Đại Đào Sát Chốn Hậu Cung

Chương 12



“Nàng hết lần này đến lần khác bị hãm hại, bị cuốn vào tranh đấu cung đình, cuối cùng khiến tiên đế chán ghét.

“Bị ban rượu độc, thất khiếu chảy m.á.u mà c.h.ế.t.

“Nghe nói sau khi c.h.ế.t, oan hồn của nàng vẫn phiêu đãng trong Diên Hi cung.

“Có lẽ vì khi còn sống chịu quá nhiều oan khuất, nên sau khi thành quỷ, nàng trở nên cực kỳ âm độc.

“Tâm cơ sâu nặng, thích nhất là chơi đùa lòng người.

“Không những có thể hóa hình, nhập thân người khác, mà còn quen miệng nói dối.

“Muội muội nếu gặp kẻ khả nghi, nhất định phải tránh xa.”

“Thật ra…”

Ta do dự giây lát rồi mở miệng:

“Thần thiếp đã từng gặp nữ quỷ ấy.

“Hiện giờ nàng ta đang hóa thân thành một vị phi tần trong Diên Hi cung, tiếp tục ra tay sát hại người.”

Ta dè dặt quan sát sự biến đổi trên mặt Triệu Tiệp dư.

Một mình ta không thể chống lại nữ quỷ, vậy thì chỉ còn cách kết giao đồng minh, cùng nhau đối phó.

Ta không tin, toàn bộ phi tần trong Diên Hi cung liên thủ, lại không làm gì được một nữ quỷ!

“Cái gì?”

Triệu Tiệp dư kinh hãi nói:

“Là ai? Mau nói cho bổn cung biết!”

“Nữ quỷ chính là chủ vị của Diên Hi cung — Lý phi nương nương.”

Ta chắc chắn đáp.

Thấy nàng lộ vẻ không tin, ta liền đem toàn bộ trải nghiệm vừa rồi kể lại không sót một chữ.

Nghe xong, Triệu Tiệp dư cau chặt mày.

“Ngươi nói… ngươi tận mắt thấy Lý phi biến thành quỷ?”

Nàng vẫn có phần không tin:

“Vậy ngươi nói cho ta biết, nữ quỷ kia rốt cuộc trông như thế nào?”

Chỉ cần hồi tưởng lại cảnh tượng đáng sợ khi ấy, ta đã thấy dựng tóc gáy.

Nhưng ta vẫn cố nén sợ hãi, gắng sức miêu tả dáng vẻ nữ quỷ cho Triệu Tiệp dư nghe.

“Con ngươi nàng ta toàn bộ biến thành màu trắng, khắp thân thể đều không ngừng rỉ máu.

“Đáng sợ nhất chính là cái miệng nứt toạc ấy…”

Triệu Tiệp dư trầm tư giây lát, rồi vẫy tay gọi ta lại gần.

“Con nữ quỷ mà ngươi nói —”

Nàng bỗng áp sát cả khuôn mặt vào trước mắt ta, khóe miệng điên cuồng nhếch lên.

“Có phải trông như thế này không?”

7

“Tiểu chủ? Tiểu chủ!”

“Chẳng phải người nói, sẽ đi thỉnh an Lý phi nương nương hay sao?”

Ta ngồi ngẩn ngơ, mãi không thể hoàn hồn.

Ta thật sự nghĩ mãi không thông, vì sao Triệu Tiệp dư cũng biến thành nữ quỷ.

Rõ ràng Lý phi mới là nữ quỷ kia mà?

Lẽ nào trong Diên Hi cung này, ẩn giấu không chỉ một con quỷ?

Ta không kìm được khẽ rùng mình.

Nếu nói “Lý phi” g.i.ế.c ta là vì ta không nhìn thấu lời dối trá của nàng, vậy thì “Triệu Tiệp dư” g.i.ế.c ta, lại là vì sao?

“Lệ quỷ g.i.ế.c người, rốt cuộc cần có điều kiện gì?”

Ta thở dài một hơi.

Thôi vậy, chuyện nghĩ không ra, tạm thời không nghĩ nữa.

Ta bốc một khối bánh quế hoa bỏ vào miệng.

Vốn nên là điểm tâm ngọt ngào, giờ lại nhạt như nhai sáp.

Xem ra lần này, ta đã mất đi vị giác.

“Không đến cung Lý phi nương nương nữa.”

Ta chau mày:

“Thúy Kiều, trong Diên Hi cung này, trừ ta, Lý phi, Triệu Tiệp dư ra, còn ai ở nữa?”

Trước kia ta luôn bị động né tránh, cuối cùng lại bị nữ quỷ đ.á.n.h úp mà c.h.ế.t thảm.

Có lẽ, đã đến lúc thay đổi rồi.

Thúy Kiều thành thật đáp: “Bẩm tiểu chủ, còn có Lệ tần, Văn đáp ứng.”

“Lệ tần?”

Ta không khỏi sửng sốt.

Thúy Kiều nói:

“Lệ tần giống như người, vốn là tú nữ trong đợt tuyển lần này.

“Nhưng khi sơ tuyển vô tình lạc đường, lại may mắn gặp được Thánh thượng.

“Lúc ấy nàng mặc một thân xiêm y màu lục, rất được bệ hạ yêu thích.

“Tức thì được phong vị tần, ban chữ ‘Lệ’ làm phong hiệu.

“Nay trong lục cung, vinh sủng danh tiếng đều vượt trội.

“Tiểu chủ, người phản ứng lớn như thế, chẳng lẽ đã từng gặp qua Lệ tần?”

Nào chỉ gặp qua!

Tính ra, ta và Lệ tần vốn là chỗ quen biết cũ.

Chúng ta là tú nữ cùng đợt tiến cung, gia thế tương đương, tính tình hợp ý, nhanh chóng kết thân.

Lúc sơ tuyển, Cố Sở Dung khi ấy vẫn là tú nữ đã mượn xiêm y màu xanh lục của ta.

Dựa vào chiếc váy ấy, nàng mới một bước lên mây, được phong làm Lệ tần.

Đến khi ta chuẩn bị tham gia điện tuyển, nàng lại sai người trả váy về.

Nhờ vậy ta mới may mắn thoát khỏi hiểm cảnh tầng tầng, nhập cung thành Tài nhân.

Kỳ thực, sau khi vào cung, người ta mong gặp nhất, chính là nàng.

Chỉ là không biết, nay thân phận tôn ti cách biệt, nàng còn xem ta là bằng hữu hay không…

Ta định thần lại, hỏi: “Vậy Văn đáp ứng là ai?”

Sắc mặt Thúy Kiều thoáng hiện vẻ sợ hãi.

“Tiểu, tiểu chủ…”

Nàng có phần ấp úng nói:

“Thứ cho nô tỳ lắm lời, người vẫn nên tránh xa Văn đáp ứng một chút thì hơn.

“Nàng ta là một kẻ điên!”

Bộ dáng nàng như thế, ngược lại khiến ta càng thêm tò mò.

“Điên? Là ý gì?”

Sắc mặt Thúy Kiều trắng bệch, đảo mắt nhìn quanh một vòng, như thể sợ có người nghe lén, hạ giọng nói:

“Nô tỳ cũng không rõ Văn đáp ứng rốt cuộc là ai.

“Hay nói đúng hơn, trong cả hậu cung này, không ai biết nàng họ gì tên gì, từ đâu đến.

“Tựa như một ngày nào đó, nàng bỗng dưng xuất hiện.

“Bệ hạ phong nàng làm Đáp ứng, còn đặc cách miễn cho nàng mỗi ngày thỉnh an Hoàng hậu nương nương.

“Các phi tần khác, cũng không được phép đến chỗ Văn đáp ứng gây sự.

“Nàng mỗi ngày chỉ ở trong viện của mình, đóng cửa không ra, không giao du với ai.”

Ta lấy làm lạ, hỏi rằng: “Nghe vậy thì, chẳng phải người ấy rất được sủng ái hay sao?”

Thúy Kiều lắc đầu:

“Nô tỳ cũng chẳng biết phải nói sao cho rõ.

“Nếu bảo nàng không được sủng ái, thì bệ hạ lại hết mực che chở cho nàng, không cho các phi tần khác đến gây sự;

“Nhưng nếu nói là sủng ái…”

Sắc mặt nàng lộ vẻ khó nói thành lời.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...