Đắm Chìm Không Dứt - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 37: “Vẫn còn chấp nhận được.”



Sáng hôm sau, tám giờ, Triệu Nghiễn Châu đã đến nơi. Anh vốn nghĩ cô chắc sẽ còn lề mề một lúc, chưa ra khỏi nhà ngay được. Không ngờ cô đã trang điểm xong xuôi, ăn mặc chỉnh tề đứng chờ anh, thế là hai người cùng xuống lầu ăn sáng.

Dưới tầng khu nhà nơi Trình Nghê ở có mấy tiệm ăn sáng, nhưng cô hiếm khi đến ăn. Thường thì dậy sớm quá, cô cũng chẳng có khẩu vị gì.

Họ gọi hai phần sữa đậu phộng pha trứng, thêm một đĩa bánh chẻo và hai chiếc quẩy.
Trứng trong sữa mềm mịn, vị ngọt vừa phải, sáng sớm uống một bát như vậy cũng thấy dễ chịu.

Trình Nghê dùng thìa khuấy nhẹ bát trứng trong tay, liếc nhìn Triệu Nghiễn Châu:
“Anh uống có quen không?”

Đàn ông thường không thích đồ ngọt, anh cũng vậy. Chỉ khẽ gật đầu, giọng thản nhiên:
“Cũng tạm chấp nhận được.”

Bất kể anh che giấu thế nào, Trình Nghê vẫn nhìn ra chút miễn cưỡng thoáng qua trên gương mặt anh, nhưng chính vẻ miễn cưỡng ấy lại khiến cô thấy vui. Cô không nhịn được bật cười. Cô ăn không nhiều, chỉ uống hết một bát sữa đậu phộng, phần còn lại đều để Triệu Nghiễn Châu giải quyết.

Ăn sáng xong, Trình Nghê về nhà thay đồng phục rồi xuống lại. Trời bắt đầu nóng, cô thay sang đồng phục mùa hè, một bộ màu xanh lam nhạt, thắt lưng đen ôm eo. Đi ngoài đường trông khá bắt mắt, nhưng cô lại không mấy thích bộ này. Chỉ là Tề Tiếu Tiếu từng bảo: mặc bộ này có thể làm dịu đi vẻ rực rỡ thường thấy trên người cô, khiến cô trông “thuộc về gia đình” hơn một chút.

Cô ngồi vào ghế phụ, Triệu Nghiễn Châu liếc nhìn cô một cái rồi nổ máy, lái xe rời khỏi khu nhà.

Quãng đường thường mất hai mươi phút, những khi gấp gáp cô luôn cảm thấy nó quá dài. Nhưng hôm nay, cô lại thấy chặng đường ấy ngắn ngủi lạ thường, như thể mới vừa ngồi vào xe đã tới sân bay. Cô tháo dây an toàn, có chút không nỡ xuống xe, liền ngập ngừng hỏi:
“Lát nữa anh về thẳng luôn à?”

Anh đáp là còn phải ghé qua chỗ mẹ một chuyến. Cô khẽ “ừ” một tiếng, mở cửa xuống xe.

Nhìn bóng cô rời khỏi, Triệu Nghiễn Châu bất chợt cảm thấy hối hận vì đã để cô đi như vậy, lẽ ra nên làm gì đó. Nhưng cô đã thản nhiên bước vào cổng sân bay, anh đành thu lại ánh mắt.

Triệu Nghiễn Châu lái xe đến chỗ Lương Thi Nguyệt. Cũng không có việc gì quan trọng, chỉ đơn giản ăn trưa cùng cô một bữa rồi trở về nhà mình.

Buổi tối anh còn ca trực, buổi chiều chẳng có kế hoạch gì, liền ngồi đọc sách trong thư phòng. Nhưng đọc sách cũng không tập trung được, đầu óc cứ mải nghĩ đến cảnh sáng nay tiễn cô ra sân bay, ánh mắt cô nhìn anh lúc xuống xe, như muốn nói gì đó lại thôi.

Suy nghĩ quá nhiều nên đầu óc cứ như treo ngược trên mây, đến cả mấy tài liệu y học cũng chẳng thể nào đọc nổi. Trước giờ chưa từng có lúc nào anh phân tâm đến thế. Vốn tự nhận mình là người điềm đạm và biết kiềm chế, anh không ngờ có ngày mình cũng trở nên lơ đãng như vậy.

