Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi
Chương 93: Bị người của Ma tộc bao vây
Cố Thanh Hy đã nhìn ra hắn ta sợ hãi đám người này.
Tiêu Vũ Hiên nói một cách nặng nề: “Khô Lâu Diện, các ngươi là người của Ma Tộc thập nhị kỳ?”
Ma tộc?
A, Ma tộc ở thế giới võ hiệp ư?
Cố Thanh Hy chăm chú dò xét đối phương.
Nàng phát hiện đối phương có khoảng sáu người, trong tay mỗi người cầm một lá cờ hoa, toàn bộ mặc áo choàng đen, trên mặt đeo mặt nạ đầu lâu.
Người cầm đầu là một thanh niên còn khá trẻ, hắn ta không đeo mặt nạ, vẻ ngoài tuấn tú, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng lóe lên tia tàn nhẫn và âm u, khiến người ta có cảm giác không thể nào thích nổi.
Những người này bình tĩnh đến nỗi không nghe thấy hơi thở, hoàn toàn không khác gì người bình thường.
Nhưng bọn họ biết rất rõ, càng là như thế, chứng tỏ võ công của đám người trước mặt càng cao.
Tiêu Vũ Hiên thu lại thái độ bỡn cợt thường ngày, kéo Cố Thanh Hy ra sau lưng: “Nha đầu xấu xí, cô mau chạy đi, chạy về phủ Dạ Vương hoặc học viện Hoàng Gia đều được, nhớ kỹ, không được ngừng nghỉ dù chỉ là một khắc, càng nhanh càng tốt”.
Cố Thanh Hy bĩu môi nhìn về phương xa: “Khắp nơi đều là cung thủ, ta sợ chỉ cần động đậy một chút thì sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ”.
Tiêu Vũ Hiên ngẩng đầu nhìn thì thấy trên nóc nhà đã đầy cung thủ, mỗi người đều đang kéo căng dây cung, chỉ cần bọn họ dám có hành động thì hàng vạn mũi tên sẽ đồng loạt lao đến.
Tim hắn ta bỗng chùng xuống.
“Vị thiếu hiệp kia, nếu ta ngăn cản bọn họ thì ngươi có đưa nàng đi được không?”
Thiếu niên lắc đầu: “Chỉ cần bị bọn họ để mắt thì bất kể có đi đến chân trời góc biển cũng đừng mong trốn thoát”.
“Còn chưa đánh đâu, ngươi cổ vũ sĩ khí địch làm gì?”, Tiêu Vũ Hiên bĩu môi.
Giang Húc – người của Ma tộc – nhếch mép cười, nói với vẻ âm u: “Hắn nói không sai, chỉ cần rơi vào tầm ngắm của chúng ta, thì dù kẻ đó có mọc 100 đôi cánh cũng không bay được, hắn chỉ có thể kéo dài hơi tàn, sống dưới cái bóng của Thập Nhị Hoa Kỳ”.
“Có ý gì?”, Tiêu Vũ Hiên sững sờ.
Cố Thanh Hy đã lờ mờ đoán được, nhưng nàng không mở miệng nói.
Giang Húc từ trên cao nhìn xuống thiếu niên với vết thương chồng chất trên người, ánh mắt của hắn ta chẳng khác nào đang nhìn con sâu cái kiến.
“Để ngươi ra là vì bảo vệ nàng ta à? Còn không mau giết nàng ta đi!”
Tiêu Vũ Hiên lui về sau vài bước, tránh xa thiếu niên: “Ngươi… ngươi… cũng là người của Ma tộc?”
Thiếu niên siết chặt nắm đấm, bỗng dưng, hắn ta ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo và lạnh lùng thoáng qua một tia cầu khẩn: “Nàng… tội không đáng chết, ta buộc nàng giao ra chuông Phá Hồn là được”.
“Nhưng ta muốn thấy nàng ta chết, hơn nữa còn muốn thấy nàng ta sống không được mà chết cũng không xong”, Giang Húc nhìn thẳng vào thiếu niên, dường như muốn nhìn thấu hắn ta.
Uy áp trên người hắn ta cực nặng, mỗi một câu, một chữ đều tràn ngập mệnh lệnh.
Ánh mắt thiếu niên vụt qua một tia giãy dụa.
Giang Húc cười nhạt, dường như rất khoái chí khi nhìn thấy thiếu niên đau khổ: “Sao hả… Ngươi muốn chống lại mệnh lệnh vì nàng ta ư? Xem ra, ngươi đã quên cuộc sống tại Lan kỳ”.
Tuy rằng thiếu niên đã cố sức che giấu, nhưng khi nghe thấy lời này, thân thể hắn ta vẫn vô thức run lên, trong đôi mắt lặng lẽ kia hiện lên một tia hoảng sợ.
“Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, chặt bỏ tứ chi của nàng ta, móc mắt, cắt tai nàng ta”.
Không đợi thiếu niên đáp lời, Cố Thanh Hỳ sờ cằm, cười cợt nói: “Với bản lĩnh của ngươi thì việc chém tứ chi ta, móc mắt ta, cắt tai ta e là dễ như chơi, chẳng khác nào bóp chết một con kiến. Đã thế, ngươi cần gì làm khó hắn?”
“Hay là ngươi và hắn có thù oán, cho nên ngươi hận hắn? Chậc chậc, ngươi muốn nhìn dáng vẻ hèn mọn của hắn à? Chắc hẳn hai ngươi không phải là địch đâu nhỉ, để ta đoán xem, có phải là ngươi ghen tị với hắn không? Ghen ghét vì hắn lớn lên tuấn tú hơn ngươi, hay ghen ghét vì cuộc sống ở Ma tộc của hắn tốt hơn ngươi, cho nên ngươi mới trăm phương nghìn kế buộc hắn vào thế khó, muốn nhìn hắn khổ sở”.
Cố Thanh Hy càng nói càng khiến sắc mặt Giang Húc trở nên khó coi, sự tàn nhẫn trong mắt hắn ta ngày một chồng chất.
“Xem ra ta đã đoán đúng”, Cố Thanh Hy liếc nhìn thiếu niên, dường như khổ sở thay hắn ta: “Nhìn ngươi kìa, ngươi theo cấp trên kiểu gì vậy, hay là ngươi bỏ tà theo chính đi, xem xét việc ngươi vì bảo vệ ta mà trúng nhiều đao như vậy, ta sẽ không bạc đãi ngươi”.
Thiếu niên chẳng thèm liếc nhìn Cố Thanh Hy, chỉ lẳng lặng đứng đó.
Đột nhiên, Giang Húc nở nụ cười: “Đoán đúng thì sao, ta muốn nhìn thấy hắn giãy dụa, khổ sở đấy. Không phải hắn là người lương thiện à? Ta rất muốn xem vì mạng sống, hắn có giết cô hay không?”
“Ta can đảm đoán thêm một việc nữa. Có lẽ đây là lần đầu tiên ngươi dẫn theo nhiều cao thủ đi chấp hành nhiệm vụ như vậy, đúng không?”
“Ồ… Sao cô biết?”
“Bởi vì ngươi quá hống hách, dám lấy việc công làm việc tư. Rõ ràng mục tiêu của ngươi là ta, nhưng ngươi lại chần chừ, không tìm đến ta mà buộc một kẻ trọng thương, đang hấp hối đi giết ta. Chỉ cần không phải kẻ mù thì đều có thể nhìn ra được”.
Những lời này khiến không ít cao thủ đeo mặt nạ đầu lâu đổ dồn ánh mắt về phía Giang Húc, nhất là hai ông lão đứng bên cạnh hắn ta.
Hai ông lão kia có hơi thở cực kỳ thấp, bước đi mạnh mẽ như rồng như hổ, thoạt nhìn có vẻ như là cao thủ tuyệt thế.
Giang Húc biến sắc: “Cô nói nhăng nói cuội gì đấy, hắn chống lại mệnh lệnh nên ta mới thay kỳ chủ xử lý kẻ phản nghịch mà thôi!”
“Ồ… xử lý kẻ phản nghịch trước mặt người ngoài như ta ư?”
“Vô liêm sỉ, ngươi tính hay thật, vậy mà còn dám nghi ngờ ta? Thất thần làm gì, mau chém đứt tứ chi nàng ta đi”.
