Sau khi bà ngoại xuất viện, Trình Nghê và Vu Dương vẫn còn giữ liên lạc. Chỉ hơn một tháng sau, hai người xác lập mối quan hệ yêu đương.
Thế nhưng, mối quan hệ ấy không kéo dài được lâu, chỉ vỏn vẹn ba tháng. Số lần gặp nhau đếm trên đầu ngón tay, lúc thì cô bận, khi thì Vu Dương bận, thời gian bên nhau chẳng đáng là bao. Nhưng điều khiến Trình Nghê cảm thấy nhàm chán hơn cả không phải là sự xa cách, mà là tính cách gia trưởng ăn sâu trong con người Vu Dương. Cuối cùng, cô là người chủ động nói lời chia tay. Tuy nhìn ra được đôi chút không cam lòng từ anh, nhưng anh cũng không làm khó cô mà bình tĩnh chấp nhận.
Trình Nghê không ngờ rằng hai tháng sau chia tay, họ lại có dịp gặp lại, mà nơi gặp mặt lại chính là khoa Chấn thương chỉnh hình khu một.
Chuyện bắt đầu từ mấy hôm trước, Tằng Trinh bị trượt ngã trong nhà tắm, cú ngã không hề nhẹ, dẫn đến gãy xương đòn. Khi Trình Nghê biết chuyện thì vừa hạ cánh sau một chuyến bay đêm, lúc ấy đã bốn giờ sáng ở Ngự thị. Cô lê bước về nhà, ngủ một giấc say sưa đến tận ba giờ chiều. Tỉnh dậy thì tinh thần đã khá hơn, cô liền gọi điện rủ Tằng Trinh đi ăn. Nhưng đầu dây bên kia từ chối, bảo là đang bận không thể ra ngoài.
Trình Nghê nghi ngờ, gặng hỏi thêm, cuối cùng Tằng Trinh cũng chịu thừa nhận:
“Tớ đang nằm viện. Hôm trước ngã trong phòng tắm, gãy xương rồi. Giờ cũng mổ xong được hai hôm.”
Trình Nghê nhíu mày: “Chuyện lớn thế mà cũng không nói với tớ một tiếng?”
“Nói để làm gì chứ? Có mẹ tớ với Kha Tư Văn chăm sóc rồi, yên tâm đi. Cuối tuần này là được xuất viện rồi. Cái bữa ăn đó, đợi tớ ra viện rồi tính tiếp.”
Trình Nghê hất chăn, xỏ dép đi vào nhà vệ sinh rửa mặt:
“Lát nữa tớ bắt xe tới thăm cậu. Muốn ăn gì không, tớ mua mang qua.”
Tằng Trinh ngập ngừng:
“Cậu đừng tới thì hơn. Bác sĩ Vu vẫn làm ở đây đấy, cậu gặp lại anh ta… không thấy ngại à?”
Việc Trình Nghê từng quen Vu Dương, Tằng Trinh biết rất rõ.
Điện thoại để loa ngoài trên bồn rửa mặt, Trình Nghê vừa dùng bông tẩy trang lau mặt vừa nói với vẻ thờ ơ:
“Cậu tưởng Vu Dương là loại người si tình à? Ba tháng yêu đương kia, chẳng qua là hai người đều đang giết thời gian thôi. Tớ với anh ta đều hiểu rõ điều đó.”
Tằng Trinh cười nói: “Được rồi, miễn cậu không ngại là được. Vậy giúp tớ mua một cái bánh sầu riêng của cửa hàng Tán Ký nhé, dạo này tớ thèm món đó chết đi được, mà Kha Tư Văn thì cấm tiệt. Vừa hay anh ấy đi công tác, không quản nổi tớ nữa.”
Tẩy trang xong, Trình Nghê cũng lười trang điểm lại, chỉ thoa chút nước dưỡng và son môi để trông tươi tắn hơn, rồi thay quần áo, xách túi ra khỏi nhà.
Cô bắt taxi đến tiệm Tán Ký, mua bánh sầu riêng cho Tằng Trinh, tiện thể nhớ đến mấy cô y tá như Tiểu Chu, nên mua thêm vài phần mang theo.
Từng chăm sóc bà ngoại ở viện nên giờ Trình Nghê đã khá quen thuộc với bố cục của Bệnh viện Số Ba. Vừa bước xuống xe, cô không cần hỏi ai, thẳng hướng đi vào khu nội trú tầng trệt. Đúng vào giờ cơm, nên chỗ thang máy đông nghịt người. Tòa nội trú này có hai thang máy, mỗi chiếc phục vụ các tầng lẻ hoặc chẵn riêng biệt.
Khoa Chấn thương chỉnh hình nằm ở tầng sáu. Trình Nghê đứng chen trong đám đông, hai tay đút túi áo khoác da màu đen, ánh mắt dõi theo những con số nhảy trên màn hình hiển thị tầng. Bỗng phía sau truyền đến một tiếng gọi khẽ khàng: “Bác sĩ Triệu.”
Trình Nghê nghiêng đầu, liếc nhìn người vừa được gọi. Cách cô chừng một cánh tay là một bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng, dáng người cao ráo, thẳng tắp. Cô ước chừng anh ta phải cao hơn cô cả một cái đầu, chắc phải tầm một mét tám mươi trở lên.
Anh ấy đeo khẩu trang, nhưng sống mũi cao, hốc mắt sâu và lông mày đậm nhô lên qua mép khẩu trang cũng đủ toát lên thần thái điển trai. Không biết phía sau lớp khẩu trang kia là gương mặt thế nào.
Anh đứng chờ ở thang máy bên cạnh, người mỗi lúc một đông. Một lúc sau, thấy có vẻ chờ lâu, anh bèn rẽ khỏi đám người, đi về phía cửa thoát hiểm gần đó.
Cửa thoát hiểm khép hờ, bên trong ánh sáng lờ mờ. Anh bước vào, quay lưng lại với sảnh, nghiêng người tựa nhẹ vào bức tường cạnh đó. Động tác dứt khoát tháo khẩu trang, vo lại ném vào thùng rác gần chân. Khuôn mặt hiện ra, góc cạnh rõ ràng, toát lên vẻ trầm ổn và mạnh mẽ rất đàn ông.
Anh móc từ túi áo blouse ra hộp thuốc lá và bật lửa.
Thang máy đến, Trình Nghê lẫn vào dòng người bước vào trong. Cô vẫn không rõ bác sĩ kia họ gì, cũng không nghe rõ người phía sau vừa gọi tên anh. Nhưng khuôn mặt ấy trông thật quen mắt, khiến cô hơi đăm chiêu, rõ ràng là kiểu người nếu từng gặp, cô chắc chắn không thể quên.
Cô bước vào phòng bệnh. Tằng Trinh nằm ở giường số tám trong phòng ba người. So với phòng bà ngoại từng nằm thì rộng rãi hơn một chút, các giường khác cũng có bệnh nhân. Khi Trình Nghê bước vào, Tằng Trinh đang đeo đai cố định vai trái, ngồi tựa lưng, dùng bàn nhỏ trước mặt xem phim bằng iPad, thỉnh thoảng bật cười khe khẽ.
Trình Nghê nhìn quanh không thấy dì Tằng, liền hỏi: “Dì Tằng đâu rồi?”
Tằng Trinh ngẩng đầu, thu lại chiếc máy tính bảng:
“Biết cậu sắp tới nên về nhà tắm rửa một chút, lát nữa quay lại.”
Trình Nghê đặt túi đồ mang theo xuống, nghiêng người vạch cổ áo đồng phục bệnh nhân của Tằng Trinh ra xem: “Vết mổ lớn không?”
Tằng Trinh đưa tay chỉ vào khoảng sau xương bả vai, vẽ một đường ước chừng:
“Cỡ năm, sáu phân. Mà tớ lại thuộc dạng dễ để lại sẹo, chắc hè này đừng mơ mặc áo dây nữa.”
Trình Nghê không mấy bận tâm:
“Vậy thì xăm cái hình gì đó lên che lại, coi như điểm nhấn.”
Tằng Trinh ừ hử vài tiếng, rồi cúi đầu gỡ hộp bánh kem Trình Nghê mua:
“Mà sao mua nhiều thế?”
“Tớ mua để tặng cho Tiểu Chu ở trạm y tá.”
Hai người đang trò chuyện, cửa phòng bệnh bỗng mở ra. Một bác sĩ bước vào, chính là người Trình Nghê vừa bắt gặp ở tầng dưới. Lần này anh không đeo khẩu trang. Tằng Trinh gọi:
“Bác sĩ Triệu.”
Người đàn ông gật đầu, hỏi: “Hôm nay cảm giác thế nào rồi?”
Tằng Trinh đáp: “Ổn hơn nhiều rồi ạ, không khó chịu như mấy hôm trước.”
Anh nhẹ gật đầu, liếc một cái vào bàn để bánh rồi nói:
“Đồ ngọt vẫn nên hạn chế một chút.”
Tằng Trinh nhanh chóng phủi trách nhiệm:
“Hiểu lầm rồi bác sĩ Triệu, là bạn tôi mua cho cô ấy ăn đấy ạ.”
Ánh mắt anh thuận thế rơi lên người Trình Nghê, khẽ dừng lại trên gương mặt cô vài giây, rồi không nói thêm gì, xoay người rời khỏi phòng.
Tằng Trinh thấy Trình Nghê vẫn còn dõi theo bóng lưng của bác sĩ Triệu, liền dùng cùi chỏ huých nhẹ trêu cô: “Công nhận bác sĩ Triệu đẹp trai thật, nhưng ánh mắt cậu bám theo anh ta lâu như vậy thì cũng hơi lộ rồi đấy?”
Trình Nghê thu hồi ánh nhìn, khẽ nhíu mày: “Tớ chỉ thấy người này trông quen quen, tên gì cơ?”
“Tên là Triệu Nghiễn Châu. Nghiễn trong nghiên mực, Châu trong thuyền.”
Cái tên nghe cũng quen quen, nhưng Trình Nghê vẫn chẳng thể nhớ ra mình đã gặp người tên đó ở đâu.
Ngồi lại một lát, cô mang bánh ra chia cho Tiểu Chu ở trạm y tá. Tiểu Chu hí hửng trò chuyện: “Chị Trình, chị với bác sĩ Vu thật sự đang yêu nhau à?”
Trình Nghê mỉm cười:“Sao em không hỏi thẳng bác sĩ Vu?”
Tiểu Chu chống cằm, mắt sáng rực:
“Hỏi rồi ấy chứ. Bác sĩ Vu bảo chỉ là bạn thôi, nhưng chị biết không, chị Trịnh ở viện mình nói từng thấy hai người đi ăn cùng nhau, nhìn còn rất thân thiết nữa cơ.”
Trình Nghê vẫn cười đáp lại cô ấy: “Đúng thật chỉ là bạn bè thôi mà.”
Trình Nghê trò chuyện với Tiểu Chu đôi câu rồi quay lại phòng bệnh.
Cùng lúc đó, Triệu Nghiễn Châu và Vu Dương từ văn phòng bác sĩ bước ra, cả hai đều không mặc blouse trắng, rõ ràng là chuẩn bị tan ca. Tiểu Chu vội bước tới chặn họ lại:
“Bác sĩ Triệu, phiền anh ký giúp đơn hủy lịch chụp ảnh này với ạ.”
Triệu Nghiễn Châu dừng lại trước quầy y tá, cầm bút ký tên lên tờ đơn, ký xong liền đưa lại cho Tiểu Chu. Cô cười nói:
“Ăn bánh không bác sĩ Triệu, bác sĩ Vu?”
Vu Dương tiện tay cầm một miếng bánh matcha:
“Ở đâu ra vậy? Trúng số à?”
Tiểu Chu tủm tỉm:
“Em chỉ là mượn hoa dâng Phật thôi, chị Trình tặng đó.”
Nụ cười trên mặt Vu Dương khựng lại trong một thoáng.
Triệu Nghiễn Châu đóng nắp bút, ngẩng đầu hỏi:
“Chị Trình nào vậy?”
Tiểu Chu đáp ngay:
“Chính là ‘chị đẹp họ Trình’ tụi em hay nói đó anh, tiếp viên hàng không của hãng Z, vừa xinh đẹp lại vừa thân thiện. Hồi bà của chị ấy nằm viện, chị ấy hay mang đồ ăn vặt cho tụi em lắm. Giường số tám, cô Tằng là bạn thân chị ấy, hôm nay chị Trình tới thăm nên tiện mang bánh cho tụi em luôn. Bác sĩ Vu từng tiếp xúc với chị ấy mà, anh hỏi bác sĩ Vu xem, có đẹp không?”
Vu Dương nhún vai:
“Sao lại kéo tôi vào thế?”
Triệu Nghiễn Châu cũng chẳng nói thêm gì, vừa rồi chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi một câu.
Anh bước đến đợi thang máy thì điện thoại vang lên. Là mẹ anh, bà Lương Thi Nguyệt gọi tới, dặn anh sau giờ làm ghé nhà ăn cơm tối.
