Đắm Chìm Không Dứt - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 42: Sau khi kết thúc, Trình Nghê nằm sấp trên giường, lười đến mức chẳng buồn nhúc nhích.



Triệu Nghiễn Châu rót cho cô một cốc nước mang vào, Trình Nghê không động đậy chút nào, tỏ vẻ đáng thương đòi anh đút cho uống. Anh liền kéo cô vào lòng, đưa miệng cốc tới bên môi cô. Trình Nghê uống liền một hơi nửa ly, sau đó đẩy ra bảo không muốn uống nữa.

Thật ra cô rất biết làm nũng. Nếu là đàn ông vốn dĩ chẳng mấy ai không mềm lòng trước những cô gái biết làm nũng, nhất là sau những giây phút thân mật, lại càng khiến người ta thêm lưu luyến.

Đặt ly nước lên tủ đầu giường, Triệu Nghiễn Châu vén chăn chui vào nằm cùng cô. Trình Nghê lập tức rúc vào lòng anh, còn kéo cánh tay anh vòng qua eo mình, giọng khẽ khàng:

“Thế nào rồi, bác sĩ Triệu, cảm giác ra sao?”

Anh bật cười, nói:

“Rất tốt.”

Trình Nghê nheo mắt cười:

“Thật à? Em nhớ có người từng nhận xét em rằng… chẳng ra sao cả?”

Triệu Nghiễn Châu nhướn mày:

“Lúc nào cơ?”

Trình Nghê ra vẻ ấm ức kể lại chuyện hồi cấp ba, khi Dương Trác từng hỏi về cô, còn anh thì bảo là “không có gì đặc biệt”.

Triệu Nghiễn Châu cau mày, chống người ngồi dậy một chút, kéo giãn khoảng cách nhìn cô với vẻ bối rối:

“Anh từng nói thế sao?”

Trình Nghê cố ý dùng giọng tủi thân, nửa thật nửa đùa:

“Chẳng lẽ anh quên rồi à?”

Triệu Nghiễn Châu cố gắng nhớ lại, nhưng thật sự không có chút ấn tượng nào. Anh thậm chí bắt đầu nghi ngờ không biết có phải cô đang trêu mình không, nhưng nhìn vẻ mặt uất ức mà vẫn nghiêm túc kia của cô, lại cảm thấy hình như… chuyện đó thật.

Anh đưa tay nâng mặt cô lên, hỏi:

“Anh thật sự từng nói vậy à?”

“Không tin thì anh đi hỏi Dương Trác mà xem. Chẳng lẽ cả hai người các anh đều không nhớ gì, còn mỗi em ôm hận đến tận bây giờ?” Trình Nghê nói, giọng mang theo chút trách móc đùa giỡn. “Thế thì em oan ức quá rồi.”

Triệu Nghiễn Châu gật đầu, nghiêm túc đáp:

“Được rồi, hôm nào anh hỏi lại cậu ta.”

Trình Nghê lại cười khẽ:

“Thật ra không hỏi cũng được, em đâu có định tính sổ chuyện xưa làm gì.”

Nghe cô nói vậy, Triệu Nghiễn Châu mới nhớ ra lần đó anh gặp mặt đối tượng xem mắt do Lương Thi Nguyệt sắp xếp. Hôm ấy mưa lớn, anh tiện đường đưa cô và Tằng Trinh về nhà. Trên xe, cô từng hỏi anh có phải học ở Nhất Trung Du Thành không. Anh đáp “phải”, rồi cô cũng chẳng nói gì thêm, chỉ lặng lẽ mở cửa xuống xe.

Xem ra khi ấy cô đã nhận ra anh rồi, và trong lòng còn mang chút oán trách.

Triệu Nghiễn Châu vốn không nghĩ Trình Nghê sẽ nhận ra mình. Dù sao cô cũng học dưới anh một khóa, lại chưa từng có giao thiệp gì. Về chuyện cô nói anh từng đánh giá không tốt về cô, anh thật sự không có chút ấn tượng nào.

Anh cúi đầu nhìn người đang nằm trong lòng, cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Khi ngủ gương mặt cô có chút trẻ con, môi mím khẽ, như thể ngay cả trong mơ cũng có chuyện khiến cô không vui.

Sáng hôm sau, khi Trình Nghê tỉnh dậy, Triệu Nghiễn Châu đã rời đi. Cô trở mình, cảm giác như vẫn còn vương chút hương thơm quen thuộc từ anh, khiến cô chẳng muốn rời giường. Cô nằm thêm một lúc nữa, mới lười biếng bò dậy đi rửa mặt.

Rửa mặt xong, cô cầm điện thoại lên, phát hiện hơn một tiếng trước, anh có nhắn tin:

“Anh mua sẵn bữa sáng cho em rồi, nhớ ăn đấy.”

Trình Nghê bật cười, đi vào bếp, thấy trên bàn có một phần cháo bí đỏ cùng hai đĩa đồ ăn kèm. Cô bưng ra bàn ăn, vừa ăn vừa nhắn tin cho anh:

“Anh đang làm gì thế?”

Mãi đến khi ăn xong, cô mới nhận được cuộc gọi từ anh. Anh nói vừa khám phòng xong, lát nữa còn phải vào phòng mổ để chuẩn bị cho ca phẫu thuật.

Nghe vậy, Trình Nghê lập tức nói:

“Vậy để em cúp máy, anh tranh thủ nghỉ một chút.”

Triệu Nghiễn Châu vội ngăn lại:

“Vẫn có thời gian nói chuyện một chút mà.”

Thế là Trình Nghê không cúp nữa, hỏi anh:

“Sáng nay mấy giờ anh dậy?”

“6 giờ,” anh trả lời.

Trình Nghê trách nhẹ:

“Vậy sao không gọi em dậy?”

Anh đáp:

“Thấy em ngủ say quá nên không nỡ gọi.”

Rồi anh lại hỏi:

“Em ăn sáng chưa?”

Trình Nghê bật cười, nói:

“Ăn rồi ạ. Vừa tỉnh dậy đã có bữa sáng đợi sẵn, được người ta chăm sóc thế này cảm giác thật sự rất dễ chịu.”

Triệu Nghiễn Châu cũng bật cười, nhưng hai người cũng không trò chuyện được lâu, vì lát nữa anh còn phải vào ca mổ đã sắp xếp từ trước. Sau khi cúp máy, Trình Nghê dọn dẹp bàn ăn, vừa xong thì nhận được tin nhắn từ hãng bay, lần này cô được phân công chuyến bay đến Việt thành, và phải ở lại đó một tuần.

Điều đó có nghĩa là họ sẽ không gặp nhau suốt một tuần. Không biết vì mới yêu nên còn quyến luyến, hay vì tình cảm đang đậm sâu, mà Trình Nghê bỗng thấy có chút luyến tiếc, không nỡ xa anh. Nghĩ ngợi một lát, cô quyết định sẽ ghé qua bệnh viện số Ba, may ra còn kịp ăn trưa cùng anh một bữa.

Sau khi chỉnh trang lại bản thân, thấy thời gian cũng vừa tầm, Trình Nghê liền rời nhà đi tìm anh.

Lần này, cô không đợi dưới khu nội trú như mọi khi, mà đi thẳng tới khu chấn thương chỉnh hình. Khi đi ngang quầy y tá, thấy Tiểu Chu đang trực ở đó, cô liền bước đến chào hỏi vài câu. Vừa thấy cô, Tiểu Chu đã mừng rỡ, lập tức hỏi cô đến tìm ai.

Trình Nghê thản nhiên đáp:

“Đến tìm bác sĩ Triệu, anh ấy mổ xong chưa?”

Tiểu Chu chỉ nghe câu đầu, liền ngẩn ra, hỏi lại đầy nghi ngờ:

“Không phải chị và bác sĩ Triệu chia tay rồi sao? Sao giờ lại tìm anh ấy?”

Trình Nghê mặt không đổi sắc:

“Bọn tôi quay lại với nhau rồi.”

Tiểu Chu như bị sét đánh, mất mấy giây mới tiêu hóa nổi câu đó, lắp ba lắp bắp:

“Em nghi ngờ hai người vốn chẳng chia tay gì cả, chỉ là lừa em thôi… Nhưng mà cái tốc độ hợp tan rồi lại hợp này, em theo không kịp thật.”

Trình Nghê bật cười, đùa:

“Lần này bọn chị quay lại, cũng có phần công của em đấy.”

Tiểu Chu ngẩn người:

“Của em? Em góp công gì cơ?”

Trình Nghê gợi nhắc:

“Chẳng phải em từng nhắn tin cho chị, nói bác sĩ Triệu chia tay với bạn gái cũ rồi sao?”

Tiểu Chu lí nhí:

“Em tưởng chị không đọc, nên vội vàng thu hồi tin nhắn luôn…”

Trình Nghê nhẹ nhàng nói:

“Chị đọc rồi, chỉ là lúc đó không biết phải trả lời thế nào nên im luôn.”

Tiểu Chu ghé sát lại, hạ thấp giọng, ánh mắt tò mò:

“Nhưng có một chuyện… em vẫn rất tò mò.”

Trình Nghê quay sang nhìn cô:

“Chuyện gì?”

Tiểu Chu hỏi nhỏ:

“Vậy lần này hai người quay lại, là bác sĩ Triệu chủ động hả chị? Thật ra em khó tưởng tượng được cảnh anh ấy theo đuổi người khác lắm. Trông anh ấy nghiêm túc thế kia, cứ giống mấy ông giáo sư già ấy.”

Trình Nghê bật cười, đang định mở miệng nói thì chợt ngoảnh đầu lại, bắt gặp Triệu Nghiễn Châu đang từ thang máy bước ra. Thế là cô ngừng lại, tựa vào quầy y tá, lặng lẽ nhìn anh.

Triệu Nghiễn Châu cũng hơi bất ngờ khi thấy cô ở quầy y tá, bước nhanh đến hỏi:

“Sao em lại tới đây?”

Trình Nghê mỉm cười, giọng có chút nũng nịu:

“Lần này em được điều đi Việt thành một tuần, nghĩ là sẽ không gặp được anh, nên tới gặp anh một chút. Dù không biết tuần này anh có nhớ em không, nhưng em thì chắc chắn là sẽ nhớ anh đấy.”

Cô cố tình nói với giọng kéo dài, ngọt ngào. Tiểu Chu đứng phía sau quầy y tá, nghe vậy không nhịn được bật cười “phì” một tiếng.

Triệu Nghiễn Châu liếc nhìn Tiểu Chu một cái, rồi kéo tay Trình Nghê đưa vào phòng bác sĩ.

“Thật sự đi một tuần à?” — anh hỏi.

Trình Nghê hất tay anh ra, nũng nịu trách móc:

“Anh đúng là… Nếu không đi thật, em thèm chạy đến đây tìm anh chắc? Em nghĩ tới việc cả tuần không được gặp, nên tranh thủ lúc chưa đi ghé qua anh một chút. Vậy mà anh lại không tin em. Bác sĩ Triệu à, anh làm bạn trai kiểu gì vậy?”

Tuy là trách móc nhưng giọng cô lại như đang nũng nịu, rõ ràng là đang diễn trò để được dỗ. Triệu Nghiễn Châu bật cười:

“Anh không có ý đó mà.”

Trình Nghê liền tiếp lời, hỏi dồn:

“Vậy tuần này… anh có nhớ em không?”

Anh đáp một cách điềm tĩnh:

“Em còn chưa đi, giờ mà nói nhớ thì có hơi… sáo rỗng.”

Trình Nghê lập tức “đá xoáy”:

“Quả nhiên đàn ông một khi lên giường xong là lật mặt liền, đến mấy lời ngon ngọt dỗ người ta cũng keo kiệt.”

Triệu Nghiễn Châu cau mày nhìn cô:

“Em sắp đến kỳ à?”

Trình Nghê ngẩn ra, chưa kịp hiểu ý anh.

Anh hạ giọng, hơi nghiêng đầu nói:

“Cảm xúc thất thường như thế này.”

Lần này Trình Nghê không nhịn nổi nữa, phá lên cười, rồi lại ghé vào hỏi:

“Vậy lúc nãy em làm nũng như thế, anh có thấy phiền không?”

Triệu Nghiễn Châu khẽ lắc đầu:

“Cũng không đến mức ấy.”

Trình Nghê nghiêng đầu, nửa cười nửa hỏi:

“Thật sao?”

Triệu Nghiễn Châu gật đầu, nói:

“Làm phẫu thuật cả buổi sáng rồi, anh đói lắm, đi ăn với anh nhé.”

Hai người vừa ra khỏi phòng trực của bác sĩ thì tình cờ gặp Vu Dương. Trình Nghê chào anh như bình thường, Vu Dương thoáng sửng sốt, có vẻ không ngờ cô và Triệu Nghiễn Châu lại quay về với nhau.

Trong đầu anh ta lập tức nhớ tới câu nói trước đây của cô: “Tôi không thích ăn lại cỏ cũ.”

Hóa ra có những nguyên tắc cũng là tùy người mà áp dụng, chứ chẳng phải chuyện đúng hay sai. 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...