Dạ Hành
Chương 15: Tà Ma
CHƯƠNG 15: TÀ MA Vụ án đã qua bốn năm rồi, lãnh đạo đồn cảnh sát lúc đó vì muốn trốn tránh trách nhiệm, nên đã bịa ra một cái cớ nộp lên cho có. Chỉ là Lý Trường Vũ không bỏ xuống được. Anh ta không có được manh mối nào từ tôi, nhìn rất thất vọng. Lý Trường Vũ nói: “Sau này cậu định thế nào?” Tôi đáp: “Đi bước nào hay bước nấy.” Tuy miệng nói như vậy, nhưng bước tiếp theo tôi đã nghĩ kỹ rồi, lên tỉnh thành tìm chú Diệp Văn Cường hỏi rõ chuyện hôn nhân đó. Còn phải tìm tên khốn nạn Nhất Diệp nữa. Lúc đó Nhất Diệp tự xưng là Bố Y Thần Tướng, nữ quỷ nói tất cả đều là quỷ kế của hắn, hắn là đầu sỏ. Tôi nhất định phải tìm được hắn. Lý Trường Vũ gật đầu: “Vậy trước khi đi, cậu phải về đồn cảnh sát làm một số ghi chép.” Tên này đúng là cố chấp thật, anh ta căn bản không định từ bỏ việc điều tra. Người bị giữ ở đồn cảnh sát Tứ Xuyên không nhiều. Chỉ vài người ít ỏi. Ánh đèn mở rất sáng, cả căn phòng được ánh đèn huỳnh quang chiếu sáng như ban ngày. Tôi được đưa vào phòng thẩm vấn. Trong phòng thẩm vấn lại là một khung cảnh khác, bên trong tối om. Tôi ngồi trên chiếc ghế lạnh lẽo, bỗng một ánh sáng rọi vào mặt tôi, làm tôi cực kỳ khó chịu. Con người ta ở trong trường hợp này thường sẽ cảm thấy hoang mang lo sợ, và luống cuống. Nhưng điều này chẳng ảnh hưởng nhiều đến tôi. Lý Trường Vũ và cảnh sát Tiểu Lâm ngồi trong bóng tối đối diện tôi, Lý Trường Vũ thẩm vấn, Tiểu Lâm ghi chép. Đây là quy trình thẩm vấn ở đồncảnh sát. Bởi vì ánh đèn rọi vào mặt, tôi cứ nhắm mắt mãi, nhưng lúc nhắm mắt cứ thấy một cái bóng lượn đi lượn lại trước mắt. Tôi giơ tay chặn ánh đèn sáng chói. Nhìn ra chỗ cái bóng của Lý Trường Vũ, cái bóng đổ trên tường của anh ta cứ động đậy mãi. Nhưng anh ta vẫn đang ngồi đó không nhúc nhích gì. Điều này làm tôi bỗng chốc căng thẳng, có chuyện gì vậy? Lý Trường Vũ bắt đầu thẩm vấn. Cái gì nên hỏi nên nói tôi đã nói hết trên đường đến rồi, anh ta còn cứ hỏi đi hỏi lại, nếu trả lời không trùng khớp, vậy tôi phiền phức rồi. May mà trí nhớ tôi tốt, hơn nữa tôi cũng chẳng nói dối. Lý Trường Vũ cực kỳ kiên nhẫn mà hỏi đi hỏi lại tôi tới 4 lần, nhưng tôi đều trả lời giống nhau. Tôi có hơi mệt, nên đứng dậy ra khỏi phòng thẩm vấn. Cảnh sát Tiểu Lâm vươn tay tắt cái đèn đã chiếu vào tôi đi, chỉ để chiếc đèn bàn ánh sáng dịu nhẹ. Tôi nói: “Cảnh sát, đội trưởng Lý có vấn đề.” Cảnh sát Tiểu Lâm đang sắp xếp phần ghi chép, tùy tiện mở miệng nói: “Vấn đề gì?” Tôi nói: “Bóng của anh ta có vấn đề.” Cảnh sát Tiểu Lâm phá lên cười: “Cái bóng có vấn đề! Vậy phải làm thế nào, có cần tới cúng siêu độ không? Có lấy phí không?” Tôi biết anh ta không tin. Tôi theo anh ta ra khỏi phòng thẩm vấn, Lý Trường Vũ đang đứng hút thuốc ở hành lang nối giữa phòng thẩm vấn và phòng khách. Ánh đèn sáng rõ. Cái bóng của Lý Trường Vũ cũng phản chiếu rõ ràng lên tường. Cảnh sát Tiểu Lâm bất giác nhìn lên cái bóng của Lý Trường Vũ, sau đó biểu cảm gương mặt anh ta trở nên vô cùng kinh hãi. Tôi nhìn lên cái bóng của Lý Trường Vũ, cũng giật cả mình. Nhìn bằng mắt thường, cái bóng của anh ta đang dần biến mất từ dưới chân trở lên, giống như bị ăn mất vậy, hơn nữa tốc độ cực nhanh. Chiếc bóng chắc đã biết mất chỉ trong chưa đầy nửa phút. Chỉ trong khoảnh khắc đủ để phản ứng. Bóng từ dưới chân đến bắp đùi, đã hoàn toàn biến mất. Cảnh sát Tiểu Lâm bất ngờ đến nỗi trợn mắt há mồm. Cảnh tượng này quá lạ lùng, hoàn toàn vượt xa khỏi nguyên lý ánh sáng. Trên tường ở hành lang treo một lá cờ màu đỏ, bên trên viết “khắc tinh của tội ác”, chắc là của người dân tặng đội cảnh sát. Tôi xông như bay về phía trước. Tôi dùng tay kéo mạnh, xé một đoạn của lá cờ, rút ra một sợi chỉ đỏ kéo về phía Lý Trường Vũ. Đồng thời xuyên sợi chỉ qua ngực của người giấy, rồi lấy bật lửa đốt cháy người giấy. Đốt xong thì cũng là lúc tôi đi đến trước mặt Lý Trường Vũ, nắm lấy tay anh ta, để sợi chỉ đỏ không ngừng quấn quanh ngón tay anh ta. Người giấy cháy kéo theo cả sợi chỉ bị cháy, đốm lửa lan theo sợi chỉ mà cháy cả vào tay Lý Trường Vũ. Lý Trường Vũ thấy vậy muốn tránh đi, nhưng bị tôi giữ chặt lại. Tôi dùng lực mạnh, ngón tay của anh ta bị tôi miết ra một giọt máu. A! Chiếc bóng trên tường phát ra tiếng kêu thảm thiết, trong đồn cảnh sát đang yên tĩnh, tiếng kêu càng vang vọng, càng ghê rợn. Tôi nắm chặt chiếc bật lửa đang bật, ném mạnh nó vào cái bóng trên tường. Ầm! Bật lửa bị vỡ, xăng ở bên trong phun ra ngoài, gặp phải lửa, phát ra tiếng nổ khiến người ta kinh hãi, một ngọn lửa lớn cháy phừng lên. Một tiếng cười giễu cợt vang lên! Tường đã bị cháy, để lại vệt cháy xém hình người lớn nhỏ. Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt. Bỗng khiến người ta chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Lý Trường Vũ vô cùng sợ hãi mà nhìn vào vệt cháy xém trên tường, lúc này đang cháy, tỏa ra mùi khét lẹt. Tren mặt tường không chí có vết cháy xém. Mà còn có một lớp gì đó màu đen bám lên. Lý Trường Vũ sau khi trải qua nỗi sợ hãi, sắc mặt cuối cùng cũng tốt hơn, càng ngày càng tức giận, cuối cùng giận dữ nói: “Tên khốn, dám tấn công cảnh sát, còn dám phóng hỏa đốt đồn cảnh sát, cậu biết đây là tội gì không?” Tội đủ lớn rồi. Tôi nói: “Nếu tôi không làm vậy, anh sẽ gặp nguy hiểm.” Lý Trường Vũ nói: “Tức cười, tôi gặp nguy hiểm gì, giở trò lừa bịp, lừa mấy đứa trẻ ba tuổi còn được, muốn lừa tôi, mơ đi.” Tôi cũng chẳng tức, mà bình tĩnh nói: “Vậy tiếng kêu thảm thiết đó giải thích thế nào?” Lý Trường Vũ lúc này không có cách nào giải thích. Nếu nói mấy trò như kéo sợi chỉ đốt lửa, tay ném lửa đốt ra cái