Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh
Chương 57: Búi tóc
"Lúc huynh dụ ta đồng ý, không hề nói muốn mang một người sống đi."
Ngu Linh Tê thực sự lo lắng, hành động này của Ninh Ân có phần điên cuồng.
Nhưng nghĩ lại, nếu không điên cuồng, thì đó không phải là Ninh Ân.
"Ai nói rằng thứ ta nhớ mong không thể là một người sống?"
Ngay cả đuôi lông mày và khóe mắt Ninh Ân cũng lộ ra vẻ sung sướng, hắn nhẹ nhàng nói: "Không mang theo bảo bối bên người, sao có thể yên tâm đây?"
Tuy biết rõ giọng nói của Ninh Ân khi dỗ dành người khác cực kỳ mê hoặc nhưng khi nghe được hai chữ "bảo bối", khuôn mặt Ngu Linh Tê vẫn không khỏi nóng bừng, đôi má trắng như tuyết hơi ửng đỏ quyến rũ.
Nàng vịn vách rương ngồi dậy, khẽ xoa cổ như để giấu bớt ngượng ngùng: "Làm giống như một chiếc quan tài, dọa ta giật nảy mình."
Ninh Ân lại nói: "Nếu là quan tài thì quá nhỏ, hai người nằm không vừa."
Ngu Linh Tê không hiểu.
Ninh Ân đưa tay vỗ vị trí bên cạnh nàng, thản nhiên nói: "Nếu là quan tài thì ta cũng nên nằm ở đây."
Biểu cảm của hắn rất tự nhiên, không phân biệt được là đang nói đùa hay là thực sự tính toán như vậy.
"Lại nói nhảm."
Ngu Linh Tê kìm nén trái tim đột nhiên loạn nhịp, đỡ mép rương đứng dậy.
Tuy chiếc rương này lớn nhưng phụ nữ trưởng thành nằm bên trong vẫn hơi gò bó.
Ngu Linh Tê bị tê chân, không ngồi xuống được, không khỏi chớp mắt mấy cái, đứng yên không nhúc nhích một lúc lâu.
Ninh Ân khẽ cười một tiếng, khom lưng một tay đỡ vai nàng, một tay lồng qua khoeo chân của nàng, bế cả người nàng lên không trung, vững vàng đi về phía giường.
Ngu Linh Tê được đặt trên giường êm ái, lúc này mới có cơ hội đánh giá tình hình xung quanh.
Gian phòng này rất lớn, trang trí trang nhã, nhưng rõ ràng không phải thanh lâu lần trước đi qua. Ở dưới lầu dường như có thể nghe được giọng nói của một số người và tiếng xe ngựa qua lại, nghĩa là vẫn còn đang ở trong phường chợ.
"Đây là đâu?" Nàng chống tay lên giường hỏi.
"Dịch quán."
Trong lúc nói chuyện, Ninh Ân ngồi bên cạnh nàng, đưa tay nắm lấy một bên mắt cá chân của nàng.
Bàn tay ấm áp chạm vào, Ngu Linh Tê theo bản năng rụt lại.
Ninh Ân nhắm mắt lại, nàng ngoan ngoãn thả lỏng cơ thể, nháy mắt với hắn và mỉm cười.
Ninh Ân lúc này mới rũ mắt, kéo váy lên trên, đưa ngón tay lên bóp bóp nhẹ bắp chân cân đối của nàng, xua đi cảm giác tê nhức khó chịu.
"Tay huynh bị sao vậy?" Ngu Linh Tê nhìn thấy đốt ngón tay trái được băng bó của hắn.
Ninh Ân liếc nhìn một cái, dáng vẻ không quá để ý đến.
Ngu Linh Tê thấy hơi đau lòng, ngay cả giọng nói cũng trầm đi rất nhiều: "Sau này cẩn thận một chút nhé, bị thương ở tay là chuyện lớn."
"Yên tâm, không cản trở việc hầu hạ tiểu thư." Ninh Ân nói.
Hắn xoa chậm rãi nhưng nghiêm túc, mi mắt rũ xuống, trong con ngươi xuất hiện một tầng u ám nhẹ, càng lộ ra mũi thẳng tắp và môi mỏng, khuôn mặt tuấn mỹ trầm mặc
Ninh Ân xoa chân trái xong lại đổi qua chân phải, thậm chí nắm nắm cá chân mảnh khảnh như tuyết đọng của Ngu Linh Tê một cách vô cùng thích thú, vuốt ve, giống như có vẻ kinh ngạc vì một bàn tay đã có thể dễ dàng vòng lấy.
Nhìn thấy ánh mắt hắn càng tối tăm, ngón tay cũng dần dần di chuyển lên, Ngu Linh Tê ngứa ngáy, vội vàng rụt chân buông váy xuống nói: "Được rồi."
Ninh Ân nhìn lòng bàn tay trống rỗng, ngón tay xoa xoa vào những xúc cảm mềm mại còn sót lại, bất mãn chậc một tiếng.
Ngu Linh Tê giả vờ như không nhìn thấy cảm xúc của hắn, khẽ động tay động chân, hừ nhẹ một tiếng: "Lúc này huynh đem ta ra ngoài, người trong Ngu phủ nhất định là phát điên hết rồi."
"Không cần lo lắng."
Ninh Ân đặt tay lên đầu gối, tùy ý nói: "Ta đã sai người để lại bức thư cho lệnh tôn, đã thông báo một tiếng rồi.”
Hay cho "thông báo một tiếng".
Ngu Linh Tê hơi mở to hai mắt, hít một hơi sâu, cuối cùng bất đắc dĩ nhụt chí thở dài.
Nàng đã có thể đoán được cảm xúc phức tạp trào dâng trong lòng của phụ thân và huynh trưởng sau khi nhìn thấy thư mà Ninh Ân tiền trảm hậu tấu để lại.
Ngu Linh Tê biết Ninh Ân nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện cho nàng, có thể bảo vệ nàng chu toàn. Nhưng mà, cha và huynh trưởng thì sao?
Nàng không biết trong kế hoạch của Ninh Ân, có bao nhiêu liên quan đến phụ thân, huynh trưởng của nàng, vội vàng chạy trốn cũng không thể thay đổi được tình cảnh của Ngu gia.
Nhưng mà...
Ngu Linh Tê nhìn Ninh Ân đang ngồi nhàn nhã trên giường pha trà, ánh mắt dần dần dịu lại: Nhưng hiện tại mọi thứ đều rất tốt đẹp, tốt đẹp đến mức khiến người ta phải nổi lòng tham.
Suy nghĩ một lát, nàng khẽ cười nói: "Ninh Ân, ta viết thư cho phụ thân và huynh trưởng."
Ít nhất phải cho người nhà biết, hôm nay nàng vẫn bình an vô sự.
Nàng nói là mình cam tâm tình nguyện theo Ninh Ân đi.
Bằng cách này, phụ thân và huynh trưởng sẽ không oán hận Ninh Ân, có thể yên tâm tiếp tục kế hoạch bí mật của hai nhà.
…
Ngu phủ thực sự đang đảo lộn.
Nghe Thanh Tiêu vội vàng đến báo, Nhị tiểu thư đã mất tích một canh giờ, Ngu Uyên không nói hai lời lập tức phi ngựa trở về nhà.
Vừa đến trước cửa phủ, thấy một tên thương nhân lao vào ông một cách liều lĩnh, lặng lẽ nhét cho ông một tờ giấy bí mật.
Ngu Uyên trở lại trong phủ mới dám mở tớ giấy bí mật đó ra, càng nhìn lông mày càng nhíu chặt.
Vào cái đêm mà danh tính của thất hoàng tử được tiết lộ, ông từng nói với người thanh niên bình tĩnh khó lường này: "... Chuyện cho tới bây giờ, thần thật sự ủng hộ điện hạ hay là lấy lòng điện hạ, đều đã không còn quan trọng. Thần chỉ mong bảo vệ được bản thân, nếu điện hạ chịu đồng ý bảo vệ an nguy cho Ngu gia, ngoại trừ người nhà thần ra, chuyện gì thần cũng có thể dâng cho điện hạ.”
Khi đó, Thất hoàng tử chắp tay đứng nhìn ông, chỉ hỏi một câu: "Nếu thứ ta muốn, lại là một trong những người nhà của ngươi thì sao?"
Ngu Uyên khiếp sợ, ông nghĩ đến đứa con gái nhỏ xinh đẹp và vô tư của mình.
Ông vốn tưởng rằng Thất hoàng tử nể mặt Hoàng Thượng ban hôn sẽ từ bỏ suy nghĩ này, không ngờ rằng hắn lại hành động trước rồi mới cho biết tin, trực tiếp mang Tuế Tuế đi.
Hành sự táo bạo, vừa chính vừa tà, thật không biết là phúc hay họa.
Ngu phu nhân còn chưa biết việc này, chỉ cho rằng nữ nhi đến Tây phủ chơi với nhi tức.
Ngu Hoán Thần biết tâm tình lo lắng cực độ của phụ thân, trấn an nói: "Phụ thân hãy yên tâm, Tuế Tuế cũng không phải là người không biết nặng nhẹ, muội muội nhất định biết nên làm như thế nào. Con sẽ tuyên bố với dân chúng Tuế Tuế đang học đạo làm vợ cùng với Quan Nhi, chuyên tâm tu dưỡng đạo đức, không gặp người ngoài, trong thời gian ngắn sẽ không lộ ra sơ hở.”
Ngu Uyên ném tờ giấy vào trong lồng đèn và châm lửa, thở dài một tiếng nói: "Cũng chỉ có như thế."
Nhưng bọn họ đều rất biết rõ, đây cũng chỉ là kế "trong thời gian ngắn" mà thôi. Đợi đến khi thánh thượng định ra ý chỉ ban hôn, Tuế Tuế nhất định phải tự mình lộ diện tiếp chỉ.
Đây chính là một lưỡi dao được treo trên đỉnh đầu, không biết khi nào sẽ rơi xuống.
...
Ngu Linh Tê viết xong bức thư, vừa thổi khô mực, thì nghe được tiếng dập cửa.
Một nam nhân trẻ tuổi tướng mạo bình thường đẩy cửa tiến vào, mặc một chiếc áo màu nâu ngắn. Khi nhìn thấy mỹ nhân thổi mực bên cửa sổ, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, chắp tay hành lễ nói: "Chủ tử bảo ta đi hỏi Nhị tiểu thư đã viết xong thư chưa?"
Ninh Ân vừa rồi có dặn dò rằng viết thư xong sẽ có người đến lấy.
Ngu Linh Tê gật đầu, gấp thư.
Nàng nhìn nam tử trước mặt mình, cảm thấy hơi quen, hỏi: "Tên ngươi là gì? Hình như ta đã gặp ngươi rồi.”
"Mắt nhìn của Nhị tiểu thư thật tốt."
Nam tử trẻ tuổi tiến về phía trước, hai tay nhận lá thư nhét vào trong ngực, cười lộ hàm răng trắng nói: "Ti chức tên là Trầm Phong, lúc trước bán nho ở trước cửa quý phủ, may mắn có gặp Nhị tiểu thư một lần.”
Hắn ta nhắc như vậy, Ngu Linh Tê nhớ ra thật.
Vốn dĩ Ninh Ân thường ăn nho chua, thì ra là do người này.
Nàng nói tại sao tình báo của Ninh Ân lại nhanh nhẹn như vậy!
"Ninh… Chủ tử các ngươi đâu?" Ngu Linh Tê hỏi.
"Ở phòng riêng bên cạnh nghị sự."
Trầm Phong nói: "Chủ tử có nói, nếu Nhị tiểu thư cảm thấy nhàm chán có thể tùy ý đi bất cứ nơi nào, nhưng phải đeo mạng che mặt.”
Ngu Linh Tê lắc đầu: "Không cần, ta chờ hắn."
Trầm Phong cười cười, lại chắp tay lui ra, đóng cửa phòng lại.
Ban đầu Ngu Linh Tê ngồi chờ, rồi chuyển sang dựa vào giường chờ, ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hề hay biết.
Mơ mơ màng màng nghe được tiếng mở cửa, sau đó giọng nói Ninh Ân uể oải vang lên: "Cung nữ lớn tuổi kia đã được sắp xếp cẩn thận thỏa đáng."
"Đã dựa theo sắp xếp của điện hạ an bài thỏa đáng, trong vòng hai ngày này nhất định sẽ có hành động."
Một giọng nói trung thành khác vang lên.
Tiếng bước chân thong thả tới gần, Ninh Ân dường như phát hiện thiếu nữ đang ngủ trên giường. Khi lại lần nữa mở miệng, giọng nói của hắn dịu dàng hơn rất nhiều: "Đi ra ngoài."
Ngu Linh Tê cảm thấy đệm bên giường lún xuống, chậm rãi mở mắt ra.
"Thật đáng thương, chờ đến ngủ thiếp đi." Ninh Ân nhìn nàng cười.
Cơn buồn ngủ của Ngu Linh Tê bỗng chốc biến mất, chớp chớp mắt nói: "Biết huynh có việc quan trọng phải sắp xếp, ta tự mình giải trí một lúc."
Nàng trở mình lại, mái tóc búi buông lỏng rơi xuống bên tai.
Hôm nay vừa nằm rương vừa nghỉ ngoi một lúc, búi tóc đã bị rối rồi, nàng tháo trâm cài và dây buộc tóc xuống, ba ngàn sợi tóc rũ xuống bên hông.
Ninh Ân nhìn mái tóc đen mềm mại của nàng, trong mắt cũng nhuộm màu mực, đưa tay nâng một vài sợi tóc mềm mại buông xuống trước ngực nàng lên, đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi một hơi.
Sau đó di chuyển xuống, đôi môi mỏng chạm vào lọn tóc của nàng.
Rõ ràng là hôn mái mái tóc vô tri, hô hấp Ngu Linh Tê như bị bóp nghẹt, không hiểu sao nóng lên.
Nàng kéo tóc về, đứng dậy nói: "Ta đi chải tóc."
Ngu Linh Tê rất ít khi tự mình chải đầu, cũng không có dầu dưỡng tóc hay những thứ khác, vật lộn cả một thời gian dài cũng không búi được tóc.
Ninh Ân kéo một cái ghế, ngồi bắt chéo chân bên cửa sổ, hào hứng ngắm nhìn bộ dáng trang điểm của nàng. Cho đến khi thật sự không thể chịu được nữa, hắn cười khẽ, đứng phía sau nàng, cầm lấy chiếc lược trong tay nàng.
Gương đồng hơi ố vàng hiện lên sự ấm áp trên mặt Ninh Ân, hiện ra sự bình tĩnh nhẹ nhàng chưa từng có.
Ngón tay thon dài trắng trẻo của hắn luồn qua mái tóc lành lạnh của nàng, ngón tay trắng lạnh đan vào với màu đen, từng sợi từng sợi, không nhanh không chậm chải đến cùng.
Khóe miệng Ngu Linh Tê nhếch lên, nhìn mái tóc ngoan ngoãn nghe lời ở lòng bàn tay hắn khép lại thành một bó, sau đó buộc lại bằng dải lụa, cả người thoải mái như được ngâm trong nước nóng.
Ninh Ân đỡ hàm dưới của nàng rồi nhìn gương, một lúc lâu sau "hừ" một tiếng, dường như không hài lòng lắm.
Hắn buông lược xuống, chậm rãi nói: "Đợi trâm mài xong, sẽ lại búi tóc đẹp hơn cho tiểu thư."
"Trâm gì?" Ngu Linh Tê hỏi.
Ninh Ân không trả lời, chỉ dùng ánh mắt ý bảo mạng che mặt, mặt nạ và các vật khác để trên khay, nói: "Đi ra ngoài dạo."
Hắn đã mời, thì nhất định là an toàn.
Ngu Linh Tê nghe lời cầm lấy một tấm màn che màu đỏ nhạt che lên mặt, suy nghĩ một chút, lại chọn một cái mặt nạ màu đen có đường vân sẫm màu, nói với Ninh Ân: "Lại đây."
Ninh Ân hơi nhướng mắt, cuồi cùng cũng khom lưng cúi đầu, thoáng kề sát người.
Ngu Linh Tê kiễng mũi chân, buộc chiếc mặt nạ che nửa mặt cho hắn.
Lui ra nhìn, chỉ thấy nửa mặt nạ màu đen che khuất đôi mắt lạnh lẽo đen nhánh của hắn, chỉ lộ ra môi cùng đường quai hàm sạch sẽ, mái tóc đen và quần áo sáng màu, vẻ quý tộc anh tuấn nói không nên lời.
Ngu Linh Tê giật mình, mới cong mắt cười nói: "Đi thôi."
Ra khỏi cửa mới phát hiện, hội quán này rất lớn.
Sân trước là nơi ở của thương nhân và quan nhỏ chưa lập gia đình, sân sau thì yên tĩnh rộng rãi, một mảng lớn sơn trì đình đài phân thành vô số tiểu khu không ảnh hưởng đến nhau.
Trăng sao trên trời thưa thớt, dưới mái hiên treo đèn lồng, sáng như ban ngày.
Ngu Linh Tê và Ninh Ân sánh vai đi qua hành lang quanh co, nhịn không được hỏi: "Nơi này rất náo nhiệt, vì sao huynh không chọn một nơi bí mật hơn?"
Sống ở đây, so với việc bại lộ thân phận thì có khác gì nhau?
Đôi mắt dưới lớp mặt nạ của Ninh Ân hơi híp lại, khóe miệng giật giật: "Náo nhiệt đương nhiên sẽ có điểm tốt của náo nhiệt."
"Cái tên cao lớn mang theo một thanh trọng kiếm đâu?" Ngu Linh Tê lại hỏi.
Hiện tại bên người Ninh Ân không có một người bảo hộ, nàng thật sự có chút lo lắng.
Ninh Ân liếc nàng một cái, lạnh nhạt nói: "Hắn có nhiệm vụ của mình."
Ngu Linh Tê cúi đầu "ồ" một tiếng, không biết hắn lại đang lên kế hoạch cái gì.
Tâm tư của Ninh Ân không thể đoán ra, người bình thường có lẽ chỉ đề phòng thân phận không bị bại lộ quá sớm mới tốt, mà hắn, đương nhiên đã tính toán đến việc sau khi bại lộ nên sắp xếp phản kích như thế nào.
Vì thế cũng chẳng lo lắng nhiều.
Ninh Ân dừng bước, đưa tay quàng vào dây tóc khẽ múa trong gió Ngu Linh Tê.
Xoay người, nhếch môi hỏi: "Sao không hỏi tiếp?"
Ngu Linh Tê cũng dừng bước, cùng hắn sánh vai trong ánh sáng.
Giống như vô số lần trong quá khứ, thân mật và tin tưởng.
"Vậy... Huynh định thu xếp cho ta như thế nào đây?"
Mí mắt Ngu Linh Tê rũ xuống, vịn lan can điêu khắc nhẹ nhàng nói: "Tình thế căng thẳng hiện tại, cũng không thể giấu ta một cách công khai. ”
Ninh Ân nhìn nàng lúc lâu, kéo dài giọng điệu giật mình: "À thì ra là tiểu thư đang đòi danh phận với ta."
Ngu Linh Tê thực sự lo lắng, hành động này của Ninh Ân có phần điên cuồng.
Nhưng nghĩ lại, nếu không điên cuồng, thì đó không phải là Ninh Ân.
"Ai nói rằng thứ ta nhớ mong không thể là một người sống?"
Ngay cả đuôi lông mày và khóe mắt Ninh Ân cũng lộ ra vẻ sung sướng, hắn nhẹ nhàng nói: "Không mang theo bảo bối bên người, sao có thể yên tâm đây?"
Tuy biết rõ giọng nói của Ninh Ân khi dỗ dành người khác cực kỳ mê hoặc nhưng khi nghe được hai chữ "bảo bối", khuôn mặt Ngu Linh Tê vẫn không khỏi nóng bừng, đôi má trắng như tuyết hơi ửng đỏ quyến rũ.
Nàng vịn vách rương ngồi dậy, khẽ xoa cổ như để giấu bớt ngượng ngùng: "Làm giống như một chiếc quan tài, dọa ta giật nảy mình."
Ninh Ân lại nói: "Nếu là quan tài thì quá nhỏ, hai người nằm không vừa."
Ngu Linh Tê không hiểu.
Ninh Ân đưa tay vỗ vị trí bên cạnh nàng, thản nhiên nói: "Nếu là quan tài thì ta cũng nên nằm ở đây."
Biểu cảm của hắn rất tự nhiên, không phân biệt được là đang nói đùa hay là thực sự tính toán như vậy.
"Lại nói nhảm."
Ngu Linh Tê kìm nén trái tim đột nhiên loạn nhịp, đỡ mép rương đứng dậy.
Tuy chiếc rương này lớn nhưng phụ nữ trưởng thành nằm bên trong vẫn hơi gò bó.
Ngu Linh Tê bị tê chân, không ngồi xuống được, không khỏi chớp mắt mấy cái, đứng yên không nhúc nhích một lúc lâu.
Ninh Ân khẽ cười một tiếng, khom lưng một tay đỡ vai nàng, một tay lồng qua khoeo chân của nàng, bế cả người nàng lên không trung, vững vàng đi về phía giường.
Ngu Linh Tê được đặt trên giường êm ái, lúc này mới có cơ hội đánh giá tình hình xung quanh.
Gian phòng này rất lớn, trang trí trang nhã, nhưng rõ ràng không phải thanh lâu lần trước đi qua. Ở dưới lầu dường như có thể nghe được giọng nói của một số người và tiếng xe ngựa qua lại, nghĩa là vẫn còn đang ở trong phường chợ.
"Đây là đâu?" Nàng chống tay lên giường hỏi.
"Dịch quán."
Trong lúc nói chuyện, Ninh Ân ngồi bên cạnh nàng, đưa tay nắm lấy một bên mắt cá chân của nàng.
Bàn tay ấm áp chạm vào, Ngu Linh Tê theo bản năng rụt lại.
Ninh Ân nhắm mắt lại, nàng ngoan ngoãn thả lỏng cơ thể, nháy mắt với hắn và mỉm cười.
Ninh Ân lúc này mới rũ mắt, kéo váy lên trên, đưa ngón tay lên bóp bóp nhẹ bắp chân cân đối của nàng, xua đi cảm giác tê nhức khó chịu.
"Tay huynh bị sao vậy?" Ngu Linh Tê nhìn thấy đốt ngón tay trái được băng bó của hắn.
Ninh Ân liếc nhìn một cái, dáng vẻ không quá để ý đến.
Ngu Linh Tê thấy hơi đau lòng, ngay cả giọng nói cũng trầm đi rất nhiều: "Sau này cẩn thận một chút nhé, bị thương ở tay là chuyện lớn."
"Yên tâm, không cản trở việc hầu hạ tiểu thư." Ninh Ân nói.
Hắn xoa chậm rãi nhưng nghiêm túc, mi mắt rũ xuống, trong con ngươi xuất hiện một tầng u ám nhẹ, càng lộ ra mũi thẳng tắp và môi mỏng, khuôn mặt tuấn mỹ trầm mặc
Ninh Ân xoa chân trái xong lại đổi qua chân phải, thậm chí nắm nắm cá chân mảnh khảnh như tuyết đọng của Ngu Linh Tê một cách vô cùng thích thú, vuốt ve, giống như có vẻ kinh ngạc vì một bàn tay đã có thể dễ dàng vòng lấy.
Nhìn thấy ánh mắt hắn càng tối tăm, ngón tay cũng dần dần di chuyển lên, Ngu Linh Tê ngứa ngáy, vội vàng rụt chân buông váy xuống nói: "Được rồi."
Ninh Ân nhìn lòng bàn tay trống rỗng, ngón tay xoa xoa vào những xúc cảm mềm mại còn sót lại, bất mãn chậc một tiếng.
Ngu Linh Tê giả vờ như không nhìn thấy cảm xúc của hắn, khẽ động tay động chân, hừ nhẹ một tiếng: "Lúc này huynh đem ta ra ngoài, người trong Ngu phủ nhất định là phát điên hết rồi."
"Không cần lo lắng."
Ninh Ân đặt tay lên đầu gối, tùy ý nói: "Ta đã sai người để lại bức thư cho lệnh tôn, đã thông báo một tiếng rồi.”
Hay cho "thông báo một tiếng".
Ngu Linh Tê hơi mở to hai mắt, hít một hơi sâu, cuối cùng bất đắc dĩ nhụt chí thở dài.
Nàng đã có thể đoán được cảm xúc phức tạp trào dâng trong lòng của phụ thân và huynh trưởng sau khi nhìn thấy thư mà Ninh Ân tiền trảm hậu tấu để lại.
Ngu Linh Tê biết Ninh Ân nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện cho nàng, có thể bảo vệ nàng chu toàn. Nhưng mà, cha và huynh trưởng thì sao?
Nàng không biết trong kế hoạch của Ninh Ân, có bao nhiêu liên quan đến phụ thân, huynh trưởng của nàng, vội vàng chạy trốn cũng không thể thay đổi được tình cảnh của Ngu gia.
Nhưng mà...
Ngu Linh Tê nhìn Ninh Ân đang ngồi nhàn nhã trên giường pha trà, ánh mắt dần dần dịu lại: Nhưng hiện tại mọi thứ đều rất tốt đẹp, tốt đẹp đến mức khiến người ta phải nổi lòng tham.
Suy nghĩ một lát, nàng khẽ cười nói: "Ninh Ân, ta viết thư cho phụ thân và huynh trưởng."
Ít nhất phải cho người nhà biết, hôm nay nàng vẫn bình an vô sự.
Nàng nói là mình cam tâm tình nguyện theo Ninh Ân đi.
Bằng cách này, phụ thân và huynh trưởng sẽ không oán hận Ninh Ân, có thể yên tâm tiếp tục kế hoạch bí mật của hai nhà.
…
Ngu phủ thực sự đang đảo lộn.
Nghe Thanh Tiêu vội vàng đến báo, Nhị tiểu thư đã mất tích một canh giờ, Ngu Uyên không nói hai lời lập tức phi ngựa trở về nhà.
Vừa đến trước cửa phủ, thấy một tên thương nhân lao vào ông một cách liều lĩnh, lặng lẽ nhét cho ông một tờ giấy bí mật.
Ngu Uyên trở lại trong phủ mới dám mở tớ giấy bí mật đó ra, càng nhìn lông mày càng nhíu chặt.
Vào cái đêm mà danh tính của thất hoàng tử được tiết lộ, ông từng nói với người thanh niên bình tĩnh khó lường này: "... Chuyện cho tới bây giờ, thần thật sự ủng hộ điện hạ hay là lấy lòng điện hạ, đều đã không còn quan trọng. Thần chỉ mong bảo vệ được bản thân, nếu điện hạ chịu đồng ý bảo vệ an nguy cho Ngu gia, ngoại trừ người nhà thần ra, chuyện gì thần cũng có thể dâng cho điện hạ.”
Khi đó, Thất hoàng tử chắp tay đứng nhìn ông, chỉ hỏi một câu: "Nếu thứ ta muốn, lại là một trong những người nhà của ngươi thì sao?"
Ngu Uyên khiếp sợ, ông nghĩ đến đứa con gái nhỏ xinh đẹp và vô tư của mình.
Ông vốn tưởng rằng Thất hoàng tử nể mặt Hoàng Thượng ban hôn sẽ từ bỏ suy nghĩ này, không ngờ rằng hắn lại hành động trước rồi mới cho biết tin, trực tiếp mang Tuế Tuế đi.
Hành sự táo bạo, vừa chính vừa tà, thật không biết là phúc hay họa.
Ngu phu nhân còn chưa biết việc này, chỉ cho rằng nữ nhi đến Tây phủ chơi với nhi tức.
Ngu Hoán Thần biết tâm tình lo lắng cực độ của phụ thân, trấn an nói: "Phụ thân hãy yên tâm, Tuế Tuế cũng không phải là người không biết nặng nhẹ, muội muội nhất định biết nên làm như thế nào. Con sẽ tuyên bố với dân chúng Tuế Tuế đang học đạo làm vợ cùng với Quan Nhi, chuyên tâm tu dưỡng đạo đức, không gặp người ngoài, trong thời gian ngắn sẽ không lộ ra sơ hở.”
Ngu Uyên ném tờ giấy vào trong lồng đèn và châm lửa, thở dài một tiếng nói: "Cũng chỉ có như thế."
Nhưng bọn họ đều rất biết rõ, đây cũng chỉ là kế "trong thời gian ngắn" mà thôi. Đợi đến khi thánh thượng định ra ý chỉ ban hôn, Tuế Tuế nhất định phải tự mình lộ diện tiếp chỉ.
Đây chính là một lưỡi dao được treo trên đỉnh đầu, không biết khi nào sẽ rơi xuống.
...
Ngu Linh Tê viết xong bức thư, vừa thổi khô mực, thì nghe được tiếng dập cửa.
Một nam nhân trẻ tuổi tướng mạo bình thường đẩy cửa tiến vào, mặc một chiếc áo màu nâu ngắn. Khi nhìn thấy mỹ nhân thổi mực bên cửa sổ, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, chắp tay hành lễ nói: "Chủ tử bảo ta đi hỏi Nhị tiểu thư đã viết xong thư chưa?"
Ninh Ân vừa rồi có dặn dò rằng viết thư xong sẽ có người đến lấy.
Ngu Linh Tê gật đầu, gấp thư.
Nàng nhìn nam tử trước mặt mình, cảm thấy hơi quen, hỏi: "Tên ngươi là gì? Hình như ta đã gặp ngươi rồi.”
"Mắt nhìn của Nhị tiểu thư thật tốt."
Nam tử trẻ tuổi tiến về phía trước, hai tay nhận lá thư nhét vào trong ngực, cười lộ hàm răng trắng nói: "Ti chức tên là Trầm Phong, lúc trước bán nho ở trước cửa quý phủ, may mắn có gặp Nhị tiểu thư một lần.”
Hắn ta nhắc như vậy, Ngu Linh Tê nhớ ra thật.
Vốn dĩ Ninh Ân thường ăn nho chua, thì ra là do người này.
Nàng nói tại sao tình báo của Ninh Ân lại nhanh nhẹn như vậy!
"Ninh… Chủ tử các ngươi đâu?" Ngu Linh Tê hỏi.
"Ở phòng riêng bên cạnh nghị sự."
Trầm Phong nói: "Chủ tử có nói, nếu Nhị tiểu thư cảm thấy nhàm chán có thể tùy ý đi bất cứ nơi nào, nhưng phải đeo mạng che mặt.”
Ngu Linh Tê lắc đầu: "Không cần, ta chờ hắn."
Trầm Phong cười cười, lại chắp tay lui ra, đóng cửa phòng lại.
Ban đầu Ngu Linh Tê ngồi chờ, rồi chuyển sang dựa vào giường chờ, ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hề hay biết.
Mơ mơ màng màng nghe được tiếng mở cửa, sau đó giọng nói Ninh Ân uể oải vang lên: "Cung nữ lớn tuổi kia đã được sắp xếp cẩn thận thỏa đáng."
"Đã dựa theo sắp xếp của điện hạ an bài thỏa đáng, trong vòng hai ngày này nhất định sẽ có hành động."
Một giọng nói trung thành khác vang lên.
Tiếng bước chân thong thả tới gần, Ninh Ân dường như phát hiện thiếu nữ đang ngủ trên giường. Khi lại lần nữa mở miệng, giọng nói của hắn dịu dàng hơn rất nhiều: "Đi ra ngoài."
Ngu Linh Tê cảm thấy đệm bên giường lún xuống, chậm rãi mở mắt ra.
"Thật đáng thương, chờ đến ngủ thiếp đi." Ninh Ân nhìn nàng cười.
Cơn buồn ngủ của Ngu Linh Tê bỗng chốc biến mất, chớp chớp mắt nói: "Biết huynh có việc quan trọng phải sắp xếp, ta tự mình giải trí một lúc."
Nàng trở mình lại, mái tóc búi buông lỏng rơi xuống bên tai.
Hôm nay vừa nằm rương vừa nghỉ ngoi một lúc, búi tóc đã bị rối rồi, nàng tháo trâm cài và dây buộc tóc xuống, ba ngàn sợi tóc rũ xuống bên hông.
Ninh Ân nhìn mái tóc đen mềm mại của nàng, trong mắt cũng nhuộm màu mực, đưa tay nâng một vài sợi tóc mềm mại buông xuống trước ngực nàng lên, đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi một hơi.
Sau đó di chuyển xuống, đôi môi mỏng chạm vào lọn tóc của nàng.
Rõ ràng là hôn mái mái tóc vô tri, hô hấp Ngu Linh Tê như bị bóp nghẹt, không hiểu sao nóng lên.
Nàng kéo tóc về, đứng dậy nói: "Ta đi chải tóc."
Ngu Linh Tê rất ít khi tự mình chải đầu, cũng không có dầu dưỡng tóc hay những thứ khác, vật lộn cả một thời gian dài cũng không búi được tóc.
Ninh Ân kéo một cái ghế, ngồi bắt chéo chân bên cửa sổ, hào hứng ngắm nhìn bộ dáng trang điểm của nàng. Cho đến khi thật sự không thể chịu được nữa, hắn cười khẽ, đứng phía sau nàng, cầm lấy chiếc lược trong tay nàng.
Gương đồng hơi ố vàng hiện lên sự ấm áp trên mặt Ninh Ân, hiện ra sự bình tĩnh nhẹ nhàng chưa từng có.
Ngón tay thon dài trắng trẻo của hắn luồn qua mái tóc lành lạnh của nàng, ngón tay trắng lạnh đan vào với màu đen, từng sợi từng sợi, không nhanh không chậm chải đến cùng.
Khóe miệng Ngu Linh Tê nhếch lên, nhìn mái tóc ngoan ngoãn nghe lời ở lòng bàn tay hắn khép lại thành một bó, sau đó buộc lại bằng dải lụa, cả người thoải mái như được ngâm trong nước nóng.
Ninh Ân đỡ hàm dưới của nàng rồi nhìn gương, một lúc lâu sau "hừ" một tiếng, dường như không hài lòng lắm.
Hắn buông lược xuống, chậm rãi nói: "Đợi trâm mài xong, sẽ lại búi tóc đẹp hơn cho tiểu thư."
"Trâm gì?" Ngu Linh Tê hỏi.
Ninh Ân không trả lời, chỉ dùng ánh mắt ý bảo mạng che mặt, mặt nạ và các vật khác để trên khay, nói: "Đi ra ngoài dạo."
Hắn đã mời, thì nhất định là an toàn.
Ngu Linh Tê nghe lời cầm lấy một tấm màn che màu đỏ nhạt che lên mặt, suy nghĩ một chút, lại chọn một cái mặt nạ màu đen có đường vân sẫm màu, nói với Ninh Ân: "Lại đây."
Ninh Ân hơi nhướng mắt, cuồi cùng cũng khom lưng cúi đầu, thoáng kề sát người.
Ngu Linh Tê kiễng mũi chân, buộc chiếc mặt nạ che nửa mặt cho hắn.
Lui ra nhìn, chỉ thấy nửa mặt nạ màu đen che khuất đôi mắt lạnh lẽo đen nhánh của hắn, chỉ lộ ra môi cùng đường quai hàm sạch sẽ, mái tóc đen và quần áo sáng màu, vẻ quý tộc anh tuấn nói không nên lời.
Ngu Linh Tê giật mình, mới cong mắt cười nói: "Đi thôi."
Ra khỏi cửa mới phát hiện, hội quán này rất lớn.
Sân trước là nơi ở của thương nhân và quan nhỏ chưa lập gia đình, sân sau thì yên tĩnh rộng rãi, một mảng lớn sơn trì đình đài phân thành vô số tiểu khu không ảnh hưởng đến nhau.
Trăng sao trên trời thưa thớt, dưới mái hiên treo đèn lồng, sáng như ban ngày.
Ngu Linh Tê và Ninh Ân sánh vai đi qua hành lang quanh co, nhịn không được hỏi: "Nơi này rất náo nhiệt, vì sao huynh không chọn một nơi bí mật hơn?"
Sống ở đây, so với việc bại lộ thân phận thì có khác gì nhau?
Đôi mắt dưới lớp mặt nạ của Ninh Ân hơi híp lại, khóe miệng giật giật: "Náo nhiệt đương nhiên sẽ có điểm tốt của náo nhiệt."
"Cái tên cao lớn mang theo một thanh trọng kiếm đâu?" Ngu Linh Tê lại hỏi.
Hiện tại bên người Ninh Ân không có một người bảo hộ, nàng thật sự có chút lo lắng.
Ninh Ân liếc nàng một cái, lạnh nhạt nói: "Hắn có nhiệm vụ của mình."
Ngu Linh Tê cúi đầu "ồ" một tiếng, không biết hắn lại đang lên kế hoạch cái gì.
Tâm tư của Ninh Ân không thể đoán ra, người bình thường có lẽ chỉ đề phòng thân phận không bị bại lộ quá sớm mới tốt, mà hắn, đương nhiên đã tính toán đến việc sau khi bại lộ nên sắp xếp phản kích như thế nào.
Vì thế cũng chẳng lo lắng nhiều.
Ninh Ân dừng bước, đưa tay quàng vào dây tóc khẽ múa trong gió Ngu Linh Tê.
Xoay người, nhếch môi hỏi: "Sao không hỏi tiếp?"
Ngu Linh Tê cũng dừng bước, cùng hắn sánh vai trong ánh sáng.
Giống như vô số lần trong quá khứ, thân mật và tin tưởng.
"Vậy... Huynh định thu xếp cho ta như thế nào đây?"
Mí mắt Ngu Linh Tê rũ xuống, vịn lan can điêu khắc nhẹ nhàng nói: "Tình thế căng thẳng hiện tại, cũng không thể giấu ta một cách công khai. ”
Ninh Ân nhìn nàng lúc lâu, kéo dài giọng điệu giật mình: "À thì ra là tiểu thư đang đòi danh phận với ta."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương