Đắm Chìm Không Dứt - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 44: "Lúc nãy em suýt nữa tưởng mình sắp chết rồi..."



Tám giờ sáng, sau khi bàn giao ca với đồng nghiệp xong, Triệu Nghiễn Châu lái xe trở về nhà. Vừa mở cửa bước vào, anh đã cảm thấy có điều gì đó không đúng. Khi cúi người mở tủ giày lấy dép trong nhà, anh vô tình liếc thấy một đôi giày cao gót màu đen đặt gọn trong tủ.

Lúc ấy anh mới chợt hiểu ra cảm giác khác thường kia bắt nguồn từ đâu.

Anh thay dép xong, trước tiên đi về phía thư phòng, nhìn quanh không thấy ai, lại rảo bước về phía phòng ngủ. Khi đẩy cửa ra, trên giường đang có người nằm, không phải cô thì còn ai vào đây nữa?

Triệu Nghiễn Châu tiến lại gần. Trên sàn rơi vương vãi một quyển sách, là một quyển trong kệ sách của anh. Anh cúi xuống nhặt lên, đặt nó ngay ngắn trên tủ đầu giường.

Rèm cửa phòng kéo kín, ánh sáng trong phòng mờ mờ tối. Anh bật đèn lên, bước tới bên giường nhìn người đang say ngủ.

Cô ngủ rất say, đầu hơi nghiêng xuống, cả cơ thể cuộn lại thành một khối nhỏ. Mái tóc dài rối bời phủ kín khuôn mặt. Triệu Nghiễn Châu nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai, để lộ gương mặt quen thuộc ấy.

Bị anh làm tỉnh, Trình Nghê mở mắt ra, đã thấy anh ở đó cúi đầu nhìn mình. Cô vẫn nằm yên bất động, chỉ ngước mắt nhìn anh. Anh nhìn cô vài giây rồi ngồi xuống mép giường, khẽ hỏi:

“Không phải nói vài hôm nữa mới về sao?”

Trình Nghê ngồi dậy, hai tay vòng qua vai anh, mỉm cười nhìn anh:
“Thì em muốn tạo bất ngờ cho anh mà, vui không?”

Triệu Nghiễn Châu chẳng nói là vui hay không, chỉ ôm cô lên đặt vào lòng, rồi nâng cằm cô lên mà hôn đắm đuối. Trình Nghê cũng thuận thế siết chặt cổ anh, đáp lại nụ hôn ấy.

Gần nửa tháng không gặp, đúng là "tiểu biệt thắng tân hôn".

Trình Nghê cảm giác mình như một khối bột mềm nhũn, mặc anh nhào nặn, xoay trở, hoàn toàn không có chút sức lực chống đỡ nào. Lần này dường như anh còn mãnh liệt hơn cả lần trước, hoàn toàn chẳng hề dịu dàng, mang theo chút gì đó khao khát đầy khẩn thiết.

Cô có chút đau, nhưng chính cảm giác ấy lại khơi dậy d*c v*ng sâu kín nhất trong cơ thể cô. Anh nâng mặt cô lên, cúi xuống hôn lên môi cô. Cô không kiềm được mà bật ra một tiếng r*n r*, thế nhưng ngay cả âm thanh đó cũng bị anh nuốt trọn vào nụ hôn ấy.

Cái cảm giác trống rỗng, ẩm nóng và khó chịu ấy, từng chút một được lấp đầy, cho đến khi cả hai đều đầm đìa mồ hôi.

Sau một quãng nghỉ ngơi ngắn ngủi, sóng tình lại trào dâng lần nữa.

Cô còn chưa kịp thở lấy hơi, đã bị cuốn vào một đợt sóng khác, không kịp phòng bị, mặt áp sát lên lớp vải sa tanh mịn màng của vỏ chăn, không nhìn thấy được gương mặt anh, cảm giác mất kiểm soát khiến cô bất an, khẽ r*n r* phản kháng, nhưng lại bị anh giữ eo, lật người cô lại.

Mặt đối mặt, cô cảm thấy mình như một con cá nằm trên thớt, mặc người định đoạt. Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, cô lại nảy sinh một ý khác táo bạo hơn. Cô ghé sát tai anh, thì thầm vài câu khiến cả hai đều đỏ mặt nóng tai.

Anh khựng lại một chút, rồi đưa tay bật đèn. Ánh sáng vừa sáng lên, cô lập tức chột dạ, vội vàng ngậm miệng. 

Anh nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, dùng đầu ngón tay lau giọt mồ hôi nơi chóp mũi cô, ngón tay trượt xuống, khẽ m*n tr*n lên khóe môi cô. Cô cảm nhận được vị mằn mặn của mồ hôi chính mình nơi đầu ngón tay anh, rồi nghe anh khàn giọng nói:
“Em thử lặp lại lần nữa xem.”

Trình Nghê mặt đỏ bừng, ngập ngừng nũng nịu bảo anh tắt đèn đi.

Cả căn phòng lại chìm vào bóng tối mờ ảo.

Cô lại trở về bộ dạng ban nãy, tiếp tục thì thầm những lời khiêu khích.

Những lời ấy như từng đợt sóng đập thẳng vào lý trí, khiến anh không khỏi hỗn loạn. Anh đưa tay đỡ lấy gáy cô, cúi đầu chặn lại đôi môi không chịu yên phận kia.

Trong từng đợt sóng nối tiếp nhau, cô vòng tay ôm chặt lấy vai anh, càng lúc càng siết chặt, như thể muốn hóa thân thành dây leo, quấn chặt lấy anh không rời một tấc.

Trình Nghê nằm rũ rượi trên giường, hơi thở vẫn còn gấp gáp. Được anh ôm vào lòng đưa vào phòng tắm tắm sơ qua, cô mới thấy mình như sống lại thêm lần nữa.

Anh đưa tay v**t v* m*n tr*n phần thắt lưng sau của cô, hỏi vết bầm đó là chuyện gì.

Trình Nghê nghiêng đầu nhìn, nhưng do vết nằm ở sau lưng, cô không thể thấy được. Mà lúc này cô cũng lười đứng dậy vào nhà vệ sinh soi gương, nên chỉ lơ đãng nói:
“Chắc lần trước va vào đâu đó thôi.”

Triệu Nghiễn Châu chau mày hỏi lại:
“Va vào đâu thế em?”

“Va vào tay nắm cửa.”

Thật ra lúc nãy khi anh siết eo cô, cô đã cảm thấy hơi đau rồi. Nhưng cái đau ấy, so với cơn khát khao mãnh liệt đang dâng trào lại trở nên chẳng đáng là bao. Có điều với sự tỉ mỉ trước nay của anh, giờ mới phát hiện ra vết bầm trên người cô, e là vừa rồi cũng đã đánh mất vẻ điềm đạm thường thấy.

Trình Nghê rúc vào lòng anh, ngẩng mặt hỏi:
“Bác sĩ Triệu, nửa tháng qua có nhớ em không?”

Anh cụp mắt nhìn cô, đáp:
“Anh nhớ hay không, em còn không rõ sao?”

Trình Nghê khẽ thở dài, gương mặt vô tội:
“Không ngờ bác sĩ Triệu cũng có lúc dữ dội như vậy, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống em luôn ấy.”

Anh đưa tay v**t v* khuôn mặt cô. Quả thực vừa rồi anh có chút mất kiểm soát. Anh không phải kiểu người nặng về d*c v*ng, thế nên sự bùng nổ cảm xúc mãnh liệt khi nãy khiến chính anh cũng có phần bất ngờ.

Đúng lúc ấy, bụng cô đột ngột réo lên một tiếng. Anh bật cười nhìn cô, Trình Nghê có chút ngượng ngùng, nói nhỏ:
“Anh ăn sáng chưa? Em đói rồi.”

Triệu Nghiễn Châu lắc đầu:
“Chưa. Em muốn ăn gì?”

Cô ngẫm nghĩ một chút, nói:
“Muốn ăn gì đó có nước, nóng nóng, chua chua cay cay một chút. Gần đây có không?”

Anh đáp:
“Dưới lầu có một quán bán mì sợi chua cay, vị cũng ổn, ăn không?”

Trình Nghê nắm tay anh, gật đầu nói:
“Ăn chứ.”

Triệu Nghiễn Châu ra ngoài mua đồ ăn sáng. Trình Nghê vẫn còn lười biếng chưa muốn rời giường, nằm thêm một lúc rồi mới chịu tung chăn dậy. Bàn chân vừa đặt xuống sàn, cả người mềm nhũn, đôi chân như không phải của mình nữa. Cô ngồi nghỉ thêm một lát mới lề mề bước vào phòng tắm rửa mặt.

Rửa mặt xong, vừa bước ra khỏi phòng ngủ thì Triệu Nghiễn Châu cũng vừa về đến nơi. Ánh mắt anh đảo qua người cô, dừng lại thật lâu. Trình Nghê mặc chiếc sơ mi trắng của anh, vạt áo chỉ vừa đủ che đến đùi, lộ ra đôi chân trần thon dài, trắng mịn.

Cô bước tới định cầm lấy bữa sáng trong tay anh, nhưng anh không cho, cô đành ngoan ngoãn đi theo sau anh vào bếp.

Cả hai ngồi vào bàn ăn. Giờ này nói là bữa sáng thì cũng không đúng nữa, tạm coi như một bữa trưa lưng chừng cũng được.

Thưởng thức xong bát mì chua cay, Triệu Nghiễn Châu đứng dậy thu dọn bàn ăn. Trình Nghê thì đi ra phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, bật tivi lên, ôm lấy một chiếc gối tựa trước ngực rồi chọn một bộ phim để xem.

Anh vừa ngồi xuống bên cạnh, cô đã như thể không còn xương cốt, nghiêng người tựa hẳn vào lòng anh.

Cô mặc chiếc sơ mi của anh, cúc cổ trên cùng để hở hai chiếc, nằm gọn trong lòng anh, để lộ phần ngực đầy đặn phía trước. Nhìn bề ngoài, vóc người cô mảnh mai, dường như chẳng có bao nhiêu da thịt.

Nhưng khi c** đ* ra mới biết, chỗ nào cần có, đều chẳng thiếu.

Trình Nghê xem phim một lúc thì thấy chán, liền ngẩng đầu lên hôn nhẹ hai cái lên xương hàm anh, như trẻ con hôn người lớn vậy, có phần đùa nghịch. Cô vừa định rút lại thì anh đã giữ lấy khuôn mặt cô, cúi đầu hôn xuống.

Nụ hôn cứ thế kéo dài, bầu không khí giữa hai người lại trở nên mờ ám, ấm nóng.

Trong cơn cuồng nhiệt như sóng gió nổi dậy, cả hai như những dây cung bị kéo căng hết mức. Cuối cùng, khi anh thở hắt ra một tiếng khàn khàn đầy kiềm chế, cả hai mới dần thả lỏng. Bàn tay anh trượt dọc theo eo cô, còn cô thì sững sờ một lúc, mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng long lanh, mang theo chút mơ màng, vừa bối rối, vừa như còn đắm chìm trong dư vị vừa rồi.

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô như một lời an ủi.

Cô hoàn hồn lại, vòng tay ôm lấy anh. Mở miệng định nói, giọng vẫn còn khàn khàn:

“Lúc nãy em tưởng mình sắp chết rồi…”

Triệu Nghiễn Châu bật cười. Cô bị anh cười đến mức không tự nhiên, lại rúc mặt vào vai anh, không chịu nói thêm nữa.

Cả hai nằm trên giường một lúc, Trình Nghê mệt quá lại ngủ thiếp đi trong lòng anh. Lúc cô tỉnh lại, là vì tiếng chuông điện thoại vang lên.

Là điện thoại của cô.

Người gọi là Tô Nguyên Nguyên. Cô vừa bắt máy, còn chưa kịp nói gì, bên kia đã thao thao bất tuyệt một tràng dài, chưa để Trình Nghê kịp đáp lại, đã dứt khoát cúp máy.

Trình Nghê lúc ấy vẫn còn ngơ ngác vì mới tỉnh ngủ, lời của Tô Nguyên Nguyên như gió thoảng bên tai, lọt vào tai trái rồi bay ra tai phải. Mãi đến khi Triệu Nghiễn Châu hỏi ai gọi đến, cô mới hoàn hồn lại.

Trình Nghê nói:
“Là đồng nghiệp gọi đến.”

Triệu Nghiễn Châu hỏi:
“Cô ấy nói gì vậy?”

“Chửi em đấy.” Có vẻ đến lúc này Trình Nghê mới tỉnh hẳn. Cô cầm lấy điện thoại, nói:
“Không được, em phải chửi lại mới được.”

Cô mở phần lịch sử cuộc gọi, nhưng lại đổi ý. Cảm thấy không đáng để vì mấy chuyện vặt vãnh này làm ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp hôm nay, cô liền soạn một tin nhắn giải thích rõ ràng rồi ném điện thoại sang một bên.

Triệu Nghiễn Châu đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, hỏi:
“Cô ấy mắng em vì chuyện gì?”

Trình Nghê nằm gối đầu lên cánh tay anh:
“Hôm kia, bạn trai cô ấy đến khách sạn nơi tổ bay trú lại để tìm cô ấy. Anh cũng biết mà, tiếp viên bọn em thường ở chung hai người một phòng. Mà mấy hôm nay cô ấy chẳng về ngủ, cứ ở suốt với tổng giám đốc Tiểu Thiệu bên hãng hàng không mình. Có lẽ cô ấy nghĩ em nói gì đó với bạn trai cô ấy đêm hôm đó, nên mới giận. Nhưng thật oan cho em quá, em đâu có quen biết gì bạn trai cổ, có gì để nói đâu chứ.”

Triệu Nghiễn Châu ngừng một chút, hỏi:
“Tổng giám đốc Tiểu Thiệu bên hãng em không biết là cô ấy đã có bạn trai à?”

Trình Nghê nhíu mày:
“Cũng không rõ nữa. Nhưng cho dù có biết, chắc cũng chẳng sao với anh ta đâu. Vốn dĩ anh ta đã là dạng đào hoa, chuyên đi tán gái trong công ty, đặc biệt là nhân viên nữ bên hãng hàng không.”

Triệu Nghiễn Châu nâng cằm cô lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú:
“Hắn từng theo đuổi em chưa?”

“Có theo đuổi một tháng, nhưng em chẳng mấy để tâm, nên sau đó anh ta cũng thôi.” Trình Nghê cười rồi nói thêm:
“Em ấy à, không thích mấy công tử phong lưu đâu. Em chỉ thích kiểu đàn ông vững vàng, chín chắn như bác sĩ Triệu thôi.”

Anh khẽ hỏi:
“Thật sao?”

Trình Nghê chống tay ngồi dậy một chút, vòng tay qua cổ anh, cố ý làm nũng, dùng giọng điệu ngọt ngào quyến rũ nói:
“Sao thế, bác sĩ Triệu vẫn chưa cảm nhận được ngọn lửa đam mê nóng bỏng của em à?”

Triệu Nghiễn Châu khẽ bật cười, lại cúi xuống hôn cô lần nữa.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...