Đại Đào Sát Chốn Hậu Cung

Chương 7



Lần này, ta còn ngửi thấy mùi m.á.u tanh nhè nhẹ trong không khí.

Tiếp đó là nhóm thứ ba.

Suốt ba nhóm trôi qua, không một ai bước ra khỏi điện.

E rằng bọn họ đều đã dữ nhiều lành ít.

Ta hung hăng bấm vào đùi mình, ép bản thân phải giữ bình tĩnh.

Mấy tú nữ cùng nhóm với ta thì run như cầy sấy, mặt cắt không còn giọt máu.

Cung điện nguy nga rực rỡ, tựa như một con cự thú há miệng chờ mồi.

Đợi lột da xẻ thịt chúng ta, nuốt trọn vào bụng.

Dù cho chúng ta liều mạng khẩn cầu để lượt của mình đến chậm hơn, chậm hơn nữa.

Nhưng lưỡi đao phán quyết vẫn vô tình rơi xuống.

Nhóm tú nữ thứ tư, vào điện.

15

Vừa đặt chân vào đại điện, ta đã ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc.

Cả nền điện gần như bị m.á.u tươi nhuộm đỏ.

Thậm chí lúc bước đi, dưới chân ta còn giẫm phải những mảnh thịt vụn.

Trong không khí ngoài mùi m.á.u tanh, còn phảng phất cả mùi thối rữa.

Ta cắm cúi đầu thật thấp, ép bản thân tĩnh tâm, không cho mình nghĩ ngợi lung tung.

“Nữ nhi của Học chính Quốc T.ử Giám, Hạ Vân, mười sáu tuổi ——”

Giọng thái giám the thé vang lên.

Hạ Vân run rẩy tiến lên hành lễ:

“Thần nữ Hạ Vân bái kiến Hoàng thượng, bái kiến Hoàng hậu nương nương. Nguyện Hoàng thượng, Hoàng hậu vạn phúc kim an.”

Từ thượng tọa truyền xuống một tràng cười sắc nhọn, chẳng giống tiếng người, mà như yêu quái chốn sơn lâm.

“Có tài nghệ gì không?”

Hạ Vân cúi đầu đáp:

“Thần… thần nữ ngu muội. Chỉ biết chút bếp núc, nữ công.”

Lại là một tràng cười the thé vang lên.

“Nếu đã vậy, ngươi liền nấu cho trẫm một món đi.

“Chỉ cần mùi vị khiến trẫm hài lòng là được, thế nào?”

Rất nhanh, thái giám đã mang đủ đồ bếp lên.

Nồi niêu d.a.o thớt đều đủ, chỉ thiếu nguyên liệu.

Hốc mắt Hạ Vân đỏ hoe, giọng run rẩy: “Không biết bệ hạ muốn thần nữ làm món gì?”

Giọng nói nơi thượng tọa thong thả vang lên:

“Làm một món… nhãn cầu chiên đi.

“Còn nguyên liệu, ngươi cứ tại chỗ mà lấy.”

Tất cả đều c.h.ế.t lặng.

Một nỗi kinh hoàng khó tả bò dọc sống lưng ta.

Hạ Vân run run cầm lấy dao, quay đầu nhìn về phía chúng ta.

Chốc lát sau, nàng sụp xuống đất, khóc nức nở:

“Không được, ta không làm được!

“Vì sao… vì sao lại đối xử với chúng ta như vậy?

“Chúng ta rốt cuộc đã làm sai điều gì?”

Trong giọng nàng tràn ngập tuyệt vọng.

“So với việc sống mà chịu đủ dày vò, chi bằng c.h.ế.t cho sạch sẽ!”

Trên mặt nàng bỗng hiện lên một nụ cười điên dại.

“Dù có được tuyển vào cung, cũng chỉ là địa ngục sâu hơn mà thôi.

“Đã vậy, chi bằng để ta tự kết liễu, còn thoải mái hơn!”

Nàng cầm lấy một con d.a.o lóc xương nhọn hoắt, không chút do dự đ.â.m thẳng vào cổ mình.

Máu tươi phun trào không ngừng.

Nhuộm đỏ cả mặt mũi, thân thể ta.

Đến lúc này ta mới hiểu, vì sao những tú nữ trước đó, không một ai còn sống rời khỏi đại điện.

