Dạ Hành
Chương 27: Bị Lạc
CHƯƠNG 27: BỊ LẠC Lúc tôi nghe thấy cái tên Diệp Tiểu Tình này thì ngẩn người ra một lúc, không phải là trùng hợp như vậy chứ, nhưng rất nhanh tôi đã phủ nhận khả năng này. Diệp Tiểu Tình con gái của chú Diệp Văn Cường sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với tôi, năm này cũng 22 tuổi rồi. Còn thiếu nữ trước mắt chỉ mới mười sáu tuổi. Ít hơn tận sáu tuổi. Chỉ là trùng hợp cùng tên mà thôi. Diệp Tiểu Tình thấy tôi ngẩn người mất một lúc thì hỏi: “Sao vậy?” Tôi nói: “Tôi có một người bạn cùng tên với cô.” Cái tên Diệp Tiểu Tình này quá bình thường, nói không chừng có đến mấy trăm mấy ngàn thậm chí là trên chục ngàn người có tên này. Thiếu nữ ồ một tiếng. Lúc này thang máy đúng lúc lên tới lầu mười ba. Lầu mười ba là trụ sở của một công ty dụng cụ và trang phục thể thao, người đến người đi rất náo nhiệt. Diệp Tiểu Tình dẫn tôi đi từ thang máy đến một góc của cửa thang bộ. Thang bộ không bật đèn nên tối om, hơn nữa còn không có một chút tiếng động. Cô ấy dặn tôi không được nói chuyện. Một câu cũng không được nói. Sau đó cô ấy làm cái gì, tôi làm cái gì, tuyệt đối không thể có sai sót. Cô ấy đi lên lầu trước. Tôi nhớ rất rõ, cô ấy đi lên trên bảy bậc thang, sau đó dừng lại, ý bảo tôi đứng bên cạnh mình. Tôi cũng làm theo đi lên bảy bậc thang. Thấy tôi đã đứng vững, cô ấy lấy một viên pha lê, nhẹ nhàng bắn ra. Viên pha lê rơi xuống đất. Đang, đang, đang…… Viên pha lê lăn dọc xuống theo thang bộ, bóng đêm yên tĩnh khiến âm thanh đặc biệt rõ ràng, mỗi một tiếng đều nghe thấy rõ ràng. Nghe âm thanh viên đạn rơi xuống đất. Lông tơ trên cánh tay tôi không nhịn được mà dựng ngược lên. Trong lòng sợ hãi. Đang, đang, đang…… âm thanh viên đạn rơi xuống đất dần dần đi xa, cho đến khi biến mất. Chờ đến khi âm thanh biến mất hoàn toàn. Diệp Tiểu Tình bắt đầu đi xuống dưới từ trên cầu thang, trở về lầu mười ba, sau đó vòng qua hành lang, lại trở về thang máy. Ấn phím gọi thang máy đi xuống. Từ đầu đến cuối cô ấy đều không nói chuyện. Đương nhiên tôi cũng không dám nói. Cô ấy nhìn đèn báo của thang máy, khi nhìn thấy thang máy từ bên trên sắp xuống tới lầu mười ba, lập tức lấy bình nước khoáng trong túi ra. Vặn ra uống một ngụm. Hai gò má trên khuôn mặt xinh đẹp căng đầy. Sau đó đưa cho tôi. Tôi cũng phải uống? Duỗi tay nhận lấy, có điểm ngượng ngùng, cũng có chút thích, cái này có tính là hôn môi gián tiếp không nhỉ. Uống một ngụm. Tôi thiếu chút nữa phun ra, mẹ ơi, cái gì mà mặn vậy. Nhưng người đẹp cũng uống rồi, tôi còn làm màu làm gì, uống ừng ực xuống một ngụm. Diệp Tiểu Tình trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, vươn cánh tay nhỏ nhắn đập lên đầu tôi cái bốp, chỉ chỉ hai má đang căng lên của mình. Thì ra là muốn ngậm trong miệng. Tôi lại uống một ngụm mới, ngậm ở trong miệng. Cô ấy trợn trắng mắt, dáng vẻ rất không nỡ nhìn chỉ số thông minh của tôi. Lúc này thang máy đúng lúc xuống tới. Bên trong thang máy có người, là ba người thành phần tri thức mặc tây trang, vừa nói vừa cười. Diệp Tiểu Tình không vào. Lại đợi một chuyến nữa, trong thang máy vẫn có người, cô ấy vẫn không đi vào. Cuối cùng chờ được một chiếc thang máy trống không thì cô ấy mới đi vào, tôi cũng nhanh chóng vào theo. Cảm giác ngậm nước trong miệng làm miệng bị căng lên rất khó chịu. Nước này có lẽ là nước muối, nhưng mà để nhiều muối quá rồi, thật là mặn. Diệp Tiểu Tình ấn lầu một. Thang máy lập tức đi xuống. Sau khi thang máy tới lầu một, cô ấy ra khỏi thang máy, nhưng mà lập tức lại đi ngược trở về, còn ra hiệu kêu tôi làm theo. Đây là cái gì? Chết tiệt, nha đầu này rõ ràng là đang trêu chọc tôi, trong lòng xuất hiện một đoàn lửa giận. Thật quá đáng. Vừa rồi tát tôi hai cái còn chưa tính, bây giờ còn trêu chọc tôi như vậy. Cô ấy thấy tôi đứng im ở đó, ngón tay chỉ chỉ ra bên ngoài, ý bảo tôi đi ngoài rồi đi vào lại. Dù sao cũng đã bị chơi lâu như vậy, thêm một lần này cũng được, làm theo tới cuối, xem cô ấy đùa giỡn cái trò gì. Không thèm ngậm nước muối trong miệng nữa. Lúc ra khỏi thang máy tôi bèn uống hết, còn cố ý tiếp tục căng hai má lên. Nhưng sau khi đi vào thang máy lần nữa chợt cảm thấy lạ lạ. Nhiệt độ trong thang máy giống như đột nhiên bị giảm xuống rất nhiều, âm u lạnh lẽo, ngay cả ánh đèn cũng tối sầm. Cô ấy ấn chọn lầu mười ba. Thang máy lại đi lên lần nữa, đôi mắt trong suốt của cô ấy trở nên rất tập trung, giống như đang đợi gì đó. Đang, đang, đang…… Là âm thanh viên đạn rơi xuống. Tôi giật mình trừng lớn mắt, sao có thể, ở đây sao có thể nghe thấy được. Cho dù có thể nghe thấy. Viên đạn kia đã rơi xuống rất lâu rồi, chúng tôi đứng chờ thang máy trống rất lâu, thang máy đi xuống lầu, rồi lại đi lên lần nữa, ít nhất cũng mất năm sáu phút. Viên đạn có lẽ nên dừng lại rồi mới phải. Cửa thang máy mở ra. Cũng đều ấn chọn lầu mười ba, nhưng chỗ này không phải là lầu mười ba khi nãy, ánh đèn lờ mờ, yên tĩnh không tiếng động. Yên tĩnh đến đáng sợ. Viên đạn lộc cộc lăn tới từ phía trước, Diệp Tiểu Tình ra khỏi thang máy, ngồi xổm xuống nhặt viên đạn lên. Diệp Tiểu Tình uống sạch nước muối nói: “Anh đúng là gà mờ, tôi thiếu chút nữa bị anh hại chết.” Tôi giật mình nói: “Đây, đây là đâu……” Diệp Tiểu Tình nói: “Đây chính là lầu mười ba rưỡi, cũng chính là nơi ngưng tụ âm khí mà anh dùng thông linh thuật nhìn thấy, lần sau nhất định phải nhớ kỹ, tuyệt đối tuyệt đối không được uống hết nước muối.” Tôi hỏi: “Uống hết thì sao?” Diệp Tiểu Tình nói: “Uống sạch thì tất cả người đều biến mất, một người cũng không thể trở về.” Một cỗ ý lạnh tỏa ra từ sau lưng tôi, sau đó tiếp tục xông lên tới đầu. Tôi nói: “Không phải cô lừa người sao.” lúc nói chuyện lưỡi cũng thẳng ra. Diệp Tiểu Tình thấy sắc mặt của tôi không đúng, ngạc nhiên nói: “Anh, không lẽ anh nuốt mất rồi hả.” Tôi gật đầu, trong lòng cực kỳ hối hận. Cũng không thể trách tôi được, tuy nha đầu này lớn lên xinh đẹp, nhưng rất gian xảo, vừa nhìn chính là kiểu nghịch ngợm phá phách. Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tiểu Tình tức giận đến đỏ bừng, dậm chân một cái, tức giận nói: “Anh cái con người này sao lại như thế chứ, tôi đã dặn dò mấy trăm lần là anh phải làm theo tôi, tôi làm cái gì anh làm cái đó mà.” Tôi nói: “Tôi cho rằng cô đang trêu tôi.” Diệp Tiểu Tình chống tay trái lên eo thon nhỏ, tay phải chỉ vào mũi tôi tức giận hổn hển mắng: “Tôi trêu anh hả, con người anh có bệnh đúng không, anh mắc chứng hoang tưởng bị hại hay gì, đang yên lành tôi trêu anh làm chi.” Một người lớn như tôi bị một nha đầu chỉ vào mũi mắng thật sự rất mất mặt đó. Nhưng tôi chỉ có thể cúi đầu xuống ngay cả rắm cũng không dám thả. Chỉ dám nhẹ giọng lẩm bẩm: “Khi nào không phải trêu tôi sao, còn tát tôi hai cái nữa.” Không nghĩ tới, tai nha đầu này lại thính như vậy. Bị nghe thấy rồi. Tức giận trên mặt tiểu nha đầu càng nhiều hơn: “Hừ, một người lớn như anh sao lòng dạ lại hẹp hòi thế hả, không phải chỉ tát anh hai cái thôi sao, anh lại còn ghi hận nữa, còn dám nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của tôi, tôi là một thầy âm dương chân chính, sẽ lấy chuyện này ra đùa giỡn hay sao?” Bây giờ tôi cũng rất hối hận mà. Nếu tiểu nha đầu nói thật, vậy e rằng tôi không thể về được rồi. Tôi sợ hãi hỏi: “Bây giờ phải làm sao đây?” Diệp Tiểu Tình nói: “Họa do anh gây ra, sao tôi biết phải làm sao, tôi cũng không uống hết, tôi muốn trở về lúc nào cũng được.” Tôi cũng không tin. Uống một ngụm nước muối thôi đã không trở về được à. Tôi xoay người đi vào thang máy, ra vẻ muốn xuống lầu, Diệp Tiểu Tình thờ ơ nhìn tôi. Cô như vậy khiến tôi trở nên hồi hộp. Không phải là thật chứ. Tôi vẫn rất mạnh mẽ bình tĩnh, duỗi tay ấn chọn lầu một. Thang máy di chuyển. Lòng tôi vui vẻ không nói nên lời, tôi biết là nha đầu này dọa người mà. Thang máy vẫn luôn đi xuống dưới. Nha đầu này đúng thật là, vừa rồi dọa tôi sợ muốn mất nửa cái mạng, diễn xuất tốt như vậy không đi làm diễn viên thật là quá đáng tiếc mà. Đinh! Thang máy đã tới, cửa thang máy mở ra. Tôi đang muốn đi ra ngoài, lại thấy Diệp Tiểu Tình đang đứng ở cửa thang máy nhìn tôi chăm chú. Trong lòng chợt hoảng sợ. Tại sao lại như vậy! Nhìn thử số lầu trên đèn thang máy, lầu mười ba. Vì sao lại trở về lầu mười ba, rõ ràng vừa rồi tôi bấm lầu một mà, hơn nữa thang máy cũng đã đi xuống rồi. Tôi lại liên tục ấn lầu hai mấy lần. Sau khi cửa thang máy đóng lại, thang máy lại đi xuống. Đinh! Thang máy tới rồi, cửa lại mở ra lần nữa. Rồi lại nhìn thấy Diệp Tiểu Tình đứng ở cửa thang máy, cô nói: “Đừng phí sức nữa, anh không về được đâu.” Lại là lầu mười ba rưỡi. Chẳng lẽ tôi thật sự không thể trở về nữa sao! Tôi nói: “Tôi không thể quay về, cô cũng không thể quay về.” Diệp Tiểu Tình nói: “Tôi không uống hết nước muối, muốn về lúc nào cũng được.” Tôi nói: “Vậy tôi đi chung với cô.” Diệp Tiểu Tình nói: “Không có tác dụng, chỉ cần anh đi cùng với tôi, cửa thang máy mở ra mãi mãi vẫn là lầu mười ba rưỡi, tôi chỉ có thể đi một mình.” Tôi nói: “Diệp Tiểu Tình, cô là thầy âm dương, cô không thể bỏ mặc tôi được, chắc chắn có cách mà đúng không.” Diệp Tiểu Tình vẻ mặt khó xử, nói: “Đáng lẽ tôi có cách dẫn anh ra ngoài, nhưng hôm nay tôi ra ngoài không mang theo đồ nghề.” Tôi tháo cặp sách phía sau xuống nói: “Tôi có, tôi có……” Hôm nay ra ngoài tôi đặc biệt để hết nhang đèn, tơ hồng, gạo nếp, kính bát quái các thứ vào trong cặp sách. Diệp Tiểu Tình nhìn thấy tôi lấy ra mấy thứ này, tức giận đá chân nói: “Không phải mấy thứ này, cái người ta cần là đèn lồng xanh dương.” Đèn lồng xanh dương. Trên sách của người mù có viết, đèn lồng xanh dương còn được gọi là đèn lồng quỷ, chỉ cần thắp sáng, cô hồn dã quỷ xung quanh sẽ đi theo đèn lồng quỷ. Xem tôi như là cô hồn dã quỷ. Nếu như bị lạc ở lầu mười ba rưỡi, tôi thật sự sẽ lập tức trở thành cô hồn dã quỷ. Diệp Tiểu Tình nói: “Đúng lúc trong đống này của anh có một cây nến đỏ, đáng lẽ có thể làm bây giờ, nhưng hôm nay tôi mặc đồ trắng, anh…… anh cũng không có mặc đồ xanh dương.” Tôi xoay người sang chỗ khác, trộm kéo quần ra nhìn một cái rồi nói: “Hình như đồ lót của tôi là màu xanh dương.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương