( Đam Mỹ ) Vô Sỉ Công Gặp Vô Sỉ Thụ.
Chương 21. Nhất Vinh (2)
Chương 21. Nhất Vinh (2) Bệnh viện, Chú Từ nhìn chiếc kẹp nhiệt độ, khuôn mặt giãn ra một chút: - Tốt rồi, nhiệt độ cả ngày nay đều ổn định. Hải Minh mỉm cười: - Cháu khỏe hơn nhiều rồi, chú đừng quá lo lắng. Nói xong ngưng lại một chút: - Chú Từ, chú nói với bác sĩ Hà, cho cháu xuất viện được không? Chú Từ chần chừ: - Cái này... Hải Minh cúi nhẹ đầu : - Cháu ở đây rất ngột ngạt… rất khó chịu. Chú, chú nói với bác sĩ Hà đi, cháu thực sự đã không sao rồi. Chú cũng biết mà… bệnh của cháu, cũng không thể ngày một ngày hai… ------ Là ngột ngạt, là khó chịu, là mong chờ. Ngọc Đường, nếu như em cứ ở đây thì mỗi một ngày em đều nghĩ anh liệu có ghé qua hay không? Mười ngày, hai lần băng ca được đẩy vào phòng cấp cứu, Tóc chú Từ bạc trắng từng sợi pha màu. Đến người mẹ thương yêu nhất phía bên kia đại dương, em cũng phải che phải giấu, nếu để bà biết, có lẽ vành mắt kia sẽ sưng đỏ vì khóc thương em. Em phải làm thế nào đây?! Em cũng đâu thể cứ thế chết đi mà để nước vắt vương trên má người thương yêu em được?. Rời khỏi phòng đặc biệt, em ép mình uống từng ngụm cháo, từng thìa sữa trên bàn tay của người đã chăm sóc em hai mươi năm. Nhìn ánh mắt đầy thương xót của Chú Từ khi chén cháo vơi cạn, em lại không đành lòng nữa. Ngọc Đường, thì thôi đi vậy. Cuộc sống của mỗi người đều không thể nào trọn vẹn. Em sẽ tập cách mỗi ngày quên đi anh một ít. Đành… Buông xuôi thôi. Thứ không thuộc về mình thì vĩnh viễn cũng không thể nào có được. Là em tham lam, Là em yếu đuối, Xin lỗi anh. ------- Ba ngày sau. Nhịp tim ổn định, cơ thể đã tiến triển tốt, Hải Minh trước mắt bác sĩ Hà đã có thể thoải mái đi lại, đứng lên ngồi xuống và hoạt động tương đối ổn định, mới lấy được giấy xuất viện. Hải Minh nhìn lên tòa nhà bệnh viện một lần, lật giở chiếc điện thoại kéo lấy chiếc sim kia, chiếc sim mà bốn số cuối kết lại bằng năm sinh của anh – và em. Tiến tới sọt rác, bỏ vào. Ngọc Đường , Dù là ngày hôm nay đau đớn quá… nhưng để đổi lấy quãng thời gian hơn một năm qua bên anh, em vẫn bằng lòng, Em như thế rồi, anh như thế rồi. Chúng ta sau này… mỗi người một con đường. Chú Từ thở dài, nhìn bước chân của nó dứt khoát tiến vào trong xe, đóng cửa cho nó. Chẳng biết thứ tình cảm này rồi sẽ đi đâu, về đâu. Thôi thì, cứ nghe theo Nhất Vinh một lần, chí ít cũng là để chính bản thân mình sau này sẽ không phải nuối tiếc điều gì. Kết quả đã như thế này rồi, còn có thể nào tệ hơn được nữa đây?. Trên xe, thấy Hải Minh đã thắt dây an toàn ổn định, chú Từ mới đưa ra vài viên thuốc trợ tim : - Bác sĩ nói uống một cữ trước khi về. Hải Minh đương nhiên không một chút nghi ngờ, đón lấy đưa lên miệng , nuốt xuống. ==== Nhất Vinh nhận được tin, biết rõ bên đó đã thu xếp ổn thỏa, Hải Minh cũng đã uống trợ tim trước liền lập tức kéo Thái Quang tới võ đường. Đến lúc rồi. ==== Trước võ đường, Quay trở lại với cái việc hôm trong phòng camera đó. “ Anh nói gì mà em chả làm “ . Nhưng con mẹ nó cũng không phải là làm thế này đi? Thế này là bán đứng anh em! Thế này là giết người không dao! Thế này là trái với luân thường đạo lý!!!!! Thái Quang nhìn chai nước vừa bị Nhất Vinh nhét vào trong tay, mặt nhăn thành một chùm: - Lão Đường lão chọc gì đến anh? Hả? Nhất Vinh chậc lười : - Đã nói rồi, chỉ là pha vào ít thuốc tiêu chảy thôi, lần trước anh ta dám khích bác tôi , nếu không trị cho anh ta một bài học thì làm sao còn là Nhất Vinh này?! Thái Quang vặn lại : - Mà lão chọc anh thì thôi đi, lại còn lôi cả Hải Minh vào trù ẻo em ấy…Ư…! Nhất Vinh nghe đến choáng cả tai, trực tiếp rút ví ra, đập nguyên một xấp tiền lên miệng Thái Quang : - Như vậy được chưa? Thái Quang mắt mở to hết cỡ, đón tiền từ trên miệng xuống, còn nhìn chòng chọc vào ví Nhất Vinh. Nhất Vinh thật muốn sút cho phát, sao lại có cái tên tính tình bẩn tởm như tên này kia chứ? Rút ra nốt số tiền mặt còn lại , dằn giọng: - Diễn cho tốt vào! Thái Quang nhét tiền vào ví, cẩn thận dúi vào túi quần : - Đương nhiên. Nói rồi chĩa về phía Nhất Vinh: - Nhưng mà anh nói rồi đấy nhé! Cấm có nuốt lời! Nếu mà lão nghe tin Hải Minh bị đá xong mà không có phản ứng gì, tối nay anh phải để cho tôi chịch! Nhất Vinh gật mạnh đầu : - Được. Còn nếu như lão ta lập tức chạy đi thì sao? Thái Quang định vùng vằng đi lên liền quay lại nhơn mặt chắc nịch một cái: - Nếu thế tối nay tôi liền mặc váy cho anh chơi!. Lại dám nói Ngọc Đường là Gay? Đúng là cái đồ mắt lác, nói Hải Minh là gay thì cũng còn tạm tin được đi, Ngọc Đường đen sì sì, lại còn cao mét tám mấy, mặt mũi lúc nào cũng nghiêm như mô phật, Gay ở đâu ra? Gay ở chỗ nào? Thấy hai người đó ôm nhau hôn nhau bao giờ mà bảo yêu với đương! Làm như là ra đường cái là đụng phải Gay không bằng ấy, đéo mẹ, nếu mà nhiều như thế thì ông đây trước giờ đi tranh gái có khổ như thế không? Để xem, tối nay ông chịch chết mài. ====== Võ đường, Thái Quang không lạ lẫm gì nơi này, một mạch liền tìm được Ngọc Đường trên phòng gác, chào lớn: - Hello! Ngọc Đường liếc mắt thấy Thái Quang cũng mặc kệ, chuyên tâm vung tay, đấm bùm bụp từng quả nặng nề vào bao cát. Thái Quang nhanh nhẹn mở chai nước kia ra, nghĩ đến Ngọc Đường ôm mông mà ngồi tolet ba ngày ba đêm chính Thái Quang cũng vui mừng chết đi được! Đưa chai nước đến phía Ngọc Đường, - Uống nước đã anh. Ngọc Đường nhíu mày, nhưng cũng ngừng tay lại đón lấy, tu một hơi dài, Thái Quang nhìn yết hầu kia lên xuống, mẩm bụng, bình thường ai bảo anh cứ keo kiệt, cho người ta có tý tẹo tiền chu cấp mà nay dọa cắt, mai dọa dọn về ở võ đường. Ngọc Đường đặt chai nước vơi nửa xuống bàn, lấy cái khăn thấm qua mồ hồi, giọng nói đậm tiếng thở mạnh do tập luyện quá độ: - Nói đi, lại cần bao nhiêu? Thái Quang như chả có việc gì, bởi lẽ đã nắm trong tay 100% phần thắng kia, chậc giọng: - Thằng cùng phòng em , Hải Minh ấy, nó mới bị bồ đá đấy, lên cơn sốc tim tý thì nghẻo! Một mảnh sững sờ, Hải Minh chuẩn bị vẫy cờ chiến thắng cổ áo lại bị túm chặt , còn cảm giác như Ngọc Đường vừa gào rát cái mặt cậu vậy: - Em vừa nói cái gì?!. Hải Minh, em ấy làm sao?! Thái Quang gỡ tay Ngọc Đường ra: - Thì bị bồ đá thôi có gì đâu? Ngọc Đường hơi nới tay, nhưng vành mắt đều đã đỏ au: - Hiện giờ em ấy đang ở đâu? Thái Quang xua tay: - Như là xuất viện về nhà dưới Bình Dương rồi ấy! Chớp mắt thấy Ngọc Đường thay đổi thái độ, còn nhặt lấy cái áo khoác, Thái Quang vội vã níu kéo : - Ấy ấy!, nó bị đá nhưng mà không làm sao cả, không chết được đâu! . Bồ đá mà có gì ghê gớm, anh đừng có … Á! Quả thật Thái Quang chưa từng thấy Ngọc Đường như thế này bao giờ, gần như là bóp cổ để khiến cậu nhè ra một cái địa chỉ, lại gần như là một con thiêu thân lao đi khỏi, quần áo giằng lung tung cả. Tại làm sao chứ? Thái độ của Ngọc Đường rút cuộc là sao? Nếu chỉ là bạn cùng phòng đứa em trai của nợ thì làm gì phải sốt sắng đến như thế? Chẳng lẽ… chẳng lẽ là thật ư trời?!!!!. Ngọc Đường và Hải Minh… hai người đó … có tình ý ư??!! Sau lưng mình, bà mẹ nó! Hai kẻ đó sau lưng mình tại sao lại nhún nha nhún nhẩy như thế? Thái Quang nghe tiếng bước chân mà lòng như lửa đốt, tự nhiên thấy mông đau ơi là đau. ===== Rầm rầm rầm! Tiếng bước chân hay là tiếng chạy của chú ngựa bứt cương bật ra khỏi thứ xiềng xích gồng giữ… Hải Minh… Anh đấm nát một bao cát, tay vương đầy máu. Anh uống hết một chai rượu nặng thật nặng, nhưng lại đau ở tim. Anh nghĩ rằng mình nên quên em đi, anh lại nhớ thêm. Nói thẳng ra rằng, anh ghen lắm, lại đau lắm, lại không dám. Anh đến cho cùng cũng chỉ là một thằng hèn, phải không ? Không dám đối diện sự thật lấy một lần. Cảm giác day dứt, nhức nhối, và thảm hại, mỗi một ngày anh dày vò mình bởi nụ hôn của kẻ có đôi mắt xanh biếc đó, trên môi em. Thực ra anh hiểu từ lâu rồi, là … anh yêu em, nhưng anh lại vin vào cái cớ đó mà không dám thừa nhận. Hắn ta… không cần em. Anh cần, anh cần. Chờ anh một lát thôi… ===== Bình Dương, nhà vườn. Bởi vì không thích tiếng còi xe khói bụi, cũng không muốn gây nhiều sự chú ý, Hải Minh chọn xuống nơi này. Người làm vừa nhận ra Chú Từ cùng Hải Minh liền chạy ra mở cổng. Khuôn viên rộng một ngàn tám trăm mét vuông, là được mua chắp nối của vài người chủ đất mà thành. -------- Ao thả đầy sen đang mùa thơm ngát, nền đá lát cỏ xanh thăm thẳm. Xem ra là mấy người trông nom ở đây đều quá chú tâm. Hải Minh vươn tay đón lấy một đóa sen gần bờ, cúi đầu hít một ngụm hương. Lại nghe người làm kêu lên một tiếng , vội vã nhìn ra. Mơ hồ rồi… ảo ảnh rồi… Thân người cao lớn dường như đòi mở cửa không thành, lấy đà bật mạnh trèo vượt cổng rào trước sự ngơ ngác kinh hoảng của người làm, bước chân dồn dập nhìn quanh gọi lớn: - Hải Minh! - Hải Minh! Bên phía bờ này, Hải Minh khó tin muốn đến gần, lại líu qíu vướng chân đến ngã ùm một tiếng. Em ở đây…. Ngã rồi… ở đây … Cổ họng nghẹn toàn là nước, muốn nói lắm mà không thể vương ra một từ… Ùm thêm một tiếng, Ngọc Đường không một giây chần chừ lao người xuống theo, đỡ lấy eo Hải Minh, vịn lên bờ. Người lên khỏi mặt nước, Ngọc Đường đã vội vã siết lại : - Hải Minh, hắn không cần em, còn có anh…Anh cần em, đừng dại dột như thế, hắn không xứng… Hải Minh khụ ra một ngụm nước, cả người ướt sũng, vẫn muốn ngơ ngác không tin, Ngọc Đường liền bên môi cậu, gặm tới một nụ hôn. Ừ, thì là gặm, bởi lẽ môi trên rồi môi dưới đều ngấu nghiến. Ôm người nhỏ bé yếu ớt trong lòng. Thật hận không thể ngậm trong miệng mà bao mà bọc. ======//=========
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương