( Đam Mỹ ) Vô Sỉ Công Gặp Vô Sỉ Thụ.
Chương 10 : Yêu
Chương 10 : Yêu Giới thiệu nhân vật phụ : Phổ Thiên : Cha của Hải Minh. --------- Tiếng xe cứu thương vang lên , thu hút mọi ánh nhìn khắp nơi đổ dồn hướng về phía quán nước. Đương nhiên, thu hút luôn cả Ngọc Đường rời khỏi phía cửa ngách nhỏ , vội vã băng qua đường, lách người khỏi những tiếng xì xào chỉ chỏ lộn xộn, Anh lập tức nhận ra người trên tay chủ quán nước, giật gọi : - Hải Minh?! - Hải Minh?! Chú Từ hướng ánh mắt không một chút nhã ý nào về phía anh, nhanh chóng cùng với nhân viên cứu hộ đẩy cáng lên xe. Ngọc Đường với hỏi: - Em ấy bị sao vậy? - Chú Từ?! Ngọc Đường muốn chen chân lên. Nhưng chính tay Chú Từ lại đóng sấp cánh cửa xe cứu thương kia . Rầm. Cánh cửa không đóng được. Bàn tay Ngọc Đường kẹt cứng tại cửa cầm, sưng tím. Chú Từ nhíu chặt mày, nhân viên cứu hộ hoảng hốt kêu lên một tiếng. Ngọc Đường nhìn sâu tới gương mặt trắng bệch của Hải Minh, cực độ lo lắng: - Chú Từ, - Cho cháu đi cùng . Không có câu trả lời , Chú Từ buông tay, nhân viên cứu hộ lập tức dời lên, từng vòng bánh xe vun vút lao đi trong tiếng hú cứu thương inh ỏi. ------- Bệnh viện. Tay Ngọc Đường sơ xài cuốn một đường băng mỏng, trên mu bàn tay, máu thấm ra ngoài hai ba giọt. Anh, không quan tâm. Trong đầu anh bây giờ, là từng lời hỗn độn của bác sĩ trách mắng khi băng ca cấp cứu vừa khuất . --------- Phác đồ điều trị tim? Không thể đảm bảo 100% ? Thậm chí, là ký giấy sinh tử… Những thứ này… là gì đây?! . Tất cả mọi chuyện rút cuộc là sao? . Em ấy đã phải chịu thứ kích động gì ? Hải Minh…. Cậu trai nhỏ, hiền lành, gầy yếu… Ngọc Đường thẫn người, nhìn sâu vào cánh cửa cấp cứu. Trong một khắc này, khuôn mặt ngày thường cứng nhắc cũng không thể nào giấu nổi sự lo lắng tột cùng, chỉ là chính anh cũng không hiểu tại sao từng lời nói của vị bác sĩ kia khiến bản thân anh cảm thấy nhức nhối lắm, lạ lẫm đến khó chịu… - Chú Từ! Tiếng gọi lập tức như từ cuống họng bung ra khi người đàn ông vừa bước tới, Ngọc Đường đã nhận ra mối quan hệ giữa Chú Từ và Hải Minh không chỉ đơn thuần là chủ quán với nhân viên. Ngọc Đường có thể chỉ là một kẻ thô thiển, quanh năm ngày tháng ngoài tập võ cũng chỉ có biết múa quyền, Nhưng rõ ràng người ký giấy sinh – tử khi nãy chính là người đàn ông này! - Chú Từ! - Em ấy sao vậy? - Rút cuộc có chuyện gì? Chú Từ siết chặt nắm tay, cố gắng nhẫn lấy từng hơi thở như nín lại: - Thằng bé bị tim bẩm sinh, - Di truyền. - Ba của nó, chết sau một cơn đau tim. - ….. Ngọc Đường sững người, thì ra, là tim bẩm sinh ư?. Như vậy, nên em ấy mới từ chối tất cả mọi lớp võ dù là cơ bản nhất mà bản thân gợi ý ra sao? Nhưng… - Em ấy… - Vậy em ấy… Chú Từ đầu ngón tay run lên , cố nén sự chua xót dưới gương mặt đã hằn nếp nhăn , không nói thành lời. Ngọc Đường bật dậy: - Không đâu! - Làm sao có thể chứ?! - Nhất định phải có cách chữa trị ! Chú Từ không nhìn về phía Ngọc Đường, là không thể nhìn, bởi lẽ sợ rằng đối diện với khuôn mặt của anh , sẽ không thể kìm lòng cho nổi mà bung bật: - Tôi đã liên hệ với người nhà thằng bé, - Cậu có thể về được rồi. Ngọc Đường nắm chặt tay. Mu bàn tay bị thương ép thêm máu tràn ra loang lổ: - Không. - Cháu sẽ ở lại đây. Ngọc Đường không thể tin nổi, nhìn trân vào cánh cửa phòng cấp cứu kia. Chỉ là, tối hôm qua vẫn vui vẻ mà cười nói với anh,chúc anh mọi điều tốt lành qua năm mới, vậy mà lại chỉ sau chưa đến mười tiếng đồng hồ… Hải Minh… --------- Có cách ư? . Bệnh này vốn không có thuốc chữa dứt điểm, ngoại trừ thay tim. Thế nhưng sức khỏe của thằng bé quá yếu cho một cuộc phẫu thuật phức tạp. Lại cũng đâu có dễ dàng gì kiếm ra một trái tim khỏe mạnh và quan trọng nhất là phù hợp, Nếu là có thể! Chính ta đã muốn móc trái tim này ra trao cho nó từ lâu rồi… Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi gần như kiệt sức , dùng ánh mắt tràn đầy đau thương hướng về phía cánh cửa kia, nhưng lại không phải vì kiệt đi thể lực, mà là như trải qua hàng trăm hàng vạn lần giày xéo mà tạo thành, lẩm nhẩm trong đầu một cái tên “ Phổ Thiên” . Phổ Thiên, anh nhất định nhất định phải che chở cho nó... Nó là vật báu duy nhất mà anh để lại trên cõi đời này cho em, Vì thế, anh không thể mang thằng bé đi cùng nữa, nếu anh nhất định mang nó đi, vậy hai mươi năm qua em sống để làm gì đây?. Sự cố gắng của em để làm gì đây? Phổ Thiên… Đừng. Đừng mang con đi. Mất đi anh rồi, nếu mất đi cả Hải Minh nữa… =====- Bốp! Ngọc Đường còn đang thần người , đã lãnh trọn một cú tát trời giáng. Thật khó tin. Một kẻ tập võ bao nhiêu năm lại cuối cùng bị đánh đến bất ngờ mà không hề có chút phản kháng. Ngọc Đường ngẩng đầu , chú Từ cũng như giật mình: - Nhất Vinh?! Kẻ vừa đến, thằng con trai trên trán một vệt băng gạc , tóm chặt lấy cổ áo Ngọc Đường, nghiến hàm răng khiến một góc xương hàm nhô lên : - Anh đã làm gì nó? - Anh rút cuộc đã làm gì nó?! Ngọc Đường tóm chặt lấy bàn tay Nhất Vinh, vặn lại : - Cậu là ai? Chú Từ bật dậy: - Ngọc Đường, đây là Nhất Vinh, là anh của Hải Minh. Bàn tay đang gằn siết của Ngọc Đường lập tức thả lỏng. Nhất Vinh lại muốn giơ cú đấm lên. Chú Từ cản trở, kéo lại tay cậu : - Đủ rồi. - Đừng làm loạn nữa. Nhất Vinh hừ giọng: - Nếu nó xảy ra chuyện. - Kẻ đầu tiên tôi giết chính là anh! Ngọc Đường khó hiểu, chân mày nhăn rất chặt , hướng về phía Chú Từ : - Chú Từ, việc này là sao? - Rút cuộc chuyện này có liên quan gì tới cháu không? - Tại sao cháu cảm thấy.., ngay cả thái độ của chú cũng rất lạ? Chú Từ chưa kịp trả lời, Nhất Vinh đã nhảy bổ lên : - Cái gì không liên quan? - Mẹ kiếp! - Nó bị kích động đúng không? - Còn cái đéo gì có thể kích động nó đến nhập viện ngoại trừ anh! Chú Từ cắt ngang , lớn giọng: - Nhất Vinh! . Không được nói bừa! Nhất Vinh bình thường vẫn tôn trọng lời của Chú Từ. Nhưng hôm nay thì cứ như đang điên tiết phải tìm chỗ xả: - Vì anh mà nó dám bỏ dở quá trình điều trị bên Mỹ, liều mạng chạy về đây, còn cãi cả mẹ nó, - Đến bệnh tình của chính mình cũng không thèm lo! - Đúng là cái đồ ngu. Ngọc Đường khó hiểu nhìn cậu. Chú Từ cũng đã gắt lên : - Nhất Vinh! Đủ rồi! Nhất Vinh gạt phăng đi , sáp cả mặt lại chỗ Ngọc Đường, mặt đối mặt, mỉa mai: - À ?! Còn xem cái bộ mặt này của anh? - Đừng có nói với tôi rằng anh ngu đến nỗi không biết nó yêu anh đến sắp chết nhé? - ….. Ngọc Đường á khẩu : - Yêu ?! - Cậu đang nói cái gì vậy? - Tôi ư? Nhất Vinh cười đểu: - Ha , thế anh nói xem, không yêu hả?! - Thế nó làm tất cả vì cái gì? - Một cậu ấm sinh ra chân lót bông như nó mà phải đến phụ việc ở quán café là vì cái gì? - Vì cái gì mà một mực mua lại cái quán đó với giá gấp ba để ngày ngày đều gần anh? - Còn nữa, anh tưởng cái võ đường đó của anh tự dưng mà yên ổn sống đấy à? - Fuck! Nhất Vinh giơ ngón tay thối lên : - Nó mà không nhúng tay vào thì dẹp tiệm từ bốn đời rồi! Ngọc Đường mãi một lúc mới trầm giọng: - Nhưng, tôi là đàn ông ?! - Em ấy… Nhất Vinh cười nửa miệng hếch một cái: - Không cần anh cởi quần! Tôi nhắm mắt cũng biết anh là đàn ông!. Nhưng con mẹ nó có cái luật nào cấm đàn ông không được yêu đàn ông? . Người ta có giỏi thì ra được cái luật cấm hôn nhân đồng tính. Là cấm hôn nhân! Chứ có thằng nào cấm được họ yêu nhau! . Ngọc Đường cứng họng, vẫn như không thể tin vào sự thật này. Chú Từ mặt cũng đã hằn chau , Nhất Vinh nhơn nhơn quay về phía chú Từ: - Chú Từ! - Cái loại này ấy mà! - Đầu óc ngu si tứ chi phát triển, không nói là không được! - Mẹ kiếp! - Cái thể loại trai nhìn lén mình mà nhìn lén ba mươi phút mắt không chớp cũng không phát hiện ra là nó yêu mình! - Đéo thể hiểu nổi! Chú Từ quay đi. Ông rõ ràng có thể cản Nhất Vinh, nhưng lại không làm. Bởi lẽ, chứng kiến đứa nhỏ mà ông coi trọng còn hơn chính bản thân mình kia, ngày ngày vui hay buồn đều dựa vào nét mặt người khác, ông cũng dằn vặt biết bao nhiêu. - Thì đó! - Nói toạc ra vậy đó! - Giờ thích hay không nói một lời! - Nếu là trai thẳng đéo yêu được đàn ông thì biến mẹ đi! - Mà tốt nhất cút xa một chút để nó còn tìm người khác cho xứng! - Anh tưởng xung quanh nó thiếu dưa sao? Hay nghĩ mình là ngon lắm? - ….. Ngọc Đường không phải vì những lời khiêu khích này mà lặng người đi . Chỉ là. Anh không thể tin cho nổi, Hóa ra… em ấy không phải coi mình là anh trai. ------- Là anh trai . Hải Minh vẫn nói rằng, nó coi anh là anh trai. Vậy đấy… Thế mà rút cuộc lại vì chính mình bỏ dở phác đồ điều trị nơi tân tiến nhất của xã hội , mà rời về Việt Nam này. Ngọc Đường cảm giác như hô hấp cũng thật khó khăn… Nhưng, sự thật này lại quá khó tiếp nhận. Anh và nó, đều là con trai. Sự im lặng của anh , như thay cho sự bối rối tận cùng. Chú Từ lên tiếng , nói cho Ngọc Đường mà cũng như chính những lời nhắn nhủ tự thân: - Sáng nay, nó có qua chỗ cậu . - Dù không rõ là việc gì, nhưng có lẽ như vậy cũng chưa hẳn là xấu. - Cậu, nếu không thể tiếp nhận được việc này, vậy thì tôi sẽ đưa nó trở lại Mỹ. - Ở đó, nó cũng sẽ có điều kiện chữa trị tốt hơn. - ….. ==========//==========
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương