Dạ Hành
Chương 28: Quỷ Môn Quan
CHƯƠNG 28: QUỶ MÔN QUAN Thầy âm dương ai cũng có đôi tay linh hoạt, làm đèn lồng, người giấy là chuyện nhỏ, trong những năm đầu, thầy âm dương phải làm nhà, làm xe ngựa, cái gì cũng làm. Diệp Tiểu Tinh thoạt nhìn là bậc thầy trong tất cả. Chưa tới thời gian một phút đồng hồ, chiếc đèn lồng đã ra hình ra dáng. Khi tôi mới vừa cởi áo vest, Diệp Tiểu Tình lại cầm một cây nến đỏ khác, nhỏ một giọt sáp nến trên mặt đất, đặt ngón nến lên, nói: “Mỗi người cầm hai góc, làm phẳng chiếc áo vest đi.” Chiếc áo vest xanh bị hai người chúng tôi kéo phẳng và đặt lên đầu ngọn nến. Lúc tôi đang phát sầu làm thế nào để phục hồi chiếc đèn lồng trở về nguyên dạng, té ra là dùng cách đốt. Đúng là thầy âm dương. Diệp Tiểu Tình nói: “Cẩn thận chút, không bị cháy hỏng đâu, anh đừng cử động, đi theo đường tôi đi.” Động tác của cô rất thoải mái, không ngừng lại giữa chừng. Kích thước chiếc đèn lồng bị đốt cháy giống hệt những cái cô ấy đã làm trước đây, cô nhẹ nhàng nhặt nó lên, thuận tay rút cây nến đỏ để vào đèn lồng. Một chiếc đèn lồng đã làm xong. Ngón tay tinh xảo trắng như tuyết lật lên, cầm một tờ bùa vàng, không nghe rõ cô đang niệm cái gì, bùa vàng bị đốt dựng đứng lên. Như cuốn sách do người mù viết. Thầy âm dương thật khi đốt bùa không phải dùng lửa, mà dùng nhân hỏa, có ba nhóm lửa, một cái trên đỉnh đầu và hai cái ở hai mắt, đó là nhân hỏa. Diệp Tiểu Tình năng lực bẩm sinh kinh người. Rất nhiều thầy âm dương cả đời không làm được. Tôi còn đang sợ hãi than. Đột nhiên cô ấy vươn tay chỉ, điểm hai chỗ cách một tấc hai bên bả vai trái phải của tôi cứng đờ, miệng tôi không tự chủ há hốc. Tôi không kịp phản ứng. Đốt tấm bùa vàng nhét vào miệng tôi. Quần què, làm cái gì đấy. Tôi chỉ bị nóng một chút, lá bùa vàng đã tắt trong miệng tôi. Miệng toàn bụi li ti với khói trắng. Tôi chạy nhanh muốn nhổ đi, một bàn tay mềm mại bịt kín miệng tôi, bên cạnh truyền tới giọng nói dễ nghe của cô: “Đừng thở.” Lần này tôi không dám không nghe. Dùng sức nhịn. Cô lấy ngón tay kẹp lấy nén hương, giữ nó dưới ánh nến đèn lồng, chốc lát đã cháy. Rồi lại cắm vào miệng của tôi. Cái khỉ gì vậy, lấy miệng tôi làm lư hương là sao? Đột nhiên đầu óc tôi mơ màng, rất muốn ngủ, cảm thấy cơ thể nặng nề như bị cảm cúm, trước mắt nhìn thấy một ngọn đèn dầu. Diệp Tiểu Tình lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ, bên trong là một khối đen kịt gì đó, giống như bùn, cô cau mày lấy một nửa ra cắn một miếng, ăn xong nói: “Trước khi hương cháy hết, nhất định phải đi ra ngoài.” Tôi mơ mơ màng màng gật đầu. Diệp Tiểu Tình nhắc tới đèn lồng, đi đến hàng hiên tối om phía trước. Tôi không nhìn thấy đường, xung quanh tất cả đều là bóng đêm, nhìn thấy ngọn đèn dầu phía trước, đi sau theo bản năng, hơn nữa người cứ yếu yếu, đi lảo đảo, chẳng có chút sức lực nào. Nhưng tôi còn chút ý thức. Biết ngọn đèn dầu là đèn lồng màu xanh lam, do Diệp Tiểu Tình dẫn theo đi trước. Hiện giờ tôi chỉ kỳ vọng vào cô ấy. Kỳ vọng cô có thể đưa tôi ra khỏi nơi quỷ quái này. Nhưng tôi không nghe thấy một chút tiếng động nào, ngay cả tiếng bước chân, tiếng gió, hay tiếng gì cũng không nghe được, chỉ có thể nghe được duy nhất tiếng Diệp Tiểu Tình nói chuyện. Nghe thấy cô ấy nói: “Chút tài mọn.” Tôi không thấy đấy là chút tài mọn. Thậm chí tôi còn cảm thấy tiêu chuẩn thầy âm dương của cô ấy còn cao hơn các pháp sư khác. Ngay lập tức tôi nghe thấy tiếng một người khác. Giọng nói rất quen tai, gìa nua: “Đừng đi với cô ta, cô ta muốn dẫn cháu tới quỷ môn quan.” Đó là giọng người mù! Tôi run bắn người, ông ta còn sống, ông ta còn sống thật, chuyện bốn năm trước rốt cuộc có liên quan đến ông ta hay không, hay ông ta và Nhất Diệp hợp mưu. Sao ông ta lại xuất hiện ở trong này. Vừa nãy ông ta nói gì, bảo tôi đừng đi với Diệp Tiểu Tình, nói cô ấy muốn dẫn tôi đi quỷ môn quan? Người mù vội vàng nói: “Mau nhổ nén hương trong miệng ra.” Diệp Tiểu Tình từng nói, hương cháy hết mà còn chưa ra, sẽ vĩnh viễn bị lạc trong này, nhổ hương đi có khác gì là hương cháy hết. Tôi có nên tin tưởng ông ta không. Tôi còn đang do dự, bản năng của tôi vẫn đi theo ngọn đèn dầu, nhưng dưới chân bị rễ cây như dây thừng ngăn cản. Đi mấy bước rồi không đi được. Người mù vội vàng thúc giục nói: “Mau lên, mau nhổ nén hương trong miệng ra, mau.” Tôi không khỏi khẩn trương. Rốt cuộc vì sao lại thế này, vì sao người mù nói Diệp Tiểu Tình muốn dẫn tôi tới quỷ môn quan. Chỉ có người chết mới có thể tới quỷ môn quan. Diệp Tiểu Tình muốn hại tôi ư? Tôi với cô ấy vốn không quen biết, hôm nay mới gặp mặt, vì sao cô ấy muốn hại tôi. Diệp Tiểu Tình nói: “Sao lại để tiểu quỷ quấy rối, phá cho tôi.” Nơi chân bị trói truyền đến cảm giác nóng bỏng, hơi hơi đau, điều ấy khiến tôi liên tưởng đến cảnh đốt dây đỏ. Nhìn xem. Người mù và Diệp Tiểu Tình đấu pháp. Diệp Tiểu Tình dẫn theo quỷ đèn lồng thực hiện làm phép, làm ngọn đèn dầu chớp tắt trên dưới trái phải. Cơ thể của tôi cũng chuyển động theo ngọn đèn dầu. Khiến tôi hoa mắt chóng mặt. Thấy ngọn đèn dầu bất động cố định, tôi đi theo bản năng. Ngọn đèn dầu nhìn trông rất gần. Những tôi đi lâu mãi còn chưa đến. Nén hương trong miệng cháy hết, ánh sáng hé mở trong bóng tối, dần dần sáng lên, tôi nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Ở trên hành lang. Phía trước là cuối hành lang, một bức tường. Trạng thái tinh thần từ từ khôi phục, không đỡ đẫn như trước, đầu óc tỉnh táo dần, có thể nghe thấy tiếng động. Nghe thấy có người gọi tôi: “Thanh Đồng.” Nghiêng người nhìn mới thấy là người mù đã lâu không gặp. Người mù nói: “Cậu không chết, tốt quá, tôi còn từng cho là tôi nghe lầm tiếng, thì ra là cậu thật.” Tôi nói: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra đây.” Người mù nói: “Suýt nữa cậu đã bị người ta đưa đến quỷ môn quan.” Tôi nói: “Vậy ông xuất hiện trong đó như thế nào?” Người mù nói: “Đuổi theo ma nữ trong đôi giày nhỏ ba tấc.” Đôi mắt tôi sáng lên: “Ông đuổi theo cô ấy?” So với chuyện phát sinh hôm nay, tôi càng gấp gáp muốn biết thầy ngày đó bốn năm trước đưa tang rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì, vì sao cả thôn hơn ba trăm người trong một đêm biến mất tất cả. Người mù thở dài nói: “Mấy năm nay, tôi đã tìm được đáp án.” Người mù nói cùng ngày, sau khi đưa ma xong họ thu tiền liền rời đi, nhưng sau đó lại nghe nói trong thôn xảy ra chuyện, cả thôn không thấy một ai. Ông quay lại điều tra, nhưng cả thôn trống rỗng. Người mù nói: “Đây cũng là vướng mắc trong lòng tôi, ngày đó nếu tôi cố gắng ngăn cản, có lẽ chuyện sẽ không xảy ra, mấy năm nay tôi chỉ điều tra chuyện ấy.” Tôi hỏi: “Có tra được gì không?” Người mù nói: “Tôi nghi là chuyện ấy có liên quan tới nữ quỷ trong đôi giày ba tấc.” Trong bụng tôi thầm nghĩ, nếu không có cô ấy, chắc tôi đã chết trong quan tài rồi. Sao có thể là cô ấy kia chứ. Nữ quỳ từng nói tất cả là do Nhất Diệp giở trò quỷ. Nghi ngờ duy nhất là liệu người mù có phải là đồng phạm hay không, hay đó thực sự chỉ là một đội tang lễ đi ngang qua. Tôi hỏi: “Vì sao ông cảm thấy có mặt nữ quỷ trong đôi giày ba tấc.” Người mù đáp: “Có lần tôi tới Tây Xuyên làm việc, trong lúc vô tình cô gái là thầy của cậu, vốn cô ấy đã đồng ý nói cho tôi biết sự thật câu chuyện, nhưng cô ấy lại bị nữ quỷ trong đôi giày ba tấc giết.” Ngay lúc ấy tôi trố hai mắt nhìn. Cô ấy giết Tiên Tiên? Nhớ tới tối qua Tiên Tiên thắt cổ tự sát trong rừng cây nhìn thấy cô gái mang đôi giày đỏ ba tấc, chẳng lẽ là cô ấy thật? Tôi nói: “Vì sao cô ấy muốn giết Tiên Tiên.” Người mù nói: “Đương nhiên là để giấu giếm sự thật.” Đúng, Tiên Tiên. Tìm Tiên Tiên. Chỉ cần tìm ra Tiên Tiên, tất cả câu đố có thể giải đáp. Tôi nói: “Tiên Tiên trốn ở cửa hàng, có thầy âm dương đang đuổi giết cô ấy……” Từ xa vang lên tiếng gọi thê lương: “Tôi muốn giết anh.” Ngay sau đó, đầu bên kia hành lang nhìn thấy ba người truy đuổi. Dĩ nhiên là thầy trò Vô Tâm. Vô Tâm có một đồ đệ hình như tên là Khổng Thụy, nhưng đồ đệ lại đuổi theo đánh Vô Tâm. Sao lại thế này? Đồ đệ đánh sư phụ, tình huống gì đây? Pháp sư Vô Tâm nhìn thấy tôi thì hô: “Cậu ta bị quỷ Tiên Tiên nhập.” Quỷ nhập vào người. Trên người Khổng Thụy tản ra hơi thở quỷ dị, miệng phát ra nụ cười giả tạo vang tiếng khặc khặc: “Tôi phải xé xác các người, xé xác các người.” Chậc, đúng là giọng Tiên Tiên thật. Tại sao lại như vậy. Ngày hôm qua Tiên Tiên oán khí đại thương, âm khí suy yếu, sớm đã là nỏ mạnh hết đà, giờ sao hung dữ nổi dậy như thế, hay do thầy trò Vô Tâm không dùng toàn lực. Thầy trò Vô Tâm chạy nhanh như một cơn gió ra sau tôi. Đẩy tôi ra ngoài. Cái quái gì vậy? Đã biết từ sớm thằng cha này không trượng nghĩa, nhưng cũng xấu tính quá rồi. Tiên Tiên nói: “Là anh, Thanh Đồng, tôi không đi tìm anh, anh lại đi tìm cái chết, khặc khặc……” Tròng mắt cô ấy lóe lên ánh xanh lục. Người ta nói mắt quỷ phiếm ánh xanh lục, thì ra là thật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương