Cướp Ngôi Nữ Chính, Nữ Phụ Ta Tỏa Sáng

Chap 120:Lisette



Lãnh Huyết Sương nhíu mày,cảm nhận sự tanh nồng trong cuống họng làm cô khó chịu. Ánh mắt Lisette rơi lên người cô,con mặt trái đỏ rực như lửa mơ hồ thấy sự điên cuồng khó kiểm soát.

-Lãnh Huyết Sương ,sở dĩ để cô sống vì cô là bạn của Nhiên. Nhưng cô lại muốn đưa Nhiên tỉnh dậy,vậy thì cô nên chết đi thôi!-Lisette nâng tay lên như thể đang bóp chặt gì đó

Không khí xung quanh như đang rút dần, Lãnh Huyết Sương cả gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, hai tay ôm lấy cổ như muốn gớ một vật thể vô hình nào đó.

-Ah..khụ..a...a..ah...-cô khó nhọc lên tiếng

-Sương!-Vương Tâm Ngọc và trần Tích Phong lo lắng hô

Vẻ mặt Lisette lạnh băng,nhìn gương mặt Lãnh Huyết Sương từ màu hồng chậm chậm trở thành màu xanh xao tím lại do thiếu khí.

thịch

Con mắt trái được lấp đầy bởi sự sợ hãi, màu xanh bạc hà. Cảm nhận sự thông thoáng của không khí làm Lãnh Huyết Sương thở ra,không tự chủ mà ôm cổ ho

-Khụ...khụ...khụ!-

-Xem ra cô thực sự rất quan trọng với Nhiên,đã vậy liền cho cô sống. Tuy nhiên,nếu cô còn muốn đưa Nhiên ra, tôi tuyệt đối sẽ cho cô chết rất khó coi!-Lisette gằn giọng nói

Lãnh Huyết Sương nhíu mày, hít thở lại không khí đều đặn. Sắc mặt trơ lại hồng nhuận, ánh mắt tím rơi xuống nơi Lãnh Băng Băng đang vùng vẫy trong tuyệt vọng.Cô ta cũng biết rằng cô đang nhìn liền ra sức với tay về phía cô cầu cứu,vẻ mặt cô lạnh tanh. Không phải cô không yêu quý người em sinh đôi này nhưng trái tim của cô cũng không phải là của thánh mẫu, nó cũng ích kỉ và nhỏ nhen như bao người mà thôi. Cô-từng yêu quý đứa em này,thương sợ(thương yêu-sợ hãi) đứa em bé bỏng của cô phải đối mặt với những đau đớn của gia tộc máu lạnh như Lãnh gia,cô nguyện thay em cô đón nhận hết thảy. Và cái kết cô nhận được là gì? Là sự phản bội,là sự đau đớn,là sự hối hận tột cùng. Đời này,cô tìm lại được anh, một lần nữa người em gái kia lại xuất hiện,cướp đi người cô yêu nhất đẩy cô vào đường cùng mà trở thành một kẻ tàn phế. Vậy,bảo cô không hận? Cô làm thế nào đây?

-Chị! Cứu..làm ơn! Cứu em...aaa....em là em gái chị cơ mà!-Lãnh Băng Băng hét lên trong nôi tuyệt vọng

-Rất tiếc, Lãnh Băng Băng tôi không làm được-cô lắc đầu nói

Nhìn Lãnh Băng Băng dần dần bị mặt đất nuốt chửng cho đến khi thanh âm đau khổ của cô vụt tắt hẳn, để lại một mảnh im lặng rợn gáy.

-ch..chạy!!!!!!-một gã thuộc hạ như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng kinh hoàng hét lên

Như đánh thức tất cả trong cơn ác mộng dài đằng đẵng, hơn 100 người ngay lập tức lao đi mà chạy trốn. Ánh mắt Lisette lại hóa thành màu đỏ rực như lửa, mang theo sự khát máu điên cuồng. Theo từng cử động của cô, những kẻ đang chạy chỉ kịp hét lên trong sự đau đớn của từng bộ phận cơ thể nát bấy

-Không!!!!Đừng...đừng...

-Không! Ta không muốn chét aaaaa...

-Không,aaaa......

Tiếng hét vang lên khắp nơi,không một kẻ nào có thể sống sót mà rời khỏi lễ đường. Nơi lễ đường trắng muốt đã bị máu tươi nhuộm đỏ,mùi vị tanh nồng làm ruột gan sôi trào. Sắc mặt Vương Tâm Ngọc tái nhợt lại,dù không phải là lần đầu cô tiếp xúc với máu tanh nhưng cô là một người ưa sạch sẽ, cái chết cô ban cho hoàn toàn không dính tới máu. Không tự chủ bịt miệng ngăn sự sôi trào đang cuồn cuộn trong bụng của mình. Lãnh Huyết Sương thì khhas hơn,bây giờ cô chỉ lo lắng cho ái tóc của Hàn Nhiên-hay là Lisette lúc này! Mái tóc đen nhánh càng ngày càng bạc trắng,màu trắng xóa thiếu dưỡng chất đang ăn mòn với tốc độ rất nhanh,bào mòn sức sống của Lisette. Tuy nhiên Lisette hoàn toàn không quan tâm, tâm trí của cô ấy hoàn toàn bị kiểm sóat bởi sự thèm khát máu tươi. Ngay cái lúc Hàn Nhiên bị tiêm một kích thuốc tâm thần kia đã hoàn toàn đẩy mọi việc đi quá giới hạn của nó. Như một sợi chỉ mỏng manh,dây thần kinh kiềm chế Lisette của Hàn Nhiên hoàn toàn bị Âu Dương Ngạo cắt đứt.

Lisette hài lòng bới màn huyết tinh trước mắt mình, xong như nhớ ra cái gì cô tiến bước thật nhanh về phía hai thân ảnh đang dìu nhau mà chạy/

-Ara,Âu Dương Ngạo ~ đi đâu mà sớm thế, nợ nần giữa chúng ta chưa tính xong mà đã muốn trốn rồi sao?-Lisette khẽ cười duyên nói

Âu Dương Ngạo hòan toàn không có ý định quay lại, bàn tay đưa lấy nâng vào lưng của Vũ Hạo cô gắng đẩy cậu về phía trước mà chạy. Vẻ mặt Lisette ửng hồng,ánh mắt lơ mơ như nhìn thấy con mồi vô cùng thích thú muốn vờn chơi. Như mèo vờn chuột,bàn tay nâng lên thi thoảng vẽ từng nét từng nét nho nhỏ vào trong không trung. Theo từng động tác của Lisette, nơi mặt đất lúc lồi lức lõm gây cản trở việc chạy trốn của Âu Dương Ngạo và Vũ Hạo. Vết thương do con dao của Lãnh Huyết Sương đâm vào vùng hông của Âu ương Ngạo chảy máu ngày càng nhiều. Ánh mắt tím hoàn toàn không có một tia thương hại nào

-Sương! Không phải Ngạo là cha đứa bé sao?! Chẳng nhẽ cậu muốn đứa bé sinh ra mà không có cha? Hay cậu định phá bỏ đứa bé!-Vũ Hạo gấp rút nhìn vết thương ngày càng nặng của Âu Dương Ngạo quay về phía Lãnh Huyết Sương hét

Lãnh Huyết Sương hơi giật mình,bàn tay vô thức chạm lên vùng bụng hơi nhô lên,nơi có một sinh linh nhỏ bé đang chậm rãi hình thành. Ánh mắt băng lam của Trần Tích Phong tràn ngập sự lạnh lẽo và giận dữ,cố hít thở một hơi kìm chế nơi lòng đang sôi trào. Tự nhủ,rằng:chỉ cần là con của Sương,anh đều có thể chăm được!

-Vũ Hạo,câu cứ yên tâm tôi hoàn toàn không hề có ý định bỏ đứa bé này. Hơn ai hết tôi sẽ trân trọng sinh linh nhỏ nhắn này,chỉ là đúng vậy. Tuy hơi tiếc nhưng đứa bé này khi sinh ra sẽ không cần một người cha như Âu Dương Ngạo! Tôi sẽ tự nuôi lớn đứa bé,cho nó thành đứa bé hạnh phúc nhất thế gian, tôi sẽ là người mẹ cũng chính là người cha duy nhất cho đứa bé này!-Lãnh Huyết Sương lạnh giọng nói

Gương mặt Lisette lạnh băng,Trần Tích Phong như hiểu rằng câu nói của Lãnh Huyết Sương không chỉ nói cho Âu Dương Ngạo và Vũ Hạo nghe mà còn cho cả anh nghe nữa. Ánh mắt băng lam tràn ngập sự áy náy với người con gái mắt tím đang ngồi trên chiếc xe lăn.

-Oáp,xong chưa hả? Âu Dương Ngạo ta chơi chán rồi. Giờ làm gì đây ta~a! Đúng rồi! Xem ta đi,chơi vui quá mà quên luôn cả việc chính. Giờ đương nhiên là đến phần đòi mắt của ta rồi!-Lisette tự cốc đầu mình tinh nghịch nói

Âu Dương Ngạo giật mình,ngay lập tức nâng tay úp của người mình và Vũ Hạo cúi xuống may mắn thoát khỏi đạo công kích của Lisette. Lisette vui vẻ cười, ánh mắt màu đỏ rực của cô tràn ngập vẻ thích thú,cô ôm bụng người gập lại cười.

-A! Không chơi cái này nữa! Có một trò vui hơn mà!-Lisette nâng tay lên

Lãnh Huyết Sương giật mình,đôi chân đã tàn phế làm cô không thể nào tránh được sự điều khiển của năng lực khiến sai. Đau đớn truyền thẳng tới não bộ làm cô đau đớn thét lên, cả người từ xe lăn mà đổ xuống. Ngay lập tức cô ngã xuống,may thay được Trần Tích Phong đỡ lấy,vẻ mặt anh lo lắng khi thấy gương mặt Lãnh Huyết Sương một lần nữa tái nhợt

-Sương! Không sao chứ?!-Vương Tâm Ngọc sợ hãi chạy tới chỗ Lãnh Huyết Sương

-A....A...A...-Lãnh Huyết Sương sợ hãi hét lên

Đau đớn và kích động đồng loạt gửi thông tin lên não bộ của cô. Đôi chân vốn dĩ đã tàn phế của cô nay lại bắt đầu có phản ứng,đôi chân bắt đầu run rẩy. Lãnh Huyết Sương ngạc nhiên tột độ,ánh mắt tím tràn ngập sự ngạc nhiên. Cô-đứng được!

Ánh mắt Âu Dương Ngạo và Vũ Hạo cũng tràn đầy sự ngạc nhiên,nhưng sau đó Âu Dương Ngạo lấy lại lí trí tiếp tục muốn đứng dậy chạy tiếp.

pằng!

Tiếng súng nhả đạn vang lên, Vũ Hạo kinh hách,nước mắt chảy ra/ Ánh mắt Âu Dương Ngạo thì trở nên âm trầm hơn bao giờ hết. Cũng cùng lúc,ánh mắt tím của Lãnh Huyết Sương tràn ngập sự kinh ngạc. Khẩu súng đen lăng lặng nằm trên tay cô,phát súng vừa rồi xoáy thẳng vào vai phải của Âu Dương Ngạo là cô nổ súng!

-Thế nào hả? Không phải anh rất thích Sương sao? Như vậy thì càng hay,tôi sẽ để người kết liễu anh chính là người mà anh luôn tâm tâm niệm niệm muốn chiến giữ-Lãnh Huyết Sương nhé!-Lisette mỉm cười nói-à,cả vụ đền ắt nữa chứ! Sương,việc móc mắt phải của Âu Dương Ngạo-đành nhờ cô vậy-

Lãnh Huyết Sương nhíu mày,cô cực kì không vui khi Lisette điều khiển thân thê của cô. Nháy mắt tâm thức diễn ra sự phản kháng, và về phía tinh thần thì cô hoàn toàn mạnh hơn Lisette. Màu tóc của Lisette lại trắng nhanh hơn,ánh mắt đỏ rực hơi chứa sự khó chịu và kinh ngạc có vẻ cô không ngờ Lãnh Huyết Sương lại có thể phản kháng trước năng lực khiến sai. Nhìn thấy sự suy yếu của Lisette,sự dãy dụa của Lãnh Huyết Sương bất chợt giảm đi phân nửa,cô không muốn cơ thể của Hàn Nhiên yếu đi thêm nữa. Nhận ra sự lung lay của Lãnh Huyết Sương, Lisette khẽ cười tiếp tục sử dụng năng lực khiến sai mà điều khiển cơ thể của Lãnh Huyết Sương.

-Ư...-Lãnh Huyết Sương nhíu mày vô lực nhìn bàn tay của mình đang chầm chậm nâng khẩu súng đen ngắm về phía ÂU Dương Ngạo và Vũ Hạo đang chạy trốn

-A,one and two and three!pằng!-Lisette mỉm cười giơ tay như khẩu súng ra hiệu

pằng!

Khẩu súng trên tay của Lãnh Huyết Sương lần nữa nổ ra,lần trúng tiếp theo là vào chân trái của Vũ Hạo

-A!-Vũ Hạo đau đớn hét lên

-Hạo?!-Âu Dương Ngạo lo lắng dìu lấy Vũ Hạo

Không hiếu sao anh hoàn toàn không cảm nhận được sự đau đớn vì tình cảm của Lãnh Huyết Sương. giống như anh,hoàn toàn không yêu Sương.

-Không sai a! Anh yêu Vũ Hạo đấy, đồ ngu!-Lãnh Huyết Sương gào lên tức giận

Như được đánh thức khỏi giấc mộng dài ngày, Âu Dương Ngạo ngỡ ngàng nhìn Vũ Hạo. Không chỉ Âu Dương Ngạo, ngay cả Vũ Hạo cũng bất ngờ và kích động. Cậu yêu Ngạo,yêu nhiều đến mức có thể hiến dâng cả một sinh mạng của mình cho anh, tuy nhiên cậu đủ hiểu tâm trí của Âu Dương Ngạo vẫn chỉ luôn tâm niệm đến một mình Lãnh Huyết Sương đã ra nước ngoài. Ấy vậy mà nay Lãnh Huyết Sương lại nói ÂU Dương Ngạo thích cậu?Không thể nào, đừng đùa chứ
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...