Cướp Ngôi Nữ Chính, Nữ Phụ Ta Tỏa Sáng

Chap 119: Máu



Ánh mắt màu đỏ rực của Hàn Nhiên hướng tới Lãnh Băng Băng. Ngay lập tức,Lãnh Băng Băng cảm nhận tóm lấy một kẻ gần đó chắn cho mình. Tám lát cắt hiện trên cơ thể người đàn ông to lớn. Thân hình vạm vỡ chắn hết người của Lãnh Băng Băng đứt lìa từng đoạn. Máu tươi vung ra tung tóe,Lãnh Băng Băng nhìn chằm chằm bàn tay đầy máu và thịt nhão,khóe môi đột ngột nhếch lên nụ cười khó hiểu

-Hóa ra năng lực khiến sai cũng chỉ có như vậy!-Lãnh Băng Băng kiêu ngạo hất cằm

-Hử?!-lisette chán ghét hừ lạnh một cái

Một Lãnh Băng Băng mà lại dám nghi ngờ năng lực của cô? Khiến sai là năng lực trả giá lớn nhưng cũng mạnh hơn bất cứ loại năng lực này! Bàn tay phất lên một cái một đạo khí gió bất chợt lao tới đánh về phía Lãnh Băng Băng. Ánh mắt Lãnh Huyết Sương trở nên hốt hoảng,cô không tự chủ được mà nhúc nhích người trên chiếc xe lăn. Trần Tích Phong ngoài vẻ ngạc nhiên vì năng lực mạnh mẽ của Lisette,nhưng hoàn toàn không có một tia cảm tình cho Lãnh Băng Băng. Vẻ mặt anh lạnh lẽo,hai tay đặt lên vai Lãnh Huyết Sương tầm mắt phóng về phía Âu Dương Ngạo và Vũ Hạo

-vốn dĩ muốn để lại để từ từ hành hạ cô,nhưng tôi mất hứng rồi. Lãnh Băng Băng,chết đi!-Lisette lạnh lẽo nói

Lãnh Băng Băng túm lấy một kẻ xấu số gần đó. Kẻ xấu số chưa kịp hét lên dù chỉ một tiếng thì cả cơ thể đã biến thành một bãi thịt nhão,máu tươi bắn tung tóe lên cả chiếc váy đen của Lãnh Băng Băng làm người ta ghê sợ.

Lãnh Huyết Sương nôn nóng,chỉ là cô không thể di chuyển vì bị Trần Tích Phong giữ lại,nhìn mái tóc đang dần chuyển sang màu trắng xóa của Lisette. Hàn Nhiên từng kể với cô rằng,năng lực khiến sai của cậu ấy tuy mạnh,nhưng nó sẽ gây ảnh hưởng lớn đến cơ thể của cô. Càng sử dụng năng lực nhiều bao nhiêu,cơ thể cô sẽ bị chính năng lực ấy ăn mòn sức sống của mình. Mái tóc kia chính là minh chứng cho việc sử dụng năng lực quá mức cho phép

-Chết đi!-Lãnh Băng Băng né đòn tay nắm chắc con dao nhọn hoắc lao về phía Lisette

-Hừ!-Lisette phất nhẹ tay, con dao nhọn hoắc trên tay của Lãnh Băng Băng trở thành bùn nhão

Trên mặt đất nơi Lãnh Băng Băng đang đứng bỗng lún xuống như đầm bùn lầy,nuốt lấy đôi chân của cô ta. Lãnh Băng Băng hét lên sợ hãi. Cô ta cố vùng vẫy ra khỏi mặt đất nhão đang lún sâu vào,chỉ là vì sự tàn độc của cô ta khiến thuộc hạ của cô ta không ai dám đến gần. Họ đủ hiểu mình sẽ chỉ trở thành tấm cầu cho Lãnh Băng Băng đứng mà thôi, cứ nghĩ đến thủ pháp tàn nhẫn mà Lisette đã xuống tay với hai người kia mà họ sợ hãi lùi lại

-A...A...A...ai đó??! Làm ơn! Mau cứu..mau cứu ta!!!-Lãnh Băng Băng hét lên đau đớn

-Lisette!!!!Dừng lại!-Lãnh Huyết Sương lo lắng hét

Đôi mắt tím thoáng chốc là màu đỏ rượu xinh đẹp tựa như ngọc thạch, một đạo công kích hình thành đánh úp về phía Lisette. Ánh ắt cô nghiền ngẫm,mí mắt đóng lại tập trung cao độ. Mở mắt ra một lần nữa cô đang đứng giữa một thế giới màu đen, trong căn phòng đen chỉ có những ánh đèn mập mờ như của ma trơi mà lượn lờ xung quanh phát sáng yếu ớt mờ ảo. Cô nhíu mày nghi hoặc, cảm nhận đôi chân của mình đang từng bước từng bước chuyển động thật sự rất tốt dù chỉ là một giây phút trong tiềm thức cũng quá đủ rồi! Nghĩ vậy,ánh mắt tím trong không tự chủ mà trầm ngâm.

tách!

căn phòng vốn tối om nay bừng sáng một cách đột ngột, Lãnh Huyết Sương giật mifnhh lùi lại hai bước ánh mắt trở nên kinh hách nhìn trước mắt mình. Căn phòng là một khối lục giác khổng lồ trôi nổi vô định trong khoảng không gian đen lạ mà cô độc lạnh lẽo

-welcome to my world-giọng nói vang lên sau lưng cô

-a?!-Lãnh Huyết Sương ngạc nhiên quay đầu lại

Lisette một thân là bộ váy đen dài chấm chân,mái tóc buông xõa đang nở một nụ cười với Lãnh Huyết Sương.

-Nhiên ở đâu?!-Lãnh Huyết Sương nhíu mày hỏi

-A..?Ở đây a~-Lisette vẻ mặt đùa cợt nói

Bàn tay phất lên,trước mắt Huyết Sương là người bạn tâm giao thân thuộc. Đôi mắt xam bạc hà linh động nhắm nghiền,vẻ mặt cô thống khổ cả cơ thể co lại như muốn bảo toàn con tim đang nứt vỡ. Vu Hàn Nhiên-Hàn trong lạnh giá,Nhiên-trong thản nhiên, chỉ mong có là một con người vô tâm lạnh lùng để không bị tổn thương, Mạnh mẽ,giảo hoạt, nụ cười vẫn luôn hiện hữu trên ôi chỉ là nó không gì khác là chiếc áo giáp cũ sờn theo năm tháng của Hàn Nhiên. Mã Tố Hi,Tố-trong giông bão, Hi-trong hi vọng, chỉ là dù trong hai đời người Hàn Nhiên vẫn chưa thể có cái gọi là hi vọng ấy.

-Nhiên!-Lãnh Huyết Sương lo lắng chạy tới

Chỉ là chưa để cô chạm tới tiềm thức của Vu Hàn Nhiên, hàng trăm sợi dây xích nặng nề vọt tới bao trọn lấy Vu Hàn Nhiên. Lãnh Huyết Sương sợ hãi nắm chặt lấy những sợi dây xích dùng sức mà kéo r,bỗng cả người bị một đạo lực lượng đánh úp văng ra ngoài. \

-A!-Lãnh Huyết Sương giật mình,khóe môi xuất hiện tia máu tanh nồng

-Sương?! Không sao chứ!-Trần Tích Phong lo lắng hỏi cô

-Ân-Lãnh Huyết Sương vẻ mặt hơi tái lắc đầu đáp
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...