Đắm Chìm Không Dứt - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 4: Triệu Nghiễn Châu bước theo sau, đáp: “Con gặp rồi ạ.”



Mấy ngày đầu sau khi về nước, tâm trạng của Triệu Nghiễn Châu không được tốt cho lắm. Anh không ngờ rằng, khi sắp bước sang tuổi ba mươi rồi mà vẫn còn phải đối mặt với chuyện cha mẹ ly thân. Dĩ nhiên, nói là buồn thì cũng không hẳn, dù sao anh cũng chẳng còn là cậu thiếu niên cần phải sống dưới đôi cánh bảo bọc của cha mẹ, nhưng trong lòng vẫn vướng chút muộn phiền bất đắc dĩ.

Xe rời khỏi tòa nhà khám bệnh, khi chuẩn bị ra khỏi cổng chính của bệnh viện số Ba, đoạn đường phía trước bị một chiếc xe chắn ngang khiến giao thông tắc nghẽn. Xe anh cũng buộc phải dừng lại ở giữa. Anh giơ tay chỉnh lại gương chiếu hậu, ánh mắt vô tình quét qua bóng dáng mảnh mai phía bên ngoài cửa kính.

Chính là cô bạn đi cùng bệnh nhân giường số 8 mà anh gặp lúc nãy, chắc hẳn cũng là cô Trình mà y tá Tiểu Chu từng nhắc đến.

Khi đi thăm bệnh ban nãy, cô ấy đang ngồi nên anh cũng không chú ý. Nhưng bây giờ nhìn lại, cô cao thật, đứng giữa đám đông gọi điện thoại bên lề đường, dáng người cao ráo nổi bật như hạc giữa bầy gà. Trên người khoác chiếc áo khoác da đen, bên dưới phối với váy trắng bất đối xứng, khiến thân hình càng thêm thanh mảnh. Cũng nhờ vóc dáng cao ráo, kiểu phối đồ này mới phát huy được lợi thế, nếu là người thấp hơn một chút, chắc lại thành vừa rườm rà vừa rối mắt.

Chiếc Volvo gây ách tắc cuối cùng cũng nhúc nhích ra khỏi cổng, dòng xe nối đuôi phía sau bắt đầu di chuyển trở lại. Triệu Nghiễn Châu thu hồi ánh nhìn, chậm rãi đạp chân ga.

Mẹ anh, Lương Thi Nguyệt, sau khi ly thân với cha anh là Triệu Nham, đã dọn đến căn hộ ba phòng ngủ gần Bệnh viện trực thuộc Dương Đại. Đây là nhà riêng đứng tên bà. Lương Thi Nguyệt là bác sĩ khoa mắt của bệnh viện đó, nên ở gần vừa tiện cho việc đi làm, không cần lái xe, chỉ đi bộ vài bước là đến nơi.

Từ Bệnh viện số Ba lái xe sang mất khoảng hơn 40 phút. Triệu Nghiễn Châu cho xe vào tầng hầm gửi xe của khu chung cư. Mẹ anh mua hai chỗ đậu, một cho mình, còn lại để dành cho anh hoặc bạn bè đến chơi có chỗ đậu xe thuận tiện.

Mãi đến khi về nước lần này, anh mới biết mẹ còn sở hữu căn nhà này gần bệnh viện.

Anh bấm chuông cửa, người ra mở là dì giúp việc tên Thu mà mẹ anh mời tới:
“Cậu Triệu, cậu tới rồi à.”

Triệu Nghiễn Châu khẽ gật đầu:
“Dì Thu, mẹ cháu đâu rồi ạ?”

Dì Thu hướng về phía bên trong nói:
“Trong phòng làm việc đấy, cửa đóng nên tôi cũng không dám làm phiền. Vừa hay cậu đến rồi, vào gọi bác sĩ Lương ra ăn cơm nhé, tôi nấu xong hết cả rồi.”

