Đắm Chìm Không Dứt - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 43: "Tôi còn tưởng cậu sẽ đưa Trình Nghê theo chứ."



Hôm đó tan làm, khi lái xe ra khỏi cổng Đông bệnh viện và rẽ vào đường Giang Âm, Triệu Nghiễn Châu mới chợt nhớ ra  buổi trưa cô đã đến tìm anh, nói rằng phải đi công tác ngoài tỉnh một tuần.

Mấy ngày nay, cứ mỗi lần tan ca anh đều đến chỗ cô đã thành thói quen từ lúc nào không hay.

Lúc cô ở bên anh, phần lớn thời gian đều là cô nói, không gian giữa hai người vì thế mà luôn có vẻ rộn ràng.
Cô thật ra rất giỏi trong chuyện yêu đương, thỉnh thoảng lại để lộ chút mềm mại, nũng nịu rất phong tình.

Chính vì vậy mà cô vừa đi công tác mấy ngày, Triệu Nghiễn Châu nhất thời cảm thấy không quen, cứ như thiếu mất một điều gì đó.

Triệu Nghiễn Châu từng trải qua hai mối tình, một là với Hứa Thanh Hà, và một là với cô.
 

Cảm giác trong hai mối quan hệ ấy hoàn toàn khác nhau.
Hứa Thanh Hà chín chắn, độc lập, trong tình yêu cũng luôn giữ lý trí. Lúc hai người bên nhau, cảm giác giống như đang bàn công việc, thiếu đi sự ấm áp, cũng chẳng có bao nhiêu quyến luyến.

Cô thì không như vậy.

Khi giận dỗi, thỉnh thoảng lại để lộ vẻ trẻ con, một chút trách móc hay giận hờn nhẹ nhàng, khiến Triệu Nghiễn Châu vừa cảm thấy mới mẻ, vừa thấy dễ chịu.

Nói cho cùng, anh nhìn bề ngoài thì có vẻ nghiêm túc, chững chạc, nhưng bản chất cũng chỉ là một người đàn ông tầm thường, thích được dỗ dành, cũng thích dỗ dành người khác.

Xe bị kẹt ở ngã tư, Triệu Nghiễn Châu chẳng muốn quay về, bèn lấy điện thoại gọi cho Dương Trác, hỏi anh ta đang ở đâu, rủ ra ngoài ngồi một lát.

Dương Trác bảo đang ở quán bar, bảo anh cứ đến thẳng đó.

Triệu Nghiễn Châu lái xe đến, đậu xe xong thì lên tầng hai tìm bạn.

Dương Trác vốn nghĩ anh sẽ dẫn theo Trình Nghê, đợi một lúc không thấy ai đi cùng, thấy Triệu Nghiễn Châu chỉ đến một mình thì bật cười:

“Tôi còn tưởng cậu sẽ dẫn Trình Nghê theo chứ.”

Triệu Nghiễn Châu ngồi xuống, nói:

“Cô ấy mấy hôm nay đi công tác ở Việt thành.”

Lần trước tận mắt chứng kiến Triệu Nghiễn Châu kéo Trình Nghê lên xe, Dương Trác cũng đã hiểu đại khái mối quan hệ giữa hai người.
Tuy trong lòng vẫn thấy khó tin khi Triệu Nghiễn Châu lại ở bên Trình Nghê, nhưng anh ta cũng dần chấp nhận sự thật đó.

Sau này từng có lần anh hỏi Triệu Nghiễn Châu hai người quen nhau như thế nào, Triệu Nghiễn Châu chỉ qua loa nói vài câu.

Trong mắt Dương Trác, anh vẫn luôn cảm thấy Triệu Nghiễn Châu hợp với Hứa Thanh Hà hơn.
Trình Nghê ngoài việc có khuôn mặt ưa nhìn thì ở phương diện nào cũng kém xa Hứa Thanh Hà, ngay cả học vấn cũng chẳng có gì đáng nói.

Tất nhiên những suy nghĩ ấy, Dương Trác cũng chỉ giữ trong lòng, không nói ra trước mặt Triệu Nghiễn Châu. Dù sao mỗi người đều có sự lựa chọn riêng, là bạn bè, anh ta cũng không định can thiệp quá sâu.

Triệu Nghiễn Châu trò chuyện với Dương Trác một lúc, thấy cũng không còn sớm, bèn đứng dậy rời đi. Trước lúc đi, anh có chợt nhớ đến chuyện mà Trình Nghê từng nhắc hôm trước, nhưng cũng chẳng gọi hỏi lại Dương Trác. Với anh, đó đều là chuyện đã qua, không có gì đáng bận tâm.

Trong suốt một tuần Trình Nghê công tác ở Việt thành, nếu không quá bận, Triệu Nghiễn Châu vẫn sẽ gọi điện cho cô.

Tuy nhiên do lịch làm việc của cô không ổn định, nên phần lớn cả hai chỉ liên lạc được vào khoảng hơn mười một giờ đêm.

Điều đó khiến Trình Nghê không khỏi nhớ lại thời gian cô còn theo đuổi anh. Khi đó, cô đóng ở Bắc Kinh hai tuần liền, tất cả liên lạc đều là do cô chủ động.
Quả nhiên, sau khi trở thành bạn gái rồi thì đãi ngộ cũng khác hẳn.

Ban đầu thông báo công tác chỉ là một tuần, nhưng sau đó lại đột ngột kéo dài thêm một tuần nữa.
Trình Nghê cũng không thấy quá khó chịu. Tối hôm đó, cô gọi điện cho Triệu Nghiễn Châu để báo lại chuyện này, phản ứng của anh vẫn rất bình thản.

Thế nhưng, vào đêm trước ngày chuẩn bị trở về Du thành, lại xảy ra một chuyện bất ngờ.

Cô vừa gọi điện xong với Triệu Nghiễn Châu, nói sẽ vài ngày nữa mới quay về, thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa ầm ầm như muốn phá cửa.

Trình Nghê nghi hoặc bước tới, đứng sau cánh cửa hỏi vọng ra:

“Ai vậy?”

Bên ngoài là giọng đàn ông trầm thấp vang lên:

“Tìm Tô Nguyên Nguyên.”

Đó là cô gái ở chung phòng với Trình Nghê, nhưng mấy ngày gần đây hầu như không về ngủ. Trình Nghê cũng không hỏi cô ấy nghỉ ngơi ở đâu.

Cô mở hé cửa, lộ ra gương mặt, nói với hai người đàn ông đứng ngoài:

“Tô Nguyên Nguyên không có ở đây.”

Một người đàn ông không tin, lập tức đẩy mạnh cửa xông vào.
Trình Nghê vì lực va chạm quá mạnh mà bị đập vào tường, đau thắt ngang hông.

Hai người đó chẳng thèm giải thích, liền xộc vào phòng, lục soát cả nhà vệ sinh.
Không thấy Tô Nguyên Nguyên đâu, bấy giờ mới quay sang hỏi cô:

“Cô ấy mấy hôm nay không về à?”

Trình Nghê đáp rằng mình không rõ, bảo có chuyện gì thì gọi điện cho Tô Nguyên Nguyên mà hỏi.

Người đàn ông kia tức giận mắng:

“Mẹ kiếp, đám tiếp viên hàng không các cô đều một giuộc cả! Có chút nhan sắc thì giở trò, hết v* v*n người này lại câu dẫn kẻ kia.”

Trình Nghê phần nào đoán được nguyên nhân. Dù sao suốt hai tuần nay cô và Tô Nguyên Nguyên cùng ăn cùng ở, lại bay cùng chuyến, cũng từng nghe vài đồng nghiệp bàn tán rằng cô ấy đang “bắt cá hai tay”, vừa có bạn trai, vừa mập mờ với cậu thiếu gia Tiểu Thiếu – con trai tổng giám đốc hãng Z.

Tiểu Thiếu con trai tổng giám đốc hãng Z  vốn là một công tử đào hoa, đã từng theo đuổi không ít tiếp viên của hãng. Khi Trình Nghê mới vào làm ở Z, Tiểu Thiếu cũng từng có ý với cô, nhưng Trình Nghê chẳng mấy bận tâm.

Nhà người ta có điều kiện, tuy ngoại hình chỉ ở mức trung bình, nhưng dưới ánh hào quang của đồng tiền cũng tự nhiên trở nên có sức hút. Xung quanh không thiếu phụ nữ chủ động tán tỉnh, bị cô lạnh nhạt vài lần rồi cũng tự động buông bỏ.

Dù Trình Nghê là người nóng tính, nhưng lúc cần thiết cũng biết cúi đầu đúng lúc. Dù sao trong phòng lúc này vẫn còn hai người đàn ông, nếu thật sự xung đột thì thiệt thòi chỉ có cô. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nên cô giả vờ như không nghe thấy gì cả.

Hai người đàn ông đứng ngay trong phòng gọi điện cho Tô Nguyên Nguyên, dáng vẻ như nhất quyết phải đợi cô ấy đến mới chịu đi.

Ngày mai Trình Nghê phải dậy sớm bay chuyến mới, nếu cứ tiếp tục bị dây dưa như vậy, e là đêm nay không thể nghỉ ngơi.

Nghĩ một lúc, cô vẫn quyết định xuống sảnh lễ tân, yêu cầu mở một phòng khác.

Khi cô quay lại thu dọn đồ, rèm trong phòng đã bị kéo ra, hai người đàn ông thì thản nhiên vắt chân ngồi trên sofa hút thuốc.
Trình Nghê gom đồ trang điểm ở đầu giường bỏ vào vali, sau đó trở về phòng mới để nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau bay chuyến mới, Tô Nguyên Nguyên lại không xuất hiện, thay vào đó là một đồng nghiệp lạ mặt.

Có người tò mò hỏi Trình Nghê:

“Bạn trai của Tô Nguyên Nguyên trông thế nào? Hôm qua có xảy ra chuyện gì không?”

Trình Nghê chỉ nhẹ nhàng đáp:

“Tối qua tôi mở phòng khác rồi ngủ luôn, không rõ sau đó có chuyện gì.”

Mọi người lại bàn tán tiếp, nói bạn trai của Tô Nguyên Nguyên thật ra điều kiện cũng không tệ, cô ấy đúng là mắt cao tay thấp, đang yên đang lành lại đi trêu vào Tiểu Thiếu – người ai chẳng biết là đào hoa, lăng nhăng. Rồi lại nói đâu phải ai cũng may mắn như Thẩm Lâm, vừa có gia thế vừa yêu đương thuận lợi.

Từng câu từng chữ đều nghe ra không ít sự chua cay ghen tị.

Trình Nghê nghe vậy chỉ cười nhẹ:

“Vận may cũng là một loại bản lĩnh, không phải ai cũng ghen mà được.”

Người kia liếc nhìn sắc mặt Trình Nghê, biết cô và Thẩm Lâm quan hệ tốt nên cũng không nói thêm nữa.

Thực ra tâm trạng Trình Nghê cũng không bị ảnh hưởng bởi chuyện của Tô Nguyên Nguyên.
Dù sao thì chỉ còn tám tiếng nữa là cô có thể quay lại Du thành rồi.

Cảm giác ấy khiến cô không khỏi thấy vui, giống như thời còn đi học, cứ gần đến kỳ nghỉ là lòng đầy mong đợi.

Hơn chín giờ tối, máy bay hạ cánh ở Du thành.

Ra khỏi sân bay, Trình Nghê không về nhà mình, mà bắt taxi đến chỗ Triệu Nghiễn Châu.

Tối nay anh trực đêm, phải đến sáng mai mới về.

Xe dừng dưới nhà, Trình Nghê nhập mã mở cửa vào.

Căn hộ của anh bất kể đến vào lúc nào cũng luôn sạch sẽ ngăn nắp, đâu ra đó hệt như con người anh vậy.

Trình Nghê kéo vali vào phòng ngủ của anh, sau đó đi xuống bếp tìm chút gì ăn.
Cô mở tủ lạnh lục lọi một lúc, lấy ra được một miếng bò bít-tết và mấy cọng măng tây, rửa sạch rồi định đơn giản áp chảo miếng thịt bò làm bữa tối.

Ăn xong Trình Nghê cũng chưa buồn ngủ, bèn dạo quanh thư phòng của anh.
Cô thấy cây bút máy của mình vẫn còn cắm trong ống bút.

Cô bước đến, kéo ghế ngồi xuống, cầm bút viết tên mình lên tờ giấy trắng, sau đó lại viết tiếp tên anh.

Thực ra, Trình Nghê vẫn luôn cảm thấy, cái tên Triệu Nghiễn Châu rất hợp với tên của bạn gái cũ anh — Thanh Hà.
Thanh Hà, Nghiễn Châu — đọc lên nghe thật nên thơ, đầy chất văn chương.
Còn tên cô thì khác, Trình Nghê — như ánh đèn neon, rực rỡ nhưng cũng đầy vẻ phù phiếm, hư ảo.

Nhìn hai cái tên nằm cạnh nhau trên trang giấy trắng, Trình Nghê lại cảm thấy hành động của mình lúc này thật giống một cô bé tiểu học ngây ngô.
Nghĩ vậy, cô liền đặt bút trở lại chỗ cũ, đứng dậy lấy một quyển sách trên giá, định mang vào phòng ngủ đọc một lát.

Thế nhưng, từ khi còn đi học, cô đã chẳng hứng thú gì với việc đọc sách, đến khi đi làm lại càng không thể chuyên tâm.

Với cô, sách chẳng qua chỉ có tác dụng ru ngủ.
Quả nhiên, vừa lật được vài trang, mí mắt cô đã bắt đầu trĩu xuống, mơ mơ màng màng rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...