Thiếu niên nhíu mày, chần chừ không muốn ra tay, trái lại hắn ta còn nói một câu khiến Giang Húc nổi giận.
“Kỳ chủ nói muốn chuông Phá Hồn, chứ không nói… muốn lấy mạng nàng ta”.
“Người đâu, bắt lấy tên phản nghịch này cho ta”.
Cố Thanh Hy vung tay ném ra một nắm phấn độc, rồi một trái một phải nắm lấy Tiêu Vũ Hiên và thiếu niên: “Đi!”
Tiêu Vũ Hiên vội la lên: “Trên nóc nhà còn có cung thủ”.
“Đã sớm bị ta đánh ngã rồi”.
“Má ơi, cô đánh ngã khi nào vậy? Sao ta không biết”, Tiêu Vũ Hiên nịnh nọt chạy theo sau nàng.
Nhưng thiếu niên vẫn đứng yên tại chỗ, bất kể Cố Thanh Hy có lôi thế nào cũng không được.
“Bị cái khỉ gì vậy, còn không mau trốn đi”.
“Các ngươi đi đi”, thiếu niên cố sức tránh khỏi tay nàng, nhưng lại bị Cố Thanh Hy nắm chặt.
“Nếu ngươi ở lại, bọn họ sẽ không tha cho ngươi”.
“Đó là mạng của ta”, thiếu niên không muốn liên lụy đến bọn họ, bèn dùng tay còn lại đẩy tay Cố Thanh Hy.
Cao thủ quyết chiến quan trọng nhất chính là xuất kỳ bất ý, bởi vì thiếu niên làm chậm trễ nên Cố Thanh Hy lại lần nữa bị người của Ma tộc bao vây.
“Trốn? Chạy đi đâu?”, đám người Giang Húc ngăn cản đường đi của mấy người họ.
Lúc này, trong lòng người Ma tộc đang dậy sóng.
Bọn họ có nhiều cao thủ như vậy, vậy mà lại không hề phát giác cung thủ trên nóc nhà đã bị đánh ngã, con nhóc này đúng là có bản lĩnh hơn so với trong tưởng tượng của bọn họ.
Tiêu Vũ Hiên nói một cách nặng nề: “Khô Lâu Diện, các ngươi là người của Ma Tộc thập nhị kỳ?”
Ma tộc?
A, Ma tộc ở thế giới võ hiệp ư?
Cố Thanh Hy chăm chú dò xét đối phương.
Nàng phát hiện đối phương có khoảng sáu người, trong tay mỗi người cầm một lá cờ hoa, toàn bộ mặc áo choàng đen, trên mặt đeo mặt nạ đầu lâu.
Người cầm đầu là một thanh niên còn khá trẻ, hắn ta không đeo mặt nạ, vẻ ngoài tuấn tú, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng lóe lên tia tàn nhẫn và âm u, khiến người ta có cảm giác không thể nào thích nổi.
Những người này bình tĩnh đến nỗi không nghe thấy hơi thở, hoàn toàn không khác gì người bình thường.
Nhưng bọn họ biết rất rõ, càng là như thế, chứng tỏ võ công của đám người trước mặt càng cao.
Tiêu Vũ Hiên thu lại thái độ bỡn cợt thường ngày, kéo Cố Thanh Hy ra sau lưng: “Nha đầu xấu xí, cô mau chạy đi, chạy về phủ Dạ Vương hoặc học viện Hoàng Gia đều được, nhớ kỹ, không được ngừng nghỉ dù chỉ là một khắc, càng nhanh càng tốt”.
Cố Thanh Hy bĩu môi nhìn về phương xa: “Khắp nơi đều là cung thủ, ta sợ chỉ cần động đậy một chút thì sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ”.
Tiêu Vũ Hiên ngẩng đầu nhìn thì thấy trên nóc nhà đã đầy cung thủ, mỗi người đều đang kéo căng dây cung, chỉ cần bọn họ dám có hành động thì hàng vạn mũi tên sẽ đồng loạt lao đến.
Tim hắn ta bỗng chùng xuống.
“Vị thiếu hiệp kia, nếu ta ngăn cản bọn họ thì ngươi có đưa nàng đi được không?”
