( Đam Mỹ ) Vô Sỉ Công Gặp Vô Sỉ Thụ.
Chương 25: Ở Đây Có Tiểu Hồ Ly (2)
Chương 25: Ở đây có tiểu hồ ly (2) Chung cư. Thái Quang mắt cắt không còn hột máu, mặc một cái quần đùi xộc xệch, đếm xem liệu dùng cách nào tự tử thì ít đau nhất. Nhất Vinh thì như chẳng làm sao cả, còn thấy anh em nhà này thú vị vãi chưởng, ung dung quấn tạm cái khăn ngồi xem kịch hay. Ngọc Đường nghiến răng: - Từ bao giờ? Thái Quang nửa cái ngẩng mặt cũng không dám, run run : - Em bị ép mà…Anh, nghe em giải thích đi… Em thực sự bị ép, không phải như anh nghĩ đâu. Em không phải như thế… Ngọc Đường cười khổ. Bị ép ư? Có ai bị ép mà còn nhún nhún đẩy đẩy rên rỉ ầm ĩ như thế không? Chống tay lên trán, lặp lại câu hỏi : - Hai đứa là từ bao giờ? Thái Quang lắc đầu nguầy nguậy : - Không phải thật mà anh, em thề! Giữa em và hắn không có một cái gì luôn! Ầm thêm một cái nữa. Ngọc Đường dằn tay lên mặt bàn. Nhất Vinh mắt mở lớn, trong lòng gật gù Thái Quang thì thiếu chút thì đái ra quần, oán giận xiên ánh mắt về phía Nhất Vinh, lại quay lại năn nỉ Ngọc Đường: - Anh, anh tin em một lần này đi, hai tháng nữa, đúng hai tháng nữa em thề sẽ trở về làm người tốt. Anh à, anh đừng có nói chuyện này với bố mẹ. Nếu không là em tiêu đời. Nhất Vinh lúc này mới cợt nhả lên tiếng: - Hơn một tháng rồi. Thì sao nào? Chẳng phải anh cũng với Hải Minh cũng là loại quan hệ này à? Có gì mà thái độ như vậy? Nói xong còn cố ý choàng tay qua người Thái Quang, kéo lại gần : - Phải không, cục cưng? Tình yêu nhỏ? Hửm? Thái Quang trừng mắt lên, đẩy mạnh: - Cút ra cho bố! Đã thế còn giơ tay lên muốn táng. Nhất Vinh vênh mặt, làm khẩu hình miệng hai chữ “ vi- deo “ . Cánh tay Thái Quang dừng ở không trung. Từ nhỏ đến lớn chưa khi nào mà cậu cảm thấy uất, nghẹn, nhục, tức giận, căm phẫn, muốn giết người và … ủy khuất như vậy. Rõ ràng cậu là người bị hại, bị hại đây này. Thế mà Ngọc Đường lại nhìn cậu với ánh mắt cực thế kia…ánh mắt tỏ rõ “ tao tin mày - tao chết liền “ Thái Quang… bật khóc. Như một quả chanh mọng nước bị người ta mạnh tay bóp nát. Thái Quang mặc nguyên cái quần đùi như thế, đứng bật dậy, tức tưởi vừa khóc vừa gào lên : - Rõ ràng là hắn ép em, nhưng anh lại không tin em, - Em sướng thì em phải rên chứ, nhưng là do hắn ép em! - Sao lúc nào anh cũng nghĩ em là người xấu vậy?! Em cũng tốt chứ bộ? - Em mặc kệ anh! - Anh đi mà nói với bố mẹ đi! - Em không cần nữa! - Gay thì gay thôi có gì đâu? Em cũng chẳng phải chưa 18 cộng! . Em ngủ với hắn đấy, thì sao nào?! - Anh với Hải Minh thì sao? Hai người yêu nhau từ bao giờ, ngủ với nhau như thế nào em có quản không? - Anh đâu có quan tâm gì em? Anh vốn dĩ không quan tâm gì em! Thái Quang không cần xem vẻ mặt ai nữa, bao nhiêu thứ ghìm giữ trong lòng bung bật hết ra. Hơn một tháng làm người hầu cho cái tên kia, vừa tức vừa uất, cậu còn không có chỗ xả đây này. Nay thì hay rồi. Thái Quang nói xong, nước mắt nước mũi tèm nhem xông thẳng vào phòng mình, đóng cửa. Đóng cửa xong rồi liền gào thật to, to hơn nữa, rất cố gắng để cho hai tên bên ngoài nghe thấy. Thầm lo sốt vó trong lòng . Ngọc Đường mủi lòng hay không thì không biết, Nhưng Nhất Vinh đã giơ một ngón tay lên tán thưởng . ------- Ngọc Đường nghiến chặt hàm răng. Nghe tiếng khóc mỗi ngày một lớn kia, oan khuất đủ cả, thực sự là có chút mềm lòng, ai bảo lớn như vậy rồi cũng hiếm khi nào thấy Thái Quang khóc. Nhưng dỗ người thì anh không rành một tí nào, đành nói vọng vào bên trong: - Được rồi. Việc này tạm thời sẽ không nói với bố mẹ. Trong phòng ngưng tiếng khóc, Thái Quang lập tức bò ra dán sát tai vào cánh cửa. - Anh… tha thứ cho em hả? Ngọc Đường thở dài, cho cậu em trai một đường lui: - Anh sẽ sớm đón Hải Minh trở lại đây, em dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ, mua nhiều đồ ăn một chút. Thái Quang đánh tay yeh một cái, còn không quên sụt sịt : - Hưc… hưc… vâng. Ngoài này, Ngọc Đường hướng gương mặt ra phía ban công kia, nói với Nhất Vinh: - Cậu, đi theo tôi. ======= Góc hành lang. Hai người đối diện, một chút ý tứ cũng không muốn để dành, Ngọc Đường hỏi thẳng luôn : - Cậu và nó rút cuộc là thế nào? Nhất Vinh cười nhỏ: - Thì yêu thôi! Ngọc Đường nghiêm mặt: - Bớt lấy mấy lý do nhảm nhí đó đi. Nể mặt Hải Minh, việc hai đứa chơi đùa trước đây tôi sẽ coi như không biết, nhưng nếu còn sau này nữa, tôi chắc chắn sẽ không để yên. Nhất Vinh bật cười lớn hơn, gỡ bàn tay đang “ dằn” trên vai mình xuống, ánh mắt bất chợt không còn chút cợt nhả nào: - Có phải chơi đùa hay không, còn chưa chắc. Ngọc Đường nhíu mày: - Có ý gì? Nhất Vinh đưa ánh mắt dời về phía cửa phòng chung cư, trả lời chẳng đâu vào đâu: - Hiện tại lại thấy muốn nuôi một con mèo. Ngọc Đường chưa kịp trả lời, Thái Quang đã thò đầu ra khỏi phòng, lắc lắc cái điện thoại của anh trong tay : - Anh đánh rơi điện thoại trong phòng này, đang có người gọi. Ngọc Đường ra hiệu đã biết, nhỏ giọng với Nhất Vinh : - Thái Quang cho tới cùng tính cách vẫn là một đứa đơn thuần, không hợp chơi mấy trò của đám nhà giàu các cậu. Tôi cảnh cáo cậu- mau thu lại cái ý nghĩ điên rồ ấy đi, nếu dám làm nó tổn thương, tôi nhất định đấm nát cái bản mặt đẹp này. Ngọc Đường xoay lưng sải bước, Nhất Vinh nhìn theo, khoanh hai tay lại . Chậc. Hai anh em này không những khác nhau về ngoại hình, mà quả thật tính cách cũng khác xa một trời một vực. Chỉ là… muốn tôi dừng lại ư? Hơi khó đấy. Bởi lẽ chú mèo hoang kia quả thực rất thú vị, càng trêu ngươi lại càng thú vị. Xù lông tức đến nhảy bổ, cũng thú vị nốt. -------- Nhất Vinh chậm rãi bước vào nhà, trên môi không giấu nổi nụ cười hờ, lại nhìn Ngọc Đường không biết vì cái gì mà lao ra khỏi phòng như ma đuổi… Hừm. Đoán thử xem. Một, hai, ba. Quả nhiên. Ngay sau khi bóng Ngọc Đường vừa khuất, từ phía xa đã thấy chú mèo nào nhe nanh giơ vuốt cầm cán chổi nhảy bổ tới chỗ cậu, cái gì đó gọi là tủi thân nức nở của mười phút trước đều đã không còn chút éc. Thái Quang liều chết xông lên : - Tao giết mài!!!!!!!! - Tao bóp cổ chết mài!!!!!!!!!! - Thằng chó!!!! - Thằng khốn nạn!!!!! - Thằng mất dại!!!!! Nhất Vinh đưa tay chặn lại cái chổi, lớn giọng : - Mười triệu. Lập tức cái chổi dừng lại luôn. Thái Quang bành miệng: - Ba mươi triệu! Nhất Vinh lắc đầu: - Làm người không thể quá tham được. Thái Quang nghĩ một giây, chống cái chổi sang bên cạnh. Mình đánh cũng không lại nó, mà bây giờ đánh nó lại không được tiền. Gật đầu luôn : - Mười triệu thì mười triệu. Sau đó còn quàng thêm một cái lợi nho nhỏ bâu vào: - Tối nay đi ăn nhà hàng, anh đãi, tôi chọn món. Nhất Vinh thật sự có cảm xúc lấy tay đỡ trán. Mèo nhỏ à mèo nhỏ. Haiz, hay là thôi không nuôi? Hoặc muốn nuôi… chậc, chắc là phải có xích xích vào. -------- Bình Dương, nhà vườn. Khỏi phải nói lúc nhận được điện thoại của Chú Từ, trong lòng Ngọc Đường đã cảm thấy thế nào, chuẩn xác là như sét đánh. Còn chưa nuốt xuống được vụ việc của Thái Quang, lại biết được cái tên con lai đó đến làm phiền Hải Minh, bao nhiêu căm giận đều dồn lại. Bàn tay siết đến đỏ, ánh mắt phóng đến chiếc xe ô tô lạ đậu trong sân vườn, Ngọc Đường từng bước nặng trịch tiến đến, Vừa nhìn thấy Chú Từ đã hỏi ngay: - Em ấy đâu? Sao sáng nay cháu đi vẫn còn mát sao lại sốt được? Chú Từ nhẹ nhàng đổ thêm dầu vào lửa: - Nó đang nghỉ trong phòng, cậu ta cũng đang ở bên trong đấy. Ngọc Đường gần như quát lên : - Cái gì? Thằng đó vẫn ở đây ư? Chú Từ vừa bước theo Ngọc Đường vừa gật đầu: - Ừm, Hải Minh nói mệt, có đuổi mấy lần, tôi cũng nói nhưng cậu ta không chịu về, vừa rồi còn nghe tiếng mắng lớn nữa, thanh niên bây giờ chẳng ra làm sao. Chú Từ chưa nói dứt câu, Ngọc Đường đã chạy bay về phía phòng nghỉ của Hải Minh. Chú Từ đưa tay lên xoa xoa, nhìn khí thế thế kia, liệu có phải gọi xe cứu thương không đây? Không ổn, tốt nhất là cứ nên đi theo thì hơn, có gì còn cản. === Trong phòng. Kai cực kỳ chuẩn mực gia giáo lễ độ mà ngồi gọt táo đặt từng miếng vào đĩa, còn không quên nháy mắt nháy mũi với người trên giường . Hải Minh tuy chưa nói thẳng ra là thích, nhưng lại ý tứ nói rằng bản thân thích người nhã nhặn. Cái gì chứ nhã nhặn thì có ngay nhã nhặn. Đưa một miếng táo kề bên miệng Hải Minh, ngọt ngào: - Nào, ăn thêm một chút? Hải Minh đã ăn mấy miếng rồi, nhưng táo có vị gì cậu còn chẳng biết, một lòng hướng về phía cái bậu cửa. Tiếng bước chân dồn dập, còn nghe tiếng chú Từ gọi giật tên Ngọc Đường. Hải Minh vội vã đẩy tay Kai ra, giả như muốn bước xuống giường, bàn tay không ngoan mà kéo góc áo, khiến một bên vai trần hơi lộ. Kai nhìn thấy thật muốn liếm mép một cái nhưng cũng nhịn lại, chỉ là đưa tay đến đỡ Hải Minh: - Để anh đỡ … ư??!!!! Khục! Một cú thúc như trời giáng bổ thẳng gáy. Kai cảm giác như mắt mình phút chốc có một ngàn vì sao bay bay, sau đó thì đến tay bị bẻ, mặt bị đấm, bụng bị thụi. Hự! A! Đau! - Thằng khốn! Dám quấy rối Hải Minh! Để hôm nay tao xem mày rắn hơn hay nắm đấm của tao rắn hơn! Động tác của Ngọc Đường vừa mạnh vừa nhanh vừa gọn, lại rất biết đánh vào những điểm nào khiến người ta sống dở chết dở. Kai đau đến hết đường nói chứ đừng nghĩ đến giải thích, miệng chỉ có thể hét thảm. Hải Minh thu đôi chân trở lại trên giường, đánh ý với chú Từ. Chú Từ lập tức xông tới cản lại, - Kìa, ra xem Hải Minh thế nào đã? Ngọc Đường còn muốn giãy ra, lại thấy Hải Minh áo quần xộc xệch, đau lòng đến không chịu được, đạp cho Kai một phát nữa mới vội vàng chạy lên ôm chầm lấy người, hôn đầy lên tóc Hải Minh: - Em không sao chứ? Có sao không? Hắn có làm gì em không? Hải Minh gục đầu trên vai Ngọc Đường ngoảnh ra phía này, trên môi miệng không nhịn được khẽ cười với Chú Từ một cái. Chú Từ gật gật đầu, đỡ Kai đã đau đến muốn xỉu kia rời khỏi. ======= Hải Minh được ôm như thế, còn cảm nhận từng nhịp tim kia đập thật mạnh, vui đến mức chút áy náy với Kai tiêu tan hết cả. Ngọc Đường mãi mới buông người ra, tay lại nắm thật chặt: - Hải Minh… em không biết đâu, khi biết tên Kai kia… dù em nói là không phải nhưng anh vẫn rất lo lắng Hải Minh “ ưm “ một tiếng. Ngọc Đường bắt lấy gương mặt cậu: - Sau này, hứa với anh , không gặp hắn nữa được không? Anh cũng sẽ cố gắng dành thời gian bên em nhiều hơn nữa. Hải Minh ôm chầm lấy… hạnh phúc tan ra , tan ra… lan tỏa từng kẽ nhỏ yếu ớt trong trái tim không trọn vẹn này… Ngọc Đường… Nhìn được anh ghen như thế này vì em, chạy hết tốc độ trở về bên em, tỉ mỉ chấm đi từng giọt mồ hôi trên trán em, kéo lại vai áo cho em, Khuôn mặt nghiêm nghị ngày thường bây giờ tràn đầy những sự nâng niu yêu thương… Ngọc Đường à, nếu anh cứ như thế này… em sợ rằng mình lại muốn làm người xấu mất thôi. =========//========
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương