Đại Đào Sát Chốn Hậu Cung

Chương 10



Trong lòng ta thầm khấn, mong rằng nữ quỷ sẽ không biết nói tiếng Giang Châu.

Người ngoài cửa ấp a ấp úng một hồi, rồi nói:

“Chuyện này… bổn cung rời Giang Châu đã quá lâu.

“Giọng quê sớm đã quên sạch rồi…”

Ánh mắt ta bỗng sáng lên.

Ta quay đầu nhìn người bên cạnh, khẽ ra hiệu: đến lượt ngươi rồi.

Nàng hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ bất mãn, rồi dùng tiếng Giang Châu, mắng ta một câu “đồ ngu”.

Không cần nói thêm.

Thật giả lúc này đã rõ như ban ngày.

Ta nhìn về phía người ngoài cửa, bình thản nói:

“Ta đã nhìn thấu lời dối trá của ngươi. Ngươi không phải Lý phi thật, còn không mau lui đi!”

Ngoài cửa im lặng giây lát, rồi bỗng vang lên một tràng cười khục khặc.

Âm thanh quái dị đến cực điểm, tựa như tiếng xương cốt con người bị vặn gãy.

Nghe mà khiến người dựng cả tóc gáy.

Tiếng cười lúc xa lúc gần, khi lớn khi nhỏ, lan dần ra xung quanh.

Rất lâu sau, mới từ từ tan biến.

Ta nín thở chờ đợi.

Xác nhận bên ngoài đã hoàn toàn không còn động tĩnh, ta mới khẽ thở phào một hơi.

Đại nạn không c.h.ế.t, toàn thân ta chỉ cảm thấy mềm nhũn, gần như không còn chút sức lực.

Nhưng lễ nghi cần có vẫn không thể thiếu.

“Đa tạ nương nương vừa rồi đã ra tay cứu giúp.”

Ta trịnh trọng hành lễ với Lý phi.

Có lẽ vì lúc nãy từng bị ta nghi ngờ là nữ quỷ, sắc mặt nàng lúc này vẫn còn đôi phần không vui.

Nàng oán trách:

“Nếu không phải kẻ bị hóa hình không thể tự mình đối chất với nữ quỷ.

“Bổn cung hà tất phải nhìn sắc mặt của một Tài nhân nhỏ bé như ngươi…”

Nói xong, nàng lại nhìn ta đầy ý vị, nửa cười nửa không:

“Thế nào, giờ thì tin bổn cung không phải nữ quỷ rồi chứ?”

Ta không khỏi đỏ mặt.

Nghĩ đến việc vừa rồi mình nghi thần nghi quỷ, suýt nữa hiểu lầm người tốt, vội nói:

“Nương nương dĩ nhiên không phải nữ quỷ.

“Người là Lý phi nương nương chân chính không sai vào đâu được.

“Là ta mắt mù không thấy Thái Sơn, hiểu lầm ý tốt của người.”

“Thôi, chỉ đùa ngươi vài câu mà thôi.”

Lý phi đắc ý cười: “Bổn cung lẽ nào thật sự so đo với ngươi?”

Dung mạo nàng tuy không xuất chúng, nhưng nụ cười này lại như hoa xuân vừa nở, tươi sáng rạng rỡ, khiến ta thoáng ngẩn người.

Thúy Kiều từng nói, Lý phi tính tình trầm lặng nên không được sủng ái.

Nhưng nữ t.ử trước mắt tính tình thẳng thắn, nhất cử nhất động đều sinh động vô cùng. ta thế nào cũng không thể ghép với lời Thúy Kiều đã nói.

Ngược lại, kẻ giả làm Lý phi ta gặp ban đầu trong điện, mới càng giống với hình dung của Thúy Kiều hơn…

Ta còn đang thất thần, Lý phi bên cạnh bỗng lại cất tiếng:

“Nói lại thì… Muội muội có biết, trên đời này, loại lời dối trá nào khó vạch trần nhất không?”

Ta lắc đầu.

“Thiếp ngu muội, xin nương nương chỉ giáo.”

Lý phi xoay đầu lại, nhìn ta thật sâu.

“Chín thật một giả.

“Dùng chín phần chân thật để cạy mở lòng người, giành lấy tín nhiệm của con mồi.

“Rồi dùng câu nói dối cuối cùng, một đòn chí mạng.

“Đảm bảo con mồi trở tay không kịp, chạy đằng trời cũng không thoát.”

Nụ cười trên mặt nàng càng lúc càng sâu.

“Còn một chiêu nữa, gọi là ném gạch dẫn ngọc.

“Trước tiên bịa ra một lời dối trá vụng về, để đối phương dễ dàng nhìn thấu.

“Đợi khi con mồi tự cho là đã thấy rõ chân tướng, thả lỏng cảnh giác.

“Thì cái bẫy thật sự, đã sớm mai phục ngay bên cạnh rồi…”

Khi nói đến đây, khóe miệng Lý phi càng kéo rộng, cuối cùng nứt toạc ra, lộ ra hai hàng răng trắng hếu.

Màu đen trong con ngươi nhanh chóng rút đi, vô số tia m.á.u bò kín khắp tứ chi bách hài.

Nàng nở một nụ cười gần như điên loạn.

“Người đứng ngoài cửa là quỷ.

“Nhưng ngươi lấy gì đảm bảo, kẻ ở trong cửa, nhất định là người?”

Cái miệng đỏ như m.á.u há ra, tựa vực sâu không đáy, nuốt chửng ta vào trong.

Giữa cơn đau xé tâm liệt phế, ta hoàn toàn mất đi ý thức.

5

“Tiểu chủ? Tiểu chủ!”

“Người chẳng phải nói sẽ đến thỉnh an Lý phi nương nương sao?”

Gương mặt quen thuộc của cung nữ Thúy Kiều lại một lần nữa hiện ra trước mắt.

Thế nhưng ta chỉ ngồi đờ đẫn tại chỗ, không nhúc nhích.

Hình ảnh khuôn mặt quỷ dị của nữ quỷ và cơn đau bị sống nuốt từng tấc da thớ thịt vẫn còn hiện rõ trong tâm trí.

Ta phải hít sâu mấy hơi, mới miễn cưỡng khiến bản thân bình tĩnh lại.

Ta tự nhủ với bản thân:

Mặc dù đã bị g.i.ế.c c.h.ế.t một lần, nhưng chí ít ta đã biết được trong bốn phi tần của Diên Hi cung, ai mới là nữ quỷ thật sự.

Chỉ cần tránh xa Lý phi, ta nhất định sẽ sống sót.

Nghĩ đến đó, ta bỗng nhớ lại dòng thiên thư đã từng xuất hiện:

【Mỗi lần bị g.i.ế.c, ngươi sẽ mất đi một giác quan.】

Ta cầm một đoá chi t.ử tươi mới trên bàn, đưa lên chóp mũi.

Không có chút mùi hương nào.

Rất rõ ràng, ta đã mất đi khứu giác.

May mắn thay, chỉ là khứu giác.

Ta không khỏi âm thầm thở phào.

Ngũ quan gồm có: thị, thính, khứu, vị, xúc.

Trong đó, quan trọng nhất dĩ nhiên là thị giác và thính giác.

So ra, mất khứu giác hay vị giác vẫn còn có thể chịu đựng được.

“Tiểu chủ, người còn muốn đến thỉnh an Lý phi nương nương không?”

Thấy ta mãi thất thần không đáp, Thúy Kiều đành phải hỏi lại một lần nữa.

Ta lập tức lắc đầu.

Mặc dù phải trả giá bằng một lần t.ử vong, ta đã biết được: cả hai vị “Lý phi” trong chính điện khi ấy đều là nữ quỷ biến hóa.

Ta cũng biết chỉ cần vạch trần lời nói dối, nữ quỷ sẽ nhất thời tan biến.

Nhưng ả nữ quỷ kia gian trá xảo quyệt, ai biết được nàng ta còn có những thủ đoạn hiểm độc nào khác?

Ta chẳng phải đạo sĩ biết trừ yêu diệt quỷ, cũng chẳng phải anh hùng trượng nghĩa.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...