Đại Đào Sát Chốn Hậu Cung

Chương 14



Cố Sở Dung vẫn vô cùng bình tĩnh, an ủi ta:

“Chớ hoảng, nghe ta nói hết đã.

“Lần trước ta c.h.ế.t, chính là vì không nhận ra nữ quỷ hóa thành một chiếc lược.

“Kết quả, chiếc lược kia nhân lúc ta sơ ý, bay thẳng lên, c*m v** cổ họng ta.

“Sau khi trùng sinh, ta suy nghĩ mãi: liệu thủ đoạn nữ quỷ thật sự không có sơ hở?

“Câu trả lời là không.

“Nghĩ kỹ lại, ta phát hiện chiếc lược kia quá mới.

“Mà lược ta thường dùng, thì cũ cũ mới mới.

“Hơn nữa, trước khi bị g.i.ế.c, tim ta đập liên hồi.

“Như thể đang nhắc nhở rằng: có thứ gì khủng khiếp sắp xảy ra.”

Nàng đưa ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

“Vậy nên ta suy đoán: mánh khóe của nữ quỷ cũng không phải là không có khe hở.”

“Chỉ cần chúng ta đủ nhạy bén, cảm nhận được từng điểm bất thường quanh mình, là có thể hóa giải.”

Những lời nói trầm ổn như nước chảy của Cố Sở Dung khiến lòng ta vốn bao ngày lo sợ bất an, phút chốc như được trấn tĩnh.

“Vậy cứ theo lời ngươi.” Ta nói.

“Kể từ khi nhập cung đến nay, thứ ta thấy, nghe, trải qua đều là hung hiểm tột cùng.

“Mỗi khi gặp ai, phản ứng đầu tiên của ta luôn là: nàng ta liệu có định hại mình không?”

“Cố Sở Dung, chỉ khi ở cạnh ngươi, ta mới có đôi chút yên tâm.”

Cố Sở Dung khẽ cười, đáp:

“Giờ này e rằng Lý phi và Triệu Tiệp Dư đều đang đi tìm ngươi.

“Ngươi cứ ở chỗ ta, đừng ra ngoài nữa.

“Chúng ta cùng nhau vượt qua đêm nay.

“Theo ta quan sát suốt thời gian qua, đến khi trời sáng, nữ quỷ sẽ tạm thời biến mất chừng một canh giờ.

“Mà đúng lúc ấy, thị vệ ngoài cửa Diên Hi cung cũng sẽ đổi phiên canh gác.

“Đến khi đó, chúng ta sẽ có cơ hội chạy trốn!”

Con đường sống mà ta hằng mong mỏi, nay Cố Sở Dung lại chỉ thẳng cho ta.

Ta gần như mừng rỡ đến rơi lệ, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng:

“Được! Chúng ta cùng nhau thoát khỏi nơi này!”

9

Chờ đợi đến khi đêm tối buông xuống, ta nhân cơ hội hỏi ra nghi vấn lớn nhất trong lòng.

“Tòng Nghi, ngươi từng diện kiến Hoàng thượng rồi phải không, hắn…”

Ta vừa mở lời, lại không biết nên sắp xếp ngôn từ thế nào cho phải.

Cảnh tượng quái dị hôm tuyển tú ngày ấy vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Hai tay ta không nhịn được khẽ run lên.

Ngày ấy, trong buổi tuyển tú ở điện, ngoài ta ra, toàn bộ các tú nữ đều bị hành hạ đến c.h.ế.t.

Chỉ riêng ta, nhờ một thân xiêm y màu xanh lục, mới sống sót đến cuối cùng.

Khi ấy, Hoàng đế bảo ta bước lên phía trước, nói là muốn nhìn ta cho rõ.

Thế nhưng, khi ta lần theo thanh âm, bước từng bước về phía trước.

Xuyên qua tấm rèm, ta lại trông thấy một bóng hình to lớn mơ hồ.

Tựa như một ngọn núi lớn được chồng chất từ từng khối thịt.

Lại như một quái vật được ghép vá từ vô số tứ chi tan rã.

Nỗi kinh hoàng đến cực điểm khiến ta hoàn toàn mất đi tri giác.

— Hoàng đế rốt cuộc là thứ gì?

Từ ngày hôm đó, câu hỏi này cứ mãi quanh quẩn trong đầu ta, không lúc nào lặng xuống.

Dù là cách một lớp màn trướng, ta cũng dám khẳng định, ngọn núi thịt kia tuyệt đối không phải là con người!

Thế nhưng sau khi nhập cung, ta mấy lần hữu ý vô tình dò hỏi.

Song mỗi người, mỗi lần nhắc đến Hoàng đế, ngữ khí đều vô cùng tự nhiên.

Tựa như quái vật kia, chỉ là ảo giác của riêng ta.

Bao ngày qua, ta cũng chẳng phải chưa từng nghi ngờ bản thân.

Nếu Hoàng đế thật sự là quái vật, thì văn võ bá quan cả triều đình sao có thể không hay biết?

Phụ thân cũng tuyệt đối không thể đưa ta vào chốn hang hùm miệng sói này.

Chẳng lẽ là bởi những ngày tuyển tú ấy quá mức chấn động, khiến ta phát sinh ảo giác?

Những nghi vấn ấy, ta vẫn luôn chôn chặt trong lòng.

Đến nay, rốt cuộc cũng có người để ta giãi bày.

Thế nhưng, ta chỉ mới viết được mấy dòng.

Cố Sở Dung chợt vươn tay, ấn chặt lấy tay ta.

Ta ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy nàng sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.

Ngay cả mới lúc nãy nhắc đến nữ quỷ cũng vẫn điềm nhiên như không, thế mà lúc này, nét mặt Cố Sở Dung lại phủ đầy sợ hãi.

“Không được bàn luận bừa bãi về bệ hạ…”

Cố Sở Dung run lẩy bẩy, câu nói như thể nghiến răng mà thốt ra.

Tựa như kẻ vừa bị l*t s*ch y phục ném vào tuyết trắng giữa tháng Chạp, cả người run lên dữ dội.

“Không được nhìn thẳng bệ hạ…

“Không được gọi tên tôn hiệu…

“Không được bàn luận hình dáng…

“Bệ hạ là tồn tại chí cao vô thượng, trí tuệ của phàm nhân chúng ta sao có thể lĩnh hội…

“Bệ hạ biết hết thảy, lời ngươi nói, việc ngươi làm, không điều gì thoát khỏi ánh mắt của Người…”

Hai mắt nàng đờ đẫn, tựa như bị câu mất hồn phách, cứng ngắc thốt ra những lời ta hoàn toàn không thể hiểu.

Dáng vẻ ấy của Cố Sở Dung khiến ta sợ đến mức hồn phi phách tán.

Ta vội vàng lay vai nàng, nói:

“Được rồi được rồi, ta không hỏi nữa.

“Ngươi đừng nói nữa, ta sợ rồi!”

Cố Sở Dung lúc này mới như tỉnh mộng, hoàn hồn lại.

“Xin lỗi, vừa rồi ta thất thần.”

Nàng cười với ta, bảo: “Vừa rồi ngươi định nói gì vậy?”

Nàng vậy mà quên sạch những chuyện vừa mới xảy ra!

Ta kinh hoảng trong lòng, nhưng chẳng dám khiến nàng bị k*ch th*ch thêm nữa.

Chỉ đành miễn cưỡng nặn ra nụ cười, đáp: “Không, không có gì cả…”

10

Sau khi đêm xuống.

Nữ quỷ quả nhiên đúng hẹn mà đến.

Nàng ta lần lượt hóa thành trâm cài, váy lụa và bánh ngọt.

Nhưng đều bị ta và Cố Sở Dung lần lượt nhận ra.

Cửa ải này, còn dễ hơn ta tưởng.

Nhìn bầu trời dần dần ửng trắng, ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Không ngờ lần này lại thuận lợi như vậy.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...