Đại Đào Sát Chốn Hậu Cung phần 2: Chuyện Quái Dị Ở Diên Hi Cung
Tân đế đại tuyển, ta là người duy nhất được tuyển chọn, được phong Tài nhân, ban cho cư ngụ tại Diên Hi cung.
Ngày nhập cung, ta bỗng thấy giữa không trung hiện ra thiên thư.
【Hoan nghênh đến Diên Hi cung, xin cẩn thận các phi tần trong cung.】
【Trong bốn vị phi tần tại Diên Hi cung có trà trộn một nữ quỷ.】
【Mỗi lần bị nữ quỷ sát hại, ngươi sẽ rơi vào vòng lặp.】
【Mỗi một lần lặp, ngươi sẽ mất đi một trong năm giác quan.】
【Sau khi tích lũy năm lần t.ử vong, ngươi sẽ hoàn toàn biến mất.】
【Lời nhắc thân thiện: trong những điều trên, có ẩn giấu một câu nói dối.】
【Đừng tin bất kỳ ai, bao gồm cả “thiên thư”, bao gồm cả chính ngươi.】
1
“Tiểu chủ? Tiểu chủ!”
Giọng cung nữ Thúy Kiều kéo thần trí phiêu đãng của ta trở về.
“Người chẳng phải đã nói, hôm nay sẽ đi thỉnh an Lý phi nương nương sao?”
Thúy Kiều nhắc nhở.
Hôm nay là ngày đầu tiên ta được phong Tài nhân, dọn vào Diên Hi cung.
Theo lẽ thường, tân phi nhập cung phải đến Khôn Ninh cung bái kiến Hoàng hậu nương nương.
Nhưng Hoàng hậu mấy ngày trước nhiễm phong hàn, đang tĩnh dưỡng trên giường, liền hạ chỉ miễn thỉnh an cho các cung.
Ta rảnh rỗi không có việc gì làm, liền muốn đi lại trong cung một chút.
Trong Diên Hi cung này, ngoài ta ra còn có bốn vị phi tần.
Trong đó, người ngồi chủ vị chính là Lý phi nương nương.
Xét về tình lẫn lý, ta đều nên đến bái kiến nàng trước tiên.
Trên đường đi, lòng ta nặng trĩu, không ngừng suy nghĩ về những lời thiên thư vừa hiện.
Thúy Kiều tưởng rằng ta quá mức khẩn trương, liền dịu giọng an ủi:
“Tiểu chủ không cần lo lắng, Lý phi nương nương tính tình hiền hòa, là người dễ chung sống nhất.”
Nàng liếc mắt nhìn quanh một vòng, xác nhận bốn phía không có ai, rồi ghé sát tai ta, hạ giọng nói nhỏ:
“Lý phi nương nương vốn là trắc phi của Thái tử, hầu hạ bệ hạ đã nhiều năm.
“Chỉ tiếc dung mạo bình thường, tính tình lại trầm lặng, nên chẳng được sủng ái.
“Sau khi bệ hạ đăng cơ, cũng chỉ phong nàng làm phi, ngày thường rất ít khi ngự giá đến cung nàng.
“Nàng xưa nay không tranh không giành, chắc chắn sẽ không làm khó tiểu chủ đâu.”
“Ta biết rồi.”
Ta gật đầu đáp lại, trong lòng lại không khỏi bật cười chua xót.
Thúy Kiều có lòng tốt, nhưng nàng không hề hay biết.
Điều ta sợ, không phải Lý phi có làm khó ta hay không.
Mà là —
Lý phi… rốt cuộc là người, hay là quỷ?
2
“Thiếp thân họ Thẩm, xin thỉnh an Lý phi nương nương, chúc nương nương vạn phúc kim an.”
Ta cung kính hành đại lễ.
Người ngồi trên khẽ mỉm cười, giọng nói rất đỗi ôn hòa:
“Vất vả cho muội muội còn nhớ đến thỉnh an.
“Ngồi xuống đi, không cần câu nệ lễ nghi.”
Ta theo lời ngồi xuống, hơi ngẩng đầu nhìn về phía Lý phi ở thượng tọa.
Quả đúng như Thúy Kiều nói, dung mạo nàng không mấy nổi bật, nhiều lắm chỉ xem như thanh tú.
Sắc mặt tái nhợt, giữa mày còn vương vài phần u sầu nhàn nhạt.
Ánh mắt nhìn ta lại bình thản, ôn nhu.
Lý phi trò chuyện với ta hồi lâu.
Ban đầu ta còn có chút rụt rè, dần dần cũng cười nói tự nhiên hơn.
Điều khiến ta bất ngờ nhất là, nhà mẹ đẻ của Lý phi cũng ở Giang Châu, tính ra với ta lại xem như nửa đồng hương.
Chúng ta nói rất nhiều chuyện quê nhà, khoảng cách lập tức được kéo gần không ít.
Nửa canh giờ sau, Lý phi lộ vẻ mệt mỏi, ta liền thức thời đứng dậy cáo từ.
Nào ngờ nàng lại gọi ta lại.
“Muội muội đợi chút.”
Lý phi cong môi cười, ôn tồn nói:
“Ta với muội muội vừa gặp đã như quen biết từ lâu, vô cùng vui mừng.
“Muốn tặng muội muội thứ gì đó, lại sợ mấy vật tầm thường làm bẩn tình tỷ muội.
“Nghĩ tới nghĩ lui, mấy hôm trước Nội vụ phủ có đưa tới vài mẫu thêu đang thịnh hành.
“Dẫu không phải vật quý giá, nhưng hoa văn lại rất hiếm.
“Nghe nói muội muội giỏi thêu thùa, nên ta muốn tặng cho muội.”
Ta vội vàng hành lễ tạ ơn.
Lý phi lại nói: “Mẫu thêu đặt trên bàn trong noãn các, muội tự mình vào lấy đi.”
Ta không khỏi sững người, ấp úng nói:
“Việc này, e là không hợp lễ nghi…”
Lý phi cười hiền:
“Nơi này chỉ có tỷ muội chúng ta, cần gì câu nệ mấy lễ tiết rườm rà.
“Muội cứ vào lấy là được.”
Một cảm giác quái dị chợt dâng lên trong lòng ta.
Nhưng đối diện ánh mắt ân cần của Lý phi, cuối cùng ta vẫn khẽ đáp: “Vâng.”
Ta chậm rãi bước về phía noãn các.
Vừa đẩy cửa ra, liền bị người ta kéo mạnh vào trong.
“Suỵt, im lặng!”
Một gương mặt tái nhợt đột ngột xuất hiện trước mắt ta.
Ta không khỏi trừng lớn hai mắt.
Bởi vì người đứng trước mặt ta chính là Lý phi, kẻ lẽ ra lúc này vẫn đang ngồi ở tiền điện.
3
“Lý… Lý phi nương nương, chẳng phải người đang ở tiền điện sao?
“Sao bỗng nhiên lại xuất hiện trước ta thế này?”
Ta nghi hoặc hỏi.
Lý phi trước mặt khẽ nhíu mày, hạ thấp giọng nói:
“Chuyện dài khó nói.
Bổn cung mới là Lý phi chân chính.
Còn kẻ ngươi vừa gặp ban nãy, chính là nữ quỷ biến hóa!”
Nữ quỷ?!
Ta trừng to hai mắt.
Lý phi lại nói:
“Ngươi mới nhập cung, e là không biết.
“Diên Hi cung này đã bị ma quỷ ám từ lâu.
“Con nữ quỷ kia cực kỳ xảo quyệt, không những có thể hóa thành hình người, mà còn giỏi nhất là dùng lời dối trá để mê hoặc nhân tâm.
“Một khi bị nó lừa gạt, kết cục chỉ có một con đường c.h.ế.t!”
Ta không khỏi nghi hoặc:
“Nó là quỷ, cớ sao phải nói dối lừa gạt người? Sao không trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t cho xong?”
Lý phi khẽ giải thích:
“Nữ quỷ này khác với quỷ trong những thoại bản ngươi từng đọc.
“Nó không thể tùy tiện g.i.ế.c người, mà cần thỏa mãn một vài điều kiện.”