Thiếu niên lắc đầu: “Chỉ cần bị bọn họ để mắt thì bất kể có đi đến chân trời góc biển cũng đừng mong trốn thoát”.
“Còn chưa đánh đâu, ngươi cổ vũ sĩ khí địch làm gì?”, Tiêu Vũ Hiên bĩu môi.
Giang Húc – người của Ma tộc – nhếch mép cười, nói với vẻ âm u: “Hắn nói không sai, chỉ cần rơi vào tầm ngắm của chúng ta, thì dù kẻ đó có mọc 100 đôi cánh cũng không bay được, hắn chỉ có thể kéo dài hơi tàn, sống dưới cái bóng của Thập Nhị Hoa Kỳ”.
“Có ý gì?”, Tiêu Vũ Hiên sững sờ.
Cố Thanh Hy đã lờ mờ đoán được, nhưng nàng không mở miệng nói.
Giang Húc từ trên cao nhìn xuống thiếu niên với vết thương chồng chất trên người, ánh mắt của hắn ta chẳng khác nào đang nhìn con sâu cái kiến.
“Để ngươi ra là vì bảo vệ nàng ta à? Còn không mau giết nàng ta đi!”
Tiêu Vũ Hiên lui về sau vài bước, tránh xa thiếu niên: “Ngươi… ngươi… cũng là người của Ma tộc?”
Thiếu niên siết chặt nắm đấm, bỗng dưng, hắn ta ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo và lạnh lùng thoáng qua một tia cầu khẩn: “Nàng… tội không đáng chết, ta buộc nàng giao ra chuông Phá Hồn là được”.
“Nhưng ta muốn thấy nàng ta chết, hơn nữa còn muốn thấy nàng ta sống không được mà chết cũng không xong”, Giang Húc nhìn thẳng vào thiếu niên, dường như muốn nhìn thấu hắn ta.
Uy áp trên người hắn ta cực nặng, mỗi một câu, một chữ đều tràn ngập mệnh lệnh.
Ánh mắt thiếu niên vụt qua một tia giãy dụa.
Giang Húc cười nhạt, dường như rất khoái chí khi nhìn thấy thiếu niên đau khổ: “Sao hả… Ngươi muốn chống lại mệnh lệnh vì nàng ta ư? Xem ra, ngươi đã quên cuộc sống tại Lan kỳ”.
Tuy rằng thiếu niên đã cố sức che giấu, nhưng khi nghe thấy lời này, thân thể hắn ta vẫn vô thức run lên, trong đôi mắt lặng lẽ kia hiện lên một tia hoảng sợ.
“Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, chặt bỏ tứ chi của nàng ta, móc mắt, cắt tai nàng ta”.
Không đợi thiếu niên đáp lời, Cố Thanh Hỳ sờ cằm, cười cợt nói: “Với bản lĩnh của ngươi thì việc chém tứ chi ta, móc mắt ta, cắt tai ta e là dễ như chơi, chẳng khác nào bóp chết một con kiến. Đã thế, ngươi cần gì làm khó hắn?”
“Hay là ngươi và hắn có thù oán, cho nên ngươi hận hắn? Chậc chậc, ngươi muốn nhìn dáng vẻ hèn mọn của hắn à? Chắc hẳn hai ngươi không phải là địch đâu nhỉ, để ta đoán xem, có phải là ngươi ghen tị với hắn không? Ghen ghét vì hắn lớn lên tuấn tú hơn ngươi, hay ghen ghét vì cuộc sống ở Ma tộc của hắn tốt hơn ngươi, cho nên ngươi mới trăm phương nghìn kế buộc hắn vào thế khó, muốn nhìn hắn khổ sở”.
Cố Thanh Hy càng nói càng khiến sắc mặt Giang Húc trở nên khó coi, sự tàn nhẫn trong mắt hắn ta ngày một chồng chất.
“Xem ra ta đã đoán đúng”, Cố Thanh Hy liếc nhìn thiếu niên, dường như khổ sở thay hắn ta: “Nhìn ngươi kìa, ngươi theo cấp trên kiểu gì vậy, hay là ngươi bỏ tà theo chính đi, xem xét việc ngươi vì bảo vệ ta mà trúng nhiều đao như vậy, ta sẽ không bạc đãi ngươi”.
Thiếu niên chẳng thèm liếc nhìn Cố Thanh Hy, chỉ lẳng lặng đứng đó.
Đột nhiên, Giang Húc nở nụ cười: “Đoán đúng thì sao, ta muốn nhìn thấy hắn giãy dụa, khổ sở đấy. Không phải hắn là người lương thiện à? Ta rất muốn xem vì mạng sống, hắn có giết cô hay không?”
“Ta can đảm đoán thêm một việc nữa. Có lẽ đây là lần đầu tiên ngươi dẫn theo nhiều cao thủ đi chấp hành nhiệm vụ như vậy, đúng không?”
“Ồ… Sao cô biết?”
“Bởi vì ngươi quá hống hách, dám lấy việc công làm việc tư. Rõ ràng mục tiêu của ngươi là ta, nhưng ngươi lại chần chừ, không tìm đến ta mà buộc một kẻ trọng thương, đang hấp hối đi giết ta. Chỉ cần không phải kẻ mù thì đều có thể nhìn ra được”.
Những lời này khiến không ít cao thủ đeo mặt nạ đầu lâu đổ dồn ánh mắt về phía Giang Húc, nhất là hai ông lão đứng bên cạnh hắn ta.
Hai ông lão kia có hơi thở cực kỳ thấp, bước đi mạnh mẽ như rồng như hổ, thoạt nhìn có vẻ như là cao thủ tuyệt thế.
Giang Húc biến sắc: “Cô nói nhăng nói cuội gì đấy, hắn chống lại mệnh lệnh nên ta mới thay kỳ chủ xử lý kẻ phản nghịch mà thôi!”
“Ồ… xử lý kẻ phản nghịch trước mặt người ngoài như ta ư?”
“Vô liêm sỉ, ngươi tính hay thật, vậy mà còn dám nghi ngờ ta? Thất thần làm gì, mau chém đứt tứ chi nàng ta đi”.
Thiếu niên nhíu mày, chần chừ không muốn ra tay, trái lại hắn ta còn nói một câu khiến Giang Húc nổi giận.
“Kỳ chủ nói muốn chuông Phá Hồn, chứ không nói… muốn lấy mạng nàng ta”.
“Người đâu, bắt lấy tên phản nghịch này cho ta”.
Cố Thanh Hy vung tay ném ra một nắm phấn độc, rồi một trái một phải nắm lấy Tiêu Vũ Hiên và thiếu niên: “Đi!”
Tiêu Vũ Hiên vội la lên: “Trên nóc nhà còn có cung thủ”.
“Đã sớm bị ta đánh ngã rồi”.
“Má ơi, cô đánh ngã khi nào vậy? Sao ta không biết”, Tiêu Vũ Hiên nịnh nọt chạy theo sau nàng.
Nhưng thiếu niên vẫn đứng yên tại chỗ, bất kể Cố Thanh Hy có lôi thế nào cũng không được.
“Bị cái khỉ gì vậy, còn không mau trốn đi”.
“Các ngươi đi đi”, thiếu niên cố sức tránh khỏi tay nàng, nhưng lại bị Cố Thanh Hy nắm chặt.
“Nếu ngươi ở lại, bọn họ sẽ không tha cho ngươi”.
“Đó là mạng của ta”, thiếu niên không muốn liên lụy đến bọn họ, bèn dùng tay còn lại đẩy tay Cố Thanh Hy.
Cao thủ quyết chiến quan trọng nhất chính là xuất kỳ bất ý, bởi vì thiếu niên làm chậm trễ nên Cố Thanh Hy lại lần nữa bị người của Ma tộc bao vây.
“Trốn? Chạy đi đâu?”, đám người Giang Húc ngăn cản đường đi của mấy người họ.
Lúc này, trong lòng người Ma tộc đang dậy sóng.
Bọn họ có nhiều cao thủ như vậy, vậy mà lại không hề phát giác cung thủ trên nóc nhà đã bị đánh ngã, con nhóc này đúng là có bản lĩnh hơn so với trong tưởng tượng của bọn họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương