Đắm Chìm Không Dứt - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 38: "Không ngờ em lại nóng tính như vậy."



Mấy ngày nay, tuy không phải đến bệnh viện làm việc, nhưng Triệu Nghiễn Châu cũng không hoàn toàn rảnh rỗi.

Đề tài nghiên cứu về thoái hóa khớp xương mà anh đăng ký đã được phê duyệt, nên anh đang ở trong thư phòng viết báo cáo mở đề. Viết được một lúc, vết thương ở cánh tay bắt đầu nhức mỏi, anh bèn tắt máy tính, đi ra phòng khách tìm một bộ phim để xem. Mới vừa ngồi được một lát thì chuông cửa vang lên.

Anh ra mở cửa, thấy Trình Nghê đang đứng ngoài. Ánh mắt cô lập tức rơi xuống cánh tay phải của anh, anh liền hiểu ra ngay, hỏi:
“Em biết chuyện từ đâu vậy?”

Trình Nghê không trả lời, mà hỏi lại:
“Có nghiêm trọng không?”

Anh lắc đầu: “Không nghiêm trọng lắm.”

Cô khẽ gật đầu: “Biết rồi,” rồi quay người định rời đi. Triệu Nghiễn Châu hơi ngẩn ra, dưới chân còn mang dép đi trong nhà, anh liền đưa tay giữ lấy tay cô, kéo cô lại trước mặt mình, cúi đầu nhìn cô đầy khó hiểu:
“Có ai đi thăm người bị thương như em đâu…tay không đến, chưa nói được mấy câu đã quay lưng bỏ đi rồi.”

Trình Nghê ngẩng mặt lên, lạnh nhạt nói:
“Chẳng phải quan hệ của chúng ta cũng chỉ là hỏi vài câu rồi đi thôi sao?”

Triệu Nghiễn Châu nhìn cô, đoán chắc cô đang giận vì anh không nói cho cô biết chuyện bị thương. Anh kéo cô vào nhà, giải thích:
“Vết thương không nặng, nên anh không nói với em.”

Trình Nghê lúc này đã bình tĩnh lại, thực ra khi đến cô cũng chẳng giận gì cả. Nhưng không hiểu sao, khoảnh khắc anh mở cửa, vừa nhìn thấy anh, lửa giận bỗng bùng lên trong lòng cô mà chẳng có lý do. Đến chính cô cũng thấy khó hiểu.

Anh cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng:
“Không ngờ em lại giận đến mức này.”

Trình Nghê lại chuyển chủ đề:
“Người đàn ông đó vì sao lại cầm dao đâm đồng nghiệp của anh? Có mâu thuẫn gì sao?”

Triệu Nghiễn Châu giải thích:
“Cũng không hẳn là mâu thuẫn gì. Con trai ông ta bị máy móc nghiền đứt cánh tay, lúc đưa đến bệnh viện lại không xử lý đúng cách để bảo tồn phần chi, ca phẫu thuật thất bại. Ông ta nhất thời không chấp nhận được, nên đến tìm bác sĩ Tào gây chuyện.”

Trình Nghê thoáng sửng sốt:
“Loại người gì vậy chứ... Mấy anh bác sĩ thường xuyên gặp phải tình huống thế này sao?”

Triệu Nghiễn Châu bật cười:
“Mấy trường hợp cực đoan như vậy cũng không thường gặp đâu. Không thì làm bác sĩ đúng là thành nghề nguy hiểm cao rồi.”

Trình Nghê lắc đầu:
“Theo tôi thấy, cũng chẳng khác mấy nghề nguy hiểm đâu.”

Anh nói: “Nhưng năm ngoái bệnh viện bọn anh có làm một cuộc khảo sát về mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân, khoa chấn thương chỉnh hình đúng là chiếm tỉ lệ khá cao.”

Trình Nghê đáp lại: “Vậy chẳng phải anh là người thuộc nhóm nguy cơ cao rồi à.”
Rồi cô lại hỏi: “Anh ăn tối chưa?”

Triệu Nghiễn Châu lắc đầu: “Chưa, còn em?”

Lúc nhận được cuộc gọi của Tằng Trinh, cô vừa tan ca về đến nhà, còn chưa kịp ăn gì đã vội đến chỗ anh, dĩ nhiên cũng chưa ăn. Cô liền hỏi:
“Trong tủ lạnh anh có gì không? Mình làm đại cái gì đó ăn nhé.”

Trình Nghê mở tủ lạnh ra xem, Triệu Nghiễn Châu nhắc: “Ngăn đông có hoành thánh đấy.”

Là dì Thu đến nấu ăn mấy hôm trước tiện tay gói cho anh một ít, nói nếu ban đêm đói thì luộc lên ăn đỡ đói. Trình Nghê lấy ra một túi, rồi quay lại hỏi anh có ăn hành lá không, Triệu Nghiễn Châu bảo anh không ăn.

Trình Nghê khoác tạp dề, trước tiên đổ một ít nước lọc vào nồi, trong lúc chờ nước sôi, cô đi pha nước dùng. Cô nói cách làm này học từ quán hoành thánh ở quê cô, chỉ tiếc ở đây không có mỡ heo nên mùi vị chắc sẽ không được đậm đà như ở nhà.

Triệu Nghiễn Châu đứng ở cửa bếp nhìn cô một lúc. Cô như thế này thật đáng yêu, mặc tạp dề, tóc buộc tùy ý ra sau, làn hơi nước nóng hầm hập tỏa ra, cúi đầu chăm chú vào việc mình làm. Khung cảnh ấy thật dễ khiến người ta xiêu lòng. Anh tiến lại gần, cô không phòng bị vô thức giật mình. Triệu Nghiễn Châu đưa tay xoay mặt cô lại, đối diện với gương mặt vừa bị hù dọa nhẹ ấy, anh bèn cúi đầu hôn xuống. 

Trong tay Trình Nghê vẫn còn cầm một chiếc hoành thánh, đến khi phản ứng kịp, cô vòng tay ôm lấy vai anh, đắm chìm trong nụ hôn nồng nàn mà anh trao. Nụ hôn lần này dường như họ khao khát đã lâu nên đặc biệt mãnh liệt hơn bao giờ hết. Môi lưỡi anh dây dưa, quấn quýt với lưỡi cô, cuốn lấy tất cả dư vị ngọt ngào của cô.  

Một lúc sau, anh buông cô ra, hơi thở cô vẫn còn dồn dập, thấp giọng hỏi:
“Anh không sợ lần này em lại không nghiêm túc sao?”

Anh cũng thấp giọng đáp:
“Không nghiêm túc cũng không sao, anh nghiêm túc là được. Biết đâu lâu dần, em sẽ bị anh ảnh hưởng mà nghiêm túc hơn một chút.”

Trình Nghê nghe câu này, cảm thấy chẳng giống lời thường ngày anh hay nói, vô cùng chân thành mà lại mang theo chút bất lực khi không thể làm gì khác ngoài yêu cô. Trong lòng cô khẽ rung động hơn bao giờ hết. 

Cô nhìn anh đầy kinh ngạc. Triệu Nghiễn Châu thấy vậy liền hỏi:
“Em nhìn gì thế?”

Trình Nghê thành thật nói:
“Câu này nghe không giống phong cách của anh cho lắm.”

Triệu Nghiễn Châu nhướng mày hỏi:
“Vậy câu gì mới giống anh?”

Trình Nghê ngẫm nghĩ một lúc, vậy mà thật sự không biết phải trả lời thế nào. Cô bèn hỏi ngược lại:
“Vậy… bây giờ chúng ta xem như đang ở bên nhau rồi đúng không?”

Triệu Nghiễn Châu nghiêm túc nhìn cô, hỏi:
“Chẳng lẽ em cảm thấy... không phải sao?”

Trình Nghê bật cười, lại vòng tay ôm cổ anh, ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi anh. Dù cô thuộc dạng cao trong số các cô gái, nhưng đứng trước anh vẫn thấp hơn một chút. Cô ôm lấy anh, ra hiệu cho anh cúi thấp xuống, rồi thấp thêm một chút nữa, thấp đến mức chỉ cần cô ngẩng đầu là có thể chạm môi anh. Hai người lại hôn nhau say đắm, cho đến khi Trình Nghê ngửi thấy mùi cháy khét lờ lợ, nụ hôn mới vội vã dừng lại.

Ăn hoành thánh xong, Triệu Nghiễn Châu đi rửa bát. Trình Nghê ngày mai phải bay chuyến sớm nên không thể ở lại lâu. Triệu Nghiễn Châu tiễn cô xuống lầu. Cô bảo anh:
“Dù sao tay anh cũng không lái xe được, không cần tiễn nữa. Tiễn kiểu này... lại làm em không nỡ rời đi mất.”

Triệu Nghiễn Châu cười: “Vậy thì thử xem sao.”

Cô nghiêng đầu hỏi: “Thử cái gì?”
Anh nói: “Xem nếu tiễn em xuống lầu, em có thật sự không muốn đi nữa, hay chỉ nói mấy lời dễ nghe dỗ người ta thôi.”

Anh tiễn cô ra tận cổng khu chung cư. Cô thì miệng nói hay lắm, nhưng xe vừa tới là lập tức chui vào. Anh đứng bên đường nhìn theo. Cô ngồi trong xe, cách lớp kính xe, mấp máy môi:
“Nếu anh mở miệng bảo em ở lại... em sẽ cân nhắc.”

Anh thật sự định mở miệng nói, nhưng cô lại chỉ cười, giơ tay vẫy vẫy, bảo tài xế lái đi. Anh đứng đó, khẽ lắc đầu, mỉm cười.

Trình Nghê ngồi ở ghế sau, ánh mắt vẫn dõi theo dáng người cao lớn của anh trong gương chiếu hậu. Tài xế thấy cô có vẻ ngẩn ngơ, liền đùa:
“Cô gái, nhìn bộ dạng này là không nỡ xa bạn trai phải không?”

Trình Nghê hỏi lại:
“Vẻ mặt tôi giống không nỡ à?”

Tài xế sững người một lúc, rồi bật cười:
“Cô nói đùa tôi đấy à? Trong lòng có nỡ hay không, tự cô biết rõ mà.”

Trình Nghê cũng bật cười theo.

Về đến nhà, cô tắm rửa xong. Trời ngày càng nóng, cô lười sấy tóc, chỉ ngồi trên ban công, để gió hong khô mái tóc. Bất giác nhớ ra đã lâu chưa gọi cho bà ngoại, cô liền bấm số.

Điện thoại vừa đổ chuông vài giây đã có người bắt máy. Trình Nghê nói chuyện đôi câu với bà, rồi thuận miệng hỏi:
“Mẹ con đang làm gì ạ?”

Bà ngoại nói:
“Mẹ con không có ở nhà đâu, hôm qua nó về Thanh Châu rồi. Nó không nói gì với con à? Bà cứ tưởng sao cũng phải nói với con một tiếng chứ.”

Cơn tức trong lòng Trình Nghê lập tức bùng lên, nhưng cô vẫn cố kìm chế cảm xúc, hỏi:
“Không ạ. Mẹ đi lúc mấy giờ vậy bà?”

“Chín giờ sáng, đi tàu.”
Bà ngoại dường như sợ cô sẽ lại cãi nhau với mẹ, nên vội nói thêm:
“Mẹ con muốn đi thì cứ để bà ấy đi, con cũng đừng bận tâm làm gì. Bà ấy là người không chịu ngồi yên một chỗ, dù sao cũng lớn từng ấy tuổi rồi, tự lo được cho mình.”

Lần này Trình Thục Mi quay về, vì sợ bà ngoại lo lắng nên Trình Nghê vẫn chưa từng kể cho bà biết chuyện mẹ cô bị hành hung. Lúc này, cô cũng chẳng còn tâm trạng trò chuyện gì nữa, nói thêm vài câu rồi cúp máy.

Sau đó, Trình Nghê gọi điện cho mẹ, gọi liền hai cuộc mà không có ai bắt máy. Cuối cùng, cô gửi một tin nhắn:
“Nếu sau này có chuyện gì xảy ra, đừng gọi điện cho con nữa. Con sẽ coi như không có người mẹ này.”

Gửi xong, Trình Nghê bỗng thấy mệt mỏi. Cô vứt điện thoại sang một bên, tâm trạng vốn đang vui vẻ lại bị mẹ mình phá cho rối bời.

Cô lại cầm điện thoại lên, bỗng dưng rất muốn nghe giọng Triệu Nghiễn Châu. Suy nghĩ một chút, cô đã định bấm gọi, nhưng rồi lại rụt tay lại.

Cô nghĩ, hai người mới bắt đầu, mình vẫn nên đừng quá nhiệt tình thì hơn.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...