Cướp Ngôi Nữ Chính, Nữ Phụ Ta Tỏa Sáng
Chap 132: Nam Cung Thiếu Phu Nhân?
Lãnh Huyết Sương thả lỏng,đem mình vùi vào dòng nước ấm trong bồn tắm. Mọi thứ trong đầu cô cứ quay mòng mòng. Thực ra,tình yêu là gì cô cũng chưa hiểu hết được. Trong đầu với kí ức ngày trước toàn mà những khoảng trắng lạ lùng,thiếu hụt làm cô khó chịu vô cùng. Tùy tiện nhớ lại ngày trướcĐừngcốnhớgìvềTrầnTíchPhong,càngnhớthìcàngđaukhổHình như giọng nói kia là của cô? Không rõ,vì sao? Thực lạ,cô sợ hãi.... Thẳng cho đến khi da thịt trắng mềm hấp quá nhiều nước cô mới ý thức mà đứng dậy. Đứng nhìn bản thân trong gương,ánh mắt tím vô thức,tay nâng lên vuốt nhẹ lên một mảnh trước ngực. Gần bên ngực trái của cô có một vết xăn kì lạ,tựa như đóa hoa bỉ ngạn nho nhỏ kiều diễm. -Cái gì vậy chứ?-Lãnh Huyết Sương nhíu mày nói-Sương! Ngày mai anh sẽ dẫn en về nhà ra mắt Nam Cung gia nhé?-Nam Cung Thiên hồ hởi nói-Hả?-cô ngạc nhiên Bàn tay nâng li trà khựng lại,có chút bất ngờ nhìn Nam Cung Thiên. Sau lại bình tĩnh,dù sao cô cũng đã chấp nhận Nam Cung Thiên vậy việc ra mặt cũng là sớm muộn.-Được,khi nào?-cô hỏi-Tối mai-Nam Cung Thiên khẽ cười-Sương nhi! Lần đầu ra mắt nên ăn mặc thanh lịch một chút-Lãnh Hoàng nói-Dạ?-cô ngạc nhiên Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của cô Lãnh Hoàng chỉ có thể thở dài ngao ngán. Con gái yêu,không ai đi ra mắt mà lại mặc vest đâu con à. Lãnh Huyết Sương tay đang thắt cavaral buông lỏng,thực ko được sao? Lãnh Hoàng ra ngoài nói là sẽ tìm đồ cho cô,Lãnh Huyết Sương cũng gật đầu dù sao cô cũng không biết nên mặc gì. Được một lúc có tiếng gõ cửa,nghi hoặc cô bước ra mở cửa.-Trần Tích Phong?-Lãnh Huyết Sương ngạc nhiên Trần Tích Phong đứng trước mắt cô. Bóng dài đổ lên người cô,đôi mắt màu lam âm trầm-Em...đồng ý Nam Cung Thiên?-giọng anh khàn khàn-Đúng,thì sao?-Lãnh Huyết Sương hỏi lại Tại sao? Tại sao? Cái gì mà tại sao! Trong lòng Trần Tích Phong nổi bão,sao cô lại có thể thản nhiên như thế?! Bàn tay ấn lên vai cô nhói đau,Lãnh Huyết Sương nhíu mày nói:-Đau!--A! Xin lỗi,nhưng vì sao lại chấp nhận hắn?!-Trần Tích Phong vừa lo vừa giận trách cô-Cái này thì có liên quan gì đến anh chứ?!-cô cũng tức giận quát Trần Tích Phong ngỡ ngàng,trong ánh mắt kì quái của cô mà thả tay lưng vô lực tựa vào tường. Đúng,giờ cô một chút cũng không nhớ anh là ai thì anh là cái gì mà can thiệp vào chuyện của cô cơ chứ? Nhưng-Em yêuanh! Trần Tích Phong như người mất hồn đi ra khỏi phòng của Lãnh Huyết Sương. Cô nhìn theo bóng lưng thê lương,cô tịnh của anh lòng dâng lên một cảm giác bí bách khó thở.-Con gái,mặc bộ này tốt rồi-Lãnh Hoàng cười nói-Cho con xin được phép từ chối-Lãnh Huyết Sương cự tuyệt-----.... Yên tĩnh-ing ~-Ôi! Sương nhi! Con rất xinh đó!-Lãnh Hoàng không thèm giữ hình tượng tặng cô ngón tay cái-Cha à...bộ này có thể thật sao?-Lãnh Huyết Sương phiền muội hỏi-Được chứ! Ngày trước mẹ con cũng mặc cái này mà ra mắt nhà ta đó-Lãnh Hoàng cười nói Lãnh Huyết Sương nhìn ánh mắt khi nhắc tới Mộ Dung Hoàng Vân thoáng trầm của Lãnh Hoàng cô đành nhịn xuống, thở dài nặn một nụ cười xoay vòng trước mặt ông-Cha! Thế nào? Hợp với con chứ?-Lãnh Huyết Sương cười Lãnh Huyết Sương một thân váy ngắn ngang đầu gối màu bạch lam trong sáng. Váy may không phải bằng vải cao cấp nhưng lại mang cho người ta một cảm giác cao quý kì lạ, phần trên có vẻ hơi chật nhưng lại như có như không ôm khít nơi đầy đặn. Nơi cổ trắng cùng xương quai xanh gợi cảm bố trí thêm một chiếc vòng cổ ánh lam lại càng thuận mắt hài hòa. Tóc cô ngắn ngang vài màu hạt dẻ cài hai chiếc kẹp kim ngăn tóc bên trái tạo ra mái chéo ngây ngô. Nhìn mình trong gương,ánh mắt cô thoáng trầm, thế này khác gì tiểu bạch thỏ chứ? Trời ạ,hình tượng trưởng thành lạnh lùng của cô!!!!Trong lòng Lãnh Huyết Sương nổi bão âm thầm thổ tào.-Đúng a! Sương nhi rất giống mẹ-Lãnh Hoàng cười có chút chua xót Lãnh Huyết Sương thở dài cô vô pháp,không thể làm Lãnh Hoàng vui lên. Chỉ đành hứa sẽ mặc nó đi ra mắt với Nam Cung gia. Hồi thần,cô ngồi trên giường bắt đầu làm chút việc vặt.-Sương,anh yêu em- Giọng nói thì thầm mang theo sự yêu thương vô hạn cho cô,Lãnh Huyết Sương ngạc nhiên ánh mắt tím nhìn về phía trước. Kia không phải là cô trước kia sao? Vậy ai đang ở bên cạnh cô? Cô không hiểu? Người kia thực sự quá quen thuộc,cảm giác như thịt trong tim nhưng dù cô có cố nhớ đến mức nào vẫn không thể xóa đi sương mù trước mắt thấy rõ ràng gương mặt của người kia.-Em cũng yêu anh,...-cô cười nói Từ Từ đã,tên người ấy là gì? Vì sao cô lại không thể nhớ? Trong trí nhớ của cô rốt cuộc là có cái gì trống rỗng? -Hơ!- Lãnh Huyết Sương ngạc nhiên choàng mở mắt, không biết từ khi nào cô đã ngủ quên mất tiêu. Nhìn trần nhà màu lam cùng với rèm màu xám kia cô nhận định đang ở trong phòng của mình. Giơ tay lên không trung ngẩn người,Lãnh Huyết Sương trong vô thức lại nhớ về giấc mơ chết tiệt kia. Vì cái gì người kia lại quen như vậy? Bản thân lại vì cái gì không có chút kí ức nào về người kai? Ánh mắt cô mê man,thực ra người kia có chút giống Trần Tích P....-Âaaa!!!-đầu đột nhiên co rút kịch liệt Cô đau đớn ôm đầu, cảm giác đầu muốn nổ tung,cô đau đớn lăn thành một vòng thống khổ bất ngờ làm cô khốn đốn tiếp nhận. Chừng nửa giờ sau cơn đau rút đi, chỉ cảm giác đầu ẩn ẩn đau cô nhạy bén ý thức được việc cô vô tình liên kết mọi kí ức vụn vặt kia với Trần Tích Phong đã khiến cô đau đầu. Ánh mắt tim lóe lên sự khó hiểu, rốt cuộc Trần Tích Phong là ai vì sao lại ảnh hưởng lớn đến đoạn kí ức bị rỗng của cô?-Sương,em chuẩn bị xong chưa?-am Cung Thiên ló đầu vào-a! Ai cho anh vào, phắn ra!!!-gương mặt cô đỏ bừng thét Nam Cung Thiên nhìn vẻ ngại ngùng của cô mà cười hắc hắc sau đó ngoan ngoãn ra ngoài. Sương nhi khi đỏ mặt thì vô cùng dễ thương,chỉ là hắn không biết khi cánh cửa gồ mộc đằng khép lại kín kẽ, tia đỏ ửng trên gương mặt Lãnh Huyết Sương rút đi không còn chút gì, tựa như biểu hiện ngượng ngùng đáng yêu đó không phải cô vừa làm vài giây trước. Đứng dậy nhìn bản thân trong gương,ánh mắt cô thoáng có chút ngạc nhiên rồi lại tĩnh laqjng như thường, tay không tự chủ được đặt lên má-Hôm nay,chúng ta liền đến nhà anh! Cha anh chắc em gặp rồi?-Nam Cung Thiên vừa lái xe vừa hỏi-Ân,có một lần từng kí chung một cái hợp đồng-cô gật đầu Nhoẻn miệng cười một cái, Nam Cung Thiên trong lòng vui sướng. Haha, Sương nhi của anh vẫn luôn là người cuồng công việc. kịt! Tiếng xe nặng nề phanh lại, cửa xe bật mở, Lãnh Huyết Sương vẻ mặt trầm tĩnh được Nam Cung Thiên nâng tay mời ra. Người hầu trong Nam Cung gia đã sớm đỏ mắt, rốt cuộc là thần thánh phương nào? Lại có thể để đại thiếu gia của bọn cô cung kính(-aka thê nô) nâng tay dắt ra???A! Hình như,đó là.......đáp án làm mọi người tĩnh lại một mảnh Trong lòng người hầu thầm than;phải chăng đó là Nam Cung thiếu phu nhân của bọn họ???
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương