Dạ Hành

Chương 11: Chui Vào Quan Tài



CHƯƠNG 11: CHUI VÀO QUAN TÀI

Bịch!

Đột nhiên từng tiếng bịch bịch vang lên.

Tất cả mọi người đều chuyển sự chú ý từ con mèo rừng sang quan tài, âm thanh phát ra từ bên trong quan tài.

Không phải chứ.

Lông măng toàn thân tôi đều dựng ngược hết cả lên.

Bịch bịch!

Lại hai tiếng nữa.

Giống như có người đang ra sức đập vào quan tài, muốn đẩy cái nắp quan tài ra.

Quan tài bắt đầu rung lức dữ dội hơn, hơn nữa càng ngày lại càng kịch liệt, tiếng bịch bịch bịch không ngừng vang lên bên tai.

Tất cả mọi người đều sợ mà thụt lùi về sau, đứng cách xa quan tài cả năm mét.

Cùng lúc đó, gió âm lại nổi mạnh, lá cây lao xao, thổi quần áo bay phần phật.

Bầu không khí thay đổi vô cùng quỷ dị.

Lúc này đột nhiên vang lên một tràng niệm chú, chỉ thấy Nhất Diệp cầm kiếm gỗ đào trên tay nhảy vào chính giữa, đi vòng quanh quan tài đón gió làm mưa, bước chân vô cùng huyền diệu, miệng lẩm bẩm liếng thoắng không ngừng.

Còn quan tài lại càng rung lắc dữ dội hơn, tưởng chừng như đang nhảy cẫng lên vậy.

Khi Nhất Diệp ngừng niệm chú thì trong tay đột nhiên xuất hiện thêm một lá bùa dài màu vàng, nó lập tức được dán lên nắp quan tài.

Quan tài giống như một đứa con nít đang giãy nảy thì đột nhiên bình tĩnh lại, không một chút động đậy.

Nhất Diệp lớn tiếng nói: “Quan tài lên đường thôi, đừng chậm trễ nữa.”

Đoàn người lại tiếp tục lên đường.

Tôi vẫn còn sợ hãi trong lòng đi theo đoàn người, người mù tìm được tôi liền nói: “Thầy của cậu có thể bị biến thi rồi, không thể hạ táng, nếu không sẽ có tai họa về sau.”

Tôi cũng cảm thấy không ổn.

Tạm thời không nói đến chuyện lá bùa trấn thi của Nhất Diệp có thật sự trấn áp được thi thể đã thi biến hay không, cho dù trấn áp được thì cũng chỉ là tạm thời.

Nhờ sách của người mù mà tôi hiểu rằng tất cả bùa chú đều có thời hạn.

Đạo hạnh của người làm phép cao thì thời gian lâu dài, đạo hạnh thấp thì thời gian ngắn, nhưng cuối cùng vẫn sẽ kết thúc.

Nói cách khác, sớm muộn gì cũng có một ngày lá bùa trấn thi này sẽ mất hiệu quả, đến lúc đó thi thể đã bị thi biến sẽ từ dưới đất chui lên, hậu quả nhất định là khó mà lường được.

Nhất Diệp hiện vẫn kiên trì chôn thầy, tương đương với việc chôn mầm móng tai họa cho sau này.

Tôi biết người mù nói với tôi như vậy là muốn tôi thuyết phục Tiên Tiên, dẫu sao Tiên Tiên mới là người làm chủ, chỉ cần đả thông tư tưởng của cô ấy thì Nhất Diệp sẽ chẳng nói được gì nữa.

Tôi tìm Tiên Tiên nói lại mọi chuyện.

Nhất Diệp ở bên cạnh nghe thấy liền lạnh lùng nói: “Cậu nói không sai chút nào, vậy cậu nói phải làm sao bây giờ?” Giọng điệu của anh ta tràn đầy châm chọc: “Đem quan tài về nhà, hay cứ để lại trong núi không quan tâm nữa.”

Tôi bị hỏi ngược lại liền á khẩu không nói được tiến nào.

Không chỉ có tôi, người mù cũng vậy.

Nhất Diệp nhìn lướt qua tôi và người mù bằng ánh mắt cao ngạo lạnh lùng: “Không nói được, thì đừng nói nhảm nữa, lên đường.”

Đến cánh rừng nhỏ được chọn là vị trí của ngôi mộ, phần lớn mọi người đều không đi vào rừng, bên trong là khu đất hình quan tài, âm khí nặng mà dính vào người sẽ dễ sinh bệnh.

Người vác quan tài dĩ nhiên phải vào, âm dương sư cũng phải vào, còn cả người thân của gia chủ.

Thầy không có con trai, tên học trò như tôi cũng được coi là một nửa con trai nên tôi cũng đi vào theo, lần này Tiên Tiên không ngăn cản.

Tôi vừa định vào rừng thì một sức mạnh quỷ dị đột nhiên kéo tôi lạ, tôi thậm chí còn cảm thấy một cánh tay lạnh lẽo kéo áo của tôi ra sau đén mức biến dạng.

Roẹt!

Quần áo bị kéo rách một lỗ, tôi tức giận quay lại chuẩn bị ngoác mồm chửi thì thấy sau lưng trống trơn không có ai, tôi bị dọa sợ nên vừa lăn vừa bò vào rừng.

Hơi thở lạnh lẽ âm u đó không đi theo, hình như nó rất sợ cánh rừng này.

Tôi lộn một vòng tới bên cạnh Nhất Diệp cùng Tiên Tiên.

Thấy dáng vẻ sợ sệt đến hồn phi phách tán của tôi, khóe miệng của Nhất Diệp nở nụ cười châm chọc, ngay cả ánh mắt của Tiên Tiên cũng toát ra vẻ khinh bỉ.

Điều này làm cho tôi rất khó chịu, sự sợ hãi vừa rồi bị cơn tức giận thay thế.

Tôi đứng thẳng người, cố giả bộ trấn định.

Tôi phát hiện Nhất Diệp cùng Tiên Tiên đứng rất gần, bộ ngực của nàng cũng sắp đụng phải cánh tay của Nhất Diệp rồi.

Nếu như nói Tiên Tiên là bởi vì sợ thì về tình còn có thể lượng thứ, nhưng lúc ban ngày tôi cũng thấy Tiên Tiên đứng sát vào Nhất Diệp, trực giác nói cho tôi biết quan hệ giữa Nhất Diệp và Tiên Tiên rất gần gũi, tuyệt đối không chỉ là quan hệ chủ khách.

Nhất Diệp nói: “Nếu sợ thì anh cứ đi ra ngoài đợi với những người đó đi.”

Tiên Tiên hùa theo: “Đúng vậy, chẳng có ai ép anh cả.”

Tôi bực bội và cũng thấy khó chịu trong lòng.

Tiên Tiên và tôi là thanh mai trúc mã, quan hệ rất gần gũi, nhưng cô ấy lên tỉnh có hai năm thì đã hoàn toàn thay đổi, không chỉ không còn thân thiết với tôi nữa mà thậm chí còn căm thù tôi, hình như lời nói cũng tỏ vẻ khinh thường tôi nữa.

Tôi ưỡn ngực nói: “Buồn cười, tôi mà sợ? Tôi từng nói sẽ lo ma chay cho thầy nên tôi nhất định làm được.”

Nhất Diệp cười lạnh một tiếng: “Vậy cậu cứ đi theo đi.”

Cây cối trong rừng rất rậm rạp, ngay cả nơi đặt quan tài cũng không tìm thấy.

Cuối cùng quan tài đặt cách đó một trăm mét.

Không biết có phải Nhất Diệp cố ý dằn mặt tôi hay không mà anh ta để một mình tôi lại trông coi quan tài, còn bọn họ cầm cái xẻng đi tới chỗ đã chọn để đào mộ.

Nếu là lúc bình thường thì khẳng định là tôi không dám, nhưng sự khinh bỉ trong mắt Nhất Diệp cùng Tiên Tiên khiến tôi rất khó chịu, tôi ra vẻ không thành vấn đề nói: “Trông coi thì trông coi.”

Nhưng bọn họ vừa đi, tôi liền hối hận.

Chung quanh yên tĩnh, âm u đáng sợ, bên cạnh tôi còn có một cái quan tài, đáng sợ hơn là thi thể bên trong quan tài đã thi biến rồi.

Gió đêm thổi khiến lá bùa trấn thi được dán trên quan tài phất phơ không ngừng.

Tôi rất sợ lá bùa được dán không chặt thì sẽ bị gió thổi bay.

Tôi xoa tay lải nhải.

Gió núi rất lạnh, thổi lướt qua giống như gió rét mùa đông vào tháng mười hai vậy, lạnh thấu xương như băng, tôi không nhịn được nên run rẩy.

Thân thể càng ngày càng tê dại, càng ngày càng lạnh.

Tôi cảm thấy rất khốn đốn, ngay cả đứng cũng không vững nữa rồi.

Tôi bỗng nhiên cười lạnh, tôi có thể cảm nhận được khóe miệng của mình nhếch lên, cười vô cùng quỷ dị.

Ha ha.

Lại cười lạnh.

Cổ họng đang run, đúng thật là tôi đang cười.

Tại sao tôi lại đang cười?

Khà khà khà khà!

Tôi lại càng cười to hơn và điêng cuồng hơn.

Tiếng cười giữa rừng trong đêm tối đột nhiên cao vút, cực kỳ khiếp đảm, ngay cả tôi cũng bị tiếng cười dọa sợ.

Tôi không muốn cười, nhưng tôi không khống chế được.

Con mẹ nó rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?

Tôi phát hiện cơ thể của mình không chịu sự khống chế của mình nữa.

Tôi từ từ đi về phía quan tài, tôi cố gắng muốn khống chế được mình, nhưng căn bản là không được, tôi đưa giơ tay ra, chậm rãi với về phía lá bùa được dán trên quan tài.

Không phải là muốn xe lá bùa đi chứ.

Tất cả đều nhờ vào lá bùa này trấn áp, nếu xé đi thì chẳng phải thây khô đã bị thi biến bên trong sẽ phá quan tài chui ra sao.

Không được!

Tuyệt đối không được!

Nhưng tại sao tôi không kiểm soát được tay mình.

Roẹt!

Lá bùa bị tôi giật một phát, sau đó ném lên trời, lá bùa bị gió đếm cuốn đi rồi biến mất giữa rừng trong đêm tối.

Khà khà khà khà.

Tôi lại bắt đầu cười.

Tôi có thể chắc chắn tiếng cười này phát ra từ cổ họng của tôi, nhưng đây tuyệt đối không phải là tiếng cười bình thường của tôi, tiếng cười này giống như giọng vịt đực vậy, âm thanh the thé.

Tiếp sa đó tôi liền đặt hai tay lên nắp quan tài.

Là muốn đẩy nắp quan tài ra sao?

Nắp quan tài này rất nặng, hơn nữa còn bị đinh trấn yểm đóng chặt rồi.

Đừng nói một mình tôi, cho dù là mười mấy người đàn ông khỏe mạnh cũng chưa chắc đẩy ra được.

Nhưng tôi không biết từ đâu mà có được sức mạnh đáng sợ, tiếng lộp cộp vang lên không ngừng, những chiếc đinh đóng vào gỗ bị miễn cưỡng đẩy cong, nắp quan tài bị đẩy ra đẻ lộ một khe hở.

Tôi sợ đến mức trợn to hai mắt.

Thi thể đã biến thi của thầy đang ở bên trong, có khi nào thầy ấy sẽ nhảy ra cắn người không.

Nắp quan tài bị tôi dịch ra một chút.

Tim đập mạnh bịch bịch bịch tựa như muốn nhảy ra ngoài vậy.

Hành động kế tiếp thật sự khiến tôi suy sụp, tôi lại thò chân muốn bò vào bên trong quan tài.

Một chân thò vào bên trong.

Tôi đã tưởng tượng cái chân của tôi đã đạp lên mặt của thi thể thầy, nó kinh tởm và khó chịu biết bao.

Nhưng chân tôi lại đạp xuống đáy quan tài.

Quan tài trống rỗng, lại là trống rỗng, thi thể của thầy đâu, tại sao lại trống rỗng, tại sao lại như vậy.

Ngay sau đó tôi liền bò vào, nằm xuống, điều càng khiến cho tôi suy sụp chính là tôi còn đưa tay từ từ kéo nắp quan tài lại.

Giống như kéo chăn đắp khi ngủ vậy.

Rầm!

Nắp quan tài kín mít.

Trước mắt tôi liền tối thui, ngay cả một chút xíu ánh sáng cũng không có.

Sợ hãi và tuyệt vọng chưa từng có trước đó xâm chiếm cõi lòng tôi, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Muốn kêu to cứu mạng, nhưng trong cổ họng lại phát ra những tiếng cười khà khà khà quái dị.

Bên ngoài có một tràng tiếng bước chân vang lên, là người của đội mai táng quay lại thu dọn quan tài.

Một người trong đội mai táng cất tiếng: “Ồ, cậu nhóc đó đâu rồi?”

Nhất Diệp lạnh lùng đáp: Có thể sợ chạy đi rồi, đừng để ý cậu ta, khiêng qua đó chôn đi.

Tôi liều mạng muốn kêu to, liều mạng muốn kiểm soát thân thể mình nhưng lại không có chút tác dụng nào, thân thể tựa hồ đã không còn là của mình nữa.

Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn bọn họ chôn sống tôi sao?

Quan tài được nhấc lên, tôi có thể cảm nhận được người của đội mai táng nhấc quan tài lên, sau đó đi tới chỗ mộ huyệt.
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...