Triệu Nghiễn Châu cởi áo khoác, tiện tay vắt lên lưng ghế sô pha:
“Vâng, dì cứ làm việc đi ạ.”

Anh xắn tay áo, vào nhà vệ sinh rửa tay trước rồi mới ra đứng trước cửa phòng làm việc gõ cửa. Giọng điềm đạm của Lương Thi Nguyệt từ bên trong truyền ra:
“Nghiễn Châu à, vào đi con.”

Triệu Nghiễn Châu đẩy cửa bước vào, Lương Thi Nguyệt đứng dậy từ sau bàn làm việc, đi ra ban công trong phòng đọc sách:
“Con về rồi chắc cũng đã ghé thăm ông bà nội rồi chứ?”

Triệu Nghiễn Châu bước theo sau:
“Dạ, con ghé rồi.”

Lương Thi Nguyệt cầm bình tưới nước, nhẹ nhàng tưới cho những nhánh lan kiếm đang mọc ở góc phòng:
“Dạo này con có rảnh ngày nào thì nói mẹ biết một tiếng.”

Triệu Nghiễn Châu nhìn bóng lưng của mẹ:
“Sao tự nhiên lại hỏi lịch trình của con vậy mẹ?”

Lương Thi Nguyệt không giấu giếm, quay đầu lại nói thẳng:
“Khoa của mẹ có một cô gái rất tốt, mẹ muốn giới thiệu cho hai đứa làm quen.”

Triệu Nghiễn Châu bật cười, khó hiểu:
“Mẹ à, con tưởng sau chuyện của ba, mẹ sẽ không còn mấy mặn mà với mấy chuyện này nữa chứ.”

Lương Thi Nguyệt sắc mặt điềm nhiên:
“Chuyện giữa mẹ và ba con chỉ là chuyện của riêng hai người. Mẹ cũng đâu đến mức bị rắn cắn một lần rồi sợ dây thừng cả mười năm. Mẹ chỉ thắc mắc, gần ba mươi năm sống chung, vậy mà mẹ vẫn không nhìn thấu được con người ông ấy.”

Sau bữa cơm tối, Triệu Nghiễn Châu lái xe về nhà riêng. Vừa bước vào, anh cởi áo khoác rồi chẳng buồn cử động thêm gì nữa. Anh ngồi phịch xuống sofa, với tay lấy hộp thuốc trên bàn trà, lặng lẽ châm một điếu, rít từng hơi thuốc trong im lặng.

Sáng hôm sau, trong lúc đi kiểm tra buồng bệnh, anh lại tình cờ gặp cô Trình, cô vẫn ngồi trên chiếc ghế nhựa màu xanh ấy. Mỗi phòng bệnh ở bệnh viện số Ba đều được chuẩn bị sẵn những chiếc ghế như vậy, để người nhà hoặc bạn bè bệnh nhân có chỗ ngồi khi đến thăm. Khi không ai dùng, chúng sẽ được xếp gọn, không chiếm chỗ trong phòng.

Cách cô ấy ngồi không hề lười nhác, lưng thẳng, không quá cứng nhắc mà rất tự nhiên, có lẽ là do thói quen nghề nghiệp. Trong đoàn bác sĩ kiểm tra phòng toàn là đàn ông, và hẳn nhiên ai cũng sẽ chú ý đôi chút đến một người phụ nữ có ngoại hình nổi bật như cô. Nhưng cô chẳng hề liếc mắt nhìn lại, chỉ chăm chú dõi theo anh.

Ánh nhìn ấy khiến người ta thấy hơi khó chịu, như thể mèo đang rình bắt chuột. Triệu Nghiễn Châu khẽ nhíu mày, gần như không nhận ra.

Khi việc kiểm tra kết thúc, cả nhóm bác sĩ áo blouse trắng rời khỏi phòng, bầu không khí nghiêm túc, trang trọng trong phòng bệnh cũng tan biến theo.

Tằng Trinh nói:
“Thật ra cậu có thể tới vào buổi chiều, đâu cần phải đến sớm vậy.”

Tối qua, khi Trình Nghê vừa về đến nhà thì nhận được điện thoại của Tằng Trinh. Cô ấy bảo mẹ cô ấy sáng mai phải về quê thăm bà ngoại, bà đang hái quýt thì chẳng may bị ngã. Tuy không nghiêm trọng nhưng cũng phải về xem sao. Còn Kha Tư Văn thì đang đi công tác chưa về, mà Trình Nghê lại đang được nghỉ nên cô được nhờ đến bệnh viện trông chừng giùm.

Trình Nghê thản nhiên đáp: “Dù sao tớ cũng không ngủ được, đến đây ngồi tám chuyện với cậu còn hơn.”

Tằng Trinh bán tín bán nghi:
“Tớ thấy cậu không hẳn chỉ đơn giản đến thăm tớ đâu. Vừa nãy cậu cứ nhìn chằm chằm bác sĩ Triệu, tớ khuyên thật, đừng có mà trêu chọc anh ta. Dù sao cậu và bác sĩ Dư từng quen nhau, dù chỉ ba tháng, nhưng bác sĩ Triệu lại là đồng nghiệp với anh ta. Ngẩng đầu cúi mặt gì cũng gặp, nghĩ thôi đã thấy ngại rồi.”

Trình Nghê thản nhiên đáp:
“Tớ quen anh ấy.”

Tằng Trinh giật mình:
“Ý cậu là sao?”

Trình Nghê cũng chỉ mới nhớ ra vào tối qua, trước khi ngủ, rằng cảm giác quen thuộc mơ hồ đó bắt nguồn từ đâu. Cô chống cằm, nói:
“Cậu còn nhớ hồi lớp 10 tớ học ở Nhất Trung Du Thành chứ? Bác sĩ Triệu cũng học ở đó, hơn tụi mình một khóa. Tớ từng kể với cậu rồi, hồi đó có một nam sinh từng nói tớ không ra gì.”

Tằng Trinh đương nhiên còn nhớ. Hồi đó cô còn âm thầm mắng tên nam sinh kia một trận vì bạn mình. Nhưng giờ Trình Nghê lại bảo người đó là bác sĩ Triệu, khiến cô cảm thấy có chút không hợp lý:
“Nhìn không ra luôn đấy. Bác sĩ Triệu trông có vẻ rất có giáo dưỡng, gia đình cũng nề nếp, ai mà ngờ lại từng nói mấy lời như thế.”

Trình Nghê vẫn nhớ rất rõ giọng điệu khi anh ta nói câu đó, có phần mất kiên nhẫn, xen lẫn sự khinh thường rõ rệt.

Tằng Trinh nói:
“Nhưng hôm nay bác sĩ Triệu hình như không nhận ra cậu?”

Trình Nghê đáp:
“Chắc anh ta cũng chẳng nhớ đâu. Dù sao bọn tớ không cùng khóa, cũng chẳng có giao tình gì. Hơn nữa tớ chỉ học ở Nhất Trung chưa đầy một năm đã chuyển đi rồi.”

Đến trưa, Trình Nghê chuẩn bị xuống căn tin mua cơm cho Tằng Trinh thì vô tình gặp Vu Dương ở cửa thang máy. Khi thấy cô, Vu Dương có phần lúng túng, nhưng Trình Nghê thì lại rất tự nhiên, khiến cảm giác ngại ngùng của anh cũng vơi đi không ít.

Vu Dương đút một tay vào túi áo blouse trắng:
“Em định về à?”

Trình Nghê lắc đầu:
“Em đi mua cơm cho Tằng Trinh. Ở đây căn tin nào ngon nhất anh?”

Vu Dương đáp:
“Anh dẫn em đi. Chắc em cũng chưa ăn đâu. Cứ dùng thẻ của anh, ăn cùng luôn.”

Trình Nghê mỉm cười:
“Vậy thì em không khách sáo đâu.”

Vu Dương chợt thấp giọng nói:
“Anh chưa từng thấy ai như em.”

Trình Nghê nghiêng đầu nhìn anh:
“Như em là sao?”

“Còn thoải mái hơn cả đàn ông. Dù sao mình cũng từng quen nhau, vậy mà em gặp lại anh chẳng chút ngại ngùng gì cả.” Vu Dương chỉ vào mặt cô, nói tiếp:
“Thái độ như chưa từng có gì xảy ra.”

Trình Nghê bình thản:
“Chẳng lẽ anh muốn em gặp lại thì mắng té tát, hay dội nước vào mặt anh?”

Vu Dương bật cười:
“Cũng không đến mức đó. Dù gì tụi mình cũng chia tay trong hòa bình mà.”

Trình Nghê:
“Đúng rồi. Vậy thì gặp lại, em không thấy khó xử, anh cũng thế.”

Vu Dương nhìn cô một lúc thật lâu, rồi giơ ngón cái lên:
“Anh lĩnh ngộ được rồi.”

Đúng lúc ấy, thang máy mở ra, hai người cùng bước vào. Vu Dương không nói thêm gì nữa.

Gần khu nội trú của bệnh viện có một căn tin, nhưng Vu Dương không dẫn Trình Nghê đến đó, mà đưa cô đến thẳng căn tin dành cho nhân viên – nơi có nhiều món đa dạng hơn: mì, cơm niêu, thậm chí cả đồ Tây.

Trình Nghê gọi một phần hoành thánh, định ăn xong sẽ mua thêm phần mì mang về cho Tằng Trinh. Vu Dương quẹt thẻ xong, bảo cô tìm chỗ ngồi trước, lát nữa anh sẽ đem qua.

Một lúc sau, Vu Dương bưng khay đồ ăn đến, anh gọi cơm niêu. Hai người ngồi đối diện nhau, vừa ăn vừa trò chuyện đôi câu. Trình Nghê thấy hơi nóng, liền tháo dây buộc tóc đeo ở cổ tay, hai tay đưa ra sau gáy búi gọn mái tóc dài lên.

Vu Dương liếc nhìn cô một cái. Cô mặc áo len cổ cao màu đen ôm sát, động tác đơn giản ấy lại vô tình làm nổi bật những đường cong mềm mại trên cơ thể. Trong đầu Vu Dương thoáng hiện lên vài hình ảnh, khiến anh mất tập trung:
“Anh hỏi thật, mình có khả năng quay lại không?”

Trình Nghê không do dự cắt ngang:
“Không đâu.”

Vu Dương sờ mũi, dựa lưng ra ghế:
“Anh còn chưa nói hết câu mà. Em cũng nên để anh giữ chút thể diện chứ, đả kích quá đấy.”

Trình Nghê khẽ cười:
“Em không thích quay lại với người cũ.”

Vu Dương hỏi lại:
“Là không thích quay lại với người cũ, hay là… đã có đối tượng mới rồi?”

Trình Nghê hơi nhíu mày: “Ý anh là gì?”

Vu Dương nói thẳng:
“Sáng nay lúc kiểm tra phòng, em cứ nhìn chằm chằm bác sĩ Triệu.”

Giọng Trình Nghê vẫn điềm đạm:
“Anh cũng phát hiện rồi à?”

Vu Dương lập tức ngồi thẳng dậy, cau mày:
“Không phải chứ, em thật sự nghiêm túc với anh ta à?”

“Làm gì có.” Trình Nghê lắc đầu, “Chẳng qua là anh ấy trông giống một người mà em từng quen, nên mới nhìn kỹ vài lần thôi.” Cô chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng người lại gần, nhìn anh: “Có bác sĩ Triệu trong khoa chấn thương chỉnh hình, chắc anh làm việc cũng không thoải mái nhỉ?”

Vu Dương bị cô nói trúng tim đen, mặt hơi ngượng: “Biết sao được, người ta sinh ra đã ở vạch đích. Nhìn thoáng ra thôi.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...