Dạ Hành
Chương 6: Bị Lừa Rồi?
CHƯƠNG 6: BỊ LỪA RỒI? Đồng hồ báo thức ở trên tường vẫn liên tục di chuyển, đã 11 giờ 59 phút rồi. Sắp qua 12 giờ rồi. Tôi đặt chiếc ghế để ngược lại rồi ngồi xuống, chống cằm trên chỗ dựa lưng của chiếc ghế, đôi mắt nhìn chằm chằm đứa bé đang nằm trên chiếc giường đối diện. Đột nhiên cửa phòng mở ra, phát ra tiếng cót két khiến người ta tê cả da đầu. Tôi sợ hãi kêu lên: “Ai đó?” Tôi thò đầu nhìn ra bên ngoài cửa nhưng không nhìn thấy ai, cả người tôi lập tức nổi da gà. Mà cánh cửa đang được mở ra với tốc độ chậm rãi. Bóng đèn 40W đang treo lủng lẳng trên trần nhà bỗng dưng sáng lấp lóe. Cả căn phòng tràn đầy hơi thở âm u quỷ dị. Tôi sợ đến mức run lên, ra sức nuốt nước miếng, không ngừng động viên chính mình, không có chuyện gì, không có chuyện gì. Cửa phòng được mở ra hoàn toàn. Sau khi dừng trong chốc lát, tôi không thấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào, tôi thở phào nhẹ nhõm, xem ra chính mình quá căng thẳng rồi, bình thường lá gan của tôi vẫn rất lớn, chủ yếu là do hai ngày nay đã bị dọa cho sợ hãi rồi. Người giấy nhỏ đang nằm ở trên giường đột nhiên nhúc nhích, sau đó bắt đầu giãy giụa liên tục, giống như bị một người nào đó đang bóp cổ mình. Tôi cố gắng che miệng lại, chỉ sợ chính mình sẽ bị sợ hãi mà phát ra tiếng. Thế nhưng cảnh tượng tiếp theo suýt chút nữa đã trực tiếp dọa tôi ngất xỉu, đầu của người giấy nhỏ không ngừng chảy ra máu tươi, sau khi nó giãy giụa một trận đã tắt thở giống như một con người, ưỡn thẳng người rồi không còn cử động gì nữa. Tôi muốn chạy trốn thế nhưng tôi không dám chạy về phía cửa chính đang mở rộng kia, tôi từ từ đứng dậy, không dám phát ra một tiếng động, rón rén đi về phía cửa sổ. Ở đây là tầng hai. Thế nhưng tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp nhảy xuống dưới. Cũng may tố chất cơ thể của tôi rất tốt, lúc nhảy xuống không bị té gãy chân, tôi lộn một vòng trên mặt đất, cũng không nghĩ ngợi nhiều nhanh chân bỏ chạy. Tôi không dám hét lên, chỉ sợ sẽ thu hút vật kia sẽ đuổi tới đây. Tôi ra sức chạy thật nhanh, những tiếng kêu thê thảm rót đầy hai bên tai, cây cối ở hai bên đường tối đen đang đong đưa trong gió, giống như từng con Quỷ ảnh đang nhe nanh múa vuốt. Gió thổi cành cây, bước chân đạp lên những viên đá phát ra tiếng xào xạc giống như có người nào đó đang đuổi theo phía sau. Tôi cố gắng chạy thật nhanh, tiếng xào xạc ở phía sau cũng càng nhanh. Tôi muốn quay đầu lại nhìn xem, thế nhưng lại sợ sẽ nhìn thấy quỷ, còn nếu không quay đầu lại thì tôi sẽ không yên lòng. Bất kể là ai khi nhìn thấy cảnh tượng này, nghe thấy âm thanh này, cho dù không bị dọa chết cũng sẽ mất đi nửa cái mạng. Trong sự dày vò đến cùng cực cộng với sự khủng hoảng, dưới chân tôi bị vấp một viên đá, tôi hét lên thảm thiết rồi té xuống đất, cú ngã này còn đau gấp trăm lần so với việc tôi nhảy từ tầng hai xuống. Lúc tôi cố gắng giãy giụa muốn bò dậy để tiếp tục chạy trốn, thì có một bóng đen đã bao trùm lên người tôi. Tôi sợ hãi đến mức ngồi im không dám nhúc nhích. Một giọng nói hài hước truyền đến tai tôi: “Rất tốt, không bị dọa chết.” Giọng nói này hơi quen tai, hình như là người mù. Bóng người còn cầm một cây gậy bằng tre: là người nhà! Quả nhiên đúng là người mù. Tôi vội vàng từ dưới đất bò dậy, lập tức nắm lấy cánh tay ông ta hét lên: “Cứu tôi với, cứu tôi với.” Người mù nói: “Chúng ta trở về trước đã.” Người mù dẫn tôi đi nhanh về phía nhà của thầy tôi. Người mù đi rất nhanh, tôi chạy theo cũng rất vất vả, tôi thật sự hoài nghi ông ta có phải là người mù thật không, chỉ có điều nói đi cũng phải nói lại, đối với một người mù mà nói thì ban ngày hay ban đêm cũng không có gì khác biệt. Chúng tôi quẹo vào một con hẻm nhỏ. Con hẻm nhỏ cũng không dài chỉ có 400 mét. Đối với 400 mét thì đi bộ không tới mấy phút, thế nhưng tôi lại có cảm giác, tôi và người mù đã chạy ở trong con hẻm rất lâu rồi, nhưng vẫn luôn không chạy tới cuối con hẻm. Đột nhiên người mù dừng bước chân, suýt chút nữa là tôi đã không thắng kịp mà đâm vào lưng ông ta rồi. Người mù nói: “Không ổn rồi.” Tôi cũng có cảm giác không đúng lắm: “Tại sao lại như vậy, chúng ta vẫn luôn ở trong con hẻm, tôi có cảm giác chúng ta đang chạy tới chạy lui trong con hẻm.” Người mù nói: “Cảm giác của cậu rất đúng, chúng ta đang chạy tới chạy lui trong con hẻm.” Tôi hoảng loạn quan sát xung quanh, tôi rất quen thuộc con hẻm này, con hẻm này tôi đã đi từ nhỏ tới lớn, trên mặt đất có bao nhiêu viên đá tôi đều biết, tại sao đột nhiên có thể không đi ra ngoài được chứ? Sắc mặt của người mù ngưng trọng nói: “Là quỷ phá tường.” Quỷ phá tường! Chính là con quỷ kia đã đuổi tới rồi sao? Tôi sợ hãi đến mức cả người bắt đầu run rẩy: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm làm như thế nào, tôi sẽ không chết chứ?” Người mù nói: “Đừng hoảng hốt, cậu nhìn xem ở quanh đây có đường nào khác để đi ra con hẻm này không?” Người mù nói rất đúng, lúc càng nguy hiểm thì chúng ta càng phải bình tĩnh. Tôi cố gắng để chính mình hít thở đều đặn. Hai bên con hẻm này đều là những căn nhà cũ, đều là những người già sinh sống ở trong đó, thậm chí còn có những căn nhà bỏ trống, nếu có cánh cửa người thứ 6 được mở ra, đi xuyên qua đó chính là một bên của con đường lớn, dọc theo con đường lớn chính là từ đường, mà nhà của thầy tôi chính là ở phía sau từ đường. Tôi không nghĩ ngợi nhiều nữa. Tôi tùy tiện tìm một hộ gia đình, ra sức gõ cửa: “Mở cửa, mở cửa đi.” Không biết có phải do tôi dùng quá sức hay không, cánh cửa được tôi đẩy ra, phát ra tiếng cót két, không đợi tôi có phản ứng gì thì người mù đã nói: “Mau đi vào trong.” Tôi và người mù nhanh chóng chui vào trong, sau đó xoay người đóng cửa lại. Nhưng khi tôi bước vào nhà, tôi có cảm giác căn nhà này rất quen thuộc. Là căn nhà cũ của thầy tôi! Khoảng 10 năm trước, thầy tôi đi tới Quảng Châu kiếm được một số tiền, lúc trở về góp với mấy người ở trong thôn xây một căn nhà ba tầng, sau khi xây xong đã chuyển ra ngoài ở. Căn nhà cũ này thì để lại cho mẹ của thầy. Chỉ có điều mấy năm trước bà lão cũng đã qua đời rồi, cho nên căn nhà này không có người ở. Người mù hỏi tôi tại sao lại dừng lại, tôi nói đây chính là căn nhà cũ của thầy tôi, người mù nghe vậy thì cả kinh, ông ta nói: “Nguy rồi, rất có thể thầy của cậu không đi tới nhà mới mà là tới nơi này.” Tôi nói: “Không phải chứ?” Người mù vội vàng nói: “Chúng ta mau đi ra ngoài.” Tôi cuống quýt lao ra cửa sau, chỉ có điều cửa sau đã bị khóa, tôi đã dùng sức đâm mạnh vào mấy lần nhưng vẫn không thể nào phá cánh cửa được: “Không mở được, làm thế nào bây giờ?” Người mù trầm ngâm một lát rồi nói: “Thầy của cậu là bị người lái xe đâm chết, thuộc về chuyện ngoài ý muốn, có lẽ oán khí sẽ không lớn lắm.” Nếu quả thật là như vậy thì tốt rồi. Nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, cái chết của thầy tôi không hề đơn giản như vậy, chuyện đã đến lúc này rồi, tôi cần phải nói hết chân tướng cho người mù, có lẽ ông ta sẽ có cách nào đó. Tôi kể hết mọi chuyện cho người mù nghe, từ lúc tôi bắt đầu gặp phải nữ quỷ áo đỏ lúc lái xe vào buổi tối, cho đến chuyện thầy tôi vô duyên vô cớ bị người khác đâm chết ở bên đường. Người mù nói: “Nếu quả thật đúng là như vậy thì lần này nguy rồi.” Tôi hỏi ông ta là chuyện sẽ như thế nào. Người mù nói: “Nếu như người đó bị hại chết, thì thường trong lòng họ sẽ mang theo sự thù hận, khi chết đi sự thù hận này sẽ biến thành oán khí, oán khí càng nặng thì người đó sẽ càng hung ác, thậm chí sẽ trở thành ác quỷ.” Tôi hỏi: “Nếu trở thành ác quỷ thì sẽ như thế nào?” Người mù nói: “Một con quỷ bình thường ít nhiều đều sẽ có tính người, thế nhưng một khi đã biến thành ác quỷ thì sẽ đánh mất tính người, chỉ có thể lặp đi lặp lại giữa giết chóc và cái chết, chỉ có điều…” Tôi hỏi: “Chỉ có điều như thế nào?” Người mù cúi đầu trầm tư: “Chỉ có điều, quả thật cái chết của thầy cậu rất kỳ lạ, dựa theo lời cậu nói thì 4 giờ 30 cậu vẫn còn ở cùng thầy cậu, thế nhưng cảnh sát lại đưa ra phán xét rằng, thời gian tử vong của thầy cậu là 3 giờ hơn, điều này rõ ràng rất mâu thuẫn với nhau.” Về điều này, tôi cũng nghĩ mãi không ra. Người mù nói: “Chỉ có điều rất có thể thầy của cậu đã chết lúc 3 giờ hơn rồi.” Điều này sao có thể chứ. Tôi lập tức nhớ tới, lúc đó khuôn mặt của thầy tôi trắng bệch như vôi ở trên tường, còn có vẻ mặt cũng rất thâm trầm, trong nháy mắt tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng, chẳng lẽ lúc đó thầy tôi đã chết rồi? Người mù nói: “Cậu có biết vì sao thầy của cậu lại bảo cậu đưa quần áo cho ông Trương không?” Tôi lắc đầu, về điều này tôi vẫn chưa nghĩ thông được. Người mù nói: “Chính là vì thầy của cậu muốn ông Trương làm người chết thay cho ông ấy.” Tôi kinh ngạc mở to mắt: “Người chết thay! Chẳng trách sau đó tôi đã hỏi thầy tôi, ông ấy nói đây chính là chuyện không có tính người, còn bảo tôi không được nói với người khác.” Người mù nói: “Vậy thì đúng rồi, chính là người chết thay. Thầy của cậu đã hỏi họ tên của ông Trương rồi, còn để cho ông ta mặc quần áo của cậu, chính là muốn để cho ông ta làm người chết thay, theo lý mà nói, có lẽ ông Trương sẽ phải chết, thế nhưng tại sao thầy của cậu lại chọn ông Trương, chuyện này chắc chắn có vấn đề, có lẽ ông Trương biết cách phá giải, nếu không thì ông ta chắc chắn sẽ phải chết.” Người mù suy đoán không sai, ông Trương này đã… Trong lòng tôi lập tức hoảng hốt nói: “Ông ta đã trả lại cho tôi một đôi giày ba tấc, bảo tôi cưới người âm. Ông ta nói nếu như tôi cưới âm, thì nữ quỷ kia sẽ buông tha cho tôi.” Người mù biến sắc: “Đôi giày như thế nào?” Tôi nói: “Chính là đôi giày ba tấc mà các cô gái trong các gia đình giàu có thời cổ đại vẫn hay mang.” Người mù thốt lên: “Cậu bị lừa rồi!!!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương