Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi
Chương 99: Hắn là trẻ mồ Côi
“Được rồi, cô tự mình đi đi, ta ở chỗ ruộng hoa màu này, có việc gì thì gọi ta”.
Lời nói của ông chủ quán mì rất khóe léo, nhưng Cố Thanh Hy có thể nghe ra ông ta không yên tâm, vì vậy mới đứng ở một bên quan sát nàng, cảnh cáo nàng đừng có làm gì bà của Diệp Phong.
Cố Thanh Hy không khỏi buồn cười lắc đầu.
Hũ nút như Diệp Phong mà nhân duyên thật tốt.
“Chào bà bà, ta là Cố Thanh Hy bạn đồng môn thâm giao của Diệp Phong, nghe hắn nói về bà, liền đến thăm bà”.
Cố Thanh Hy mới đến gần, Diệp bà đã phát hiện ra, bà ta mò mẫm đứng dậy, có vẻ hơi ngạc nhiên khi nghe thấy những lời của Cố Thanh Hy.
“Cô là bạn đồng môn thâm giao của Tiểu Phong? Nó còn nói với cô về ta?”
“Đúng vậy, chúng ta cùng nhau tham gia đại hội đấu văn, sau đó hắn vào học viện Hoàng gia, không chỉ trở thành bạn đồng môn của ta, mà còn trở thành bạn cùng bàn của ta, bà bảo có phải là rất có duyên không”, Cố Thanh Hy cười nói.
“Cô nương mau ngồi đi, nhà chúng ta có chút đơn sơ, cô nương đừng khách sáo”.
Diệp bà mỉm cười, lấy tay áo lau ghế đá, niềm nở tiếp đãi Cố Thanh Hy, còn mò mẫm rót nước cho nàng uống, hận không thể đem hết những thứ tốt nhất trong nhà ra.
“Nhà chúng ta nghèo, đến trà cũng không có, chỉ có thể để cô nương chịu thiệt uống nước trắng”.
“Bà không phải bận tâm, ta là tới thăm bà, nói chuyện với bà, lát nữa sẽ rời đi”.
Cố Thanh Hy đỡ bà ta ngồi xuống, không thể để bà ta cứ đứng tiếp đãi mãi thế được.
Trong lúc đỡ bà ta, Cố Thanh Hy tranh thủ bắt mạch trên tay bà ta.
Diệp bà trúng loại độc lạ, hơn nữa còn là nhiều loại độc lẫn lộn với nhau, trong đó còn có một loại là Diêm Vương Cụ.
Trong lòng Cố Thanh Hy liền dậy sóng.
Diêm Vương Cụ không phải là loại độc chết người, nhưng cứ bảy ngày sẽ phát tác một lần, lúc phát tác sẽ sống không bằng chết, ngay cả Diêm Vương cũng sợ, nên được gọi là Diêm Vương Cụ.
Điều tồi tệ nhất là loại độc này không có thuốc giải.
Ngay đến nàng cũng khó chế ra được thuốc giải.
Là kẻ nào nhẫn tâm như vậy, hạ loại độc tàn nhẫn như thế với một bà lão mù?
Nghe thấy là bạn đồng môn của Diệp Phong, Diệp bà có vẻ cực kỳ vui mừng, bắt đầu nói nhiều hơn.
“Diệp Phong nhà chúng ta là người sống hướng nội, luôn chỉ có một mình, ta còn nghĩ nó vào học viện cũng không có bạn, không ngờ cô nương vậy mà lại không ghét bỏ”.
“Bà nói gì vậy, mặc dù Diệp Phong ít nói, nhưng hắn tốt bụng, tài văn chương xuất sắc, rất nhiều người trong học viện đều thích hắn”.
Diệp bà vui mừng khôn xiết, kích động nắm tay Cố Thanh Hy: “Thật sao? Người của học viện các cô có thể chấp nhận Diệp Phong sao?”
Bàn tay của bà ta thô ráp đầy vết chai, có thể thấy ngày xưa đã làm không ít việc nặng nhọc, quan tâm tới Diệp Phong cũng là xuất phát từ trong tim.
“Đương nhiên rồi, mọi người đều đối xử với hắn rất tốt, nhưng hắn không thích ở chung với mọi người lắm”.
Cố Thanh Hy phát hiện ra mắt của Diệp bà bà trống rỗng, hay nói cách khác, mắt của bà ta không có nhãn cầu.
Có vẻ như đúng như những gì ông chủ quán mì nói, là bị người khác móc mất nhãn cầu.
“Nếu sau này Diệp Phong có chỗ nào đắc tội với các cô, xin các cô khoan dung, đứa trẻ này không biết cách nói chuyện, nhưng tâm địa thực sự rất tốt”.
“Chắc chắn rồi, phải rồi, cha mẹ của Diệp Phong đâu, sao không nhìn thấy bọn họ, cũng không thấy Diệp Phong nhắc tới”.
Diệp bà bà buông tay, niềm vui trên gương mặt bà ta đã nhạt đi rất nhiều: “Đứa trẻ đó mệnh không tốt, từ nhỏ đã không cha không mẹ”.
“Hắn là trẻ mồ côi?”
“Đúng vậy, nhưng nó vẫn luôn tìm kiếm cha mẹ ruột của mình”.
Diệp bà bà thở dài, khuôn mặt hốc hác đầy xót xa: “Từ nhỏ nó đã khao khát tình thân, nhìn thấy những đứa trẻ khác chăm sóc cha mẹ, nó luôn dừng chân nhìn với vẻ hâm mộ, sau này sợ ta lo lắng, không hề thể hiện ra ngoài nữa, nhưng ta biết nó khao khát có cha mẹ hơn ai hết”.
“Bà không phải là bà ruột của hắn sao?”
“Ta cũng mong có được một đứa cháu ruột ngoan như vậy, đáng tiếc ta phúc mỏng, mấy đứa con đều chết yểu cả rồi”.
“Là bà tốt bụng nhận nuôi Diệp Phong sao?”, Cố Thanh Hy cẩn thận dè dặt hỏi.
Nét mặt đau khổ của Diệp bà thoáng qua, dường như không muốn nói thêm về vấn đề này nữa, chỉ nhẹ giọng nói: “Cũng xem như là vậy, ta chỉ cho nó một cái màn thầu, đứa trẻ này rất biết ơn, tỉ mỉ chu đáo chăm sóc ta nhiều năm như vậy, có thể nói vì ta mà phải nếm hết mọi khổ cực”.
“Ta có thể vào trong phòng xem một chút không?”
“”Đương nhiên là được”.
Diệp bà muốn đưa nàng vào, nhưng Cố Thanh Hy vội vàng đỡ bà ta ngồi xuống: “Mắt bà không tốt, tay chân cũng không tiện, một mình ta vào là được”.
“Khụ khụ...chủ yếu là trong nhà quá nhỏ, mái nhà có hơi thấp, ta sợ cô nương đụng phải mái nhà”.
“Ta cẩn thận là được”.
Ngôi nhà đơn sơ, chỉ có hai gian, Diệp bà ở gian trong, trên giường trải rơm, còn phủ một lớp thảm dày, còn có một chiếc chăn mỏng.
Gian ngoài kê một chiếc giường gỗ, không có đệm chăn, chỉ có vài lớp rơm khô và một bộ quần áo rách rưới làm chăn.
Vì gian ngoài thông với bếp nên trông đơn sơ hơn, vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thuốc bắc nồng nặc.
“Mùi thuốc hình như hơi nặng, ta thu dọn một chút”.
“Không sao, nhà ta trước đây mở y quán, đã quen với mùi thuốc, mùi thuốc này không tính là gì”.
Gian ngoài còn có một cái bàn nhỏ và hai cái ghế đẩu nhỏ được lau sạch sẽ, trên đó để bút, mực, giấy, nghiên.
Cố Thanh Hy tiện tay cầm một tờ giấy nhỏ, bên trên viết hai dòng chữ theo lối chữ Khải đẹp mắt.
“Thịt nát xương tan chẳng hề sợ, chỉ mong thanh bạch tiếng còn ghi”.
Cố Thanh Hy chau mày, suy ngẫm ý nghĩa của hai câu mà Diệp Phong đã viết.
“Bà bà, Diệp Phong đứng thứ hai trong đại hội đấu văn, Hoàng Thượng không phải thưởng rất nhiều châu báu sao, sao bà vẫn sống bần hàn như vậy?”
Lời nói của ông chủ quán mì rất khóe léo, nhưng Cố Thanh Hy có thể nghe ra ông ta không yên tâm, vì vậy mới đứng ở một bên quan sát nàng, cảnh cáo nàng đừng có làm gì bà của Diệp Phong.
Cố Thanh Hy không khỏi buồn cười lắc đầu.
Hũ nút như Diệp Phong mà nhân duyên thật tốt.
“Chào bà bà, ta là Cố Thanh Hy bạn đồng môn thâm giao của Diệp Phong, nghe hắn nói về bà, liền đến thăm bà”.
Cố Thanh Hy mới đến gần, Diệp bà đã phát hiện ra, bà ta mò mẫm đứng dậy, có vẻ hơi ngạc nhiên khi nghe thấy những lời của Cố Thanh Hy.
“Cô là bạn đồng môn thâm giao của Tiểu Phong? Nó còn nói với cô về ta?”
“Đúng vậy, chúng ta cùng nhau tham gia đại hội đấu văn, sau đó hắn vào học viện Hoàng gia, không chỉ trở thành bạn đồng môn của ta, mà còn trở thành bạn cùng bàn của ta, bà bảo có phải là rất có duyên không”, Cố Thanh Hy cười nói.
“Cô nương mau ngồi đi, nhà chúng ta có chút đơn sơ, cô nương đừng khách sáo”.
Diệp bà mỉm cười, lấy tay áo lau ghế đá, niềm nở tiếp đãi Cố Thanh Hy, còn mò mẫm rót nước cho nàng uống, hận không thể đem hết những thứ tốt nhất trong nhà ra.
“Nhà chúng ta nghèo, đến trà cũng không có, chỉ có thể để cô nương chịu thiệt uống nước trắng”.
“Bà không phải bận tâm, ta là tới thăm bà, nói chuyện với bà, lát nữa sẽ rời đi”.
Cố Thanh Hy đỡ bà ta ngồi xuống, không thể để bà ta cứ đứng tiếp đãi mãi thế được.
Trong lúc đỡ bà ta, Cố Thanh Hy tranh thủ bắt mạch trên tay bà ta.
Diệp bà trúng loại độc lạ, hơn nữa còn là nhiều loại độc lẫn lộn với nhau, trong đó còn có một loại là Diêm Vương Cụ.
Trong lòng Cố Thanh Hy liền dậy sóng.
Diêm Vương Cụ không phải là loại độc chết người, nhưng cứ bảy ngày sẽ phát tác một lần, lúc phát tác sẽ sống không bằng chết, ngay cả Diêm Vương cũng sợ, nên được gọi là Diêm Vương Cụ.
Điều tồi tệ nhất là loại độc này không có thuốc giải.
Ngay đến nàng cũng khó chế ra được thuốc giải.
Là kẻ nào nhẫn tâm như vậy, hạ loại độc tàn nhẫn như thế với một bà lão mù?
Nghe thấy là bạn đồng môn của Diệp Phong, Diệp bà có vẻ cực kỳ vui mừng, bắt đầu nói nhiều hơn.
“Diệp Phong nhà chúng ta là người sống hướng nội, luôn chỉ có một mình, ta còn nghĩ nó vào học viện cũng không có bạn, không ngờ cô nương vậy mà lại không ghét bỏ”.
“Bà nói gì vậy, mặc dù Diệp Phong ít nói, nhưng hắn tốt bụng, tài văn chương xuất sắc, rất nhiều người trong học viện đều thích hắn”.
Diệp bà vui mừng khôn xiết, kích động nắm tay Cố Thanh Hy: “Thật sao? Người của học viện các cô có thể chấp nhận Diệp Phong sao?”
Bàn tay của bà ta thô ráp đầy vết chai, có thể thấy ngày xưa đã làm không ít việc nặng nhọc, quan tâm tới Diệp Phong cũng là xuất phát từ trong tim.
“Đương nhiên rồi, mọi người đều đối xử với hắn rất tốt, nhưng hắn không thích ở chung với mọi người lắm”.
Cố Thanh Hy phát hiện ra mắt của Diệp bà bà trống rỗng, hay nói cách khác, mắt của bà ta không có nhãn cầu.
Có vẻ như đúng như những gì ông chủ quán mì nói, là bị người khác móc mất nhãn cầu.
“Nếu sau này Diệp Phong có chỗ nào đắc tội với các cô, xin các cô khoan dung, đứa trẻ này không biết cách nói chuyện, nhưng tâm địa thực sự rất tốt”.
“Chắc chắn rồi, phải rồi, cha mẹ của Diệp Phong đâu, sao không nhìn thấy bọn họ, cũng không thấy Diệp Phong nhắc tới”.
Diệp bà bà buông tay, niềm vui trên gương mặt bà ta đã nhạt đi rất nhiều: “Đứa trẻ đó mệnh không tốt, từ nhỏ đã không cha không mẹ”.
“Hắn là trẻ mồ côi?”
“Đúng vậy, nhưng nó vẫn luôn tìm kiếm cha mẹ ruột của mình”.
Diệp bà bà thở dài, khuôn mặt hốc hác đầy xót xa: “Từ nhỏ nó đã khao khát tình thân, nhìn thấy những đứa trẻ khác chăm sóc cha mẹ, nó luôn dừng chân nhìn với vẻ hâm mộ, sau này sợ ta lo lắng, không hề thể hiện ra ngoài nữa, nhưng ta biết nó khao khát có cha mẹ hơn ai hết”.
“Bà không phải là bà ruột của hắn sao?”
“Ta cũng mong có được một đứa cháu ruột ngoan như vậy, đáng tiếc ta phúc mỏng, mấy đứa con đều chết yểu cả rồi”.
“Là bà tốt bụng nhận nuôi Diệp Phong sao?”, Cố Thanh Hy cẩn thận dè dặt hỏi.
Nét mặt đau khổ của Diệp bà thoáng qua, dường như không muốn nói thêm về vấn đề này nữa, chỉ nhẹ giọng nói: “Cũng xem như là vậy, ta chỉ cho nó một cái màn thầu, đứa trẻ này rất biết ơn, tỉ mỉ chu đáo chăm sóc ta nhiều năm như vậy, có thể nói vì ta mà phải nếm hết mọi khổ cực”.
“Ta có thể vào trong phòng xem một chút không?”
“”Đương nhiên là được”.
Diệp bà muốn đưa nàng vào, nhưng Cố Thanh Hy vội vàng đỡ bà ta ngồi xuống: “Mắt bà không tốt, tay chân cũng không tiện, một mình ta vào là được”.
“Khụ khụ...chủ yếu là trong nhà quá nhỏ, mái nhà có hơi thấp, ta sợ cô nương đụng phải mái nhà”.
“Ta cẩn thận là được”.
Ngôi nhà đơn sơ, chỉ có hai gian, Diệp bà ở gian trong, trên giường trải rơm, còn phủ một lớp thảm dày, còn có một chiếc chăn mỏng.
Gian ngoài kê một chiếc giường gỗ, không có đệm chăn, chỉ có vài lớp rơm khô và một bộ quần áo rách rưới làm chăn.
Vì gian ngoài thông với bếp nên trông đơn sơ hơn, vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thuốc bắc nồng nặc.
“Mùi thuốc hình như hơi nặng, ta thu dọn một chút”.
“Không sao, nhà ta trước đây mở y quán, đã quen với mùi thuốc, mùi thuốc này không tính là gì”.
Gian ngoài còn có một cái bàn nhỏ và hai cái ghế đẩu nhỏ được lau sạch sẽ, trên đó để bút, mực, giấy, nghiên.
Cố Thanh Hy tiện tay cầm một tờ giấy nhỏ, bên trên viết hai dòng chữ theo lối chữ Khải đẹp mắt.
“Thịt nát xương tan chẳng hề sợ, chỉ mong thanh bạch tiếng còn ghi”.
Cố Thanh Hy chau mày, suy ngẫm ý nghĩa của hai câu mà Diệp Phong đã viết.
“Bà bà, Diệp Phong đứng thứ hai trong đại hội đấu văn, Hoàng Thượng không phải thưởng rất nhiều châu báu sao, sao bà vẫn sống bần hàn như vậy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương