Dạ Hành

Chương 7: Tiên Tiên



CHƯƠNG 7: TIÊN TIÊN

Vẻ mặt của người mù ngưng trọng nói với tôi: “Cậu bị lừa rồi, đôi giày ba tấc có thể nuôi quỷ thiếp, nếu như tôi đoán không sai, bên trong nhất định có nuôi một con quỷ thiếp, người đưa đôi giày cho cậu căn bản là muốn lấy tính mạng của cậu.”

Tôi kinh hãi há to miệng.

Trong dân gian vẫn luôn có cách nói nuôi tiểu quỷ, nuôi quỷ thiếp.

Nếu đúng là như vậy, nếu như người mù không đưa cho tôi người giấy làm con rối, vậy thì tôi mới chính là người bị quỷ thiếp bò lên giường bóp chết.

Nghĩ tới điều này, tôi lập tức cảm thấy sợ hãi.

Người mù thiếu kiên nhẫn nói: “Cậu là đàn ông con trai mà khóc lóc cái gì chứ?”

Tôi nói tôi không có khóc.

Người mù nói: “Nếu cậu không khóc thì ai đang khóc vậy?”

Câu nói của người mù đã làm cho tôi phải rùng mình, lông tơ trên người bắt đầu dựng ngược lên, không phải chứ.

Người mù cũng cả kinh.

Hai người chúng tôi đều đứng ở đó, không ai dám nhúc nhích, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.

Tôi cũng nghe thấy tiếng khóc thút thít, tiếng khóc rất thảm thương, khóc đến đau lòng thậm chí là nghẹn ngào đến mức khóc không thành tiếng.

Trong đêm tối như thế này mà nghe thấy tiếng khóc thảm thương như thế này, quả thật đây chính là chuyện rất đáng sợ.

Hình như tôi nhìn thấy một nữ quỷ đang đưa lưng về phía tôi khóc nỉ non.

Tôi sợ hãi đến mức muốn xông cửa chạy ra ngoài, thế nhưng lại bị người mù bắt được, ông ta lắc đầu với tôi.

Đột nhiên trong phòng xuất hiện một ánh nến yếu ớt.

Một bóng dáng quỷ dị chiếu lên vách tường, bóng dáng được ánh nến kéo ra rất dài, trời không có gió nhưng tóc của cô ta vẫn tung bay, đang nhe nanh múa vuốt cực kỳ đáng sợ.

Vậy mà, vậy mà là nữ quỷ.

Chẳng lẽ chính là quỷ thiếp trong đôi giày ba tấc sao?

Tôi thật sự không thể nhịn được sự hoảng sợ trong lòng mình nữa, theo bản năng muốn hét lớn lên, thế nhưng tôi lại nghe thấy tiếng hét chói tai càng khủng khiếp hơn trước.

Tiếng hét này được truyền tới từ bóng dáng bên đó, hơn nữa hình như tiếng hét nghe hơi quen.

Đến khi tôi nhìn thấy rõ bóng người dưới ánh nến, tôi lập tức kinh ngạc nói: “Tiên Tiên!”

Không sai, bóng dáng đang cầm nến, nơm nớp lo sợ từ trong phòng đi ra kia chính là Tiên Tiên, hai mắt cô ấy nhắm chặt, khuôn mặt xinh đẹp sợ đến mức không còn chút máu, còn đang dùng sức gào thét không ngừng.

Tiên Tiên cúi đầu xông về phía cửa: “Có quỷ!!”

Tôi nắm lấy tay cô ấy, cô sợ hãi đến mức tay chân giãy giụa, miệng thì liên tục gào thét, thế nhưng từ đầu tới cuối đều không dám mở mắt ra.

Tôi còn ngửi thấy một mùi khai.

Dựa vào kinh nghiệm sống nhiều năm của bản thân, tôi lấy can đảm mà ra phán đoán rằng, bạn học Tiên Tiên đã sợ đến tè ra quần rồi, dựa vào ánh nến được phát ra từ cây nến đã rơi xuống đất, có thể nhìn thấy quần của Tiên Tiên đã bị ướt một mảng lớn.

Cô còn tè dầm nữa.

Trong lòng tôi rất muốn cười, thế nhưng vẫn cố kìm nén lại, dù sao đối phương cũng là con gái, tôi chỉ có thể giả ngốc làm bộ như không biết gì: “Tiên Tiên, là tôi, chị mở mắt ra nhìn thử xem.”

Có thể Tiên Tiên cảm nhận được giọng nói của tôi nghe hơi quen, nhưng chỉ dám mở một mắt, đến khi nhìn thấy tôi, lúc này cô ấy mới mở to hai mắt: “Đồng.”

Tôi có chút nghi ngờ hỏi cô ấy: “Tiên Tiên, tại sao chị lại ở đây, theo lý mà nói lúc này chị nên túc trực bên linh cữu của thầy mới đúng chứ?”

Thế nhưng Tiên Tiên vừa nhìn thấy tôi đã nhào vào trong ngực tôi, còn dùng sức ôm rất chặt.

Cơ thể mềm mại của cô ấy đang run lẩy bẩy, xem ra quả thật đã bị dọa không nhẹ, ôi, chỉ có điều ngực lớn mềm mại như miếng xốp của cô đang đè chặt lên ngực của tôi, điều này đã làm cho ý nghĩ trong sáng của tôi đột nhiên nảy sinh ra những hình ảnh kiều diễm.

Tôi vỗ lưng an ủi cô ấy: “Không sao rồi, không sao rồi, Tiên Tiên, tại sao chị lại ở đây?”

Lúc đầu Tiên Tiên vốn là ở nhà túc trực bên linh cữu của thầy, thế nhưng nghe người ta nói, nếu như chuyển tới nhà mới chưa đủ 10 năm, rất có thể hồn của thầy sẽ trở về nhà.

Cho nên cô liền đi tới đây.

Tiên Tiên co rúm ở trong ngực tôi, khóc nức nở nói: “Tôi mới tới đây chưa được bao lâu, bỗng dưng nghe thấy có người phá cửa đi vào, sau đó là tiếng người đập mạnh vào cánh cửa phát ra tiếng đùng đùng, tôi sợ đến mức trốn vào trong góc, không lâu sau thì nghe thấy tiếng người đang trò chuyện với nhau, tôi càng không dám lên tiếng.

Tôi và người mù có chút lúng túng, không nghĩ tới chúng tôi lại bị coi là quỷ, còn làm cho người ta sợ hãi đến như vậy.

Chỉ có điều không phải Tiên Tiên cũng bị chúng tôi coi là nữ quỷ sao.

Người mù nói: “Nơi này không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây.”

Tôi nói làm thế nào để đi ra ngoài, cửa sau đã bị khóa rồi.

Tiên Tiên nói cô ấy không có khóa, cô ấy đi tới kéo mở cánh cửa ra.

Cả người tôi đều cảm thấy không ổn rồi.

Cánh cửa này vậy mà được đẩy vào, chứ không phải là đẩy ra, lúc nãy tôi còn ở bên trong đập mạnh đẩy cánh cửa ra, quả thật tôi chính là một tên ngốc mà.

Tiên Tiên cùng chúng tôi chạy ra khỏi căn nhà cũ của thầy.

Thật sự là bị Quỷ phá tường phá hỏng chuyện mà.

Người mù kéo ống tay áo của tôi, nói nhỏ: “Cô gái này có vấn đề, cậu nên cẩn thận một chút.”

Tiên Tiên có vấn đề?

Vấn đề gì chứ?

Bất luận là ai khi bôi nhọ Tiên Tiên, trong lòng tôi đều cảm thấy khó chịu.

Tôi không trả lời lại người mù.

Đường trở về rất thuận lợi, giống như nữ quỷ kia đã bị mất dấu chúng tôi rồi, dù sao cô vẫn chưa quen với cuộc sống ở đây.

Trong nhà chính của thầy tôi đang làm đám tang cho nên đèn đuốc sáng trưng, còn có người của đội đưa ma vẫn đang bận rộn, thỉnh thoảng còn trò chuyện với nhau, điều này đã làm cho tôi cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Có lẽ người mù đã nhìn thấy cảnh tượng như thế này nhiều lần rồi, cho nên ông ta đã quá quen thuộc.

Còn Tiên Tiên thì coi chúng tôi là quỷ rồi sợ bóng sợ gió.

Chỉ là thần kinh tôi vẫn còn căng thẳng.

Sau khi Tiên Tiên trở về nhà đã lập tức đi lên lầu, có lẽ là đi tắm rửa.

Còn người mù thì đi đến bên cạnh ông lão lưng gù cúi người thì thầm mấy câu, ông già lưng gù nghe xong thì tức giận mắng: “Lão mù chết tiệt, tôi đã bảo ông đừng nên lo nhiều chuyện bao đồng như vậy, tôi thấy ông chính là chán sống rồi.”

Người mù rụt rè nói: “Có thể giúp được thì giúp.”

Ông lão lưng gù cười lạnh: “Chúng ta là người kiếm cơm từ người chết, cho dù ông có tích nhiều âm đức đi chăng nữa thì cũng không thể bù đắp được.”

Vẻ mặt người mù đầy cay đắng thế nhưng vẫn nói câu đó: “Có thể giúp được thì giúp.”

Ông lão lưng gù nói: “Tôi biết ông đang nghĩ gì, thế nhưng ông đừng quên cậu ta vẫn còn ba mẹ…”

Giọng nói của bọn họ ngày càng nhỏ, dần dần tôi không còn nghe thấy nữa.

Lúc tôi đang chăm chú nhìn bọn họ, trái tim tôi vẫn còn rên rỉ, tôi sợ nữ quỷ đó sẽ đuổi tới đây, mặc dù nói ở đây có nhiều người, thế nhưng cô ta chính là quỷ đó, có nhiều người hơn nữa cũng không đủ để cô ta xâu xé.

Phải qua một lúc lâu, người mù và lưng gù mới thì thầm xong.

Người mù chào hỏi với tôi, bảo tôi nhanh chóng đi qua đó, người mù lại ra hiệu cho tôi ngồi xuống chiếc ghế dài ở bên cạnh, mà ông ta và lưng gù cũng tìm một chiếc ghế để ngồi xuống.

Người mù trầm ngâm một lát rồi nói: “Chuyện này rất rắc rối, chỉ sợ con quỷ này không phải là một con quỷ đơn giản, càng đáng sợ hơn chính là, bản thân chúng ta cũng không biết, rốt cuộc con quỷ kia là ai?”

Tôi nghe có chút mơ hồ: “Không phải lúc tôi lái xe trên đường đã nhìn thấy nữ quỷ đó rồi sao?”

Ông lão lưng gù lạnh lùng nói: “Đúng là ngu dốt mà.”

Trong lời nói của ông lão lưng gù này luôn mang theo gai nhọn, khiến người khác cảm thấy rất khó chịu.

Tôi hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?”

Người mù nói: “Chúng ta phải tìm cho ra con quỷ này sau đó tiêu diệt cô ta.”

Đầu tôi đã xoay vòng vòng rồi.

Có lầm không vậy, cô ta không đến tìm tôi là tôi cảm ơn trời phật lắm rồi, còn bảo tôi đi tiêu diệt cô ta, có phải đầu óc đã bị cửa kẹp đến hỏng rồi không?

Tôi nói: “Quân tử không đứng dưới bức tường sắp bị đổ, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên chạy trốn thì hơn, chạy càng xa càng tốt.”

Ông lão lưng gù nói: “Vậy thì cậu trốn đi, nếu cậu có bản lĩnh trốn thoát được. Chỉ có điều, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, cậu mới chính là mục tiêu của cô ta, nếu cậu chạy trốn, chắc chắn cô ta sẽ giận cá chém thớt lên những người khác, đến lúc đó ở trong thôn này sẽ không còn ai có thể sống sót.”

Không phải chứ.

Tôi nhìn người mù thăm dò.

Người mù gật đầu.

Tôi cũng không nghĩ ra, rốt cuộc tôi đã chọc giận cô ta ở chỗ nào, tại sao nhất định phải giết chết ông đây, mẹ kiếp thật xui xẻo, không, đây không phải gọi là xui xẻo, mà đây chính là vận hạn!

À đúng rồi, ba mẹ tôi!

Tôi đã tự mình trốn ra được thế nhưng ba mẹ tôi vẫn đang ở trong nhà.

Tôi lo lắng thốt lên: “Nguy rồi, tôi chỉ lo bản thân mình đã chạy ra ngoài, ba mẹ tôi sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Người mù lắc đầu: “Quỷ thiếp không leo lên giường của ba mẹ cậu được, không sao đâu.”

Tôi nghe người mù nói như vậy mới yên lòng.

Người mù nói: “Ở đây tôi có một cuốn sách, nhân lúc bây giờ có chút thời gian rảnh, cậu cầm lấy đọc một ít đi, có thể học được bao nhiêu thì học.”

Nói xong người mù đưa cho tôi một cuốn sách màu lam được đóng buộc chỉ.

Lúc trước, cũng bởi vì chán ghét việc đọc sách cho nên tôi mới đi học nghề lái xe, vì vậy tôi lắc đầu nói: “Tôi vừa nhìn thấy chữ viết lít nha lít nhít trên giấy là bị chóng mặt.”

Lưng gù tức giận đứng lên nói: “Người khác muốn học còn không học được, còn cậu thì không muốn học, đừng có mà không biết tốt xấu như thế.”

Tôi cũng không yếu thế nói lại: “Ai thích học thì học đi.”

Người mù nói với tôi: “Tôi khuyên cậu vẫn nên đọc một chút, nói không chừng cuốn sách này có thể cứu mạng của cậu.”

Cuốn sách này có thể cứu mạng của tôi?

Vậy thì khác rồi, cho dù đầu có bị choáng váng cũng không bằng cái mạng nhỏ của mình.

Tôi nhận lấy cuốn sách từ trong tay người mù với vẻ mặt khó coi: “Đây là đang chơi trò gì vậy?”

Lưng gù tức đến mức thổi râu trợn mắt.

Ở thời đại này, rất khó để nhìn thấy một cuốn sách được đóng buộc chỉ, giấy còn từ màu vàng chuyển thành màu đen, có lẽ đã có chút dấu vết của năm tháng.

Điều càng làm cho tôi cảm thấy đau đầu hơn chính là, trong cuốn sách này đều được viết bằng chữ Nôm.
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...