bóng cháy hình người, mấy tay cao thủ trong dân gian cũng có thể làm ra được. Nhưng tiếng kêu phát ra từ cái bóng, kêu thảm thiết chân thật như vậy, thì giải thích thế nào. Lý Trường Vũ nhất thời đuối lý. Mà cảnh sát Tiểu Lâm cực kỳ khoa trương mà há miệng thành chữ o, mãi không ngậm lại được. Anh ta là người quan sát. Anh ta nhìn rõ ràng mọi thứ hơn Lý Trường Vũ – người trong cuộc. Rất lâu sau, cảnh sát Tiểu Lâm mới hoàn hồn, kinh ngạc mà hỏi: “Sao có thể như vậy!” Tôi trả lời: “Lý Trường Vũ không nên đá chậu lửa đó.” Lý Trường Vũ tức giận nói: “Ăn nói linh tinh.” Nhưng lần này ngữ khí đã không đanh thép như trước nữa. Tôi cười nhạt. Lý Trường Vũ đè xuống cơn giận nói: “Tên nhóc, muốn giả thần giả quỷ thì đi chỗ khác, chỗ này không phải là nơi để cậu giở trò.” Rồi anh ta quay ra nói với cảnh sát Lâm: “Sắp xếp cho cậu ta nghỉ lại một đêm, ngày mai mua vé xe để cậu ta đi.” Nói xong liền tức giận mà bỏ đi. Tôi nhìn theo Lý Trường Vũ rời đi, bóng của anh ta đã bình thường. Chắc con quỷ đó đã bị thiêu thành tro rồi. Cảnh sát Lâm nói: “Đi, tôi đưa cậu tới khu tiếp đón.” Khu tiếp đón ở đồn cảnh sát cũng không tệ, đủ tiêu chuẩn của khách sạn ba sao. Đây là lần đầu tiên tôi ở khách sạn. Cảm giác rất mới lạ. Cảnh sát Tiểu Lâm đặt giúp tôi một phòng hai người, anh ta không có ý định rời đi, mà pha một cốc trà, ngồi xuống đối diện tôi. Anh hỏi: “Vừa nãy rốt cục là chuyện gì vậy?” Tôi nói: “Không phải anh nhìn thấy hết rồi đó sao.” Lúc đó anh ta nhìn thấy rất rõ, chiếc bóng đã biến mất đến đỉnh đầu, động tác của tôi mà chậm một chút, là chiếc bóng sẽ hoàn toàn biến mất. Anh ta hỏi: “Nếu chiếc bóng biến mất hết thì sẽ xảy ra chuyện gì?” Tôi hỏi lại: “Anh từng nghe người ta nói chưa, rằng ma quỷ không có bóng.” Nghe vậy, của cảnh sát Tiểu Lâm giật thót, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi hỏi: “Con ma đó liệu có về nữa không?” Tôi lắc đầu: “Đã thiêu thành tro rồi. Nhưng sức khỏe của đội trưởng các anh sau đó sẽ có vấn đề, tùy theo tình trạng của anh ta, tốt thì bệnh nhỏ, xấu thì bệnh lớn, nhưng không quá nguy hiểm đến tính mạng.” Nói mới nhớ, tôi đã ra tay rất mạnh. Tình hình lúc đó, thực không có cách nào khác. Mà lần này cũng đã chứng minh, âm dương thuật được đề cập trong Kim Tự có thể thực hiện được, lý luận bên trong là thật. Điều này đã giúp tôi có thêm rất nhiều niềm tin. Cảnh sát Tiểu Lâm châm một điếu thuốc, hít hai hươi, phả ra làn khói, che đi tâm trạng không ổn: “Vụ án ở quê cậu có phải liện quan đến những cái này không?” Tôi lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết.” Anh ta lại phả một hơi khói, nặng nề nói: “Không chỉ hơn 300 mạng người ở Danh Hoa Thôn, còn có một viên cảnh sát, anh ta cũng mất tích.” Anh ta lấy từ trong túi áo ra một bức ánh. Trong ảnh là một người thanh niên mặc đồng phục cảnh sát, nụ cười tươi sáng: Anh ấy tên Lý Trường Lạc, là em trai của đội trưởng Lý, cũng là bạn đại học của tôi. Tôi bỗng ngộ ra, thì ra là thế. Chẳng trách vụ án bốn năm trước, bọn họ lại canh cánh mãi trong lòng đến giờ. Cảnh sát Tiểu Lâm tên là Lâm Đông. Anh và Lý Trường Lạc tốt nghiệp đại học xong liền theo Lý Trường Vũ làm cảnh sát hình sự, vụ án ở thôn Phong Môn là vụ án đầu tiên sau khi bọn họ vào nghề. Nhưng đã xảy ra chuyện. Tôi tưởng tôi là nạn nhân duy nhất, thì ra còn hai vị cảnh sát cùng chung hoàn cảnh với tôi. Điều này làm tôi có cảm giác thân thiết hơn với Lâm Đông. Ục ục. Bụng tôi kêu lên. Ngày hôm nay tôi chỉ một bát mì trứng gà, tối thì ăn một bát mì úp, tôi đã đói đến nỗi bụng với lưng dính vào nhau rồi. Không chỉ mình tôi, Lâm Đông cũng đói rồi. Anh hào sảng nói: “Đi, tôi đưa cậu xuống lầu ăn đêm.” Thành phố không giống ở quê, không có chút không khí nào của ngày quỷ. Quán ăn đêm đầy một con đường, ánh đèn sáng trưng, khách hàng lại không ít, vô cùng náo nhiệt, ngược lại hẳn với quê tôi. Lâm Đông đưa tôi ngồi vào một quán đồ nướng. Anh nói: “Cái gì mà ngày của quỷ, người thành phố chúng tôi không thích mấy trò này, cho dù có ma quỷ, thấy nhiều người quá, thì chúng cũng chạy thôi.” Lâm Đông nói đúng, nhiều người thì lắm dương khí. Nhưng, ngày của quỷ chính là ngày của quỷ. Tôi chỉ vào con ngõ nhỏ đằng xa, trong ngõ âm u, một người già đang cầm một bó hương, cứ cách vài mét lại cắm một cây. Tôi nói: “Qua cửa thì là khách, anh cũng phải mời người ta một cốc trà chứ.” Qua ánh đèn, tôi nhìn lên bầu trời. Mây âm u tầng tầng lớp lớp. Mà bên dưới những tầng lớp âm khí dày đặc này là một cái cây hòe, thân cây phải năm sáu người ôm. Tôi mờ ám nói: “Tiêu rồi.” Lâm Đông bất ngờ: “Tiêu cái gì?” Nói rồi mở một chai bia, đổ vào cốc dùng một lần. Tôi đáp: “Bên đó có một cây hòe.” Lâm Đông càng thấy kỳ lạ: “Có cây hòe làm sao?” Tôi nói: “Biết chữ hòe viết như thế nào không?” Lâm Đông nói: “Tất nhiên là biết, bên trái một bộ mộc, bên phải một chữ quỷ.” Cánh tay rót rượu của anh ta khựng lại. Tôi nói: “Cây hòe có nghĩalà con quỷ trong cây, âm khí rất nặng, dễ thu hút ta ma tới. Thời xưa người thắt cổ tự tử thường chọn cây hòe, là vật âm khí rất nặng, người sắp chết thường thích đến đó, là nơi để tà ma nghỉ ngơi, dùng cách nhẹ nhàng để ngăn chặn ma quỷ vào quấy nhiễu thôn dân.” Lâm Đông nói: “Ý cậu là sao?” Tôi lo lắng nói: “Bây giờ cây hòe ở giữa bao nhiêu người, nếu là lúc bình thường thì không sao, nhưng hôm nay là ngày của quỷ.” Lâm Đồng nói: “Vậy sẽ xảy ra chuyện gì? Tôi đáp: “Ăn mau, nếu không thì chúng ta gói về khu nghỉ ngơi.” Lâm Đông nhíu mày: “Sao thế, chỗ này sắp xảy ra chuyện à?” Tôi gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương