhưng đàn đã bị Từ Tam Nương hủy, thế nên hiện tại chỉ có thể liều mạng với đám người này.
Giữa đêm khuya, trong ngõ nhỏ vang lên tiếng đánh nhau, dọa không ít dân chúng ở gần đó hoảng sợ, không dám mở cửa ra ngoài.
Máu văng tung tóe, những đoạn chân, tay cụt liên tục văng lên không.
Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn không dứt.
Tóc của thiếu niên không biết do mồ hôi hay do máu thấm ướt, bết dính, gần như có thể xoắn ra nước.
Trên người hắn ta cũng có không ít vết thương, máu tươi từ đó tuôn ra.
Rõ ràng là không gắng gượng nổi nữa, nhưng hắn ta vẫn cố hết sức bảo vệ Cố Thanh Hy, tìm cách phá vòng vây.
“Đuổi theo…”
“Má nó, ta biết ngay là có người gây bất lợi cho ngươi, may mà ta quay lại”.
Cách đó không xa, không biết từ lúc nào, Tiêu Vũ Hiên đã xuất hiện. Thấy cảnh tượng thiếu niên liều mạng bảo vệ Cố Thanh Hy, sắc mặt hắn ta thoáng thay đổi.
Kế đó, hắn ta vung quạt đen lên, gia nhập chiến trường, vì lẽ đó, thiếu niên mới được giảm bớt áp lực phần nào.
Khó khăn lắm mới đánh lui một tốp sát thủ, chỉ trong chốc lát đã có tốp khác xông lên.
Suốt cả đêm, không biết bọn họ đã phải xông ra bao nhiêu vòng vây.
Tiêu Vũ Hiên ra tay không chút kiêng nể, còn thiếu niên thì bất kể có bị chém bao nhiêu đao, hắn ta vẫn nương tay, không có ý giết người, chỉ đánh bị thương mà thôi.
Tiêu Vũ Hiên tức giận mắng: “Đám người này không phải loại lương thiện gì, chúng muốn giết chúng ta, ngươi cứ nhường nhịn như vậy là muốn bọn họ chém chết chúng ta à?”
Thiếu niên không đáp, có điều, ngoại trừ người của thất quỷ Âm Sơn, những kẻ đã làm ra tội ác tày trời, thì hắn ta không sát hại bất kỳ ai khác.
Tiêu Vũ Hiên tức đến mức bùng nổ.
Trên người thiếu niên và Tiêu Vũ Hiên đều có vô số vết thương, trái lại, Cố Thanh Hy vẫn yên ấm, không mất một sợi lông.
Một đêm rồi lại một đêm liều mình bảo vệ khiến Cố Thanh Hy bắt đầu xúc động.
Ngay khi một tốp sát thủ khác xông đến, đôi tay xinh đẹp của nàng duỗi ra, mấy chục cây châm bỗng lao vọt ra, mỗi một châm đều bắn thẳng vào huyệt tử của kẻ địch, không lệch một phân.
“Rầm rầm rầm…”
Sát thủ liên tiếp ngã xuống.
Tiêu Vũ Hiên trợn trừng mắt.
“Má nó, ngươi đã có bản lĩnh như vậy, sao bây giờ mới ra tay hả?”
Cố Thanh Hy chớp mắt tỏ vẻ vô tội: “Là do các ngươi cứ lôi ta chạy, coi ta là một cô gái yếu ớt không có lực đánh trả, thế nên ta mới thỏa mãn chủ nghĩa đàn ông của các người đó chứ!”
“…”
Tiêu Vũ Hiên tức đến phát rồ.
Sắc mặt thiếu niên cũng không mấy gì tốt.
Hóa ra bọn họ lãnh nhiều đao như vậy là uổng công.
Ngay lập tức, lại có một tốp người vây quanh bọn họ. Đôi mắt lạnh lùng của Cố Thanh Hy híp lại, nhếch mép cười lạnh: “Nhân vật chính lên sân khấu rồi”.
Ngay khi Tiêu Vũ Hiên và thiếu niên ngẩng đầu lên, toàn bộ đều sững sờ.
Con ngươi trong vắt và lạnh lùng của thiếu niên co lại, hô hấp dồn dập, thân thể đã có chút phát run.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương