Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh

Chương 45: Ăn cay



Làm sao ta có thể cam lòng chôn nàng xuống lòng đất tối tăm?

Lúc Ninh Ân cầm chiếc ly lên, dây trường mệnh ở trên xương cổ tay rắn chắc của hắn lắc lư, làm nổi bật lên những đốt ngón tay trắng lạnh thon dài.

Rõ ràng là dáng vẻ tiên nhân lạnh lùng, nhưng không hiểu sao lại thêm mấy phần xuân tình.

Ngu Linh Tê nghĩ rằng, đại khái là vì hắn rất ít chủ động làm việc gì, bất kể là kiếp trước cao cao tại thượng, ngồi ở trên cao khống chế mọi thứ, hay thuốc Đông y lần trước hoặc lúc mớm thuốc cho nàng, nhiều lúc hắn cũng chỉ lạnh nhạt ngồi ngay ngắn, dụ nàng cắn câu.

"Tiểu thư người nhìn ta làm gì?"

Ninh Ân lấy môi dán dọc theo vết son nhạt lưu lại trên ly, đè ép nó, vuốt ve cái ly, nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Chỉ là một cái ly thôi mà, làm sao đến mức không nỡ đặt xuống."

Ngu Linh Tê nghi ngờ là hắn cố ý.

"Mà thôi." Nàng nâng gương mặt hơi đỏ, dứt khoát không tranh với hắn.

Ninh Ân uống liên tiếp mấy ly, đôi mắt sâu thắm híp lại, có chút bộ dáng hưởng thụ dư vị.

Bởi vì Ngu Linh Tê uống thuốc nên không thể uống rượu, khoé môi cũng nhếch lên theo, dịu dàng nói: "Sau này nếu có chuyện gì, ngươi có thể trực tiếp nói với ta, không cần để trong lòng rồi buồn bực, nếu như cứ suy nghĩ tới suy nghĩ lui, nhiều lúc rất mệt mỏi!"

Kiếp trước vì tâm tư Ninh Ân quá khó đoán, mới gây ra nhiều chuyện hiểu lầm như vậy, đời này thừa dịp vẫn chưa muộn, thay đổi một chút để sống thật tốt.

Ánh mắt Ninh Ân từ ly rượu nhìn lên, đôi mắt đen láy, ánh sáng nhạt nhòa chiếu vào ly rượu, hỏi: "Lời này của tiểu thư, là nói với Vệ Thất hay là Ninh Ân?"

Vấn đề này hắn hỏi thật xảo quyệt.

Nếu nói là nói với Vệ Thất, nàng thân là tiểu thư không khỏi có phần thân mật gần gũi hơi quá, còn nếu là nói với Ninh Ân, có khả năng bởi vì thân phận Hoàng Tử của hắn mà a dua nịnh nọt.

Lông mi Ngu Linh Tê giật giật dựa vào ánh sáng bên cửa sổ, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Mặc kệ Vệ Thất hay là Ninh Ân, không phải đều là ngươi sao.”

Ninh Ân cười gằn một tiếng.

Tâm trạng dưới đáy mắt hắn thật sự cũng không tệ, tay cầm ly nhìn qua nàng hồi lâu, cũng không có chất vấn nghi ngờ tính thật giả lời nói khôn khéo.

"Ngươi… ngươi không có lời nào, muốn nói với ta sao?" Ngu Linh Tê lại hỏi.

Kiếp trước Ngu Linh Tê làm cho hắn một đống túi thơm, khăn tay và giày, còn chưa được nghiêm chỉnh nghe câu nói "Cảm ơn" của hắn đâu.

Hiển nhiên Ninh Ân nhìn thấy được sự mong chờ cùng ý cười trong đáy mắt nàng, ánh mắt nhìn xuống, rơi vào nút buộc trên cổ tay.

Nặng nề cười một tiếng, hắn nói: "Tiểu thư yên tâm, vòng tay này chắc chắn ta sẽ luôn mang theo sát bên mình, giữ gìn cẩn thận."

Hắn cường điệu nhấn mạnh hai chữ "theo sát", Ngu Linh Tê không khỏi nghĩ đến cái vòng băng rua quấn quanh tay hắn từ lâu.

Đỉnh quả tim như bị phỏng, ngược lại cũng không cần như thế.

Kiếp trước thêu nhiều thứ cho Ninh Ân như vậy, cũng không thấy hắn quý trọng hay đem đi nơi nào.

Nghĩ đến vật cực tất phản, đời này không khỏi quý trọng hơi quá.

Đang nghĩ ngợi, lại nghe Ninh Ân lo lắng nói: "Tương lai, ta sẽ trả lại tiểu thư một chiếc vòng khác."

"Thật sao?"

"Thật."

Ninh Ân nói khoác không biết ngượng: "Chắc tiểu thư cũng đã biết, ta là người có ơn tất báo."

Ngu Linh Tê hoài nghi, nhìn vẻ mặt hắn cong lên nụ cười yếu ớt, luôn cảm thấy có chỗ nào quái lạ.

Tết Đoan Ngọ qua đi, mùa hè kép tới.

Trời khô nóng, ngay cả mạch nước ngầm trên triều đường cũng cuộn trào mãnh liệt.

Bên trong Khôn Ninh cung, an tĩnh đến mức ngay cả một tiếng ve kêu cũng không có.

Phật điện ngăn cách sự nóng bức bên ngoài, chỉ còn bóng râm vừa dày vừa nặng trải ra, trước giá đèn là Phùng hoàng hậu thân mặc y phục trắng, mái tóc xoã dài.

"Tin tức là ai phát tán ra, đã tra ra được chưa?" Phùng hoàng hậu suy nghĩ, không vui không buồn ngồi trước tượng Phật.

"Hồi nương nương, vẫn đang tra." Thôi Ám đáp.

Phùng hoàng hậu buông xuống Phật châu trong tay, hỏi: "Thôi Ám, ngươi làm hỏng bao nhiêu chuyện, bản thân còn nhớ chứ?"

Chỉ một câu nói bình thường cũng đủ ép cho thái giám trẻ tuổi vén áo bào quỳ xuống.

"Lúc trước thần ngồi tù bị cắt mất phần dưới, mất hết niềm tin, là nương nương tán thưởng tín nhiệm, mới giúp cho Thôi Ám sống đến ngày hôm nay. Tuy thần không đủ năng lực, nhưng một lòng trung thành với nương nương, trời đất chứng giám, xin nương nương rộng lượng cho thần thêm chút thời gian."

Thôi Ám quỳ xuống đất bày tỏ lòng trung thành, nền gạch phản chiếu ánh mắt âm u, chầm chậm nói: "Hơn nữa, năm đó những người biết được chuyện này đều đã bị thần tự tay giải quyết, nương nương không cần lo lắng."

"Năm đó, không phải ngươi chạy trốn à?"

Ánh mắt hoàng hậu nhìn vào tượng Phật ngồi trên đài sen, ngón tay khẽ vuốt, màu đồng của tượng có chút đỏ sẫm, giống như còn lưu lại vết máu tươi năm đó bắn lên.

Phùng hoàng hậu thu lại tầm mắt, đứng lên nói: “Những thê thiếp của Thái Tử có động tĩnh gì không?"

Thôi Ám quỳ gối lết đến, đưa cánh tay đỡ lấy tay hoàng hậu nói: "Đã có hai người Lương Đễ, một người Lương Viện đã có thai."

Hoàng hậu gật đầu, một con cờ nuôi bỏ đi, cũng nên chuẩn bị thêm mấy tên dự bị rồi.

Ánh mặt trời chiếu rọi lên gạch ngói vụn phản xạ lên làm chói mắt người, lại không thể chiếu sáng Phật điện âm u.

Ngu phủ, lại là một vùng ánh sáng xán lạn.

Ngu Linh Tên ngồi trong căn nhà trên mặt nước hóng mát, hôm nay trong lúc nói chuyện với phụ thân và ca ca mới biết được một chuyện, không biết từ đâu truyền tới lời đồn đại, nói đương kim Thái Tử không phải chính Hoàng Hậu sinh ra, mà mẹ đẻ lại là một nô tì ti tiện ở Khôn Ninh cung.

Thêm nữa trước đó Thái tử ỷ vào mình là vị hoàng tử duy nhất, háo sắc hoang dâm, làm nhiều chuyện thất đức, lần này tin đồn vừa xuất hiện, nhiều triều thần bảo thủ cũng đã bắt đầu dao động, xem xét tình hình.

Nàng khẽ múc lấy ít sữa đặc xốp giòn được ướp lạnh, liếc mắt nhìn Ninh Ân bên người một cái.

Trong triều có một đám giả dối quỷ quyệt, mà Thất hoàng tử người sau này thống trị thiên hạ, lúc này lại đang ngồi trong nhà trên mặt nước dựa vào lan can bên trên, nghiêng đầu nhìn mặt hồ lăn tăn gợn sóng, khóe miệng như có như không cong lên, có vẻ vô hại an tĩnh.

Liên tiếp mấy ngày sau trời nóng bức, cuối cùng cũng nghênh đón thời tiết mát mẻ, trên dưới Ngu phủ cùng nghênh đón một đại hỉ sự trong mấy năm gần đây mới có..

Mùng tám tháng sáu, con của Ngu gia trưởng tử là Ngu Hoán Thần đại hôn, cưới con gái Bình Xương hầu Tô Gia.

Ngu Hoán Thần có chức quan trong người, theo lý thành thân xong sẽ tự lập cho mình một gia đình nhỏ, Ngu tướng quân liền sai người sửa tòa nhà không dùng đến ở phía tây, sau khi thành thân sẽ xem như là nhà của con trai.

Tuy là ở riêng, nhưng hai tòa nhà gần kề nhau, đi lại cũng dễ dàng, thuận tiện.

Hôm nay cả nhà chính và Tây phủ đều trải đầy lụa đỏ cả sảnh đường, chữ hỷ dán ở cửa, thị tỳ, tôi tớ tấp nập đi tới đi lui, tiếp khách tiễn khách, nhìn khắp cả kinh thành cũng khó tìm thấy được nơi náo nhiệt tới vậy.

Ngu Hoán Thần thay xong hỷ phục, áo bào đỏ thắm, đai lưng ngọc, oai hùng phi phàm.

Ngu Tân Di cũng đổi về cách ăn mặc của nữ nhi, dửng dưng dựa vào hành lang cười y: "Ngu Hoán Thần, thật không nghĩ tới huynh mặc hỷ bào này vào, trông cũng nhân mô cẩu dạng* nhỉ!"

*Nhân mô cẩu dạng: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.

Ngu Hoán Thần vốn cũng không tình nguyện với mối hôn sự này, lúc này lạnh lẽo phản kích nói: "Nào giống ngươi, mặc váy vào cũng không giống nữ nhân."

Hai huynh muội sinh đôi vừa thấy mặt liền đấu võ mồm, Ngu Tân Di tức giận đến nổi muốn xắn tay áo lên đánh chết y.

Ngu Linh Tê lấy quạt che mặt, cười đến mặt mày cong cong, giữ chặt Ngu Tân Di vừa khuyên nương tay vừa nói: "Hôm nay là ngày đại hỷ của huynh trưởng, a tỷ nhường nhịn chút đi được chứ?"

Lúc này Ngu Tân Di mới thôi tức giận, xoay người đi chào hỏi các khách nữ.

Ngu Linh Tê để Hồ Đào hỗ trợ chuẩn bị trà bánh, phân phó nói: "Nói cho thiện phòng, bánh hoa sen xốp giòn lát nữa hãy đưa lên, lạnh quá ăn cũng ngán.”

Đang nói, sau lưng vang lên tiếng ngọc bội leng keng, âm thanh trong trẻo vang lên: "Nhị muội muội. "

Ngu Linh Tê quay người, nhìn thấy Tiết Sầm khoác áo gấm bào rực rỡ đứng dưới ánh nắng gay gắt của mùa hè, nhẹ nhàng khoan khoái như núi cao phủ tuyết, nhìn về phía nàng nàng mỉm cười.

Hôm nay hắn ăn mặc cao quý, lại không giọng khách át giọng chủ, trong người toả ra nét ôn hoà nội liễm.

Ngu Linh Tê sững sờ một lát, mới nhớ tới hôm nay Tiết Sầm là huynh trưởng của người xướng lễ.

Nàng lấy lại lịch sự thi lễ, cười nói: "Sầm ca ca, huynh đi nghỉ trước một lát đi, đội ngũ đón dâu một canh giờ sau mới xuất phát."

Tiết Sầm vẫn yên tĩnh nhẹ nhàng như cũ, chỉ là dường như dưới đáy mắt thêm mấy phần sầu lo, lắc đầu nói: "Ta không mệt."

"A Sầm! Tiểu tử, cách ăn mặc này của ngươi theo ta đi đón dâu, không biết lại muốn mê hoặc bao nhiêu cô nương đây!"

Ngu Hoán Thần tới, ôm lấy vai Tiết Sầm lung lay: "Ta đã thành hôn, khi nào ngươi mới đến cưới muội muội nhà ta đây?"

Ngu Linh Tê đã lường trước huynh trưởng lại nói đùa, muốn bắt hai nhà lập ra hôn ước, nhanh chóng hắng giọng một tiếng nói: "Mẹ gọi muội vào giúp đỡ, các huynh trưởng trò chuyện đi."

Dứt lời nhấc váy lên, nhanh chóng thoát khỏi chỗ thị phi này.

Ánh mắt Tiết Sầm nhìn theo dáng người kiều diễm đang rời đi, quay lại chỗ ngồi.

Vừa rồi nàng nói đúng lắm: "Các” huynh trưởng

Ngu Hoán Thần không có nghe được một xíu khác biệt từ cái này, chỉ cho rằng muội muội thẹn thùng, liền vỗ vỗ Tiết Sầm nói: "Đi thôi, A Sầm ta còn cần ngươi giảng giải nghi lễ đón dâu cho ta đấy, ta sợ đến lúc đó lại quên."

Tiết Sầm đè xuống đáy mắt cô đơn, tươi cười ôn nhuận ấm áp như thường ngày, vuốt cằm nói: "Được."

Giờ lành, đội ngũ đón dâu trùng trùng điệp điệp từ Ngu phủ xuất phát đi.

Đến lúc hoàng hôn, cuối cùng cũng đón về kiệu hoa Tô phủ, Ngu Hoán Thần cùng tân nương cầm lấy lụa đỏ che mặt, sánh vai đi trên thảm đỏ cực dài, tiến về chỗ chủ trì bái đường.

Sau khi bái đường, liền đưa về căn nhà phía tây trong phủ của Ngu Hoán Thần.

Cuối cùng, đèn hoa mới lên, trong phủ sáng chói giống như ban ngày, uống trà, trao đổi nữ trang, trên dưới Ngu phủ thân thiết tiếp nhận lễ ra mắt của tân nương.

Lại lấy quạt che mặt, lúc này Ngu Linh Tê mới nhìn thấy hình dáng của tẩu tẩu.

Là nữ tử rất thanh tú mỹ lệ, lông mày như lá liễu, mắt như lưu ly, vóc người ước chừng tới bả vai của huynh trưởng, bị khí khái hào hùng cao lớn Ngu Hoán Thần làm nổi bật nên trở nên đặc biệt mềm mại đáng yêu.

Chỉ nhìn tướng mạo một cách đơn thuần, dù làm sao Ngu Linh Tê cũng không thể nào liên hệ được với hình ảnh nữ tử tình nguyện vấn tóc, cương liệt cũng không muốn tái giá ở kiếp trước.

Tô Hoàn lần lượt tặng lễ cho cha mẹ chồng và Ngu Tân Di, lúc này mới liên tục bước đi đến trước mặt Ngu Linh Tê.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, trong mắt Tô Hoàn hiện lên một tia kinh diễm, nhìn Ngu Linh Tê nhiều một chút, ôn nhu khẽ chào hỏi: "Muội muội."

"Tẩu tẩu." Ngu Linh Tê cũng đáp lễ.

Bởi vì nhớ được kiếp trước, Ngu Linh Tê vừa sinh ra đã có hảo cảm với nàng ấy, không khỏi cùng nàng ấy nhìn nhau cười một tiếng.

Sau khi hoàn thành nghi thức gặp lễ, mới thật sự là đêm động phòng hoa chúc.

Cha mẹ đã quay lại chào hỏi khách mời của tiệc cưới, Ngu Linh Tê phân phó Hồ Đào nói: "Tô gia tiểu thư đã mệt mỏi cả ngày, nhất định là đang đói bụng, ngươi lại chuẩn bị thêm chút cháo, bánh ngọt đưa tới, chăm sóc tốt thiếu phu nhân."

Hồ Đào lanh lợi đáp vâng, dẫn thêm hai tiểu tỳ xuống dưới chuẩn bị.

Hôm nay đúng lúc trời tối, ánh đèn uốn lượn chiếu lên chữ hỷ lụa đỏ, vô cùng xinh đẹp.

Từ căn nhà phía tây đến nhà chính sẽ đi qua một vùng núi, vườn hoa, tâm trạng Ngu Linh Tê thật tốt, nói với tiểu tì đốt đèn: "Ngươi không cần đi theo, ta đi một mình một lát."

Nàng vui vẻ đi lên ánh trăng, xuyên qua cây tử vi, hoa dây leo, hai phủ cách nhau một cái cửa bán nguyệt, vừa đi tới, nàng nhìn thấy thân hình cao lớn của Ninh Ân.

Hắn giống như đứng đợi ở đó đã lâu, lại vừa giống như tuỳ ý ra ngoài một chút.

Ngu Linh Tê có chút bất ngờ, chạy chậm đến cất tiếng gọi: "Vệ Thất!"

Ninh Ân đứng tại chỗ không nhúc nhích, chờ nàng tới.

"Sao ngươi ở đây?" Váy lụa mỏng màu đỏ của Ngu Linh Tê đang lay động, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt rơi vào ánh đèn lồng ấm áp đang chập chờn.

Ninh Ân không nói mình thừa dịp Ngu phủ có tiệc cưới, ra ngoài giết mấy lão già cản đường, vừa vướng chân, thuận tiện…….

Ánh mắt, khóe miệng của hắn ở chỗ không thể nhìn thấy mà giật giật: "Chờ chim chóc về tổ."

"Lại nói bậy." Ngu Linh Tê khẽ cười.

Ninh Ân chỉ giúp nàng nuôi con mèo, từ lúc nào lại nuôi chim rồi?

Hai người một người đi trước một người đi sau xuyên qua cửa bán nguyệt, bước vào hành lang quanh co.

Hôm nay trong phủ có việc vui, đi trên hành lang cách năm bước sẽ có treo một cặp đèn lồng đỏ, Ngu Linh Tê cùng Ninh Ân đắm chìm trong dòng sông ánh sáng, đạp trên ánh sáng lót thành đường đi về phía trước.

Ninh Ân đi chậm hơn nàng một bước, có thể thấy lông mềm ánh sáng đang rơi trên đỉnh đầu của nàng, áo váy màu đỏ đong đưa, cả người mỹ lệ mà nhẹ nhàng.

"Tâm trạng tiểu thư không tệ lắm." hắn nói.

"Đương nhiên." Giọng điệu của Ngu Linh Tê cũng rất nhẹ nhàng, đuôi mắt cong lên nói: "Hôm nay là ngày huynh trưởng đại hôn, tất nhiên là nên vui vẻ rồi."

Kiếp trước mặc dù Ngu Linh Tê theo Ninh Ân, cũng bị xem như lễ vật đặt lên kiệu dâng vào phủ đệ, không có hỷ phục, cũng không lễ thành thân.

Mới gặp tẩu tẩu mặc tay áo xanh, váy cưới, hỷ phục, hoa trâm tóc mây, mỹ lệ vô cùng, 10 dặm hồng trang gả vào trong phủ, ngược lại khơi gợi lên tâm tư thiếu nữ yên lặng đã lâu của nàng.

Nàng buông tiếng thở dài, mang theo những thiếu sót nhỏ mà chính mình cũng không phát giác: "Kết tóc làm phu thê, có thể cùng một người sinh cùng chăn, chết chung huyệt, đồng tâm không rời, là câu chuyện đẹp đẽ nhất thế gian."

"Chết chung huyệt?"

Ninh Ân chắp tay mà đi, xùy nói: "Chết chôn xuống, thi thể phân huỷ thành xương khô, có gì mà tốt đẹp?"

Ngu Linh Tê chậm lại, bao nhiêu cảm xúc cũng bị biến mất trong chốc lát.

Nàng bất đắc dĩ cười một tiếng, tính tình nhẫn nại giải thích: "Đây chẳng qua là ví dụ, nói rõ vợ chồng kiêm điệp tình thâm, chết cũng muốn tiếp tục ở cùng một chỗ."

Ninh Ân không có đáp lời, Ngu Linh Tê mới kịp phản ứng, Ninh Ân đại khái khinh thường những lý giải giống vậy.

Tự mình nói những thứ này, quả thực là quá mất hứng.

"Đúng rồi."

Nàng từ bên hông cởi xuống một túi kẹo, lảng sang chuyện khác: "Ăn kẹo mừng không?"

Túi lụa nhỏ bên trong nhiều đến tràn đầy, có cây mơ muối tiêu mà nàng thích nhất, còn có loại hoa quả khô vỏ cứng, kẹo bơ xốp giòn từ tiệc cưới.

Mắt Ninh Ân, ánh mắt nhìn vào cái túi trắng noãn trên đầu ngón tay nàng đang cầm, đưa tay chọn lấy viên cây mơ muối tiêu.

Ngu Linh Tê nhớ kỹ hắn không thể ăn cay, liên tục ngăn cản không ngừng: "Đây là vị cay…."

Nhưng mà đã chậm, Ninh Ân đem cây mơ ngậm vào trong miệng, nhẹ nhàng khẽ cắn.

Ngu Linh Tê trơ mắt nhìn đuôi mắt của hắn nhanh chóng hiện ra một sợi mỏng đỏ, giống như là bị người khác bắt nạt, thêm chút yếu ớt diễm sắc.

Đầu tiên là nàng kinh ngạc, tiếp theo cau mày nói: "Ahh, ta nói đây có vị cay, sao ngươi còn ăn?"

Ninh Ân tinh tế thưởng thức món Ngu Linh Tê thích, gần như mang theo cảm giác tự ngược vui vẻ, Ngu Linh Tê lập tức biết cái này tên điên là cố ý giành ăn.

Nàng bất đắc dĩ, trừng hắn một cái, đi ra.

Ninh Ân không nhanh không chậm đi sau lưng nàng, nửa ngày mới nói nhỏ: "Ý kiến của tiểu thư, ta cũng không gật bừa."

"Cái gì?" Ngu Linh Tê dừng bước, nhất thời chưa kịp phản ứng.

Ninh Ân không để ý nói: "Thích thứ gì nên bảo tồn lại vĩnh viễn, làm sao ta có thể cam lòng chôn nàng xuống lòng đất tối tăm, mục nát sinh giòi?"

Ngu Linh Tê kinh ngạc muốn cùng hắn ngụy biện, lại nghĩ tới kết quả kiếp trước của mình, nửa ngày không nói gì.

"Nếu là không thể cùng sống cùng chết với nàng, nên đưa thân thể của nàng đi đông lạnh, giấu ở chỗ sâu nhất không tìm thấy được."

Ninh Ân nhẹ nhàng chẹp một tiếng, giống như xây dựng một suy nghĩ cực đẹp: "Cho dù chết cũng muốn giữ nàng ở bên người, ngày ngày gặp nhau chẳng phải càng đẹp hơn sao?"

Gió hành lang thổi đến, thổi ra ký ức chất đầy bụi bặm.

Ngu Linh Tê giống như bị điện giật, không thể tin được mà nhìn hắn.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...