Biết bản thân với tâm trạng thế này thì có đọc sách cũng chẳng vào, anh dứt khoát quay về phòng chợp mắt một lát, dù sao tối nay còn ba ca phẫu thuật đang chờ.

Đúng sáu giờ, anh đến bệnh viện bàn giao ca với đồng nghiệp, rồi vào phòng phẫu thuật chuẩn bị trước ca mổ.

Ca đầu tiên cũng không quá phức tạp, vẫn là gãy đốt sống thắt lưng. Một ca như vậy chỉ mất khoảng nửa tiếng. Sau khi liên tục thực hiện ba ca mổ, Triệu Nghiễn Châu rời phòng phẫu thuật, quay về phòng trực.

Vừa bước ra khỏi thang máy, anh đã nghe thấy mấy tiếng la hét từ trạm y tá khu xương khớp. Anh lập tức sải bước đi nhanh về phía đó, chỉ thấy bác sĩ Tào đang ôm tay, loạng choạng chạy ra khỏi văn phòng bác sĩ, phía sau là một người đàn ông trung niên tay cầm dao phay, vung loạn trong không khí. Các y tá bên cạnh bị dồn ép lùi sát vào tường, mặt đầy hoảng hốt.

Sắc mặt Triệu Nghiễn Châu lập tức trầm xuống. Bác sĩ Tào bị dọa đến hồn bay phách lạc, thể lực cạn kiệt, suýt ngã quỵ khi chạy ngang qua anh. Anh vội đỡ lấy một tay thì người đàn ông kia đã bổ nhào tới, chỉ nghe một tiếng xé vải rợn người, cánh tay phải của anh bị một nhát dao rạch trúng, máu túa ra thành vệt.

Gã kia nhận ra mình chém nhầm người, vẫn không cam lòng, tiếp tục lao đến. Triệu Nghiễn Châu cắn răng chịu đau, tiện tay nhặt bình hoa trên quầy y tá ném thẳng về phía hắn.

Bình hoa vỡ nát, nước văng tung tóe dưới sàn, khiến hắn trượt chân ngã sõng soài. Thấy vậy anh lập tức lao tới, tung chân đá văng con dao khỏi tay hắn rồi chế ngự đối phương, bẻ quặt hai tay hắn ra sau lưng.

Người đàn ông kia bị khống chế, vẫn còn gào mắng om sòm những lời khó nghe, cho đến khi bảo vệ từ tầng dưới chạy lên, đưa hắn đi.

Vết thương của bác sĩ Tào khá nghiêm trọng, dường như đã đụng đến mạch máu, không chỉ ở cánh tay mà cả lưng cũng bị thương, lập tức được đưa vào phòng cấp cứu. Vết thương của Triệu Nghiễn Châu thì nhẹ hơn, chỉ cần xử lý đơn giản.

Cũng nhờ vết thương này mà anh có được mấy ngày nghỉ. Tuy không bị thương đến xương nhưng ít nhất trong thời gian ngắn, anh không thể đứng trên bàn mổ được.

Chuyện Triệu Nghiễn Châu bị thương chỉ có Lương Thi Nguyệt là biết. Dù sao hai mẹ con đều làm bác sĩ, trong giới y, hễ có động tĩnh gì ở một bệnh viện thì chẳng đến nửa tiếng sau, những bệnh viện khác cũng đã hay tin.

Chuyện đến tai Lương Thi Nguyệt vào ba tiếng sau khi xảy ra, bà lập tức gọi điện cho anh, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Triệu Nghiễn Châu nói qua loa rằng vết thương của anh không nghiêm trọng. Nhưng Lương Thi Nguyệt vẫn không yên tâm, cho rằng anh đang giấu nhẹm mọi chuyện, nên hôm sau bà tự lái xe đến tận nơi, tận mắt xem xét vết thương của anh. Thấy đúng là không quá nghiêm trọng, bà mới thở phào nhẹ nhõm, rồi không khỏi hỏi:

“Chuyện này… ba con biết chưa?”

Triệu Nghiễn Châu thản nhiên: “Chỉ là vết thương nhỏ, không cần thiết phải nói cho ông ấy biết.”

Lương Thi Nguyệt khẽ thở dài: “Trước đây con muốn học y, ông bà nội với ba con đã chẳng đồng ý rồi. Giờ mà biết chuyện này, thể nào cũng lại cằn nhằn một trận.”

Triệu Nghiễn Châu đáp: “Toàn chuyện cũ rồi, mẹ vẫn chưa quen à?”

Lương Thi Nguyệt bật cười, vỗ nhẹ lên đùi anh một cái: “Chưa ăn tối đúng không? Mẹ nấu chút gì cho con. Nhìn con thế này chắc mấy hôm rồi không tự nấu nổi bữa tử tế nào. Hay là để dì Thu tới chăm con vài hôm?”

Triệu Nghiễn Châu không mấy bận tâm: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, không đến mức phải làm rình rang như thế. Con tự xoay xở được.”

Lương Thi Nguyệt cau mày: “Vết thương nhỏ gì mà khâu đến hai mươi mũi? Là bác sĩ ngoại khoa, tay quan trọng thế nào con còn lạ gì! May mà không…” – nói đến đây, bà không kìm được xúc động – “Lỡ như có chuyện gì thật, con có từng nghĩ đến chưa? Mẹ, ba con, ông bà nội con phải làm sao đây?”

Triệu Nghiễn Châu rút hai tờ khăn giấy, đưa cho mẹ. Lương Thi Nguyệt cảm thấy hơi ngượng, quay lưng lại lau nước mắt. Đợi cảm xúc bình ổn, bà lại tiếp tục:

“Mẹ biết con không thích người lạ trong nhà, vậy thì mẹ chỉ bảo dì Thu tới nấu một bữa trưa rồi đi, thế nhé.”

Phụ nữ, ở bất kỳ độ tuổi nào, cũng dễ rơi nước mắt. Anh thoáng trầm ngâm, chợt nhớ ra hình như chưa từng thấy ai đó rơi nước mắt. Cũng chẳng rõ nếu cô khóc thì sẽ ra sao. Nhưng rồi lại cảm thấy, cô không phải người dễ rơi lệ—trong cô có một sự kiên cường ngấm vào tận xương tủy.

Anh dịu giọng dỗ dành: “Nghe mẹ vậy đi.”

Lương Thi Nguyệt nấu xong bữa tối cho Triệu Nghiễn Châu rồi cũng rời đi.

Hôm sau, Triệu Nghiễn Châu gọi điện cho Trình Nghê, chỉ nói mấy hôm nay bận nên sẽ không qua.

Phản ứng của cô trong điện thoại khá bình thản. Nhưng không hiểu là ảo giác hay thật, anh lại cảm thấy hình như trong giọng nói kia có chút gì đó... thoáng qua, như một nỗi hụt hẫng rất nhẹ.

Chỉ vài giây sau khi cúp máy, điện thoại lại đổ chuông. Là Tằng Trinh gọi đến, vừa mở miệng đã hỏi cô có biết chuyện Triệu Nghiễn Châu bị thương không. Cô ấy nói hôm nay đi khám thai, tình cờ nghe mấy y tá trò chuyện, nhắc đến vụ mấy hôm trước ở khu ngoại khoa có một bệnh nhân cầm dao tấn công bác sĩ. Hai bác sĩ bị chém, trong đó có một người được đưa thẳng vào phòng mổ.

Tằng Trinh thuận miệng hỏi một câu: “Là bác sĩ nào thế?”
Người ta đáp: “Người bị nặng là bác sĩ Tào, còn người bị nhẹ là bác sĩ Triệu.”
Tằng Trinh liền hỏi tiếp: “Bác sĩ Triệu đó có phải là Triệu Nghiễn Châu không?”
Cô y tá gật đầu: “Đúng rồi, sao thế, chị quen bác sĩ Triệu à?”

Tằng Trinh gọi điện cho cô cũng chỉ để báo chuyện này, nói xong thì cúp máy luôn.

Trình Nghê ngồi thêm một lát trên ghế sofa, trầm ngâm suy nghĩ. Cuối cùng, cô vẫn quyết định thay quần áo rồi ra ngoài.

Từ lần cuối cùng Trình Nghê đến nhà anh, hai người cãi nhau không vui, cũng đã gần bốn tháng trôi qua.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...