Đắm Chìm Không Dứt - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 41: "Anh mua gì thế?"



Hôm Trình Nghê dọn nhà thật sự thì Triệu Nghiễn Châu lại thất hẹn. Bệnh viện có việc gấp nên anh không thể rời đi. Nhưng Trình Nghê cũng không lấy đó làm phiền lòng, đồ đạc của cô vốn không nhiều, chỉ vài thùng lớn là đủ, lại còn có Kha Tư Văn đến giúp.

Sau khi đóng gói xong, cô gọi một chiếc xe tải nhỏ để chở đồ, còn bản thân thì đi nhờ xe của Tằng Trinh và Kha Tư Văn đến nhà mới. Thật ra Trình Nghê không muốn làm phiền hai vợ chồng họ, nhưng Tằng Trinh lại nói dù sao hôm đó Kha Tư Văn cũng được nghỉ, lao động miễn phí thì tội gì không dùng.

Từ khu chung cư cũ đến chỗ ở mới chỉ mất khoảng nửa tiếng. Hai người đàn ông, chạy lên chạy xuống thang máy vài lượt là đã mang hết đống thùng vào căn nhà mới thuê của cô.

Sắp xếp xong mọi thứ thì cũng đã hơn ba giờ chiều. Trình Nghê giữ hai người ở lại ăn tối, gọi một nồi lẩu mang đến tận nhà.

Ba người ngồi quanh bàn, vừa ăn lẩu vừa trò chuyện. Tằng Trinh hỏi:

“Cậu không báo cho bác sĩ Triệu biết chuyện dọn nhà à? Lúc thế này là cơ hội để bạn trai thể hiện đấy, vậy mà anh ta lại vắng mặt, nghe sao cũng không ổn đâu nha.”

Trình Nghê hôm nay đã chạy lên chạy xuống không biết bao nhiêu lần, giờ cũng đói đến hoa mắt, nuốt viên bò viên trong miệng xuống mới đáp:

“Không phải anh ấy không muốn đến, mà bên cấp cứu tiếp nhận một ca tai nạn giao thông, anh ấy phải vào phẫu thuật nên không thể qua được.”

Kha Tư Văn cũng lên tiếng:

“Thế thì chịu rồi, chuyện liên quan đến sinh mạng mà, bác sĩ mà, chính là những lúc như thế này mới thấy được nghề của họ quan trọng ra sao. Có thể hiểu mà.”

Tằng Trinh bĩu môi, cố ý nói:

“Ôi chao, mấy anh đàn ông lúc nào cũng thích bênh nhau nhỉ.”

Kha Tư Văn bật cười:

“Đang nói chuyện đàng hoàng mà, đừng công kích cá nhân chứ.”

Tằng Trinh hừ hai tiếng, coi như không thèm chấp.

Ăn tối xong, vợ chồng họ cáo từ ra về trước.

Thay đổi chỗ ở, Trình Nghê thật sự vẫn chưa quen lắm. Sau khi tắm xong, cô nhận được cuộc gọi từ Triệu Nghiễn Châu. Anh hỏi cô đã dọn dẹp xong hết chưa. Trình Nghê nằm dài trên sofa, lười biếng đáp:

“Xong cả rồi.”

Triệu Nghiễn Châu hỏi:

“Mệt không?”

Trình Nghê khẽ thở dài:

“Mệt lắm. Không muốn dọn nhà lần nào nữa đâu. May mà có Tằng Trinh với Tư Văn giúp, không thì chắc em gục luôn rồi.”

Triệu Nghiễn Châu khẽ “ừ” một tiếng, nói:

“Dạo nào rảnh, anh mời họ ăn bữa cơm.”

Trình Nghê hỏi:

“Bệnh nhân đó tình hình sao rồi?”

Triệu Nghiễn Châu đáp:

“Vẫn còn hôn mê, phải đợi đến mai xem thế nào.”

Trình Nghê khẽ “ồ” một tiếng, rồi lại không biết nên nói gì thêm. Cô im lặng, Triệu Nghiễn Châu cũng không nói gì, nhưng hai người không ai chủ động cúp máy. Sau cùng, Trình Nghê cứ thế ngủ thiếp đi trên sofa.

Tối qua đi ngủ, cô quên không đóng cửa sổ ban công. Sáng dậy, cảm thấy người khó chịu, may mà hôm nay không phải bay chuyến nào. Trình Nghê lười không muốn ra ngoài mua thuốc, lại quay về phòng ngủ tiếp.

Mơ mơ màng màng, cô bị chuông điện thoại đánh thức. Tay mò lấy máy, mắt vẫn nhắm nghiền, áp vào tai, chưa kịp mở miệng thì giọng bên kia đã vang lên:

“Không có ở nhà à?”

Trình Nghê giật mình, đưa điện thoại ra trước mắt, thấy rõ tên người gọi, rồi mới áp lại vào tai:

“Có ở nhà, anh tan ca rồi à?”

Triệu Nghiễn Châu nói:

“Ra mở cửa đi.”

Trình Nghê bước xuống giường, lảo đảo đi ra mở cửa, cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, cả người như đang trôi bồng bềnh. Vừa mở cửa, Triệu Nghiễn Châu đã nhận ra cô có gì đó không ổn, còn chưa kịp hỏi thì cô đã nhào vào lòng anh, vòng tay ôm lấy eo anh, nũng nịu nói:

“Bác sĩ Triệu, em choáng quá…”

Triệu Nghiễn Châu đặt tay lên vai cô, đỡ cô lùi ra một chút, chăm chú nhìn mặt cô:

“Khó chịu ở đâu?”

Trình Nghê khẽ gật đầu:

“Không biết có phải cảm rồi không nữa, trong nhà cũng chẳng có nhiệt kế.”

Triệu Nghiễn Châu để cô ngồi xuống ghế sofa, rót cho cô chút nước nóng, bảo cô uống tạm cho dễ chịu. Anh nhớ dưới tầng có tiệm thuốc, lúc lái xe đến cũng để ý thấy, liền nói sẽ xuống mua thuốc cảm và nhiệt kế.

Chưa đến mười phút, anh đã quay lại, mang theo thuốc và nhiệt kế. Trình Nghê đo nhiệt độ, quả thật là sốt, tới ba mươi tám độ, cần phải uống thuốc hạ sốt. Anh lại hỏi cô đã ăn gì chưa, Trình Nghê lắc đầu nói mới ngủ dậy nên còn chưa ăn gì.

Hôm qua mới chuyển nhà, trong tủ lạnh cũng chưa có gì.

Triệu Nghiễn Châu gọi một phần cháo ở tiệm gần đó. Đồ ăn mang đến rất nhanh, Trình Nghê uống hết cháo rồi mới uống thuốc hạ sốt.

Một lúc sau, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, người cũng dễ chịu hơn, Trình Nghê không còn yếu ớt cuộn mình trong lòng anh nữa. Cô nhớ lại chuyện trước đây, khi vì chuyện của bà ngoại mà cô từng mời anh đi ăn lẩu, sau đó bị cảm, còn đăng một dòng trạng thái, liền hỏi:

“Lúc đó em đăng bài, anh thật sự không thấy sao?”

Lần này Triệu Nghiễn Châu lại thành thật:

“Thấy rồi. Chỉ là lúc đó anh cảm thấy nếu đột nhiên nhắn hỏi em thì hơi kỳ cục, nên thôi không hỏi nữa.”

Trình Nghê không tin. Cô cảm thấy lúc đó Triệu Nghiễn Châu vốn dĩ không muốn để ý đến cô. Dù sao, ngoài những lần gặp ở bệnh viện, hai người từng gặp thêm một lần, là buổi họp lớp do Tôn Lương tổ chức.

Tối hôm đó vì cuộc gọi từ Trình Thục Mi, tinh thần cô khá tệ, thái độ cũng có phần buông thả, bất cần. Dáng vẻ ấy rất khó để người khác có ấn tượng tốt. Mà việc anh đưa cô về lúc đó, cô nghĩ chẳng qua là phép lịch sự của một người có giáo dưỡng mà thôi.

Triệu Nghiễn Châu cúi đầu nhìn cô:

“Tuần sau thứ bảy em có rảnh không?”

Trình Nghê ngẩng mặt lên:

“Có chuyện gì thế ạ?”

Anh nói:

“Thầy hướng dẫn của anh làm tiệc đầy tháng cho cháu trai, mời bọn anh tới ăn cơm. Em đi cùng anh nhé?”

Trình Nghê ngồi thẳng dậy một chút:

“Được thôi. Vậy có cần chuẩn bị quà gì không?”

Triệu Nghiễn Châu lắc đầu:

“Không cần. Lúc đó anh bao lì xì cho bé là được.”

Trình Nghê cười nói:

“Vậy thì em đi ké một bữa nha.”

Đến thứ bảy, Trình Nghê cùng Triệu Nghiễn Châu tham dự tiệc đầy tháng. Bữa tiệc tổ chức tại một khách sạn năm sao ở thành phố Du, chuyên phục vụ các buổi tiệc cưới, tiệc mừng trang trọng.

Sảnh tiệc được trang trí rất kỹ càng. Khắp nơi là bóng bay màu xanh lam và trắng, ngay lối vào còn đặt một bức ảnh chụp nghệ thuật của em bé, nhìn vào liền thấy đầy nét hồn nhiên, ngộ nghĩnh.

Trình Nghê ngắm kỹ bức ảnh đó, cười nói:

“Cháu trai của thầy anh đầu tròn trịa, nhìn có tướng lắm đấy.”

Triệu Nghiễn Châu nghe vậy cũng nhìn theo. Anh thì chẳng nhìn ra được phúc tướng hay không, chỉ cảm thấy đứa bé này trông khá lanh lợi.

Hai người vừa đứng ở cửa một lúc, bên trong đã có người nhìn thấy và gọi tên Triệu Nghiễn Châu. Anh dẫn Trình Nghê đi vào, người gọi là sư đệ đồng môn của anh – Lương Lãng.

Ánh mắt Lương Lãng đầu tiên liếc qua khuôn mặt Trình Nghê đang đứng bên cạnh Triệu Nghiễn Châu, mắt lập tức sáng lên:

“Sư huynh, cô gái xinh đẹp này là ai vậy? Giới thiệu chút đi.”

Triệu Nghiễn Châu bình thản giới thiệu:

“Trình Nghê, bạn gái tôi.”

Lương Lãng đưa tay ra bắt:

“Tôi là Lương Lãng, sư đệ của anh Triệu. Cô đúng là xinh thật đấy.”

Trình Nghê mỉm cười, tự nhiên và duyên dáng:

“Anh đúng là khéo miệng quá rồi.”

Lương Lãng cười:

“Tôi nói thật lòng đấy, không thêm mắm dặm muối gì đâu. Anh Triệu hiểu tôi mà, tôi là kiểu người thật thà, chẳng biết nói mấy câu xã giao hoa mỹ đâu.”

Người khéo ăn nói thường hay tự nhận mình thật thà, mà người thật thà thật sự thì chắc chẳng nói ra những câu như vậy. Trình Nghê cười, cũng đáp lại một câu dễ thương:

“Anh cũng là người có ngoại hình sáng sủa, phong độ lắm mà.”

Lương Lãng đùa tiếp:

“Nhưng chắc vẫn kém Triệu sư huynh của tôi một chút.”

Trình Nghê không thấy phản cảm với kiểu nói chuyện của Lương Lãng, ba người trò chuyện thêm vài câu, rồi Triệu Nghiễn Châu dẫn cô đi xem em bé. Đứa bé mặc một bộ đồ Tết màu vàng chanh, đội chiếc mũ truyền thống kiểu Trung Hoa, được mẹ bế trong lòng, trông ngây thơ đáng yêu vô cùng.

Sau vài lời chào hỏi, Triệu Nghiễn Châu đưa phong bì lì xì chuẩn bị sẵn cho bố mẹ đứa bé. Trình Nghê liếc nhìn kích cỡ phong bì, cảm thấy chắc hẳn là khoản khá lớn, liền tò mò hỏi anh bao nhiêu.

Triệu Nghiễn Châu nói ra con số, khiến Trình Nghê ngạc nhiên:

“Xem ra làm bác sĩ cũng kiếm khá phết nhỉ.”

Triệu Nghiễn Châu cười:

“Không phải toàn là lương đâu. Dương Trác đầu óc nhanh nhạy, đầu tư vào mảng ăn uống cũng nhiều, anh có góp vốn chút ít. Với lại anh chi tiêu không nhiều, những dịp như thế này cũng nên rộng rãi một chút. Dù gì cũng là tiệc đầy tháng cháu trai của thầy mình, coi như thể hiện chút tấm lòng.”

Khi tiệc bắt đầu, tất nhiên không tránh khỏi việc phải uống rượu. Nhưng Triệu Nghiễn Châu chỉ uống hai ly, không uống thêm. Lúc ra về hai người gọi tài xế công nghệ lái thay.

Tài xế lái xe đưa cả hai về đến dưới khu chung cư của Trình Nghê, Triệu Nghiễn Châu xuống xe trước, bảo cô lên nhà trước, anh đi mua ít đồ.

Trình Nghê thừa biết anh định mua gì, nhưng vẫn giả vờ không hay biết. Cô lấy trong túi một chiếc chìa khóa khác, đưa cho Triệu Nghiễn Châu rồi yên lặng đi lên trước.

Vừa bước vào nhà, Trình Nghê liền đá đôi giày cao gót ra, ngồi nghỉ trên ghế sofa một lúc. Đoán chừng anh cũng sắp quay lại, cô đi ra ban công ngó thử, vừa đúng lúc thấy anh đang từ xa bước về.

Lúc này trời lất phất mưa, chỉ là mưa phùn nhẹ như sợi tơ, rơi xuống người hầu như không có cảm giác gì, chỉ mang theo chút mát lạnh lơ lửng. Anh bước đi chậm rãi, nhịp nhàng, dáng vẻ điềm tĩnh như mọi khi, đúng là kiểu người luôn giữ được bình thản và chín chắn.

Trình Nghê bỗng dưng có chút tò mò, muốn thấy một mặt khác của anh, một Triệu Nghiễn Châu mất kiểm soát, giận dữ hay cuống quýt… Nhưng đến khi anh bước vào tòa nhà, bóng dáng dần khuất khỏi tầm mắt, cô vẫn còn chống cằm tựa trên ban công mãi chưa rời khỏi.

Một lúc sau, tiếng chìa khóa xoay vang lên ngoài cửa. Trình Nghê quay đầu lại, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Triệu Nghiễn Châu khi anh bước vào nhà.

Cô bước đến gần, cố tình hỏi:

“Anh mua gì thế?”

Triệu Nghiễn Châu không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ nhìn cô rồi đưa tay nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn xuống. Môi lưỡi quấn quýt dây dưa, Trình Nghê cảm nhận được vị rượu hơi chát ngọt còn vương trên đầu lưỡi anh.

Mưa ngoài trời bắt đầu nặng hạt, rơi như trút đậu xuống mái hiên, rào rào không dứt, sắc trời cũng dần tối lại.

Trong phòng, rèm cửa đã kéo kín, bóng tối bao trùm chỉ còn lại tiếng thở dồn dập của hai người vang lên trong không gian yên lặng. Anh bế cô lên, Trình Nghê ngồi trên đùi anh, hai tay siết chặt lấy cổ anh. Triệu Nghiễn Châu tỉ mỉ hôn lên từng tấc da thịt cô, mang theo sự khát khao mãnh liệt. Bàn tay anh du tẩu đến đâu, dường như có một luồng nhiệt bỏng rát làm cô muốn bốc cháy đến đó, biến cô trở thành một vũng nước xuân tràn đầy. 

Khi anh đi vào trong, cảm giác ấy thật khó diễn tả, như đang trôi nổi giữa hư vô, bồng bềnh không điểm tựa chẳng cách nào kiểm soát.

Nhưng cũng trong cái cảm giác hỗn loạn ấy, lại có một điều duy nhất rõ ràng…chính là anh. Sự hiện diện của anh, rõ ràng đến mức mạnh mẽ, khiến tất cả những thứ khác đều trở nên mơ hồ và vô nghĩa.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...