Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh
Chương 44: Miệng ngọt
Ninh Ân căn bản không quan tâm, nhưng tên họ Tiết kia đã quá đề cao bản thân hắn.
"Ta cho ngươi cơ hội lựa chọn, thế nào?"
Thiếu niên nâng đôi mắt đen lên, nói: "Không thử nghĩ xem, nàng ở trong lòng ngươi quan trọng đến bao nhiêu."
"Cái..."
Tiết Sầm còn chưa nói dứt câu, một trận gió mạnh đã nổi lên trước mặt hắn.
Ánh sáng sắc bén nối tiếp thoáng hiện, một thanh dao găm lạnh lẽo kề sát cổ hắn, lưỡi dao mỏng như nước thu, cắt đứt một sợi tóc sau tai của hắn, rơi nhè nhẹ xuống mặt đất.
Tiết Sầm dán chặt vào vách tường, cả người cứng đờ, khuôn mặt đỏ do tức giận nhanh chóng trở nên tái nhợt.
"Muốn sống hay là muốn Nhị muội muội của ngươi?"
Tay Ninh Ân cầm dao găm, như đang chơi một trò chơi thú vị, bình tĩnh, tao nhã đến cực điểm: "Ta đếm đến ba. Một."
Suốt 20 năm sống trên đời, Tiết Sầm sống cuộc đời cao quý, nho nhã, đừng nói đến mắng chửi người, ngay cả nặng lời cũng chưa nói mấy câu.
Lần này bị dao kề cổ, nghẹn một hồi lâu, hắn cũng chỉ run run nhả ra hai chữ: "Vô sỉ!"
Ninh Ân híp mắt: "Hai…"
"Ta muốn tố cáo ngươi."
"Ba."
Tiết Sầm vốn nghiêm chỉnh, sạch sẽ, cao ngạo, nhưng giờ phút này, tất cả những khiêm tốn từng tu dưỡng đều sụp đổ trước sự hung ác dã man của thiếu niên này.
Hầu kết hắn giật giật, gian nan nói: "Thả ta ra."
"Ngươi chọn mạng sống?"
Lưỡi đao sắc bén chiếu vào trong mắt Ninh Ân, tuỳ ý mà lạnh lùng.
Đây chính là thanh mai trúc mã mà Ngu Linh Tê không tiếc thân mình tự phạt ba roi, đây chính là người nàng giấu ở trong lòng, nói giết hắn không khác đâm một đao vào Tiết Nhị Lang của nàng.
Tiểu thư à, ta đã cho hắn cơ hội lựa chọn rồi.
Là hắn từ bỏ người.
"Chỉ là trò đùa mà thôi, đừng trách." Trong nụ cười của Ninh Ân vừa thương hại vừa khinh miệt.”
Ngu Linh Tê không cho hắn giết Tiết Sầm, nên hắn thật sự không giết.
Chỉ dọa một chút mà thôi, cũng không phải chuyện lớn gì.
Ngươi xem, bây giờ hắn ngoan ngoãn lắm đây! Ninh Ân tấm tắc tán thưởng mình trong lòng.
Nhưng tất nhiên Tiết Sầm không cho là như vậy.
Bên gáy còn cảm giác lạnh lẽo mà lưỡi dao dán vào, hắn không tin hành động kia chỉ là trò đùa.
Trong khoảnh khắc đó, thiếu niên này thật sự động sát tâm, buộc hắn lựa chọn trái lương tâm.
Môi hắn mím lại, hồi lâu mới nói với giọng khàn khàn: "Hèn hạ."
Hắn mắng đi mắng lại, cũng chỉ có hai từ "Vô sỉ" và "Hèn hạ", Ninh Ân cũng nghe chán rồi.
"Nếu không Tiết nhị công tử có thể đổi hai từ mắng khác, chẳng hạn như súc sinh, gia súc, lòng lang dạ sói."
Ninh Ân nói: "Nhưng loại người giả vờ đường hoàng, nhưng vừa ngu ngốc vừa không có năng lực như ngươi mà nói, mấy tư này của ta cũng không được tính là lời chửi rủa gì."
Ánh mắt Tiết Sầm nhìn hắn bây giờ, giống như đang nhìn một tên điên không nói lý.
"Nếu sau này nhị công tử lại nghĩ đến việc xen vào chuyện của người khác, đừng ngại ngẫm lại sự lựa chọn của ngươi hôm nay."
Ninh Ân xoay đầu ngón tay, thu lưỡi dao thu vào trong tay áo, khí định thần nhàn, cười nói, "Ngươi tự hỏi lại mình một câu, ngươi xứng hay không?"
Sắc mặt Tiết Sầm trắng bệch. Nếu là người khác mỉa mai hắn như vậy, tất nhiên hắn sẽ phản bác, chất vấn đối phương có thể đưa ra sự lựa chọn tốt như hắn hay không.
Nhưng thiếu niên này từng một mình đuổi theo con ngựa phát điên của Ngu nhị cô nương tại buổi đi săn mùa xuân. Khi nàng ngã xuống sườn núi, thời khắc đó hắn liều chết bảo vệ, dùng máu tươi của mình cứu sống mạng treo trên sợi tóc nàng.
Thế nhưng mà yêu một người, nhất định phải tàn nhẫn và ác độc hơn bất cứ ai khác sao?
Ròng rã mười năm, hắn nhìn Nhị muội muội từ bé đến lúc lớn hơn một chút thành tiểu cô nương, bây giờ hình dáng trưởng thành lại duyên dáng thướt tha. Nếu nàng gặp nguy hiểm, hắn sẽ không chút do dự đứng ra giúp đỡ, bảo vệ nàng theo cách của mình…Cho nên đối phương đưa ra lựa chọn, cũng không có ý nghĩa thực tế
Thiếu niên không từ thủ đoạn như vậy sao có thể xứng với Nhị muội muội?
Muốn mặc kệ cặp mắt sáng ngời kia của nàng dừng lại vì một nam tử khác, Tiết Sầm không cam tâm.
"Ai da… sao ta lại nằm trên mặt đất? A, sao lồng ngực của ta lại đau như vậy, giống như bị người khác dẫm chân thật mạnh lên."
Gã sai vặt bị đánh ngất xỉu từ từ tỉnh lại, thoáng nhìn thấy Tiết Sầm đứng bất động bên cạnh, hắn nhanh chóng vội vã đứng dậy hỏi: "Nhị công tử, sao sắc mặt của ngài lại kém như vậy? Người thị vệ kia đâu?"
Tiết Sầm vẫn lễ độ trong sạch như trước, chỉ là đáy mắt phủ phần bụi xám mang vẻ mệt mỏi, hắn nhắm mắt nói: "Hồi phủ "
Hắn nhất định phải điều tra rõ ràng, rốt cuộc thiếu niên kia có lai lịch gì.
Một khắc đồng hồ sau.
Nhai kẹo mạch nha trong miệng, Ninh Ân men theo hướng con diều rơi xuống, đứng trước cửa sau của một gia đình.
Ánh mắt hắn nhìn vào trong qua tường rào, trong viện có một gốc cây bạch quả cao lớn, cành lá rậm rạp. Thanh Loan bất lực nhìn con diều mình vừa chơi đang mắc trên đỉnh cành cây.
Tường rào thấp bé, Ninh Ân không cần tốn nhiều sức mà nhảy vào. Hắn đi đến bên thân cây to lớn một người khó ôm hết của cây bạch quả, đưa tay ấn nhẹ trên cành cây thô to.
Dưới một chưởng, thân cây run rẩy, diều và các phiến lá chấn động thay nhau rơi lã chã, lắc lư lay động rơi vào lòng bàn tay của hắn
Khẽ cau mày, tiếc hận mà "chậc" một tiếng: Xương cánh bị gãy, cần sửa lại thật tốt một phen.
Tiếng bước chân lộc cộc truyền đến từ nơi xa, con trai của viện chủ cầm chong chóng chạy lại, nhìn thấy thiếu niên xa lạ trong viện, không khỏi sững sờ tại chỗ
"Nhóc con, nếu người khác trông thấy ta làm chuyện xấu, sẽ không còn mạng đâu."
Ninh Ân đem con diều chắp sau lưng, lạnh lùng nói.
Đứa bé hít hít nước mũi, cắn ngón tay ngơ ngác nhìn hắn.
Nhưng mà ta đang vội quay về sửa nó, không ăn thịt trẻ con."
Ninh Ân, đem ngón tay dựng lên về phía cậu nhóc, tư thế ra hiệu im lặng
Sau đó hắn mở cửa, dửng dưng rời đi.
…
Ngày mai chính là tết Đoan Ngọ, những người làm treo lá ngải cứu và rải hùng hoàng trước cửa.
Hàng năm lúc này, Ngu phu nhân thường sẽ lệnh cho thiện phòng gói rất nhiều bánh chưng, tính cả tiền thưởng để đưa cho tôi tớ thị tỳ trong phủ cùng lúc.
Tôi tớ, bọn tạp dịch xếp hàng lĩnh thưởng, trước viện vô cùng náo nhiệt.
Ngu Linh Tê rảnh rỗi không có việc gì, cũng tự tay đan năm sợi trường mệnh, tặng mỗi người trong nhà một sợi.
Còn lại một sợi, nàng nhét vào trong tay áo.
Giờ Tỵ đến, hôm nay cũng là ngày lấy thuốc cuối cùng.
Dù đến hôm nay thân thể nàng đã không còn khô nóng, nhưng để chắc chắn, nàng vẫn nên ăn một viên cuối cùng thì tốt hơn.
Ngu Linh Tê biết được tính tình Ninh Ân như thế, tất nhiên không thèm ở lại viện trước cùng mọi người ăn tết. Nàng suy nghĩ một lúc, rồi sai thị tỳ chuẩn bị mấy cái bánh chưng nóng hổi và một bình rượu xương bồ, đựng trong hộp cơm, tự mình đem đến viện sau.
Lúc Ngu Linh Tê vào cửa, Ninh Ân đang cẩn thân rửa tay, trên bàn trà có một lọ keo dán lạnh, còn có cọ lông, giấy bút.
"Vệ Thất, ngươi dùng hồ dán làm gì?" Ngu Linh Tê nhẹ nhàng đặt hộp cơm lên bàn trà, nghi hoặc hỏi.
Ninh Ân không trả lời, chỉ vẩy nhẹ nước đọng ở hai tay, hắn co chân ngồi xuống nói: "Tự lấy đi."
Ngu Linh Tê biết hắn đang nói đến phần thuốc giải hôm nay.
Nhìn chằm chằm môi mỏng màu nhạt của Ninh Ân một lát, cuối cùng nàng nhẹ nhàng nín hơi, chống bàn trà nghiêng về phía Ninh Ân.
Nàng cho rằng nó giống cách "lấy" hôm qua, cánh môi nhẹ nhàng dán lên, mới phát hiện răng ở giữa phần môi của hắn không ngậm đồ vật.
Hô hấp của Ninh Ân nhất thời bị ngưng trệ, sau đó nở nụ cười trầm.
Ngu Linh Tê cả ngày đánh chim, lại bị chim mổ vào mắt, lần đầu tiên nàng hiểu sai ý, tai như bị đốt đỏ lên, như đang chọc người.
Nàng lùi lại một chút, nhấp môi thở hổn hển: "Ngươi lừa ta?"
"Tiểu thư không quan tâm mà nhào lên cợt nhã thân thể ta, lại còn đổ lỗi cho ta, thật là không có đạo lý."
Ninh Ân nháy mắt cực chậm, giơ hai tay còn ướt tỏ vẻ trong sạch, "Tay của ta còn ướt, chỉ là muốn để tiểu thư tự mình lấy thuốc thôi."
Chuyện đưa thuốc thuận tay này, không cần dùng nhiều mánh khoé như vậy.
Ngu Linh Tê bất đắc dĩ, nhẹ giọng hỏi: "Thuốc ở đâu?"
Ninh Ân rũ mắt: "Trong lồng ngực ta."
Ngu Linh Tê đưa tay, tìm trong vạt áo của hắn.
"Phía trên, sang bên trái."
Giọng Ninh Ân khàn khàn: "Tiểu thư đang sờ chỗ nào vậy?"
"Ta đâu có? Cũng chưa chạm vào ngươi."
Không có gì cũng bị hắn nói thành có gì, Ngu Linh Tê mềm mại bực mình liếc hắn một cái.
Thật vất vả mới lấy được bình thuốc, Ngu Linh Tê mới thở phào một hơi, ngồi thẳng người.
Nàng đổ thuốc vào miệng, một hơi nuốt xuống, nhưng trong nháy mắt vẫn bị viên thuốc vừa to vừa đắng kẹt lại ngạt thở, không khỏi vội vàng rót thêm một chén nước trà uống cạn, nuốt viên thuốc vào người.
Ninh Ân không có cơ hội "tự mình" giúp nàng giảm đắng, lòng bàn tay vuốt ve, bộ dáng rất tiếc nuối.
Ngu Linh Tê giả bộ như không nhìn thấy tâm tư của hắn, đợi trận đắng kia hoãn lại, thì bưng bánh chưng và rượu xương bồ ra, bày ở trên bàn trà.
"Ngày mai là tết Đoan Ngọ, ta cố ý mời ngươi cùng chúc mừng."
Nói rồi, Ngu Linh Tê sờ vào trong ống tay áo, nói khẽ: "Ngươi đưa tay ra đây."
Ninh Ân nghiêng đầu, không biết nàng lại có tâm tư gì.
Nhưng hắn vẫn nghe lời đưa tay trái ra, đặt trên bàn trà.
Ngu Linh Tê tinh mắt thấy dải lụa trắng trên cổ tay bên trái của hắn không còn, nghĩ kĩ lại, hình như mấy ngày nay cũng không thấy dải lụa trên tay hắn đâu.
Nàng thuận miệng hỏi một câu: "Vật kỉ niệm của ngươi đâu…?"
Ninh Ân lập tức hiểu ý, chậm rãi giương mắt nhìn nàng, nói: "Vứt rồi."
Ngu Linh Tê lập tức buồn cười.
Nếu hắn vứt đi thật, biểu cảm sẽ cực kỳ lãnh đạm, cũng sẽ không nhìn chằm chằm phản ứng của mình như vậy.
Nhưng hắn không mang theo đoạn lụa kia nhắc nàng chuyện xảy ra trong mật thất ở chùa Kim Vân hơn mười ngày trước, Ngu Linh Tê lại muốn cám ơn trời đất.
Nàng khẽ cười một tiếng, chớp mi nói: "Vứt thì vứt, ta tặng ngươi cái tốt hơn."
Dứt lời, nàng lấy sợi trường mệnh trong tay áo ra, nhẹ nhàng thắt trên cổ tay Ninh Ân.
Da hắn trắng lạnh, dây trường mệnh năm màu thắt trên cổ tay toát lên vẻ đẹp không nói thành lời.
Ninh Ân rũ mí mắt xuống, nhìn chằm chằm đầu ngón tay linh hoạt non mịn của nàng không chớp mắt, hỏi: "Tiểu thư tự làm?"
Ngu Linh Tê thoải mái, phóng khoáng "Ừ" một tiếng
"Hôm qua ngươi bảo ta tự suy nghĩ, lúc thắt dây trường mệnh, ta còn thực sự suy nghĩ một chút."
Nàng rũ mi, nghiêm túc thắt nút cho Ninh Ân: "Hôm qua trong phủ cũng không có chuyện gì lớn, chỉ có thị tỳ bọn sai vặt trong lúc rảnh rỗi, lắm miệng thảo luận chuyện hôn sự của ta của ta, đã bị ta trách cứ…"
Bàn tay đang đặt trên bàn trà nắm chặt lại, vuốt ve lòng bàn tay.
Ngu Linh Tê thu hết phản ứng nhỏ như không thể thấy của hắn vào mắt, tiếp tục nói: "Gần đây ta không tính kết hôn, đời này, có lẽ sẽ không thích nam tử khác. Mà Tiết nhị lang, càng chỉ là tình nghĩa huynh muội thanh mai trúc mã."
Bàn tay đang vuốt ve lòng bàn tay hơi dừng lại, đổi thành nhàn nhã gõ bàn trà, một tiếng lại một tiếng.
"Vì sao tiểu thư phải giải thích mấy cái này?"
Ninh Ân chống đầu nhìn nàng, giọng điệu nhàn nhạt, nhưng lại ấm đi không ít, không hung ác, nham hiểm gai góc như hôm qua.
"Dù sao giải thích cũng không sai mà, nhỡ đâu có người tưởng thật đấy?"
Ngu Linh Tê nín cười, giương mắt nhìn đôi mắt sâu thẳm Ninh Ân: "Được."
Ninh Ân giơ tay, lắc lắc sợi trường mệnh trên cổ tay.
Dây trường mệnh nằm trên cổ tay kẻ ác như hắn, đúng thật là châm chọc thần linh.
Nhưng cảm giác cũng không tệ lắm.
"Hoa lệ." Hắn ghét bỏ, trong mắt lại hiện lên ánh sáng năm màu, miệng hơi cong nhẹ.
"Đồ vật hoa lệ thế nào thì ở trên người ngươi cũng rất đẹp." Ngu Linh Tê khẽ nói.
Những lời này cũng không phải là nịnh hót, mà là lời nói thật của cả hai đời.
Ninh Ân lại đung đưa nút buộc, trầm thấp cười nói: "Thuốc ba ngày này đúng là không phí công đút, tiểu thư miệng càng ngày càng ngọt."
Nhớ tới hai lần mớm thuốc chấn động kia, gương mặt Ngu Linh Tê đỏ lên.
Nàng hắng giọng một cái, muốn chuyển sang chủ đề đứng đắn hơn: "Truyền thống Tết Đoan Ngọ là uống rượu xương bồ, Vọng Tiên Lâu mới ủ, ngươi mau nếm thử."
Hôm nay tâm trạng Ninh Ân rất tốt, rất nể tình, nghe lời lấy ra bầu rượu rót một chén rượu…
Hắn dùng cái chén trà Ngu Linh Tê vừa uống.
"Ây, đây là ta…"
Ngu Linh Tê đang muốn nhắc hắn đổi chén mới, thì đã thấy Ninh Ân nâng chén rượu kia lên, xoay chén, nhấp một hớp ở nơi dính son nhạt của nàng.
Môi Ninh Ân nhấp chồng lên dấu son kia, màu đỏ nhạt lưu lại, lại bị đầu lưỡi của hắn cuốn đi nhấm nháp
"… Đã uống rồi." Ngu Linh Tê kinh ngạc nói nốt câu.
"Ta cho ngươi cơ hội lựa chọn, thế nào?"
Thiếu niên nâng đôi mắt đen lên, nói: "Không thử nghĩ xem, nàng ở trong lòng ngươi quan trọng đến bao nhiêu."
"Cái..."
Tiết Sầm còn chưa nói dứt câu, một trận gió mạnh đã nổi lên trước mặt hắn.
Ánh sáng sắc bén nối tiếp thoáng hiện, một thanh dao găm lạnh lẽo kề sát cổ hắn, lưỡi dao mỏng như nước thu, cắt đứt một sợi tóc sau tai của hắn, rơi nhè nhẹ xuống mặt đất.
Tiết Sầm dán chặt vào vách tường, cả người cứng đờ, khuôn mặt đỏ do tức giận nhanh chóng trở nên tái nhợt.
"Muốn sống hay là muốn Nhị muội muội của ngươi?"
Tay Ninh Ân cầm dao găm, như đang chơi một trò chơi thú vị, bình tĩnh, tao nhã đến cực điểm: "Ta đếm đến ba. Một."
Suốt 20 năm sống trên đời, Tiết Sầm sống cuộc đời cao quý, nho nhã, đừng nói đến mắng chửi người, ngay cả nặng lời cũng chưa nói mấy câu.
Lần này bị dao kề cổ, nghẹn một hồi lâu, hắn cũng chỉ run run nhả ra hai chữ: "Vô sỉ!"
Ninh Ân híp mắt: "Hai…"
"Ta muốn tố cáo ngươi."
"Ba."
Tiết Sầm vốn nghiêm chỉnh, sạch sẽ, cao ngạo, nhưng giờ phút này, tất cả những khiêm tốn từng tu dưỡng đều sụp đổ trước sự hung ác dã man của thiếu niên này.
Hầu kết hắn giật giật, gian nan nói: "Thả ta ra."
"Ngươi chọn mạng sống?"
Lưỡi đao sắc bén chiếu vào trong mắt Ninh Ân, tuỳ ý mà lạnh lùng.
Đây chính là thanh mai trúc mã mà Ngu Linh Tê không tiếc thân mình tự phạt ba roi, đây chính là người nàng giấu ở trong lòng, nói giết hắn không khác đâm một đao vào Tiết Nhị Lang của nàng.
Tiểu thư à, ta đã cho hắn cơ hội lựa chọn rồi.
Là hắn từ bỏ người.
"Chỉ là trò đùa mà thôi, đừng trách." Trong nụ cười của Ninh Ân vừa thương hại vừa khinh miệt.”
Ngu Linh Tê không cho hắn giết Tiết Sầm, nên hắn thật sự không giết.
Chỉ dọa một chút mà thôi, cũng không phải chuyện lớn gì.
Ngươi xem, bây giờ hắn ngoan ngoãn lắm đây! Ninh Ân tấm tắc tán thưởng mình trong lòng.
Nhưng tất nhiên Tiết Sầm không cho là như vậy.
Bên gáy còn cảm giác lạnh lẽo mà lưỡi dao dán vào, hắn không tin hành động kia chỉ là trò đùa.
Trong khoảnh khắc đó, thiếu niên này thật sự động sát tâm, buộc hắn lựa chọn trái lương tâm.
Môi hắn mím lại, hồi lâu mới nói với giọng khàn khàn: "Hèn hạ."
Hắn mắng đi mắng lại, cũng chỉ có hai từ "Vô sỉ" và "Hèn hạ", Ninh Ân cũng nghe chán rồi.
"Nếu không Tiết nhị công tử có thể đổi hai từ mắng khác, chẳng hạn như súc sinh, gia súc, lòng lang dạ sói."
Ninh Ân nói: "Nhưng loại người giả vờ đường hoàng, nhưng vừa ngu ngốc vừa không có năng lực như ngươi mà nói, mấy tư này của ta cũng không được tính là lời chửi rủa gì."
Ánh mắt Tiết Sầm nhìn hắn bây giờ, giống như đang nhìn một tên điên không nói lý.
"Nếu sau này nhị công tử lại nghĩ đến việc xen vào chuyện của người khác, đừng ngại ngẫm lại sự lựa chọn của ngươi hôm nay."
Ninh Ân xoay đầu ngón tay, thu lưỡi dao thu vào trong tay áo, khí định thần nhàn, cười nói, "Ngươi tự hỏi lại mình một câu, ngươi xứng hay không?"
Sắc mặt Tiết Sầm trắng bệch. Nếu là người khác mỉa mai hắn như vậy, tất nhiên hắn sẽ phản bác, chất vấn đối phương có thể đưa ra sự lựa chọn tốt như hắn hay không.
Nhưng thiếu niên này từng một mình đuổi theo con ngựa phát điên của Ngu nhị cô nương tại buổi đi săn mùa xuân. Khi nàng ngã xuống sườn núi, thời khắc đó hắn liều chết bảo vệ, dùng máu tươi của mình cứu sống mạng treo trên sợi tóc nàng.
Thế nhưng mà yêu một người, nhất định phải tàn nhẫn và ác độc hơn bất cứ ai khác sao?
Ròng rã mười năm, hắn nhìn Nhị muội muội từ bé đến lúc lớn hơn một chút thành tiểu cô nương, bây giờ hình dáng trưởng thành lại duyên dáng thướt tha. Nếu nàng gặp nguy hiểm, hắn sẽ không chút do dự đứng ra giúp đỡ, bảo vệ nàng theo cách của mình…Cho nên đối phương đưa ra lựa chọn, cũng không có ý nghĩa thực tế
Thiếu niên không từ thủ đoạn như vậy sao có thể xứng với Nhị muội muội?
Muốn mặc kệ cặp mắt sáng ngời kia của nàng dừng lại vì một nam tử khác, Tiết Sầm không cam tâm.
"Ai da… sao ta lại nằm trên mặt đất? A, sao lồng ngực của ta lại đau như vậy, giống như bị người khác dẫm chân thật mạnh lên."
Gã sai vặt bị đánh ngất xỉu từ từ tỉnh lại, thoáng nhìn thấy Tiết Sầm đứng bất động bên cạnh, hắn nhanh chóng vội vã đứng dậy hỏi: "Nhị công tử, sao sắc mặt của ngài lại kém như vậy? Người thị vệ kia đâu?"
Tiết Sầm vẫn lễ độ trong sạch như trước, chỉ là đáy mắt phủ phần bụi xám mang vẻ mệt mỏi, hắn nhắm mắt nói: "Hồi phủ "
Hắn nhất định phải điều tra rõ ràng, rốt cuộc thiếu niên kia có lai lịch gì.
Một khắc đồng hồ sau.
Nhai kẹo mạch nha trong miệng, Ninh Ân men theo hướng con diều rơi xuống, đứng trước cửa sau của một gia đình.
Ánh mắt hắn nhìn vào trong qua tường rào, trong viện có một gốc cây bạch quả cao lớn, cành lá rậm rạp. Thanh Loan bất lực nhìn con diều mình vừa chơi đang mắc trên đỉnh cành cây.
Tường rào thấp bé, Ninh Ân không cần tốn nhiều sức mà nhảy vào. Hắn đi đến bên thân cây to lớn một người khó ôm hết của cây bạch quả, đưa tay ấn nhẹ trên cành cây thô to.
Dưới một chưởng, thân cây run rẩy, diều và các phiến lá chấn động thay nhau rơi lã chã, lắc lư lay động rơi vào lòng bàn tay của hắn
Khẽ cau mày, tiếc hận mà "chậc" một tiếng: Xương cánh bị gãy, cần sửa lại thật tốt một phen.
Tiếng bước chân lộc cộc truyền đến từ nơi xa, con trai của viện chủ cầm chong chóng chạy lại, nhìn thấy thiếu niên xa lạ trong viện, không khỏi sững sờ tại chỗ
"Nhóc con, nếu người khác trông thấy ta làm chuyện xấu, sẽ không còn mạng đâu."
Ninh Ân đem con diều chắp sau lưng, lạnh lùng nói.
Đứa bé hít hít nước mũi, cắn ngón tay ngơ ngác nhìn hắn.
Nhưng mà ta đang vội quay về sửa nó, không ăn thịt trẻ con."
Ninh Ân, đem ngón tay dựng lên về phía cậu nhóc, tư thế ra hiệu im lặng
Sau đó hắn mở cửa, dửng dưng rời đi.
…
Ngày mai chính là tết Đoan Ngọ, những người làm treo lá ngải cứu và rải hùng hoàng trước cửa.
Hàng năm lúc này, Ngu phu nhân thường sẽ lệnh cho thiện phòng gói rất nhiều bánh chưng, tính cả tiền thưởng để đưa cho tôi tớ thị tỳ trong phủ cùng lúc.
Tôi tớ, bọn tạp dịch xếp hàng lĩnh thưởng, trước viện vô cùng náo nhiệt.
Ngu Linh Tê rảnh rỗi không có việc gì, cũng tự tay đan năm sợi trường mệnh, tặng mỗi người trong nhà một sợi.
Còn lại một sợi, nàng nhét vào trong tay áo.
Giờ Tỵ đến, hôm nay cũng là ngày lấy thuốc cuối cùng.
Dù đến hôm nay thân thể nàng đã không còn khô nóng, nhưng để chắc chắn, nàng vẫn nên ăn một viên cuối cùng thì tốt hơn.
Ngu Linh Tê biết được tính tình Ninh Ân như thế, tất nhiên không thèm ở lại viện trước cùng mọi người ăn tết. Nàng suy nghĩ một lúc, rồi sai thị tỳ chuẩn bị mấy cái bánh chưng nóng hổi và một bình rượu xương bồ, đựng trong hộp cơm, tự mình đem đến viện sau.
Lúc Ngu Linh Tê vào cửa, Ninh Ân đang cẩn thân rửa tay, trên bàn trà có một lọ keo dán lạnh, còn có cọ lông, giấy bút.
"Vệ Thất, ngươi dùng hồ dán làm gì?" Ngu Linh Tê nhẹ nhàng đặt hộp cơm lên bàn trà, nghi hoặc hỏi.
Ninh Ân không trả lời, chỉ vẩy nhẹ nước đọng ở hai tay, hắn co chân ngồi xuống nói: "Tự lấy đi."
Ngu Linh Tê biết hắn đang nói đến phần thuốc giải hôm nay.
Nhìn chằm chằm môi mỏng màu nhạt của Ninh Ân một lát, cuối cùng nàng nhẹ nhàng nín hơi, chống bàn trà nghiêng về phía Ninh Ân.
Nàng cho rằng nó giống cách "lấy" hôm qua, cánh môi nhẹ nhàng dán lên, mới phát hiện răng ở giữa phần môi của hắn không ngậm đồ vật.
Hô hấp của Ninh Ân nhất thời bị ngưng trệ, sau đó nở nụ cười trầm.
Ngu Linh Tê cả ngày đánh chim, lại bị chim mổ vào mắt, lần đầu tiên nàng hiểu sai ý, tai như bị đốt đỏ lên, như đang chọc người.
Nàng lùi lại một chút, nhấp môi thở hổn hển: "Ngươi lừa ta?"
"Tiểu thư không quan tâm mà nhào lên cợt nhã thân thể ta, lại còn đổ lỗi cho ta, thật là không có đạo lý."
Ninh Ân nháy mắt cực chậm, giơ hai tay còn ướt tỏ vẻ trong sạch, "Tay của ta còn ướt, chỉ là muốn để tiểu thư tự mình lấy thuốc thôi."
Chuyện đưa thuốc thuận tay này, không cần dùng nhiều mánh khoé như vậy.
Ngu Linh Tê bất đắc dĩ, nhẹ giọng hỏi: "Thuốc ở đâu?"
Ninh Ân rũ mắt: "Trong lồng ngực ta."
Ngu Linh Tê đưa tay, tìm trong vạt áo của hắn.
"Phía trên, sang bên trái."
Giọng Ninh Ân khàn khàn: "Tiểu thư đang sờ chỗ nào vậy?"
"Ta đâu có? Cũng chưa chạm vào ngươi."
Không có gì cũng bị hắn nói thành có gì, Ngu Linh Tê mềm mại bực mình liếc hắn một cái.
Thật vất vả mới lấy được bình thuốc, Ngu Linh Tê mới thở phào một hơi, ngồi thẳng người.
Nàng đổ thuốc vào miệng, một hơi nuốt xuống, nhưng trong nháy mắt vẫn bị viên thuốc vừa to vừa đắng kẹt lại ngạt thở, không khỏi vội vàng rót thêm một chén nước trà uống cạn, nuốt viên thuốc vào người.
Ninh Ân không có cơ hội "tự mình" giúp nàng giảm đắng, lòng bàn tay vuốt ve, bộ dáng rất tiếc nuối.
Ngu Linh Tê giả bộ như không nhìn thấy tâm tư của hắn, đợi trận đắng kia hoãn lại, thì bưng bánh chưng và rượu xương bồ ra, bày ở trên bàn trà.
"Ngày mai là tết Đoan Ngọ, ta cố ý mời ngươi cùng chúc mừng."
Nói rồi, Ngu Linh Tê sờ vào trong ống tay áo, nói khẽ: "Ngươi đưa tay ra đây."
Ninh Ân nghiêng đầu, không biết nàng lại có tâm tư gì.
Nhưng hắn vẫn nghe lời đưa tay trái ra, đặt trên bàn trà.
Ngu Linh Tê tinh mắt thấy dải lụa trắng trên cổ tay bên trái của hắn không còn, nghĩ kĩ lại, hình như mấy ngày nay cũng không thấy dải lụa trên tay hắn đâu.
Nàng thuận miệng hỏi một câu: "Vật kỉ niệm của ngươi đâu…?"
Ninh Ân lập tức hiểu ý, chậm rãi giương mắt nhìn nàng, nói: "Vứt rồi."
Ngu Linh Tê lập tức buồn cười.
Nếu hắn vứt đi thật, biểu cảm sẽ cực kỳ lãnh đạm, cũng sẽ không nhìn chằm chằm phản ứng của mình như vậy.
Nhưng hắn không mang theo đoạn lụa kia nhắc nàng chuyện xảy ra trong mật thất ở chùa Kim Vân hơn mười ngày trước, Ngu Linh Tê lại muốn cám ơn trời đất.
Nàng khẽ cười một tiếng, chớp mi nói: "Vứt thì vứt, ta tặng ngươi cái tốt hơn."
Dứt lời, nàng lấy sợi trường mệnh trong tay áo ra, nhẹ nhàng thắt trên cổ tay Ninh Ân.
Da hắn trắng lạnh, dây trường mệnh năm màu thắt trên cổ tay toát lên vẻ đẹp không nói thành lời.
Ninh Ân rũ mí mắt xuống, nhìn chằm chằm đầu ngón tay linh hoạt non mịn của nàng không chớp mắt, hỏi: "Tiểu thư tự làm?"
Ngu Linh Tê thoải mái, phóng khoáng "Ừ" một tiếng
"Hôm qua ngươi bảo ta tự suy nghĩ, lúc thắt dây trường mệnh, ta còn thực sự suy nghĩ một chút."
Nàng rũ mi, nghiêm túc thắt nút cho Ninh Ân: "Hôm qua trong phủ cũng không có chuyện gì lớn, chỉ có thị tỳ bọn sai vặt trong lúc rảnh rỗi, lắm miệng thảo luận chuyện hôn sự của ta của ta, đã bị ta trách cứ…"
Bàn tay đang đặt trên bàn trà nắm chặt lại, vuốt ve lòng bàn tay.
Ngu Linh Tê thu hết phản ứng nhỏ như không thể thấy của hắn vào mắt, tiếp tục nói: "Gần đây ta không tính kết hôn, đời này, có lẽ sẽ không thích nam tử khác. Mà Tiết nhị lang, càng chỉ là tình nghĩa huynh muội thanh mai trúc mã."
Bàn tay đang vuốt ve lòng bàn tay hơi dừng lại, đổi thành nhàn nhã gõ bàn trà, một tiếng lại một tiếng.
"Vì sao tiểu thư phải giải thích mấy cái này?"
Ninh Ân chống đầu nhìn nàng, giọng điệu nhàn nhạt, nhưng lại ấm đi không ít, không hung ác, nham hiểm gai góc như hôm qua.
"Dù sao giải thích cũng không sai mà, nhỡ đâu có người tưởng thật đấy?"
Ngu Linh Tê nín cười, giương mắt nhìn đôi mắt sâu thẳm Ninh Ân: "Được."
Ninh Ân giơ tay, lắc lắc sợi trường mệnh trên cổ tay.
Dây trường mệnh nằm trên cổ tay kẻ ác như hắn, đúng thật là châm chọc thần linh.
Nhưng cảm giác cũng không tệ lắm.
"Hoa lệ." Hắn ghét bỏ, trong mắt lại hiện lên ánh sáng năm màu, miệng hơi cong nhẹ.
"Đồ vật hoa lệ thế nào thì ở trên người ngươi cũng rất đẹp." Ngu Linh Tê khẽ nói.
Những lời này cũng không phải là nịnh hót, mà là lời nói thật của cả hai đời.
Ninh Ân lại đung đưa nút buộc, trầm thấp cười nói: "Thuốc ba ngày này đúng là không phí công đút, tiểu thư miệng càng ngày càng ngọt."
Nhớ tới hai lần mớm thuốc chấn động kia, gương mặt Ngu Linh Tê đỏ lên.
Nàng hắng giọng một cái, muốn chuyển sang chủ đề đứng đắn hơn: "Truyền thống Tết Đoan Ngọ là uống rượu xương bồ, Vọng Tiên Lâu mới ủ, ngươi mau nếm thử."
Hôm nay tâm trạng Ninh Ân rất tốt, rất nể tình, nghe lời lấy ra bầu rượu rót một chén rượu…
Hắn dùng cái chén trà Ngu Linh Tê vừa uống.
"Ây, đây là ta…"
Ngu Linh Tê đang muốn nhắc hắn đổi chén mới, thì đã thấy Ninh Ân nâng chén rượu kia lên, xoay chén, nhấp một hớp ở nơi dính son nhạt của nàng.
Môi Ninh Ân nhấp chồng lên dấu son kia, màu đỏ nhạt lưu lại, lại bị đầu lưỡi của hắn cuốn đi nhấm nháp
"… Đã uống rồi." Ngu Linh Tê kinh ngạc nói nốt câu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương