Dạ Hành
Chương 14: Rằm Tháng Bảy
CHƯƠNG 14: RẰM THÁNG BẢY Cơn mưa liên tục lúc trước gây nên nhiều điểm sạt lở, đường rất khó đi, ngồi trong xe bị xóc nảy vô cùng. Sau khi màn đêm buông xuống thì càng khó đi hơn. Sau nửa tiếng cũng đi được năm cây số. Tối nay gió vô cùng lớn, cơn gió mang theo khí lạnh, khói đen cuồn cuộn, u ám. Một bà cụ quỳ gối ở ven đường, hai tay tạo thành hình chữ thập, cầm một sấp tiền giấy màu vàng đang cháy, cúi lạy ba cái, sau đó bỏ vào chậu than trước mặt. Không lâu sau cũng lại thấy một người đàn bà trung niên đang đốt vàng mã. Dọc đường đi, bụi đen bay khắp trời, trong không khí toàn là mùi hương nhang. Tôi hỏi: "Hôm nay là mùng mấy?" Lý Trường Vũ hừ lạnh một tiếng, không trả lời tôi. Cảnh sát lái xe đáp: "Hôm nay chắc là mười lăm tháng bảy." Tôi nghe Lý Trường Vũ gọi anh ta là Tiểu Lâm. Tôi nói: "Dân gian Trung Hoa truyền lại tháng bảy là tháng ma quỷ, mười lăm tháng bảy là ngày ma quỷ, cũng là ngày Quỷ môn quan mở cửa, ngày này những cô hồn lang thang bắt đầu nhận cúng tế của trần gian." Lý Trường Vũ phẫn nộ quát: "Câm miệng." Tôi nói: "Tôi khuyên ngài cảnh sát tốt nhất nên xin chút hương của thôn dân ở ven đường, cắm ở đầu xe." Bốp! Lý Trường Vũ nện một quyền nặng nề lên mặt tôi, tôi đau lắm, ông ta tức giận kéo áo tôi: "Còn dám nói bậy nữa, ông đây sẽ không khách khí với cậu đâu." Tình tình thô bạo. Nếu như trước đây ông ta làm như vậy với tôi, tôi sẽ không quan tâm ông ta có phải cảnh sát hay không. Nhưng tôi cũng coi như đã chết một lần, tâm tính đã sớm thay đổi. Tôi cười nhạt một tiếng, tỏ vẻ thản nhiên. Vẻ mặt tôi như thế, Lý Trường Vũ càng thấy như đám thầy bói giả thần giả quỷ. Gió đêm phía trước cuốn theo một màn khói dày đặc, một chậu than đốt tiền giấy đặt ở giữa đường cái. Cảnh sát lái xe Tiểu Lâm cuống quít đạp phanh. Đoàng! Tiếng lốp xe nổ tung, xe nghiêng sang một bên, suýt chút nữa đâm vào vách núi. Sĩ quan Tiểu Lâm tức giận mắng: "Ai thất đức thế này, đặt chậu than ở giữa đường." Anh ta vung chân định đá văng chậu than. Tôi giành trước nhấc chậu than ra, cú đá này của Tiểu Lâm bị trượt, tôi tiện tay đặt chậu than ở ven đường. Sĩ quan Tiểu Lâm rất tức giận còn định đi lên thêm một đá nữa. Tôi vươn tay kéo anh ta lại, nói: "Tiền bạc mở đường, anh đá nó đi, bọn chúng không nhận được tiền, sợ rằng sẽ tìm anh gây phiền phức." Lời còn chưa dứt. Phịch một tiếng. Chậu than đã bị người ta đá bay. Tôi ngạc nhiên nhìn sang, Lý Trường Vũ thu chân lại, trợn mắt hung hăng nhìn tôi: "Nói bậy." Tôi im lặng nhíu mày. Thay lốp dự phòng xong, chúng tôi tiếp tục lên đường. Tôi len lén lấy ra tờ tiền giấy nhặt từ dưới đất lên, gấp tờ giấy thành bốn lần, xé bốn góc thành hình vòng cung, lại xé một nửa ở giữa, sau đó mở tờ giấy ra là một hình người giấy. Tôi cắn ngón tay, dùng máu viết chữ Lý Trường Vũ lên trên, tiện tay ném ra ngoài cửa sổ. Khi chạy đến núi Bao Đầu, sương mù trở nên rất dày, trước đèn xe là một màn trắng xóa, tầm nhìn có lẽ chỉ có bốn, năm mét. Dưới hoàn cảnh như vậy, sĩ quan Tiểu Lâm chỉ có thể lái thật chậm. Trong làn khói mịt mù phát ra tiếng bước chân đều đặn, không phải là một, hai người, mà là hơn trăm người đều đặn bước tới. Giống như quân đội lên đường vậy. Trong lòng tôi không khỏi căng thẳng, ánh mắt chăm chú nhìn vào giữa làn khói tản ra, loáng thoáng thấy bóng người, sau đó dần dần hiện ra rõ ràng, dẫn đầu là một người đàn ông mặc quân trang màu xanh đậm. Trên mũ lính là hình mặt trời trắng, trên vai là hai quân hàm ba sao, là chức vị Thượng tá đoàn trưởng. Đi theo phía sau anh ta ước chừng hơn trăm binh sĩ. Tác phong chỉnh tề, nhịp bước đều đặn, khí thế bất phàm. Âm binh! Có vẻ là phải đi chấp hành nhiệm vụ. Nhưng bọn họ không biết chiến tranh đã kết thúc hơn năm mươi năm rồi, chỉ biết mãi mãi đi về phía trước lên đường làm nhiệm vụ. Mãi mãi! Ánh mắt tôi bị thanh kiếm công chính trong tay vị đội trưởng đi đằng trước kia hấp dẫn. Thân kiếm phát ra ánh sáng xanh biếc nhàn nhạt. Đây là một vị sĩ quan coi trọng vinh quang chiến thắng hơn mạng sống, chính thanh kiếm tượng trưng cho quang vinh công chính này khiến âm hồn họ không tan, trở thành âm binh. Như vậy cũng tốt hơn những người sau khi chết có oán niệm sẽ trở thành ác quỷ. Sĩ quan Tiểu Lâm mắng: "Thời tiết chết tiệt, sao sương mù lại dày thế." Tới gần âm binh, đương nhiên sương mù càng dày. Tôi tiếp lời: "Nơi này là núi Bao Đầu, trước kia là vùng đất chiến lược, thời kháng Nhật, ở đây xảy ra một chiến dịch lớn, đã chết rất nhiều người." Lời còn chưa nói xong, Lý Trường Vũ nói xen vào: "Lại định nói bậy bạ gì đó." Tôi chỉ có thể ngậm miệng. Sau khi âm binh đi xa, sương mù bắt đầu mỏng dần, tầm nhìn cũng xa hơn. Bình yên vô sự ra khỏi núi. Sĩ quan Tiểu Lâm nói: "Nhóc con, tôi cho cậu biết, cảnh sát chúng tôi sát khí lớn, cho dù có yêu ma quỷ quái nhìn thấy cũng phải tránh xa xa." Tôi cười nhạt, hỏi: "Sĩ quan, có thuốc lá không?" Người hút thuốc lá sẽ không keo kiệt mấy điếu thuốc. Anh ta lấy trong túi ra một bao thuốc lá, đặt lên bả vai mình, tôi vươn tay cầm lấy. Là bao Lam Bảo Sơn. Thuốc lá này 6 tệ một gói, không tốt cũng không tệ, phù hợp với thân phận cảnh sát. Tôi rút ra một điếu, đốt lên, kính cẩn nhét vào khe hở ở cửa xe. Tàn thuốc bị gió thổi, cháy lên màu đỏ đậm. Sau đó tôi lại châm một điếu nữa, thích thú hút. Sĩ quan Tiểu Lâm nói: "Việc này cũng mang ý kính quỷ thần của mấy người sao?" Nói xong, anh ta còn lắc đầu cười giễu cợt. Qua núi Bao Đầu có con đường cao tốc đi về Tây Xuyên. Cao tốc này mới sửa, xuyên qua một đường hầm dài tới một kilomet, dẫn thẳng tới thành phố Tây Xuyên. Tôi hỏi: "Lúc đường cao tốc thông xe có mời người hành lễ không?" Sĩ quan Tiểu Lâm nói: "Đương nhiên là không có, cậu lại định nói gì?" Tôi nói: "Nếu như anh chuyển nhà mới hoặc là thay số điện thoại mới, anh có nói với bạn bè của anh không?" Sĩ quan Tiểu Lâm nói: "Đương nhiên, không thì làm sao bạn bè tìm được..." Anh ta nói một nửa thì ngừng lại, chắc là hiểu ý tôi rồi. Lý Trường Vũ lại nói xen vào: "Chỉ toàn nói bậy." Nói xong, ông ta ra hiệu cho sĩ quan Tiểu Lâm lái xe vào khu nghỉ ngơi, xăng xe không còn nhiều, cũng phải đổ xăng, hơn nữa đi một mạch cũng đã đói rồi. Vào một cửa hàng tạp hóa, mua ba bát mì ăn liền, tôi có một suất. Tuy rằng Lý Trường Vũ hơi cục tính, nhưng cũng không xấu xa lắm, không đến mức cố tình bỏ đói tôi, tiền bát mì là ông ta trả. Tôi hỏi bà chủ hàng tạp hóa: "Chỗ này của bác có nến đỏ không?" Bình thường chắc chắn không bán loại nến đỏ này, có cũng chỉ là nến sáp ong, nhưng hôm nay đặc biệt. Tôi cần bốn cây. Sau khi lên đường lần nữa, tôi nói với sĩ quan Tiểu Lâm: "Đến cửa đường hầm thì dừng xe một lát, tôi làm chút chuyện." Vừa rồi tôi mua nến đỏ, Lý Trường Vũ và sĩ quan Tiểu Lâm đều đã nhìn thấy. Sĩ quan Tiểu Lâm nói: "Cậu lại định giở trò gì?" Tôi nói: "Sẽ không quá lâu đâu." Sĩ quan Tiểu Lâm nói: "Đỗ xe cũng được, nhưng cậu phải nói rõ ràng mọi chuyện cậu biết về thôn Sông Hoa Lưu." Tôi gật đầu đồng ý. Xe đi đến cách cửa đường hầm mười mét thì dừng lại. Tôi cầm hai cây nến đỏ xuống xe trước, đi về phía cửa đường hầm. Lý Trường Vũ và sĩ quan Tiểu Lâm cũng theo xuống xe, một người châm một điếu thuốc, tựa vào thân xe, chăm chú nhìn hành động của tôi. Mỗi bên cửa đường hầm, tôi đặt một ngọn nến đỏ, sau đó dùng bật lửa đốt, trong miệng liến thoắng niệm một đoạn thần chú. Đoạn thần chú này là tên mù dạy tôi. Màn gọi hồn ở trên cầu đêm đó như mới xảy ra ngày hôm qua. Theo lời chú Hai Văn Phòng nói, đoàn đưa tang tên mù và chú ấy đích thân tìm tới, còn nói những người này còn thính hơn mũi chó, người chết ở đâu thì xuất hiện ở đó. Bây giờ nghĩ lại cũng rất khả nghi. Làm xong những điều này, tôi quay lại xe, tiếp tục lên đường. Tôi còn nói: "Đến lối ra đường hầm lại dừng lại một lát." Sĩ quan Tiểu Lâm không nén được tò mò hỏi: "Cậu châm hai ngọn nến ở cửa đường hầm là có ý gì?" Tôi đáp: "Đèn chỉ đường." Lý Trường Vũ lại rất khó chịu: "Giả thần giả quỷ." Đường hầm dài một kilomet không tính là ngắn, trong lúc ô tô đi, lại nói mấy câu nữa, lời còn chưa dứt thì đã đến. Tôi từ trên xe bước xuống, lại đặt một cây nến đỏ ở mỗi bên cửa đường hầm, dùng bật lửa đốt. Ngọn nến vừa đốt lên. Trong đường hầm chợt thổi đến một trận gió lớn, trong gió loáng thoáng mang theo rất nhiều tiếng cảm ơn, có nữ có nam, có già có trẻ, đều là cô hồn lang thang bị lạc trên con đường mới sửa này. Nếu như không chỉ đường cho bọn chúng, bọn chúng sẽ mãi mãi kẹt ở trong đường hầm, không ra được. Lâu dài, đường hầm này sẽ dễ xảy ra tai nạn xe. Sau khi lên đường một lần nữa. Lý Trường Vũ nói: "Thế nào, bây giờ có thể nói rồi chứ." Tôi gật đầu, sắp xếp lại mạch suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi lớn lên ở thôn Sông Hoa Lưu từ nhỏ, nhà tôi, cha mẹ tôi ở đâu, bây giờ xảy ra chuyện, tôi còn khó chịu hơn bất cứ ai. Nhà không có, cha mẹ tôi cũng không thấy nữa." Nói đến đây, trong lòng tôi cảm thấy đau đớn từng cơn. Lý Trường Vũ và sĩ quan Tiểu Lâm cũng hơi xúc động, một người hút một điếu thuốc. Bầu không khí chợt có chút nặng nề. Tôi cần soạn ra một lời nói dối mà họ có thể chấp nhận được: "Thầy tôi vô cớ bị người ta đâm chết trên đường, mẹ tôi sợ tôi bị liên lụy, nên đưa tôi đi suốt đêm." Lý Trường Vũ nói: "Tại sao lại sợ liên lụy?" Tôi nói: "Ngày đó mẹ tôi đã nói dối, thực ra hôm đó, bốn rưỡi tôi và thầy tôi mới quay về thôn, nhưng các ông lại nói thầy tôi tôi chết trong khoảng ba giờ đến bốn giờ." Khuôn mặt Lý Trường Vũ hiện lên vẻ cực kỳ kinh ngạc, ông ta thốt lên: "Không thể nào." Lúc đó, chính mắt ông ta thấy toàn bộ quá tình đo nhiệt độ gan. Tuyệt đối không sai. Tôi bình thản nói: "Chính vì không thể nào, tôi mới không dám nói với cảnh sát, mà mẹ tôi sợ chuyện này sẽ liên lụy đến tôi nên đưa tôi đi suốt đêm." Lý Trường Vũ chất vấn: "Cậu nói thật sao?" Tôi hỏi ngược lại: "Ông cảm thấy đến lúc này rồi tôi còn phải lừa các ông sao?" Vụ án này giống như ác mộng, không ngừng giày vò Lý Trường Vũ suốt bốn năm qua. Ông ta là một người kiên định với thuyết vô thần, ông ta cho rằng tất cả quái lực loạn thần đều là con người đang giở trò. Nhưng vụ án này khiến ông ta sinh ra nghi vấn đối với lòng tin của mình, trong một đêm, đột nhiên toàn bộ hơn ba trăm nhân khẩu biến mất, ai có thể làm được. Ông ta không dám nghĩ tiếp nữa. Tôi nói tiếp: "Tôi càng muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra hơn cả các ông." Lời nói nửa thật nửa giả là khó phân định nhất. Lý Trường Vũ nói: "Vậy mấy năm nay cậu đi đâu?" Tôi nói: "Tôi cùng một đạo sĩ mù già lăn lộn bốn năm, ông ấy chết cách đây một thời gian, tôi nghĩ vụ án đã qua lâu như vậy rồi nên trở về quê hương, không ngờ..." Sĩ quan Tiểu Lâm nói: "Chẳng trách lời cậu toàn thần thần quỷ quỷ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương