Dạ Hành

Chương 12: Tôi Chết Rồi?



CHƯƠNG 12: TÔI CHẾT RỒI?

Tuy rằng không khống chế được cơ thể mình, những lại cảm nhận được sự việc xung quanh.

Âm quan đang từ từ được đưa vào trong mộ.

Người của đoàn đưa tang cất cao giọng: Tuổi dê, tuổi chó, tuổi gà xoay người qua.

Nhập liệm!

Sau đó tôi nghe thấy âm thanh bùn đất phủ lên quan tài.

Họ đang dùng bùn đất để phủ lên lăng mộ.

Lúc thầy tôi chết tôi cũng ý thức được bản thân e rằng khó qua được nạn này, những không ngờ lại đi tới mức lìa xa cõi đời.

Bị chôn sống trong quan tài?

Tôi không cam tam, tôi hận!

Tại sao tôi lại không khống chế được cơ thể mình, là bị quỷ nhập rồi sao? Hay là bị kẻ khác yểm bùa?

Hahahaha.

Tôi lại cười một cách kỳ dị, cơ thể đột nhiên nhẹ bẫng, cảm giác lâng lâng lạnh lẽo cũng biến mất.

Có thể cử động rồi?

Tôi mạnh mẽ ngồi dậy, đỉnh đầu đập mạnh vào nắp quan tài, đụng mạnh tới mức ong cả đầu, đâu để mức cắn chặt răng lại.

Nhưng tôi đã không để ý đến những thứ này nữa.

Tôi điên cuồng đập nắp quan tài, lớn tiếng hét lên: Tôi ở bên trong, mau thả tôi ra, thả tôi ra.

Bịch bịch bịch!

Quan tài bị tôi đập phát ra những tiếng bịch bịch, tôi cố gắng hết sức nhưng bùn đất lấp trên quan tài quá nhiều, tôi căn bản không đẩy ra nổi.

Những người đưa tang đang lấp đất bị quan tài dọa sợ, cho rằng thi thể bị biến đổi rồi, ai nấy đều cố gắng để áp xuống.

Người mù đã nói với tôi rồi, đây là quan tài dưới đất, để quan tài để xuống dưới lòng đất thì chính là lăng mộ phong ấn.

Dù cho chết rồi, linh hồn cũng không thoát ra ngoài được, mãi mãi bị khóa lại ở bên trong.

Lúc này tôi đã không còn sợ hãi nữa, mà cảm thấy bi thương, cực kỳ bi thương.

Dù cho họ phát hiện ra tôi mất tích rồi, cũng không nghĩ ra được tôi lại ở trong quan tài, bị giấu dưới lòng đất.

Tôi chết chắc rồi.

Lòng tôi cũng trở nên tuyệt vọng rồi.

Người ta nói trước lúc chết thì cuộc sống trước đây sẽ tua lại trong não như một bộ phim điện ảnh, tôi đột nhiên nhận ra bản thân còn rất nhiều việc chưa làm.

Tôi còn trẻ như vậy.

Đất quan tài vốn là nơi tụ hợp của âm khí, trong bán kính 10m, thậm chí là âm khí cũng những nơi xa hơn đều tập hợp lại ở đây, hơn nữa âm quan là nơi thịnh âm khí nhất ở đất quan tài.

Tôi bắt đầu cảm thấy lạnh, không bao lâu sau liền cảm thấy như đang nằm trên tảng băng vậy.

Túi vải chứa những đồ dùng để bắt quỷ vừa dùng vẫn đeo trên lưng, bên trong có diêm và nến có thể đem ra sưởi ấm.

Tôi lấy túi vải ra, tìm được diêm và nến ở bên trong.

Xoẹt!

Que diêm được thắp lên chiếu sáng một mảng tối đen.

Tôi thắp ngọn nến.

Nhỏ giọt nến lên đất quan tài, sau đó để lên đó.

Tôi bắt đầu thấy không có việc gì làm, nghĩ đến cuốn sách mà người mù đưa cho tôi, liền lấy nó từ trong túi vải ra.

Vốn dĩ tôi là người rất ghét đọc sách.

Nhưng lúc này tôi cảm thấy rất vui mừng, có sách thì còn có cái tiêu khiển.

Một tờ giấy trắng rơi ra từ trong cuốn sách, tờ giấy vẫn còn mới, hoàn toàn không giống với giấy của những trang sách đã ố vàng.

A!

Tôi lấy tờ giấy ra xem.

Chữ viết rất ẩu, không, không nên nói là ẩu, mà là trông xấu xí lộn xộn, giống như là một người trước đâ chưa từng viết chữ, hoặc là giống như một đứa trẻ mới bắt đầu học viết chữ vậy.

Lẽ nào là người mù?

Người mù không nhìn thấy gì, viết như này cũng không có gì là lạ.

Bên trên đại khái nói là tất cả đều là quỷ kế, ông ta phải hại tôi, phải chôn sống tôi ở đất quan tài.

Nhìn thấy những cái này, tôi rất tức giận.

Tôi không thù không oán với ông ta, tại sao ông ta muốn hại tôi.

Tôi tiếp tục xem, bên dưới nói cách tự cứu mình ra khỏi quan tài.

Sét đánh!

Quan tài làm bằng gỗ cây bách nên dễ bị sét đánh, hơn nữa quan tài này không có thêm gỗ cây sam nên càng dễ bị sét đánh hơn, chỉ cần trời mưa to gió lớn có sét, thì có thể đánh trôi được bùn đất ở bên trên quan tài.

Nhìn thấy cái này, trong lòng tôi nhen nhóm ngọn lửa hi vọng được tiếp tục sống.

Khụ khụ.

Tôi ho dữ dội, đột nhiên ý thức được không khí trong quan tài không nhiều mà tôi còn thắp nến.

Tôi hoang mang dập tắt ngọn nến.

Hi vọng vừa được thắp lên trong phút chốc cũng vụt tắt rồi.

Trong quan tài đã thiếu không khí, mà tôi còn thắp nến, điều này không khác gì từ từ tự giết mình, nghĩ lại thật sự hối hạn.

Dù cho không chán chết.

Thì tôi có thể cầm cự được bao lâu, bảy ngày không ăn gì có thể vẫn chưa chết nhưng không uống nước thì sao?

Tôi có thể đợi đến ngày có mưa có sét không?

Người viết tờ giấy này tại sao lại không đến cứu tôi, ông ta chỉ cần đào lớp bùn đất ở trên quan tài là tôi có thể ra ngoài, là có thể cứu được tôi rồi.

Thanh Đồng.

Thanh Đồng.

Tôi nghe thấy bên ngoài có người gọi tôi, là giọng nói của một cô gái, có thể là ai? Những người tôi quen đều gọi tôi là Đồng, rất ý người gọi cả tên tôi.

Dù là ai thì có thể cứu tôi là được rồi.

Tôi kích động ra sức đập vào nắp quan tài, hét lớn: “Tôi ở trong quan tài, mau cứu tôi ra.”

Cô áy náy nói: “Xin lỗi, tôi không cách nào cứu được anh.”

Tôi hét lên: “Nếu cô không đào được bùn đất lên, cô có thể vào trong thôn gọi người tới, đi tìm bố mẹ tôi, mau, mau lên.”

Giọng cô ấy như sắp khóc: “Xin lỗi, là tôi hại anh.”

Cô gái này là ai, sao cứ thút thít như vậy, tôi gấp đến chết mất, kích động nói: “Mau lên, vào trong thôn tìm người cứu tôi.”

Tôi một phút cũng không muốn ở trong đây tiếp.

Cô ấy đáp: “Tôi không thể vào trong thôn gọi người.”

Tôi mạnh mẽ bình tĩnh lại, để giữ lại cái mạng của bản thân, tôi phải kiên nhẫn, giọng nói trở nên dịu dàng, hỏi: “Tại sao?”

Cô ta đáp: Tôi, tôi….

Bao lâu nói không ra một chữ.

Tôi thật sự tức đến muốn mắng người.

Cô ta đáp: “Tôi bị thương rồi, một tên người giấy nhân lúc tôi không phòng bị đã làm tôi hao tổn nguyên khí nặng nề.”

Lời cô nói làm tôi lặng người, trong đầu hiện ra cảnh tượng người giấy ngọ nguậy đấu tranh ở trên giường, sau đó giống như người bình thường, không động đậy gì.

Tôi thấy lạnh cả người: “Cô, cô là nữ quỷ ở trong đôi giày ba tấc kia.”

Cô ta trở nên trầm lặng.

Cô ta nói: “Khả năng cách ly của lăng mộ phong ấn quá mạnh, tôi truyền được âm thanh vào bên trong đã không dễ dàng gì rồi, tôi không cách nào cứu anh, anh phải tự cứu mình.”

Tôi chợt bừng tỉnh: “Những gì bên trong tờ giấy là cô viết.”

Cô ta lắc đầu nói: “Không phải tôi, là Tiểu Hào viết, tôi dạy nó viết.”

Tôi kinh ngạc, thảo nào chữ bên trong lộn xộn xấu xí như vậy: “Người kéo quần áo tôi không cho tôi lên núi cũng là cô?”

Cô ta lại trầm lặng.

Tôi chợt cảm thấy lạnh người, răng cắn chặt vào nhau, toàn thân như đóng băng vậy, động ngón tay, cũng thấy trên tay kết thành sương rồi.

Lúc nãy trong lúc kích động còn không để ý, bây giờ cả người đã lạnh đến mức chịu không nổi.

Cô ta thấy tôi không lên tiếng, căng thẳng gọi: “Thanh Đồng.”

Răng tôi va vào nhau: “Lạnh quá.”

Cô ta nói: “Nguy rồi, âm khí trong bán kinh 10m đều tập hợp ở quan tài, Thanh Đồng, âm khí này không giống với độ ấm bình thường, anh mau lấy cuốn sách người mù đưa cho anh ra đây.”

Sách vẫn luôn trong tay tôi.

Nhưng mà bóng tối bao trùm tôi muốn xem cũng không được.

Cô ta nói: “Anh nhắm mắt lại, tưởng tượng bản thân đang đọc sách là có thể bớt lạnh.”

Tôi làm theo cô ta nói.

Trước mắt đột nhiên phát ra ánh sáng vàng kim, là do cuốn sách chiếu ra, ánh sáng từ từ trở nên rõ né hơn, từ trong kẽ hở có một hàng chữ nhỏ hiện ra.

Cuốn sách này vẫn còn ẩn chứa bí mật!

Nhưng thật sự tôi lạnh quá rồi, dần dần mất đi cảm giác.

Tôi cứ như vậy mà chết sao?

Tôi mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng cô ta ra sức gọi tên tôi, sau đó, tôi nghe thấy tiếng cô ta khóc, khóc rất lâu.

Không biết là đã trôi qua bao lâu.

Ngón tay của tôi nhẹ bẫng, sương giá trên tay cũng tan ra, ý thức lại quay trở về với cơ thể.

Tôi chưa chết?

Tôi lập tức nghĩ đến nữ quỷ ở bên ngoài.

Bịch bịch.

Tôi gõ nắp quan tài, hét lên: “Cô còn ở bên ngoài không?”

Bên trên không thấy tiếng gì.

Tôi lại gọi thêm vài tiếng, nhưng không ai đáp lại, lẽ nào đi rồi, hay lại xảy ra chuyện gì rồi?

Nếu không phải cô ta nhắc nhở tôi chữ trong sách có thể làm giảm âm khí.

Thì e là tôi đã sớm chết cóng rồi.

Bịch bịch bịch.

Có ai không.

Tôi không muốn chết ở đây, tôi khao khát thế giới ngoài kia, khao khát được sống, dù cho có thể giảm âm khí, nhưng sớm muộn gì cũng chán chết, đói chết.

Nhưng bị chôn trong quan tài được phủ ngàn lớp bùn đất.

Căn bản không cách nào ra được.

Chỉ có thể đợi ngày trời mưa sấm chớp.

Hi vọng tôi có thể sống tiếp đến lúc trời mua to sấm chớp.

Ở trong này nhàm chán, tôi bèn xem cuốn sách người mù đưa cho tôi, mỗi trang đều viết đầy những kim tự.

Chữ ở trong này rất cổ quái, nhưng chắc là chữ Hán, đọc thấy thật đau khổ, nhưng thấy là thứ duy nhất tôi có thể xem, vì vậy tôi tiếp tục đọc.

Dần dần tôi có thể đọc hiểu một chút, đều là liên quan đến các loại thuật âm dương, có liên quan đến quỷ, còn có một chút kiến thức về các lá bùa.

Bên trong âm quan lại bắt đầu lạnh, nhiệt độ ngày càng giảm.

Tôi nghĩ tới một khả năng.

Có thể bên ngoài trời tối rồi, trời tối thì âm khí trong bán kính 10m sẽ tụ lại ở đất quan tài, sau đó bị âm quan dẫn vào bên trong quan tài.

Mà lúc nãy quan tài không lạnh, có thể là ban ngày.

Nếu đã vậy, tôi nên ngủ một giấc.

Không bao lâu sau, tôi lại giống như nằm ở trên băng của Bắc Cực vậy.

Lạnh đến thấu xương.

Nhưng tôi không rơi vào tình trạng mất ý thức như lần trước.

Cái lạnh của âm khí không ngừng dày vò tôi.

Tôi thà bị cóng chết, quá mệt mỏi rồi.

Tôi cảm thấy bùn đất ở bên trên như bị cái gì đó ấn xuống, vô cùng nhiều.

Lẽ nào mưa rồi sao?

Vừa nghĩ đến việc này tôi liền trở nên hưng phấn.

Tiếng sét đùng đoàng.

Thật sự có sét đánh rồi!

Sét ơi, đánh thẳng vào tôi đi!

Đánh vào tôi đi!

Tôi điên cuồng la hét, bên ngoài tiếng tiếng sét vẫn không dứt, mưa ào ào trút xuống, bùn đất hỗn loạn.

Đánh vào tôi đi!

Một tiếng sét mạnh mẽ vụt qua trên bầu trời, sau đó sét vẫn đầu phát ra những tiếng nổ.

Đoàng!

Sét đánh thẳng vào bùn đất, đánh nổ được hơn 1m bùn đất.

Trong lòng tôi kích động, sét đánh thật rồi, tôi càng điên cuồng la hét: Đánh tôi đi, mau đánh vào tôi đi.

Đoàng!

Một tia sét khổng lồ khác đánh xuống đất.

Thanh âm xì xì.

Tôi nhìn thấy điện quang ở trên âm quan.

Tôi liền kích động không ngừng phụ họa: Mau, mau đánh tôi đi!

Đoàng!

Sét đánh xuống, điện quang trực tiếp đánh lên phá vỡ bùn đất.

Bịch!

Một âm thanh to lớn vang lên.

Nắp quan tài theo bùn đất bay ra ngoài, cách khoảng 3-4m, lăn lộn trên mặt đất, bốc cháy.

Tôi nằm trong âm quan, nhìn những giọt mưa rơi xuống, trời vẫn còn sấm chớp.

Lại nhìn thấy trời sáng.

Tôi thấy mắt mình ẩm ướt, nước mắt ấm nóng lăn dài trên mặt.

Tôi khóc rồi.

Tôi đứng dậy từ trong quan tài, cảm giác được đứng lên thật tuyệt, dang hai tay ra, để những giọt mưa rơi trên người tôi.
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter; Bongdaso; Bongdapro; Keonhacaivip; W88; NEW88; NEW88;
Tele: @erictran21
Loading...