Sau khi Hạ Vân c.h.ế.t, tú nữ tiếp theo được lệnh biểu diễn cầm nghệ.

Mấy sợi dây thép quấn chặt quanh cổ nàng, từng chút một siết lại, đó chính là “dây đàn” mà nàng phải gảy.

Nàng tuyệt vọng dùng tay bẻ những sợi thép sắc bén ấy.

Hai người ở hai đầu ngày càng kéo mạnh, ngày càng siết chặt…

Cuối cùng, sống sờ sờ cắt đứt đầu nàng.

Kẻ giỏi múa thì bị bẻ gãy tứ chi, lê lết mà “múa”; kẻ giỏi ca thì bị nhét than hồng vào miệng mà “hát”…

Cả đại điện, chẳng khác nào A Tỳ địa ngục giữa nhân gian.

“Nữ nhi của huyện thừa Thẩm Văn Hòa, Thẩm Tòng Nghi, mười bảy tuổi ——”

Ta hít sâu một hơi, chậm rãi bước lên.

“Thần nữ Thẩm Tòng Nghi bái kiến Hoàng thượng, bái kiến Hoàng hậu nương nương. Nguyện Hoàng thượng, Hoàng hậu vạn phúc kim an.”

Một khoảng lặng c.h.ế.t chóc bao trùm đại điện.

Người ngồi phía trên dường như có chút do dự, rồi mới lên tiếng:

“Tiến lên vài bước, để trẫm nhìn kỹ ngươi.”

“Vâng.”

Ta thuận theo tiến lên mấy bước.

Mồ hôi lạnh đã thấm ướt y sam, nhưng ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, duy trì lễ nghi.

Rất lâu sau, từ thượng tọa bỗng vang lên một tràng cười quái dị đến cực điểm.

“Ha ha ha ha ha ha ha! Tốt!

“Y phục trên người ngươi, trẫm rất thích!

“Chọn ngươi!

“Giữ thẻ, ban hương nang!”

Hai chân ta mềm nhũn, suýt nữa thì ngã quỵ tại chỗ.

Quả nhiên —

Cố Sở Dung không lừa ta.

Hoặc nói đúng hơn, thiên thư không lừa ta.

Hoàng đế thích y phục màu xanh, chỉ cần mặc y phục màu xanh liền có thể được tuyển chọn.

Nhưng điều kiện tiên quyết là, phải gặp được hoàng đế.

Ngày đó Cố Sở Dung e rằng đã lỡ mất sơ tuyển, trong lúc hoảng loạn lạc đường.

Lại vô tình gặp được hoàng đế, được hắn để mắt tới.

Thế nên trực tiếp vượt qua toàn bộ quá trình tuyển tú, đặc cách phong làm Lệ tần.

Và nàng không quên lời hẹn ‘phú quý chớ quên nhau’, sai người đưa cho ta chiếc váy màu xanh lục này.

Chỉ cần mặc nó, liền có thể thuận lợi vượt qua tuyển chọn.

Đi đến bước cuối cùng này, ta chỉ cảm thấy chút sức lực cuối cùng trong người cũng bị rút cạn.

“Thần nữ… đa tạ bệ hạ khen ngợi.”

Mọi chuyện rốt cuộc cũng kết thúc.

Ánh rạng đông dường như đã ở ngay trước mắt.

“Bình thân, lại đây bên trẫm. Trẫm muốn nhìn ngươi cho kỹ.”

Ta theo giọng nói ấy, từng bước từng bước tiến lên.

Cách một lớp rèm che, ta thấy một thân ảnh mờ mịt mà khổng lồ.

Tựa như một ngọn núi được chồng chất từ thịt thừa; lại như một quái vật được vá víu từ vô số bộ phận cơ thể tan rữa.

Ta từng bước tiến về phía nó.

Bên tai vẫn vang vọng lời Hạ Vân nói trước khi tự vẫn không lâu.

“Dù có được tuyển vào cung, cũng chỉ là một tầng địa ngục sâu hơn mà thôi.”

Thứ đang chờ đợi ta, có lẽ chẳng phải là ánh sáng.

Mà chỉ là một tầng địa ngục sâu hơn nữa mà thôi.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...