Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Chương 98: Đứa trẻ đáng thương



Nghĩ đến sát khí Diệp Phong bất ngờ lộ ra ở Vô Ưu Quan, và âm công bí hiểm của người thiếu niên vừa rồi.

Cố Thanh Hy không tin người bình thường có thể làm hắn bị thương.

“Thúc biết bà của hắn mắc bệnh gì không?”

“Cái này ta cũng không rõ lắm, chỉ biết bà cậu ấy hay ho, còn ho ra máu, tim cũng có chút vấn đề”.

“Lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy bà cậu ấy, hai mắt bà ấy đều là máu, giống như bị móc mắt, nhưng Diệp Phong lại nói bà của cậu ấy bị bệnh về mắt, trên đường lưu lạc mắt lại bị thương, vì vậy mới chảy máu, chúng ta không ai tin, nhưng cậu ấy không muốn nói, chúng ta cũng không hỏi nhiều”.

Ông chủ quán mì thao thao bất tuyệt về Diệp Phong, không cần Cố Thanh Hy phải hỏi quá nhiều.

“Mấy tháng nay, Diệp Phong đi sớm về tối, bóp mồm bóp miệng, cũng không biết làm bao nhiêu việc, chỉ để dành tiền chữa bệnh cho bà, nhưng đáng tiếc, khám rất nhiều đại phu cũng không chữa khỏi bệnh cho bà cậu ấy”.

“Bệnh của bà cậu ấy rất kỳ lạ, thường xuyên gào khóc đau đớn vào nửa đêm, âm thanh thảm thiết đó thực sự khiến người ta đau lòng, trên trấn chúng ta có một vị đại phu nói bà của cậu ấy rất có thể là bị trúng độc, chất độc phát tác nên mới sống không bằng chết”.

“Nhưng rốt cuộc là độc gì thì ông ta lại không chẩn đoán ra được, mỗi lần bà cậu ấy lên cơn đau, chính là lúc cậu ấy đau đớn và khổ sở nhất, mấy lần chúng ta còn nhìn thấy cậu ấy khóc thầm”.

“Khóc thầm?”, Cố Thanh Hy nhướng mày.

“Đúng vậy, ngồi co ro trong góc, ôm gối nghẹn ngào khóc, thật khiến người ta xót xa”.

“Sức khỏe của Diệp Phong không tốt lắm, chúng ta nấu ít thịt bồi bổ cho cậu ấy, nhưng cô biết cậu ấy nói như nào không? Cậu ấy nói cậu ấy không ăn mặn, chỉ ăn chay”.

“Ban đầu chúng ta nghĩ cậu ấy tiếc tiền mua thịt nên mới viện cớ là không ăn mặn, về sau có mấy lần thôn chúng ta tổ chức cưới hỏi, mời cậu ấy đến uống rượu mừng, nhưng đến một miếng thịt cậu ấy cũng không ăn, chúng ta mới biết cậu ấy thực sự không ăn mặn”.

“Cậu ấy hiền lành tốt bụng đến mức khiến người ta xót xa, ngày thường đến con kiến cũng không nỡ giẫm chết, thật không biết ông trời sao lại để một người tốt như Diệp Phong chịu đựng nhiều trắc trở như vậy”.

“Đôi khi chúng ta rất muốn để cậu ấy từ bỏ bà của cậu ấy, để bản thân cậu ấy không phải mệt mỏi như vậy, thậm chí đến bà của cậu ấy cũng cầu xin cậu ấy từ bỏ mình, nhưng đứa trẻ đó lại cố chấp, cho dù bản thân kiệt sức, cũng phải cho bà một cuộc sống tốt nhất”.

Cố Thanh Hy không biết tại sao, trái tim lại có chút nặng trĩu.

“Thúc có biết nhà hắn ở đâu không?”

“Ở cuối thôn Tiểu Hà chúng ta, cậu ấy một nghèo hai trắng, toàn bộ tiền kiếm được đều dùng để chữa bệnh cho bà, cũng không có tiền làm nhà, trưởng thôn tốt bụng cho cậu ấy một căn nhà tranh rách để che mưa tránh gió”.

Cố Thanh Hy bỗng cười nói: “Hắn làm việc chỗ thúc, một ngày thúc trả cho hắn bao nhiêu?”

“Haizz, cậu ấy còn không tính nhận tiền của ta, ta cố nhét cho cậu ấy, cậu ấy mới nhận năm văn một ngày, nhưng không phải ngày nào cậu ấy cũng đến”.

Nói đến đây, ông chủ ngừng lại một chút, đột nhiên thần thần bí bí nói: “Nói đến đây, có một việc ta rất khó hiểu, đó là Diệp Phong thỉnh thoảng sẽ biến mất mấy ngày, hỏi cậu ấy đã đi đâu, cậu ấy chưa bao giờ nói, mỗi lần chỉ nói đi xa kiếm tiền, nhưng cô biết không, mỗi lần sau khi cậu ấy biến mất trở về, trên người đầy vết thương”.

“Đầy vết thương?”, Cố Thanh Hy ngạc nhiên.

Chẳng lẽ hắn làm sát thủ, bị người ta làm cho bị thương nặng?

“Đúng vậy, rất thảm, quả thực thảm không chịu nổi, hơn nữa có một vài vết thương...”

Ông chủ muốn nói gì đó, nhưng hình như nghĩ đến cái gì lại im lặng, mặc kệ Cố Thanh Hy có nói gì, cũng không nói tiếp, chỉ nói: “Cậu ấy cũng nhận một vài công việc ở thanh lâu, nghe nói bên đó trả nhiều tiền, hẳn là cũng có ít nhiều liên quan đến nơi đó, haizz, đứa trẻ đáng thương”.

Cố Thanh Hy ù hết cả đầu.

Cái này là sao?

Liên quan đến thanh lâu?

Lẽ nào hắn bán thân?

Cố Thanh Hy ném một ít bạc cho ông chủ quán mì, đi thẳng đến thôn Tiểu Hà.

“Cô nương, chỉ một tô mì mà thôi, không cần nhiều tiền như vậy”.

“Không sao, tiền thừa ta thưởng cho thúc”.

Cố Thanh Hy liếc nhìn quán mì vắng vẻ, lại ném thêm một thỏi bạc nữa: “Đưa ta đến nhà Diệp Phong một chuyến”.

Ông chủ nhanh chóng trả lại tiền cho cô, cảnh giác nói: “Cô muốn làm gì? Mặc dù Diệp Phong thành thực hiền lành, nhưng cậu ấy không phải là người ai cũng có thể bắt nạt”.

Cố Thanh Hy dở khóc dở cười: “Thúc cho rằng ta muốn làm gì? Ta chỉ nghe thúc nói tốt về hắn như vậy, muốn mua chút đồ tặng cho bà hắn, coi như cứu trợ”.

“Cứu trợ?”

“Chính là đi thăm bà hắn thôi, nếu bà hắn có gì cần giúp đỡ, ta cũng có thể giúp một chút”.

Ông chủ thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Thì ra cô nương có ý tốt, thật ngại quá, ta đã hiểu nhầm cô nương, ta sẽ dẫn cô qua đó, nhưng số bạc này ta không thể nhận”.

“Cầm lấy đi, nhà thúc cũng không dễ dàng gì”.

Cố Thanh Hy mua một ít vải và thức ăn, rồi đến thôn Tiểu Hà với ông chủ quán mì.

Thôn Tiểu Hà nằm ở ven Thành Nam, nơi đây non xanh nước biếc, không tranh với đời, nhìn từ xa, dân làng đang bận rộn trên cánh đồng lúa, trẻ con đang chơi đùa vui vẻ thành từng nhóm.

Thấy ông chủ dẫn nàng đến, nhiều người xúm lại hỏi han, có thể nhìn ra được người dân ở đây chất phác giản dị.

Rất nhanh, Cố Thanh Hy đã đến cuối thôn.

Cuối thôn vắng hơn đầu thôn rất nhiều.

“Cô nương, cô nhìn đi, căn nhà đó là nhà của Diệp Phong”.

Cố Thanh Hy ngẩng đầu nhìn đến, trước mắt xuất hiện một căn nhà tranh dột nát ở đằng xa.

Căn nhà tranh rất đơn sơ, vỏn vẹn chỉ có hai gian phòng nhỏ, lại còn xập xệ, khiến người ta không khỏi lo lắng nó có thể sập bất cứ lúc nào.

Khoảng sân của căn nhà tranh khá rộng, phơi khá nhiều dược thảo và dưa muối.

Ánh mắt Cố Thanh Hy bị thu hút bởi một bà lão.

Đó là một bà lão hơn sáu mươi tuổi, ăn mặc giản dị, trên quần áo có nhiều vết vá, nhưng được giặt sạch đến bạc màu.

Bà ta đang vá quần áo, nhưng mắt có vẻ bị bệnh nên chỉ có thể dùng tay sờ vá lại, lâu lâu lại che miệng ho.

“Bà lão đó chính là bà của Diệp Phong”.

“Cảm ơn đại thúc”.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...