Cướp Ngôi Nữ Chính, Nữ Phụ Ta Tỏa Sáng
Chap 131
Nam Cung Thiên vẻ mặt khó chịu ngồi bên cạnh Lãnh Hoàng. Lãnh Hoàng ôm Thiêm Minh,sau lưng mồ hôi chảy dòng dòng. -Ba,đây là Trần thiếu. Trần thiếu không biết vì lí do gì mà sau khi bị tai nạn thì mất trí nhớ chỉ nhớ mình con thôi-Lãnh Huyết Sương giải thích-Hừm,nghe cũng quá hợp tình hợp lí nhỉ?-Nam Cung Thiên cười lạnh anh mới không tin Trần Tích Phong vẻ mặt lạnh nhạt,anh mới không quan tâm Nam Cung Thiên nói gì, chỉ cần biết Sương chịu là được rồi. Lãnh Hoàng đương nhiên là cũng không có ý gì phản đối, ông cũng không như người khác quá khắt khe nhưng nếu dám làm hại con gái ông thì xác định đi(:)))bác ngầu lòi) Lãnh Huyết Sương nhíu mày, Sora thầm cười nhạt Nam Cung Thiên như vậy thì còn lâu mới khiến Sương thích được. Cố gắng nén sự tức giận,. Sora bày mặt cười nói:-Trần thiếu hoan nghênh- Trần Tích Phong nhíu mày,vẻ mặt lạnh lẽo không muốn tiếp xúc với Sora, Sora bài vẻ buồn buồn, Lãnh Huyết Sương nhíu mày. Trần Tích Phong bất ngờ,sau đó khéo môi nhếch lên một đường ôn hòa-Xin chỉ giáo-Bàn tay nắm lấy tay Sora khẽ siết Lãnh Huyết Sương không nói,quay sang nhìn Thiên Minh đang hồ hởi xem kịch cô nói-Thiên Minh,đến giờ con phải đi học hóa rồi đấy--Mama,cục thịt nhỏ không muốn đi học hóa đâu khó lắm-Thiên Minh gương mặt đáng thường hề hề nhìn cô nói Lãnh Hoàn thở dài, không hiểu vì sao mà phương pháp giáo dục của con gái với cháu ngoại lại nghiêm khắc như vậy???? Lãnh Huyết Sương nhíu mày-Không tập hóa vậy con hẳn muốn đi học toán hoặc ngữ văn? hay anh ngữ?--Mami tất cả đều không, con muốn đi chơi a!-Lãnh Thiên Minh lắc cái đầu nhỏ nói Cô không muốn giằng co,liền trực tiếp xách thằng nhóc đi lên lầu nơi có gia sự môn hóa của nó-Vu Hàn Nhiên-Vu bà bà,con đến học đây-Lãnh Thiên Minh phụng phịu nói-Không cho kêu là bà bà,thằng oắt con này ta mới có 28 tuổi thôi đấy!-Vu Hàn Nhiên nổi giận đùng đùng muốn tét cái mông nhỏ Lãnh Thiên Minh-Lêu lêu,Vu bà bà,Vu bà bà 28 tuổi chưa có một mảnh tình vắt vai-Thiên Minh lè lưỡi trêu-Thằng oắt con này!!!! Có tin ta méc mẹ mày cái tội mày gọi sai tên không?!-Vu Hàn Nhiên bị chọc tức xù lông hè-E hèm,hai người-....-Ổn rồi,giờ bắt đầu học đi-Lãnh Huyết Sương mỉm cười đóng cửa-Tại dì đó!-Thiên Minh phụng phịu-Thế con nghĩ vì ai mà đống sách đam của ta bị đốt?!-Vu Hàn Nhiên gầm gừ nói Lãnh Huyết Sương thở dài,không khi nào yên được cứ như trẻ con ấy. Bước xuống nhà,ngồi sửa soạn lại giấy tờ.-Chủ nhân-Ni Khắc đi đến-Sao rồi?-đặt tách trà xuống cô hỏi-Âu Dương Ngạo trở về làm việc binh thường,chỉ là anh ta cho người đi tìm tung tích của Vũ Hạo khắp nơi-Ni Khắc đáp Lãnh Huyết Sương mím môi,phất tay cho Ni Khắc lui. Thầm thở dài,Âu Dương Ngạo thật là cố chấp đến đáng thương.-Vũ Hạo,tôi phải làm gì đây?-giọng cô nỉ nonChíp chíp-Ưm- Lãnh Huyết Sương rầm rì phát tiếng,mí mắt nhắm chặt không muốn mở ra. Tay giơ lên quật đổ đồng hồ báo thức đang kêu ing ỏi. Mắt lờ mờ nhìn kim giờ chỉ số 6 cô liền muốn nhắm mắt ngủ vùi. Bỗng nhớ ra gì,Lãnh Huyết Sương gấp gáp bật dậy nhảy xuống giường phi vào nhà tắm...____(*¯︶¯*) ta là tuyến phân cách thời gian____ Lãnh Huyết Sương tây trang chỉnh tề tay vẫn đang thắt chiếc carval gọn gàng bước xuống. Ánh mắt tím của cô thoáng ngạc nhiên...một bức tranh? Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô. Trần Tích Phong đứng bếp,bên hông quấn một chiếc tạp dề màu trắng sữa(-đậu f*ck_(._.)_ ) khóe môi kéo lên một đường dịu dàng. Tay thuần thục lật trứng,mùi thơm từ trong bếp làm cô nhỏ dãi. Chỉ có điều,cô cảm thấu rất quen-Ui chao,thơm quá đi!-cô cười mò tới Anh tắt bếp quay lại mỉm cười,nói:-Muốn ăn?--Muốn!-cô gật đầu không chút suy nghĩ-Vậy...hôn anh trước,ăn sau!-anh cười-Được!-cô cười Nhón chân lên một cái,hai cánh môi đụng nhau. Anh đứng hình,cô khẽ cười tay chôm một ổ bánh mì gặm lấy rồi chạy ra bàn đợi đồ ăn--Quỷ con!-anhcười vẻtrách móc Côcườivuivẻ,,đốivớiđồăn ... làmcôchưatừngcó lực phản kháng. Anh quay đầu, nhìn cô vẻ ngẩn người. Khóe môi nâng lên, thật giống ngày trước....-Ui chao,thơm quá đi-cô cười mò tới Anh tắt bếp quay lại mỉm cười,nói-Muốn ăn?--Muốn!-cô gật đầu không chút suy nghĩ-Vậy....hôn anh trước,ăn sau!-anh cười Lãnh Huyết Sương bước chân rối gỗ chậm chạp. Thẳng đến khi cô nhón chân muốn chạm vào môi Trần Tích Phong thì một lực lớn kéo cô hoàn hồn.-Sương! Đồ ăn thơm quá ta?-Sora vẻ vô tội cười-A...à,ừ-Lãnh Huyết Sương giật mình cười trừ Trần Tích Phong mím môi,nụ cười đã tắt ngúm. Kẻ này,phá đám! Lãnh Huyết Sương xách Lãnh Thiên Minh từ trên giường xuống rồi để thằng nhóc đi gọi ông ngoại. Sắp xếp bát đũa,mọi người cùng ngồi vào ăn cơm.-Ăn ngon! Anh thực không phải là đầu bếp sao?-Lãnh Huyết Sương kinh ngạc Trần Tích Phong khẽ cười,cũng không thể nói là vì em không biết nấu ăn nên anh mới phải học nấu. Lãnh Huyết Sương ngẩn ngơ,cố nhớ xem mình vì sao lại muốn hôn Trần Tích Phong. -Cái kia....?-cô ngập ngừng-Sương! Sau này đừng có xem nhiều phim truyền hình quá,không tốt đâu. Vừa nãy còn làm hành động kì quái nữa-Sora thản nhiên nói-A?-Lãnh Huyết Sương nghi hoặc cô có sao?-Chú! Phim mà mama xem ở kênh nào zị?-Thiên Minh tò mò-Kênh Zz,vào Hh giờ-Sora bình bình thản thản đáp Mọi thứ cứ thế mà trôi....Hh giờ-Ủa? Làm gì có phim????- Lãnh Huyết Sương ngồi đối diện Nam Cung Thiên. Ánh mắt nghiêm túc,đợi hắn lên tiếng. -Sương,anh thích em- Nam Cung Thiên đỏ bừng cả mặt nói-Được!-Lãnh Huyết Sương gật đầu Đợi Nam Cung Thiên vui vẻ phát điên mà ôm hôn coi xong,Lãnh Huyết Sương ngồi ngẩn người. Hình như,cô thích Nam Cung Thiên. Phải không? Thực ra cảm xúc gần giống với khi ở với Sora cơ mà là một người nhỏ mọn thế nên việc Sora lừa mình vẫn làm cô canh cánh trong lòng. Thế nên,cô quyết định tiến tới với Nam Cung Thiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương