Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh
Chương 58: Rửa tay
Điều mà Ngu Linh Tê quan tâm không phải là “danh phận”.
Nhưng Ninh Ân nhắc đến nó thành thử lại khơi dậy sự tò mò của nàng.
“Vậy điện hạ định cho ta danh phận gì?” Nàng liếc nhìn hành lang trống trải, nhỏ giọng hỏi.
Ninh Ân mang mặt nạ che nửa khuôn mặt, thoáng suy nghĩ không được đứng đắn cho lắm.
“Tuế Tuế là người có sắc đẹp tuyệt trần, phải dùng sẹo che bớt đi một chút. Thân phận không nên quá lộ liễu, trước tiên đành phải để nàng chịu oan ức làm sủng tỳ bảo bối bên cạnh ta vậy.”
Hắn tự mình tạo cho Ngu Linh Tê một thân phận mới, đuôi mắt đằng sau chiếc lỗ khoét trên mặt nạ hơi xếch lên, lộ ra mấy phần buông tuồng: “Trước kia là Vệ Thất hầu hạ tiểu thư, giờ đổi thành Tuế Tuế phục vụ bổn vương, chẳng lẽ không phải rất tuyệt vời sao.”
Hắn nói hai chữ “Tuế Tuế” rất nhẹ, có phần trêu chọc.
Chưa bao giờ Ngu Linh Tê nghe hắn gọi nàng bằng nhũ danh, nàng nhìn hắn chăm chú một lúc, cho đến khi má nàng ửng đỏ.
“Đây gọi là kim ốc tàng kiều.”
Mắt nàng cười cong cong dung túng, nàng đoán rằng Ninh Ân sẽ không nói ra hết toàn bộ kế hoạch của mình.
Hắn quá ôn hoà, kiếp trước cũng vậy: Càng là lúc giết chóc nguy hiểm, hắn càng tỏ ra thoải mái và tự mãn như vậy.
Ngu Linh Tê tựa cằm vào lan can chạm khắc, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chuyện ban hôn, ta và Tiết...”
Nàng chưa kịp nói xong thì Ninh Ân đã ấn chặt môi nàng qua tấm mạng che mặt.
Nàng kinh ngạc ngước mắt nhìn lên, Ninh Ân duỗi ngón tay đè môi nàng lại, xích lại gần nói: “Nếu sủng tỳ nói điều không nên nói thì sẽ bị chủ nhân trừng phạt bằng miệng.”
Ở khoảng cách gần như vậy, trong ánh mắt cố chấp của hắn đều là nàng.
Cũng chỉ có nàng.
Ngu Linh Tê chớp chớp hàng mi, hé miệng cắn hờ đầu ngón tay của hắn, liều lĩnh nói: “Vậy thì trừng phạt đi.”
Ánh mắt Ninh Ân rơi vào bờ môi đang cắn đầu ngón tay của hắn, xuyên qua tấm mạng che mặt vẫn có thể nhìn ra dung nhan dịu dàng như cánh hoa kia.
Bờ môi hắn kín đáo nhếch lên.
Hiển nhiên, hắn rất hài lòng, nhưng lại không chủ động, chỉ dang cánh tay còn lại ra, chậm rãi trầm khàn nói: “Đến đây nhận hình phạt đi.”
Ngu Linh Tê hơi do dự, sau đó tiến lên một bước, rồi lại tiến thêm một bước nữa.
Nàng nhẹ nhàng áp mặt vào ngực Ninh Ân, nhưng lại bị ôm lấy eo ép chặt vào người đối phương, hắn giữ nhẹ lấy cằm nàng.
Khi bóng đen phủ xuống, Ngu Linh Tê nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Nàng biết rất rõ ràng rằng cả đời này bản thân sẽ không bao giờ gặp được người có thể khiến nàng điên cuồng như Ninh Ân.
...
Đèn lồng trước cổng Ngu phủ sáng trưng.
Phụ tử Ngu gia chưa kịp thay quan bào đã vội vàng đi ra ngoài xem xét, hai đội Giáp vệ kinh thành cầm kiếm đứng với khí thế nghiêm trang, rõ ràng người đến không có ý tốt.
Phía trước Giáp vệ có hai con ngựa một đỏ một đen đang đứng, thái giám trẻ tuổi mặc y phục đỏ gạch đeo thắt lưng ngọc ngồi trên lưng ngựa đỏ là nội thị Đề đốc thái giám Thôi Ám.
Còn người ngồi trên lưng ngựa đen mặc triều phục màu đỏ sẫm, thần sắc nghiêm nghị là thị lang bộ Hộ Tiết Tung, huynh trưởng của Tiết Sầm.
Trong lòng phụ tử Ngu gia trầm xuống.
Bây giờ binh quyền đã được chia thành ba, hôm nay hai nhà đến. Người có thể cùng lúc điều động thái giám và bộ Hộ chỉ có thể là Thánh thượng.
Hơn nữa, còn là chuyện lớn.
Quả nhiên, Thôi Ám chậm rãi đưa ra lệnh bài đeo ở thắt lưng, ngồi trên lưng ngựa nói: “Thánh thượng có lệnh, hoàng tự lưu vong ở bên ngoài có thể bị người xấu bắt cóc và lợi dụng, lệnh cho Ngu thiếu tướng quân đem theo binh mã phối hợp cùng ta xác minh thân phận của Thất hoàng tử, điều tra rõ ràng những kẻ phản bội nổi loạn!”
Đù kiểu suy đoán hiện lên trong đầu Ngu Hoán Thần, y siết chặt tay nói: “Thần lĩnh chỉ! Kính xin cho phép thần thay quan bào bằng áo giáp, sau đó sẽ dẫn binh đi.”
“Bệ hạ có nói sự việc gấp gáp cho nên không cần để ý tới những lễ nghi phiền phức này.”
Thôi Ám cười, làm động tác mời: “Thiếu tướng quân, mời.”
Hoàng cung hành động quá nhanh, nhanh đến mức không cho người ta có cơ hội điều đình.
Ngu Hoán Thần bình tĩnh cầm lấy roi và kiếm do thị vệ giao cho, dùng ngón tay gõ nhẹ vào roi ba lần rồi lên ngựa dẫn binh lính đi.
Ngu Tân Di quan sát thấy hành động của y, lặng lẽ lùi lại một bước, trốn trong bóng tối.
Nàng ấy và Ngu Hoán Thần là huynh muội song sinh, cùng lớn lên trong quân doanh nên nàng ấy đương nhiên biết động tác gõ nhẹ ba cái vào roi của Ngu Hoán Thần trước khi lên ngựa chính là gửi tín hiệu cho nàng ấy.
Sau nửa tách trà, một con ngựa chạy ra từ cửa sau của Ngu phủ, đi đường tắt, phi nước đại về hướng dịch quán.
...
Sau bữa tối, tiếng ồn ào lắng xuống, trong màn đêm vô tận chỉ còn lại vài ngọn đèn.
Ngu Linh Tê với mái tóc xõa ẩm đẩy cửa vào, trên người nàng vẫn đang mặc chiếc váy màu xanh ngọc bích lúc ban ngày, vai và đầu ngón tay có màu hồng nhạt do ngâm trong nước nóng.
Ninh Ân đang dựa vào cửa sổ, cầm lông cừu đánh bóng một món đồ nhỏ bằng ngọc, nghe thấy tiếng động, hắn quay mặt qua, nhìn người nàng một lúc lâu.
“Không mang theo đồ ngủ.” Ngu Linh Tê đóng cửa lại, đành tự mở miệng.
Ninh Ân đang đợi nàng nói câu này.
Sau khi chiêm ngưỡng người đẹp vừa tắm xong một lúc lâu, hắn mới khóa vật đang được tạo hình trong tay cùng với khăn lông cừu vào ngăn kéo, đứng dậy đi đến tủ sơn mài cao vẽ hoa ở bên cạnh, mở cửa tủ.
Ngu Linh Tê sững sờ một lúc, hơn chục bộ y phục được treo ngay ngắn trong tủ, có đủ mọi thứ từ váy lụa cho đến tiết y.
“Lại đây.” Vẻ mặt Ninh Ân bình tĩnh gọi nàng.
Ngu Linh Tê chầm chậm đi tới, thấy Ninh Ân cầm một bộ y phục màu hồng nhạt ướm lên người nàng, rồi lại thả xuống, lại chọn một bộ y phục khác màu hoa sen.
Ngu Linh Tê đứng yên, mặc hắn thong thả ung dung khoa tay múa chân lựa chọn, những nỗi xót xa vô tận trong lòng chầm chậm dâng lên.
Hắn thậm chí còn chuẩn bị sẵn y phục, thực sự có ý định đưa nàng đi...
Tuy nhiên, hắn không suy nghĩ cho bản thân mình.
Đang nghĩ thì Ninh Ân cuối cùng cũng chọn được một chiếc váy màu tuyết trong đống y phục, sau đó vắt lên tay Ngu Linh Tê.
Thấy nàng không nhúc nhích, Ninh Ân ngước mắt lên nói: “Đừng lo lắng, những bộ y phục này đều là đo theo cỡ tiểu thư, hẳn là vừa vặn.”
Một câu nói đột ngột kéo suy nghĩ của Ngu Linh Tê trở lại.
Nàng cuộn y phục trong tay lại, nhìn quanh chiếc giường duy nhất trong phòng rồi ậm ừ một hồi: “Ta ngủ ở đâu?”
Ninh Ân nhìn theo tầm mắt của nàng, cười nói: “Cái giường này khá lớn, ta cho rằng tiểu thư có thể nhìn thấy.”
“Đương nhiên là ta nhìn thấy.”
Ngu Linh Tê đã từ bỏ việc tranh luận với hắn về chuyện “hai người nên kê hai giường”, dù sao thì hôm nay nàng cũng là “sủng tỳ” của hắn, phải không?
Có tiếng đập cánh bay qua ngoài cửa sổ.
Một con chim không là loài gì bay lượn lờ trên không trung trong chốc lát, đáp xuống sườn mái nhà đối diện, nghiêng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng vó ngựa.
Ánh mắt Ninh Ân tối sầm lại.
Hắn đưa tay vuốt ve mái tóc ẩm ướt và mát lạnh của Ngu Linh Tê, nói: “Thay y phục rồi ngoan ngoãn nằm xuống, đừng chạy lung tung.”
Ngu Linh Tê nhìn vào đôi mắt đen lạnh của hắn và gật đầu.
Ninh Ân mở cửa đi ra ngoài, ánh đèn dưới mái hiên hắt bóng lên cửa, vô cùng lạnh lùng.
Bước chân xa dần, bóng dáng hắn biến mất, bên ngoài im lặng đến kỳ lạ.
Ngu Linh Tê suy nghĩ một lúc rồi đi lên trước khóa cửa.
Vừa thay y phục xong thì thấy có một chiếc bóng in trên cánh cửa, người đó gõ nhẹ cửa: “Nhị tiểu thư.”
Ngu Linh Tê nhận ra giọng nói này, ngay lập tức đứng dậy: “Thanh Lam?”
“Là thuộc hạ.”
Thanh Lam ép giọng đến mức nhỏ nhất, mang theo chút đề phòng: “Thuộc hạ theo lệnh của đại tiểu thư đến đưa tiểu thư về phủ.”
Ngu Linh Tê lập tức đứng dậy, trước tiên mở cửa một cái khe nhỏ, đảm bảo không có người khả nghi, sau đó mở hẳn chốt cửa rồi cho Thanh Lam vào.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Nàng hỏi.
“Vừa rồi Đề đốc thái giám và thị lang bộ Hộ phụng lệnh của Thánh thượng dẫn theo Giáp vệ đến phủ, gọi Thiếu tướng quân đi điều tra thân phận của Thất hoàng tử và bắt kẻ phản bội nổi loạn.”
Thanh Lam nói ngắn gọn: “Chuyện sau đó thế nào thì thuộc hạ không rõ, đại tiểu thư nói Ngu gia đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào, nàng ấy không thể đích thân ra khỏi phủ, đành lệnh cho thuộc hạ đưa Nhị tiểu thư bình an tở về.”
Nghe đến đây, trái tim Ngu Linh Tê chợt chùng xuống, không ngờ giờ phút này lại đến nhanh như vậy.
Làm gì có kẻ phản bội nổi loạn nào bên cạnh Ninh Ân?
Trừ khi đây chỉ là một cái cớ, có người muốn nhân cơ hội Ninh Ân chưa có thế lực gì, trước khi hắn nhận tổ quy tông nhổ hết nanh vuốt của hắn.
Cố ý để người Ngu gia dẫn binh cũng là để thử lòng trung thành của Ngu gia, có thể nói là một hòn đá ném hai con chim.
Tiếng ồn ào từ sân trước của dịch quán cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngu Linh Tê.
Đã đêm rồi, sự khác thường kỳ lạ này khiến nàng cảm thấy bất an.
Nàng buộc mình giữ vững tinh thần, hỏi: “Có ai ở bên ngoài không?”
“Thuộc hạ đã điều tra qua, không có người khả nghi.”
Thanh Lam nói: “Tiểu thư, xin mời đi theo thuộc hạ.”
Ngu Linh Tê suy nghĩ một chút, cầm lấy mạng che mặt mỏng màu đỏ tươi để trên bàn, nắm chặt ngón tay, đeo mạng che mặt lên che mặt.
Khi đến góc hành lang, Ngu Linh Tê dừng lại.
Một giờ trước, nàng và Ninh Âm còn đứng bên cạnh nhau ngắm nhìn đình đài lầu các xa xa.
Nhưng lúc này, nàng nhìn thấy sân trước dịch quán đã bị quân của Giáp vệ vây quanh, đao kiếm phản quang ánh sáng từ những bó đuốc sáng ánh lên ánh sáng sắc lạnh.
Bọn họ đã bắt được hai người.
Ngu Linh Tê mở to mắt, nàng nhận ra trong hai người có một người máu me đầm đìa bị trói và đè xuống đất là tùy tùng của Ninh Ân, người đã gửi thư cho nàng vào ban ngày.
Nàng nhớ tên hắn ta là “Trầm Phong”, là một người rất thích cười.
“Trong những năm qua điện hạ lưu lạc, không biết có bao nhiêu kẻ gian thâm hiểm khó lường ẩn núp trong bóng tối định lợi dụng và mưu sát điện hạ. Hôm nay, hai kẻ cầm đầu của đảng cướp đã bị bắt.”
Một thanh niên ăn mặc như thái giám ấn đầu Trầm Phong xuống, nhìn Ninh Ân nói: “Không biết điện hạ định xử lý hai người này như thế nào? Bêu đầu hay là phanh thây?”
Trái tim của Ngu Linh Tê thắt lại.
Nàng biết Ninh Ân không thể thừa nhận Trầm Phong là người của hắn, một khi thừa nhận, hắn sẽ bị kết án vì tội kết bè kết đảng.
Ninh Ân có lẽ đang mỉm cười, khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối phía xa, tối đến mức khó nhận ra.
Khoảnh khắc tiếp theo, một tia sáng lạnh lùng lóe lên.
Nhanh đến mức Ngu Linh Tê không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng khi tay Ninh Ân buông ra khỏi ngực Trầm Phong, cổ tay áo đã loang lổ những mảng lớn màu đỏ.
Thân thể Trầm Phong và người nọ lần lượt đổ về phía trước không phát ra tiếng động.
Nụ cười giả tạo trên mặt Thôi Ám đông lại, mọi người có mặt đều sững sờ.
Ninh Ân buông tay, để cho lưỡi kiếm nhuốm máu rơi xuống đất, phát ra tiếng leng keng.
“Nếu đã là đảng cướp đang nhắm vào bổn vương, vậy nên để bổn vương đích thân ra tay mới hợp lí.”
Giọng điệu Ninh Ân rất bình tĩnh, hắn hỏi: “Mọi người hộ giá có công, muốn trở về đòi ban thưởng, hay là muốn thẩm vấn đêm bổn vương?”
Thôi Ám liếc nhìn hai thi thể trên mặt đất, một lúc sau mới nở nụ cười: “Không dám.”
“Tốt lắm, dọn dẹp sạch sẽ chỗ này, đừng cản đường.”
Ninh Ân mấp máy khóe môi, xoay người rời đi, không để ý tới biểu cảm khác nhau của Thôi Ám và Tiết Sùng ở sau lưng.
“Nhị tiểu thư?”
Thanh Lam không khỏi nhắc nhở nàng, nếu nàng không rời đi thì sẽ không kịp.
“Thanh Lam, ngươi về trước đi.” Ngu Linh Tê nghe thấy giọng nói không lưu loát của mình.
“Nhị tiểu thư!”
“Đừng lo lắng, ta biết phải làm gì.”
Ngu Linh Tê nhìn Ninh Ân đang đi một mình, tay hắn dính đầy máu, giọng nàng chùng xuống: “Trở về đi!”
Thanh Lam liếc nhìn Ninh Ân đang tới gần, rồi nhìn Ngu Linh Tê, cuối cùng nắm chặt tay một cái, biến mất vào trong màn đêm.
...
Hai cái xác bị lôi ra ngoài, Thôi Ám đang xem xét chúng.
Sắc mặt tên thái giám đáng chết trông không được tốt cho lắm.
Hắn đã bắt được hai tên thuộc hạ thân tín nhất của Thất hoàng tử, muốn phô trương sức mạnh như một lời cảnh cáo, nhưng ai ngờ trộm gà không được còn mất nắm gạo, muốn tranh công nhưng không đưa ra được chứng cứ.
Trong lòng Ngu Hoán Thần cười nhạo, ngoài mặt y vẫn bình tĩnh, ấn đao hỏi: “Thôi đề đốc đã kiểm tra rõ ràng rồi chứ?”
Lúc này Thôi Ám mới rút tay khỏi thi thể, lấy khăn tay ra chậm rãi lau tay, cười gằn giọng: “Thật sự không còn hơi thở nữa rồi, phiền Thiếu tướng quân kéo bọn chúng đi chôn ở chân núi Diêm Vương.”
Ngu Hoán Thần lập tức nhướng mắt nhìn tên thái giám này một cái.
Cách đây tám, chín năm, quân Ngu gia còn chưa được thành lập, kỷ luật quân doanh còn lỏng lẻo, thường xuyên xảy ra những tội ác tày trời, chân núi Diêm Vương chính là nơi được dùng để xử lý những kẻ phản bội và những kẻ tội đồ đáng chết trong quân doanh.
Khi cha mới nắm binh quyền cũng từng xử lý một số người theo luật, người ngoài không hề biết, sao tên thái giám này lại biết được sự tồn tại của núi Diêm Vương?
Trước khi kịp suy nghĩ, Ngu Hoán Thần đã lên ngựa ra hiệu cho thuộc hạ nhấc hai tên “đảng cướp” lên xe đẩy và đi ra khỏi cổng thành.
Đêm tối, những ngọn núi im lìm như những con thú khổng lồ.
Một chiếc xe ngựa kín đáo đậu trên đường, bên cạnh xe ngựa có một người đàn ông cao lớn cầm kiếm nặng nề đứng lặng lẽ.
Người đàn ông ôm quyền nhìn Ngu Hoán Thần trên lưng ngựa.
“Người được mang đến rồi.” Ngu Hoán Thần ngồi yên trên ngựa, giơ tay ra hiệu.
Thanh Tiêu dẫn đầu, sải bước tiến lên, xốc tấm thảm rơm lên.
...
Ninh Ân chậm rãi đi lên bậc thang gỗ sơn đỏ, giơ bàn tay nhuốm máu lên, chậm rãi xoay người.
Dưới ánh đèn sắp cháy hết, màu đỏ của máu và màu trắng của đốt ngón tay đan xen vào nhau, khiến người khác kinh sợ.
Hắn thờ ơ cau mày, nhìn lên thấy Ngu Linh Tê đang ẩn mình trong bóng tối của hành lang.
Bước chân của Ninh Ân khựng hẳn lại, giấu bàn tay đẫm máu ra sau lưng, tiếp tục chậm rãi đi lên, rẽ vào một góc, đứng trước mặt Ngu Linh Tê.
“Không ngoan.”
Ninh Ân dùng nụ cười dịu dàng để che đậy sự tàn nhẫn trên người chưa tan đi hết và nỗi hoảng sợ chợt lóe lên trong lòng.
Rõ ràng hắn đã dặn dò nàng không được chạy lung tung, không muốn để nàng nhìn thấy chuyện vừa rồi.
Hắn muốn đưa tay sờ tai nàng, nhưng khi nhìn thấy vết máu trên tay, hắn lại bỏ xuống như không có chuyện gì xảy ra.
Ngu Linh Tê nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt cho đến khi khóe mắt cay sè, tầm nhìn nhòe đi.
Vừa là vì Trầm Phong, mà cũng là vì Ninh Ân.
Nàng đã từng ôm tâm lý cầu may và tham lam sự ngọt ngào trước mắt. Nàng chỉ nhớ Ninh Ân quyền khuynh thiên hạ, nhưng lại quên mất để có vị trí đứng trên tất cả đó, hắn đã phải đạp lên vô số xác chết và máu tươi...
Đánh cược bằng cả tính mạng của chính hắn, máu của chính hắn.
Ngu Linh Tê trước đây chỉ biết ngưỡng mộ sự cứng rắn và tàn nhẫn của Ninh Ân, còn Ngu Linh Tê của hiện tại lại cảm thấy thương tiếc cho sự chịu đựng âm thầm đằng sau sự cứng rắn ấy.
Ngu Linh Tê ngăn cảm xúc xót xa đang trào dâng lại, cụp mắt xuống, kéo tay Ninh Ân giấu sau lưng ra rồi nắm lấy.
Không nói lời nào, nàng dắt Ninh Ân đi vào phòng. Máu tươi chảy nhuộm đỏ ngón tay nhỏ trắng trẻo của nàng, tuy hơi buồn nôn nhưng nàng còn cầm chặt hơn.
Có lẽ Ninh Ân bị bất ngờ trước sự hung hãn hiếm có của nàng, hắn quên rút tay ra, mặc nàng nổi giận đùng đùng kéo hắn vào phòng, ấn xuống giường.
Ngu Linh Tê để một chậu nước lên trên chiếc bàn bên cạnh giường, nhúng bàn tay thon dài của Ninh Ân vào làn nước trong vắt.
Máu lặng lẽ tan ra, nước nhanh chóng chuyển sang màu đỏ tươi.
Ngu Linh Tê đổ nước đi, lấy tiếp một chậu nước sạch mới, cầm khăn bông lặng lẽ lau sạch mười ngón tay cho Ninh Ân.
Lông mi của nàng chớp chớp, đôi tay của nàng run rẩy.
Ninh Ân ngồi xuống, lúc đầu không thèm để ý, nhưng dần dần, nụ cười vô tình nơi khóe miệng hắn nhạt dần.
“Tiểu thư đang làm gì vậy?” Hắn hỏi.
Bởi vì bị thương quá nhiều nên hắn dần quên đi cảm giác đau là như thế nào.
Tay gãy thì nối tay, ngực thủng thì bịt lại, đây là cách xử lý thông thường của hắn. Nhưng đối mặt với hàng mi run rẩy của Ngu Linh Tê, hắn bối rối đến mức không biết nên nối gì, bịt gì.
Có lẽ đây chính là đau.
Nỗi đau ngọt ngào.
Ngu Linh Tê không ngước mắt lên, nàng dằn sự nghẹn ngào xuống, nói với giọng nghiêm nghị: “Làm sủng tỳ bảo bối phải rửa tay cho chủ nhân, đây không phải là bổn phận phải làm sao?”
Thế là, đáy mắt của Ninh Ân tan chảy niềm vui trong đau đớn, hắn cúi người chống hai tay lên đầu gối, chóp mũi cao chạm vào hai hàng mi như cánh bướm của Ngu Linh Tê, rồi nhích xuống dưới.
“Là bảo bối.”
Ninh Ân khẽ sửa lại, trọng điểm không phải là “sủng tỳ”.
Tay hắn nhuốm máu, nhưng ít nhất nụ hôn của hắn vẫn sạch sẽ.
Nhưng Ninh Ân nhắc đến nó thành thử lại khơi dậy sự tò mò của nàng.
“Vậy điện hạ định cho ta danh phận gì?” Nàng liếc nhìn hành lang trống trải, nhỏ giọng hỏi.
Ninh Ân mang mặt nạ che nửa khuôn mặt, thoáng suy nghĩ không được đứng đắn cho lắm.
“Tuế Tuế là người có sắc đẹp tuyệt trần, phải dùng sẹo che bớt đi một chút. Thân phận không nên quá lộ liễu, trước tiên đành phải để nàng chịu oan ức làm sủng tỳ bảo bối bên cạnh ta vậy.”
Hắn tự mình tạo cho Ngu Linh Tê một thân phận mới, đuôi mắt đằng sau chiếc lỗ khoét trên mặt nạ hơi xếch lên, lộ ra mấy phần buông tuồng: “Trước kia là Vệ Thất hầu hạ tiểu thư, giờ đổi thành Tuế Tuế phục vụ bổn vương, chẳng lẽ không phải rất tuyệt vời sao.”
Hắn nói hai chữ “Tuế Tuế” rất nhẹ, có phần trêu chọc.
Chưa bao giờ Ngu Linh Tê nghe hắn gọi nàng bằng nhũ danh, nàng nhìn hắn chăm chú một lúc, cho đến khi má nàng ửng đỏ.
“Đây gọi là kim ốc tàng kiều.”
Mắt nàng cười cong cong dung túng, nàng đoán rằng Ninh Ân sẽ không nói ra hết toàn bộ kế hoạch của mình.
Hắn quá ôn hoà, kiếp trước cũng vậy: Càng là lúc giết chóc nguy hiểm, hắn càng tỏ ra thoải mái và tự mãn như vậy.
Ngu Linh Tê tựa cằm vào lan can chạm khắc, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chuyện ban hôn, ta và Tiết...”
Nàng chưa kịp nói xong thì Ninh Ân đã ấn chặt môi nàng qua tấm mạng che mặt.
Nàng kinh ngạc ngước mắt nhìn lên, Ninh Ân duỗi ngón tay đè môi nàng lại, xích lại gần nói: “Nếu sủng tỳ nói điều không nên nói thì sẽ bị chủ nhân trừng phạt bằng miệng.”
Ở khoảng cách gần như vậy, trong ánh mắt cố chấp của hắn đều là nàng.
Cũng chỉ có nàng.
Ngu Linh Tê chớp chớp hàng mi, hé miệng cắn hờ đầu ngón tay của hắn, liều lĩnh nói: “Vậy thì trừng phạt đi.”
Ánh mắt Ninh Ân rơi vào bờ môi đang cắn đầu ngón tay của hắn, xuyên qua tấm mạng che mặt vẫn có thể nhìn ra dung nhan dịu dàng như cánh hoa kia.
Bờ môi hắn kín đáo nhếch lên.
Hiển nhiên, hắn rất hài lòng, nhưng lại không chủ động, chỉ dang cánh tay còn lại ra, chậm rãi trầm khàn nói: “Đến đây nhận hình phạt đi.”
Ngu Linh Tê hơi do dự, sau đó tiến lên một bước, rồi lại tiến thêm một bước nữa.
Nàng nhẹ nhàng áp mặt vào ngực Ninh Ân, nhưng lại bị ôm lấy eo ép chặt vào người đối phương, hắn giữ nhẹ lấy cằm nàng.
Khi bóng đen phủ xuống, Ngu Linh Tê nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Nàng biết rất rõ ràng rằng cả đời này bản thân sẽ không bao giờ gặp được người có thể khiến nàng điên cuồng như Ninh Ân.
...
Đèn lồng trước cổng Ngu phủ sáng trưng.
Phụ tử Ngu gia chưa kịp thay quan bào đã vội vàng đi ra ngoài xem xét, hai đội Giáp vệ kinh thành cầm kiếm đứng với khí thế nghiêm trang, rõ ràng người đến không có ý tốt.
Phía trước Giáp vệ có hai con ngựa một đỏ một đen đang đứng, thái giám trẻ tuổi mặc y phục đỏ gạch đeo thắt lưng ngọc ngồi trên lưng ngựa đỏ là nội thị Đề đốc thái giám Thôi Ám.
Còn người ngồi trên lưng ngựa đen mặc triều phục màu đỏ sẫm, thần sắc nghiêm nghị là thị lang bộ Hộ Tiết Tung, huynh trưởng của Tiết Sầm.
Trong lòng phụ tử Ngu gia trầm xuống.
Bây giờ binh quyền đã được chia thành ba, hôm nay hai nhà đến. Người có thể cùng lúc điều động thái giám và bộ Hộ chỉ có thể là Thánh thượng.
Hơn nữa, còn là chuyện lớn.
Quả nhiên, Thôi Ám chậm rãi đưa ra lệnh bài đeo ở thắt lưng, ngồi trên lưng ngựa nói: “Thánh thượng có lệnh, hoàng tự lưu vong ở bên ngoài có thể bị người xấu bắt cóc và lợi dụng, lệnh cho Ngu thiếu tướng quân đem theo binh mã phối hợp cùng ta xác minh thân phận của Thất hoàng tử, điều tra rõ ràng những kẻ phản bội nổi loạn!”
Đù kiểu suy đoán hiện lên trong đầu Ngu Hoán Thần, y siết chặt tay nói: “Thần lĩnh chỉ! Kính xin cho phép thần thay quan bào bằng áo giáp, sau đó sẽ dẫn binh đi.”
“Bệ hạ có nói sự việc gấp gáp cho nên không cần để ý tới những lễ nghi phiền phức này.”
Thôi Ám cười, làm động tác mời: “Thiếu tướng quân, mời.”
Hoàng cung hành động quá nhanh, nhanh đến mức không cho người ta có cơ hội điều đình.
Ngu Hoán Thần bình tĩnh cầm lấy roi và kiếm do thị vệ giao cho, dùng ngón tay gõ nhẹ vào roi ba lần rồi lên ngựa dẫn binh lính đi.
Ngu Tân Di quan sát thấy hành động của y, lặng lẽ lùi lại một bước, trốn trong bóng tối.
Nàng ấy và Ngu Hoán Thần là huynh muội song sinh, cùng lớn lên trong quân doanh nên nàng ấy đương nhiên biết động tác gõ nhẹ ba cái vào roi của Ngu Hoán Thần trước khi lên ngựa chính là gửi tín hiệu cho nàng ấy.
Sau nửa tách trà, một con ngựa chạy ra từ cửa sau của Ngu phủ, đi đường tắt, phi nước đại về hướng dịch quán.
...
Sau bữa tối, tiếng ồn ào lắng xuống, trong màn đêm vô tận chỉ còn lại vài ngọn đèn.
Ngu Linh Tê với mái tóc xõa ẩm đẩy cửa vào, trên người nàng vẫn đang mặc chiếc váy màu xanh ngọc bích lúc ban ngày, vai và đầu ngón tay có màu hồng nhạt do ngâm trong nước nóng.
Ninh Ân đang dựa vào cửa sổ, cầm lông cừu đánh bóng một món đồ nhỏ bằng ngọc, nghe thấy tiếng động, hắn quay mặt qua, nhìn người nàng một lúc lâu.
“Không mang theo đồ ngủ.” Ngu Linh Tê đóng cửa lại, đành tự mở miệng.
Ninh Ân đang đợi nàng nói câu này.
Sau khi chiêm ngưỡng người đẹp vừa tắm xong một lúc lâu, hắn mới khóa vật đang được tạo hình trong tay cùng với khăn lông cừu vào ngăn kéo, đứng dậy đi đến tủ sơn mài cao vẽ hoa ở bên cạnh, mở cửa tủ.
Ngu Linh Tê sững sờ một lúc, hơn chục bộ y phục được treo ngay ngắn trong tủ, có đủ mọi thứ từ váy lụa cho đến tiết y.
“Lại đây.” Vẻ mặt Ninh Ân bình tĩnh gọi nàng.
Ngu Linh Tê chầm chậm đi tới, thấy Ninh Ân cầm một bộ y phục màu hồng nhạt ướm lên người nàng, rồi lại thả xuống, lại chọn một bộ y phục khác màu hoa sen.
Ngu Linh Tê đứng yên, mặc hắn thong thả ung dung khoa tay múa chân lựa chọn, những nỗi xót xa vô tận trong lòng chầm chậm dâng lên.
Hắn thậm chí còn chuẩn bị sẵn y phục, thực sự có ý định đưa nàng đi...
Tuy nhiên, hắn không suy nghĩ cho bản thân mình.
Đang nghĩ thì Ninh Ân cuối cùng cũng chọn được một chiếc váy màu tuyết trong đống y phục, sau đó vắt lên tay Ngu Linh Tê.
Thấy nàng không nhúc nhích, Ninh Ân ngước mắt lên nói: “Đừng lo lắng, những bộ y phục này đều là đo theo cỡ tiểu thư, hẳn là vừa vặn.”
Một câu nói đột ngột kéo suy nghĩ của Ngu Linh Tê trở lại.
Nàng cuộn y phục trong tay lại, nhìn quanh chiếc giường duy nhất trong phòng rồi ậm ừ một hồi: “Ta ngủ ở đâu?”
Ninh Ân nhìn theo tầm mắt của nàng, cười nói: “Cái giường này khá lớn, ta cho rằng tiểu thư có thể nhìn thấy.”
“Đương nhiên là ta nhìn thấy.”
Ngu Linh Tê đã từ bỏ việc tranh luận với hắn về chuyện “hai người nên kê hai giường”, dù sao thì hôm nay nàng cũng là “sủng tỳ” của hắn, phải không?
Có tiếng đập cánh bay qua ngoài cửa sổ.
Một con chim không là loài gì bay lượn lờ trên không trung trong chốc lát, đáp xuống sườn mái nhà đối diện, nghiêng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng vó ngựa.
Ánh mắt Ninh Ân tối sầm lại.
Hắn đưa tay vuốt ve mái tóc ẩm ướt và mát lạnh của Ngu Linh Tê, nói: “Thay y phục rồi ngoan ngoãn nằm xuống, đừng chạy lung tung.”
Ngu Linh Tê nhìn vào đôi mắt đen lạnh của hắn và gật đầu.
Ninh Ân mở cửa đi ra ngoài, ánh đèn dưới mái hiên hắt bóng lên cửa, vô cùng lạnh lùng.
Bước chân xa dần, bóng dáng hắn biến mất, bên ngoài im lặng đến kỳ lạ.
Ngu Linh Tê suy nghĩ một lúc rồi đi lên trước khóa cửa.
Vừa thay y phục xong thì thấy có một chiếc bóng in trên cánh cửa, người đó gõ nhẹ cửa: “Nhị tiểu thư.”
Ngu Linh Tê nhận ra giọng nói này, ngay lập tức đứng dậy: “Thanh Lam?”
“Là thuộc hạ.”
Thanh Lam ép giọng đến mức nhỏ nhất, mang theo chút đề phòng: “Thuộc hạ theo lệnh của đại tiểu thư đến đưa tiểu thư về phủ.”
Ngu Linh Tê lập tức đứng dậy, trước tiên mở cửa một cái khe nhỏ, đảm bảo không có người khả nghi, sau đó mở hẳn chốt cửa rồi cho Thanh Lam vào.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Nàng hỏi.
“Vừa rồi Đề đốc thái giám và thị lang bộ Hộ phụng lệnh của Thánh thượng dẫn theo Giáp vệ đến phủ, gọi Thiếu tướng quân đi điều tra thân phận của Thất hoàng tử và bắt kẻ phản bội nổi loạn.”
Thanh Lam nói ngắn gọn: “Chuyện sau đó thế nào thì thuộc hạ không rõ, đại tiểu thư nói Ngu gia đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào, nàng ấy không thể đích thân ra khỏi phủ, đành lệnh cho thuộc hạ đưa Nhị tiểu thư bình an tở về.”
Nghe đến đây, trái tim Ngu Linh Tê chợt chùng xuống, không ngờ giờ phút này lại đến nhanh như vậy.
Làm gì có kẻ phản bội nổi loạn nào bên cạnh Ninh Ân?
Trừ khi đây chỉ là một cái cớ, có người muốn nhân cơ hội Ninh Ân chưa có thế lực gì, trước khi hắn nhận tổ quy tông nhổ hết nanh vuốt của hắn.
Cố ý để người Ngu gia dẫn binh cũng là để thử lòng trung thành của Ngu gia, có thể nói là một hòn đá ném hai con chim.
Tiếng ồn ào từ sân trước của dịch quán cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngu Linh Tê.
Đã đêm rồi, sự khác thường kỳ lạ này khiến nàng cảm thấy bất an.
Nàng buộc mình giữ vững tinh thần, hỏi: “Có ai ở bên ngoài không?”
“Thuộc hạ đã điều tra qua, không có người khả nghi.”
Thanh Lam nói: “Tiểu thư, xin mời đi theo thuộc hạ.”
Ngu Linh Tê suy nghĩ một chút, cầm lấy mạng che mặt mỏng màu đỏ tươi để trên bàn, nắm chặt ngón tay, đeo mạng che mặt lên che mặt.
Khi đến góc hành lang, Ngu Linh Tê dừng lại.
Một giờ trước, nàng và Ninh Âm còn đứng bên cạnh nhau ngắm nhìn đình đài lầu các xa xa.
Nhưng lúc này, nàng nhìn thấy sân trước dịch quán đã bị quân của Giáp vệ vây quanh, đao kiếm phản quang ánh sáng từ những bó đuốc sáng ánh lên ánh sáng sắc lạnh.
Bọn họ đã bắt được hai người.
Ngu Linh Tê mở to mắt, nàng nhận ra trong hai người có một người máu me đầm đìa bị trói và đè xuống đất là tùy tùng của Ninh Ân, người đã gửi thư cho nàng vào ban ngày.
Nàng nhớ tên hắn ta là “Trầm Phong”, là một người rất thích cười.
“Trong những năm qua điện hạ lưu lạc, không biết có bao nhiêu kẻ gian thâm hiểm khó lường ẩn núp trong bóng tối định lợi dụng và mưu sát điện hạ. Hôm nay, hai kẻ cầm đầu của đảng cướp đã bị bắt.”
Một thanh niên ăn mặc như thái giám ấn đầu Trầm Phong xuống, nhìn Ninh Ân nói: “Không biết điện hạ định xử lý hai người này như thế nào? Bêu đầu hay là phanh thây?”
Trái tim của Ngu Linh Tê thắt lại.
Nàng biết Ninh Ân không thể thừa nhận Trầm Phong là người của hắn, một khi thừa nhận, hắn sẽ bị kết án vì tội kết bè kết đảng.
Ninh Ân có lẽ đang mỉm cười, khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối phía xa, tối đến mức khó nhận ra.
Khoảnh khắc tiếp theo, một tia sáng lạnh lùng lóe lên.
Nhanh đến mức Ngu Linh Tê không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng khi tay Ninh Ân buông ra khỏi ngực Trầm Phong, cổ tay áo đã loang lổ những mảng lớn màu đỏ.
Thân thể Trầm Phong và người nọ lần lượt đổ về phía trước không phát ra tiếng động.
Nụ cười giả tạo trên mặt Thôi Ám đông lại, mọi người có mặt đều sững sờ.
Ninh Ân buông tay, để cho lưỡi kiếm nhuốm máu rơi xuống đất, phát ra tiếng leng keng.
“Nếu đã là đảng cướp đang nhắm vào bổn vương, vậy nên để bổn vương đích thân ra tay mới hợp lí.”
Giọng điệu Ninh Ân rất bình tĩnh, hắn hỏi: “Mọi người hộ giá có công, muốn trở về đòi ban thưởng, hay là muốn thẩm vấn đêm bổn vương?”
Thôi Ám liếc nhìn hai thi thể trên mặt đất, một lúc sau mới nở nụ cười: “Không dám.”
“Tốt lắm, dọn dẹp sạch sẽ chỗ này, đừng cản đường.”
Ninh Ân mấp máy khóe môi, xoay người rời đi, không để ý tới biểu cảm khác nhau của Thôi Ám và Tiết Sùng ở sau lưng.
“Nhị tiểu thư?”
Thanh Lam không khỏi nhắc nhở nàng, nếu nàng không rời đi thì sẽ không kịp.
“Thanh Lam, ngươi về trước đi.” Ngu Linh Tê nghe thấy giọng nói không lưu loát của mình.
“Nhị tiểu thư!”
“Đừng lo lắng, ta biết phải làm gì.”
Ngu Linh Tê nhìn Ninh Ân đang đi một mình, tay hắn dính đầy máu, giọng nàng chùng xuống: “Trở về đi!”
Thanh Lam liếc nhìn Ninh Ân đang tới gần, rồi nhìn Ngu Linh Tê, cuối cùng nắm chặt tay một cái, biến mất vào trong màn đêm.
...
Hai cái xác bị lôi ra ngoài, Thôi Ám đang xem xét chúng.
Sắc mặt tên thái giám đáng chết trông không được tốt cho lắm.
Hắn đã bắt được hai tên thuộc hạ thân tín nhất của Thất hoàng tử, muốn phô trương sức mạnh như một lời cảnh cáo, nhưng ai ngờ trộm gà không được còn mất nắm gạo, muốn tranh công nhưng không đưa ra được chứng cứ.
Trong lòng Ngu Hoán Thần cười nhạo, ngoài mặt y vẫn bình tĩnh, ấn đao hỏi: “Thôi đề đốc đã kiểm tra rõ ràng rồi chứ?”
Lúc này Thôi Ám mới rút tay khỏi thi thể, lấy khăn tay ra chậm rãi lau tay, cười gằn giọng: “Thật sự không còn hơi thở nữa rồi, phiền Thiếu tướng quân kéo bọn chúng đi chôn ở chân núi Diêm Vương.”
Ngu Hoán Thần lập tức nhướng mắt nhìn tên thái giám này một cái.
Cách đây tám, chín năm, quân Ngu gia còn chưa được thành lập, kỷ luật quân doanh còn lỏng lẻo, thường xuyên xảy ra những tội ác tày trời, chân núi Diêm Vương chính là nơi được dùng để xử lý những kẻ phản bội và những kẻ tội đồ đáng chết trong quân doanh.
Khi cha mới nắm binh quyền cũng từng xử lý một số người theo luật, người ngoài không hề biết, sao tên thái giám này lại biết được sự tồn tại của núi Diêm Vương?
Trước khi kịp suy nghĩ, Ngu Hoán Thần đã lên ngựa ra hiệu cho thuộc hạ nhấc hai tên “đảng cướp” lên xe đẩy và đi ra khỏi cổng thành.
Đêm tối, những ngọn núi im lìm như những con thú khổng lồ.
Một chiếc xe ngựa kín đáo đậu trên đường, bên cạnh xe ngựa có một người đàn ông cao lớn cầm kiếm nặng nề đứng lặng lẽ.
Người đàn ông ôm quyền nhìn Ngu Hoán Thần trên lưng ngựa.
“Người được mang đến rồi.” Ngu Hoán Thần ngồi yên trên ngựa, giơ tay ra hiệu.
Thanh Tiêu dẫn đầu, sải bước tiến lên, xốc tấm thảm rơm lên.
...
Ninh Ân chậm rãi đi lên bậc thang gỗ sơn đỏ, giơ bàn tay nhuốm máu lên, chậm rãi xoay người.
Dưới ánh đèn sắp cháy hết, màu đỏ của máu và màu trắng của đốt ngón tay đan xen vào nhau, khiến người khác kinh sợ.
Hắn thờ ơ cau mày, nhìn lên thấy Ngu Linh Tê đang ẩn mình trong bóng tối của hành lang.
Bước chân của Ninh Ân khựng hẳn lại, giấu bàn tay đẫm máu ra sau lưng, tiếp tục chậm rãi đi lên, rẽ vào một góc, đứng trước mặt Ngu Linh Tê.
“Không ngoan.”
Ninh Ân dùng nụ cười dịu dàng để che đậy sự tàn nhẫn trên người chưa tan đi hết và nỗi hoảng sợ chợt lóe lên trong lòng.
Rõ ràng hắn đã dặn dò nàng không được chạy lung tung, không muốn để nàng nhìn thấy chuyện vừa rồi.
Hắn muốn đưa tay sờ tai nàng, nhưng khi nhìn thấy vết máu trên tay, hắn lại bỏ xuống như không có chuyện gì xảy ra.
Ngu Linh Tê nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt cho đến khi khóe mắt cay sè, tầm nhìn nhòe đi.
Vừa là vì Trầm Phong, mà cũng là vì Ninh Ân.
Nàng đã từng ôm tâm lý cầu may và tham lam sự ngọt ngào trước mắt. Nàng chỉ nhớ Ninh Ân quyền khuynh thiên hạ, nhưng lại quên mất để có vị trí đứng trên tất cả đó, hắn đã phải đạp lên vô số xác chết và máu tươi...
Đánh cược bằng cả tính mạng của chính hắn, máu của chính hắn.
Ngu Linh Tê trước đây chỉ biết ngưỡng mộ sự cứng rắn và tàn nhẫn của Ninh Ân, còn Ngu Linh Tê của hiện tại lại cảm thấy thương tiếc cho sự chịu đựng âm thầm đằng sau sự cứng rắn ấy.
Ngu Linh Tê ngăn cảm xúc xót xa đang trào dâng lại, cụp mắt xuống, kéo tay Ninh Ân giấu sau lưng ra rồi nắm lấy.
Không nói lời nào, nàng dắt Ninh Ân đi vào phòng. Máu tươi chảy nhuộm đỏ ngón tay nhỏ trắng trẻo của nàng, tuy hơi buồn nôn nhưng nàng còn cầm chặt hơn.
Có lẽ Ninh Ân bị bất ngờ trước sự hung hãn hiếm có của nàng, hắn quên rút tay ra, mặc nàng nổi giận đùng đùng kéo hắn vào phòng, ấn xuống giường.
Ngu Linh Tê để một chậu nước lên trên chiếc bàn bên cạnh giường, nhúng bàn tay thon dài của Ninh Ân vào làn nước trong vắt.
Máu lặng lẽ tan ra, nước nhanh chóng chuyển sang màu đỏ tươi.
Ngu Linh Tê đổ nước đi, lấy tiếp một chậu nước sạch mới, cầm khăn bông lặng lẽ lau sạch mười ngón tay cho Ninh Ân.
Lông mi của nàng chớp chớp, đôi tay của nàng run rẩy.
Ninh Ân ngồi xuống, lúc đầu không thèm để ý, nhưng dần dần, nụ cười vô tình nơi khóe miệng hắn nhạt dần.
“Tiểu thư đang làm gì vậy?” Hắn hỏi.
Bởi vì bị thương quá nhiều nên hắn dần quên đi cảm giác đau là như thế nào.
Tay gãy thì nối tay, ngực thủng thì bịt lại, đây là cách xử lý thông thường của hắn. Nhưng đối mặt với hàng mi run rẩy của Ngu Linh Tê, hắn bối rối đến mức không biết nên nối gì, bịt gì.
Có lẽ đây chính là đau.
Nỗi đau ngọt ngào.
Ngu Linh Tê không ngước mắt lên, nàng dằn sự nghẹn ngào xuống, nói với giọng nghiêm nghị: “Làm sủng tỳ bảo bối phải rửa tay cho chủ nhân, đây không phải là bổn phận phải làm sao?”
Thế là, đáy mắt của Ninh Ân tan chảy niềm vui trong đau đớn, hắn cúi người chống hai tay lên đầu gối, chóp mũi cao chạm vào hai hàng mi như cánh bướm của Ngu Linh Tê, rồi nhích xuống dưới.
“Là bảo bối.”
Ninh Ân khẽ sửa lại, trọng điểm không phải là “sủng tỳ”.
Tay hắn nhuốm máu, nhưng ít nhất nụ hôn của hắn vẫn sạch sẽ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương