Sau Lập Hạ trời càng nóng, Thẩm Minh Châu chọn thời điểm này mở tiệm may, vì đúng mùa đổi áo, nhiều quan viên, phu nhân, tiểu thư muốn mua y phục hợp thời.
Đúng là kinh thành náo nhiệt, phố xá người qua lại tấp nập, cửa hàng hai bên san sát. Thải Hà nhìn tấm biển ngay ngắn của tiệm mới, chữ “Vân Tưởng Các” đẹp không tả xiết.
Nàng cười với tiểu thư: “Chữ của thiếu gia thật đẹp, đặt tên cũng hay.”
Tiệm khai trương, mọi việc đều do Tạ Thanh Lâm chỉ dạy, Thẩm Minh Châu muốn cảm ơn liền may cho hắn túi thơm mới, nhưng không còn đặt quá nhiều tâm tư vào đó nữa. Nàng chỉ thêu hoa lan, không thêu chữ “Tạ” như trước.
Tạ Thanh Lâm biết nhưng hiểu cần phải từ từ, không nói gì. Gần đây, không hiểu sao hoàng thượng đặc biệt coi trọng hắn mặc dù chức quan hiện vẫn là ngũ phẩm viên ngoại lang trong Hình bộ. Hoàng thượng phá lệ triệu kiến hắn nói chuyện, khiến quan viên xung quanh để ý.
Hôm nay tiệm Thẩm Minh Châu khai trương, Tạ Thanh Lâm dành thời gian đến xem, nhưng công việc bận rộn khiến hắn đến muộn. Trong khi đó, Giang Thiếu An, bị Giang mẫu sai mua quà mang về Giang Nam, bất ngờ thấy Thẩm Minh Châu sau thời gian dài. Nàng đứng trên lầu hai của tiệm may, nhìn dòng người, dung nhan như ngọc khiến nhiều thiếu niên ngoái nhìn. Nàng cười rạng rỡ, khiến lòng Giang Thiếu An xao động.
Hắn vội vào tiệm. Sau lần trước, hắn không vào được Tạ phủ, đến Hình bộ xin lỗi Tạ Thanh Lâm cũng chỉ được tha thứ nhạt nhẽo, không được mời đến Tạ phủ nữa.
Tiệm của Thẩm Minh Châu, nhờ đường thêu tinh xảo, kiểu dáng mới, vải thông dụng, giá hợp lý, lại có ưu đãi khai trương nên áo bán hết sạch. Nàng trên lầu hai yên tâm, ngồi uống trà, không ngờ Giang Thiếu An đến.
“Minh Châu muội muội, lần trước ta thật sự không biết…”
Gặp được cô nương ngày nhớ đêm mong, Giang Thiếu An thấy nàng đẹp hơn trước, vội giải thích.
Thẩm Minh Châu chau mày, hắn không báo trước mà đến, không chỉ khiến nàng thấy bị xúc phạm, mà sự nôn nóng của hắn còn làm nàng chán ghét. Nàng không rõ vì sao chán ghét, có lẽ do thái độ của Giang mẫu hôm đó, khiến nàng cảnh giác. Có mẫu thân không rõ lý lẽ, nàng không muốn kết giao với người như hắn.
“Giang công tử, chuyện đó qua rồi, chắc huynh trưởng ta đã nói rõ với ngươi.” Nàng mệt mỏi, hơi mất kiên nhẫn, nói vài câu cảm thấy có phần mất thời gian. Khai trương hôm nay doanh thu vượt ngoài dự đoán, nàng muốn kiểm tra sổ sách tính lợi nhuận.
“Vậy sau này ta có thể đến Tạ phủ tìm nàng không? Gần đây ta tìm được vài cuốn sách thú vị.”
Thấy nàng không kiên nhẫn, Giang Thiếu An hoảng hốt, vội nói những điều nàng từng thích.
Thẩm Minh Châu ngẩn ra, nhớ gần đây sách nàng đọc đều do Tạ Thanh Lâm tặng, mỗi cuốn có chú thích tỉ mỉ. Những chỗ không hiểu về tiệm, nàng hỏi hắn, hắn cũng đều kiên nhẫn giải thích. Nghe Giang Thiếu An nhắc đến, nàng thoáng ngẩn ngơ. Chẳng trách gần đây nàng không hề cảm thấy nhàm chán, hóa ra huynh trưởng chu đáo lo cho nàng, đúng là quân tử.
So ra như thế nàng càng thấy Giang Thiếu An có vẻ ba hoa phiền phức, Thẩm Minh Châu thở dài trong lòng.
“Chuyện này mời Giang công tử nói với huynh trưởng ta, ta mệt, phải về.”
Thấy mỹ nhân lâu không gặp lạnh nhạt với mình, Giang Thiếu An bực bội, càng giận mẫu thân. Nếu bà không xen vào, giờ hắn đã có thể ngồi trò chuyện với nàng.
“Hay để ta đưa nàng về, xe ngựa ngoài kia…” Chưa dứt lời, một giọng nói vang lên:
“Giang thế huynh không cần nhọc lòng.” Tạ Thanh Lâm ánh mắt u ám, siết chặt tay, chỉ chậm một chút, lại để kẻ này thừa cơ. Hắn đến vội nên chưa kịp thay quan bào đỏ thẫm, phong thái thanh tao nhưng mang chút sát khí từ Hình bộ.
Hắn bước đến, nhìn chiếc trâm hình cánh bướm trên mái tóc của Thẩm Minh Châu, ánh mắt thoáng ý cười không nhận ra, nhẹ gọi:
“Minh Châu, ta đưa muội về.”
Gần đây quen hắn gọi vậy, Thẩm Minh Châu không thấy gì lạ, chỉ vui vì hắn giải vây, lòng thoáng xao động. Nhưng nàng nhớ rõ, hắn chỉ coi nàng là muội muội, nên cảm xúc ấy nhanh chóng tan biến. Nàng gật đầu không do dự đứng dậy rời đi, thái độ dứt khoát khiến Giang Thiếu An sốt ruột. Hắn định đuổi theo, nhưng bị Tạ Thanh Lâm chặn lại.
“Giang thế huynh xin dừng bước,”
Tạ Thanh Lâm nói, mang chút đắc ý u ám:
“Nghe nói Giang bá mẫu muốn chọn quý nữ cho ngươi, đã lan truyền trong giới thế gia. Lúc này, đừng gây thêm rắc rối.”
Đánh rắn đánh bảy tấc, Tạ Thanh Lâm biết cách kiềm người. Lời hắn khiến Giang Thiếu An siết chặt tay.
Chuyện này là vấn đề nan giải của hắn. Thánh thượng đề cao hiếu đạo, hắn không dám can ngăn mẫu thân, nếu không bị kẻ có ý tố cáo, sự nghiệp sẽ gặp trở ngại. Nhưng Tạ Thanh Lâm nói vậy, liệu Thẩm Minh Châu có biết điều này, vì thế nên hôm nay mới lạnh nhạt với hắn?
Giang Thiếu An muốn hỏi, nhưng thấy ánh mắt Tạ Thanh Lâm đầy cảnh giác và ghen tức khó nhận ra. Ánh mắt này không giống quân tử khiêm nhường, khiến hắn nhận ra điều bất thường. Hắn không nói gì, nhìn Tạ Thanh Lâm đi theo Thẩm Minh Châu.
Ánh mắt Giang Thiếu An dần u ám. Hắn đã nhìn lầm, tưởng Tạ Thanh Lâm thanh cao, không mê mỹ sắc, thật sự xem Thẩm Minh Châu là muội muội. Không ngờ hôm nay hắn lộ rõ bản tính sở hữu! Nhưng nhớ đến tin mẫu thân nghe được, Giang Thiếu An cũng không vội.
Hoàng hậu có ý gả Trường Lạc công chúa cho hắn, dù tin chỉ lan truyền trong cung nhưng hắn không tin Tạ Thanh Lâm không nghe phong thanh. Đã như vậy thì chẳng phải Tạ gia còn có vị Tạ lão phu nhân kia đang nhìn chằm chằm Tạ Thanh Lâm sao, chỉ cần hắn ngầm tác động, Tạ Thanh Lâm sẽ lo không xuể.
Tiểu đồng đi cùng Giang Thiếu An đợi bên xe, thấy thiếu gia lưu luyến nhìn Thẩm cô nương – người bị lão phu nhân dặn theo dõi.
Nhớ lần thưởng trước, hắn nóng lòng, truyền tin này về, chắc sẽ được thưởng ít bạc vụn.
Thải Hà ngoảnh nhìn thiếu gia chặn Giang thám hoa, cảm thấy lạ, thì thầm với tiểu thư: “Tiểu thư, gần đây thiếu gia đặc biệt quan tâm người, hôm khai trương cũng vội đến, chưa thay quan phục.”
Trước đây tiểu thư cố lấy lòng thiếu gia, đôi khi không được khen, nhưng gần đây đảo ngược, thiếu gia luôn giúp tiểu thư việc ở tiệm. Đèn lồng sân cũ, hắn cũng tự mang cái mới thay. Thấy qua nhiều lần, Thải Hà mới nói vậy.
Thẩm Minh Châu thở dài, sao nàng ta lại hiểu lầm nữa vậy? Hắn chỉ xem nàng là muội muội. Nhầm lòng tốt thành yêu thích, chuyện này nàng từng đã vấp ngã, không chỉ vỡ đầu chảy máu mà còn dạy nàng đừng bao giờ lầm tưởng.
“Đó là vì huynh trưởng là quân tử, hiếu thuận với mẫu thân nên tiện thể chăm sóc ta, người muội muội này.”
Nói xong, nàng thấy ngực nặng nề. Dù không thích nàng, hắn vẫn chu đáo. Nếu gặp người hắn thích thì sẽ thế nào? Như cô nương đặt cánh hoa hạnh vào khăn hắn… Nghĩ vậy, mày nàng thoáng nét khao khát chuẩn bị lên xe ngựa, nhưng lại bị Tạ Thanh Lâm vội đến nhìn rõ.
Nàng nhớ Giang Thiếu An sao? Như sấm rền trong đầu, ghen tuông và giận dữ đan xen, đôi mày thanh lạnh của Tạ Thanh Lâm thoáng u ám đáng sợ.
Vẫn là muộn một chút, nếu sớm nhận ra lòng mình, hắn đã không để Giang Thiếu An thừa cơ. Hối hận cũng vô ích, giờ hắn phải cẩn thận đề phòng.
Từ khi Vân Tưởng Các mở, Thẩm Minh Châu hầu như ngày nào cũng bận rộn nửa ngày, nàng khéo léo, thêu may tinh xảo, vải thoải mái, kiểu dáng độc đáo nên váy áo bán ra được nữ tử khen ngợi, buôn bán cực kỳ tốt. Để sản phẩm luôn mới mẻ, nàng nghe Tạ Thanh Lâm thuê vài thợ thêu giỏi, đang nghĩ thêm mẫu mã mới. Nhìn sổ sách, nàng vui vì kiếm được nhiều bạc bằng bản lĩnh của mình.
Xong việc, nàng và Thải Hà về Tạ phủ, thấy Tùng Mặc hốt hoảng gọi nàng đến chính sảnh, nói Tạ lão phu nhân đến.
Không kịp thay áo, Thẩm Minh Châu lập tức đi tới đó, sai Tùng Mặc tìm Tạ Hầu gia. Tạ lão phu nhân không có việc sẽ không đến, bà ta không dễ đối phó, lại là bà bà của Tạ phu nhân, nàng không tự xử lý được.
Sắp xếp xong, Thẩm Minh Châu đội nắng chiều nóng bức đến chính sảnh, định sai nha hoàn bẩm báo, nhưng nghe bên trong ồn ào. Một phụ nhân kiêu ngạo, giọng chói tai, hét: “Giờ nhi tử của người có bản lĩnh, đỗ trạng nguyên, sắp cưới công chúa! Còn giữ tước vị Tạ Hầu phủ làm gì mà không chịu nhả ra? Trong khi con của ta tới giờ vẫn chỉ là ấm quan (quan nhờ tước cha)!”
Cưới công chúa?
Này là đang nói Tạ Thanh Lâm sao?
Thẩm Minh Châu giật mình, đây là chuyện lớn không biết hắn có biết không? Nhưng nàng nhớ hôm hỏi về Trường Lạc công chúa, hắn nói: “Mùa xuân dùng hoa đào cắm bình sẽ thêm vẻ tao nhã hợp mùa.”
Hóa ra hắn thích hoa đào, hoa hạnh vì Trường Lạc công chúa quý phái? Nếu vậy, người trong sảnh chắc có tin mới đến Tạ phủ, không phải vô cớ. Vậy những ngày qua hắn quan tâm nàng, có phải vì sắp được toại nguyện nên tâm trạng tốt không?
Thẩm Minh Châu trong lòng ngũ vị tạp trần, nhưng may mắn vì đã sớm nghe hắn nói không cưới nàng, không cần hiểu lầm. Cưới vợ phải cưới người hiền đức, cần người có chủ kiến, hóa ra là ý này? Nàng không quá thất vọng, dù là ai, cũng không liên quan đến nàng. Nghĩ vậy, nàng thẳng lưng, mang tư thái quý nữ thế gia bước vào sảnh.
Chuyện chưa giải quyết xong thì nghe bên ngoài ồn ào, như người gác cổng đang ngăn ai đó. Hóa ra Tạ Hầu gia và nhi tử đang bàn việc định cùng nhau về phủ thì gặp tiểu đồng đi tìm ông. Biết chuyện nghiêm trọng, họ vội về, nhưng lại gặp hai cha con bị chặn ở cổng. Người lớn tuổi dáng vẻ không tệ, nhưng mệt mỏi vì đường xa, thấy Tạ Hầu gia như thấy cứu tinh, gọi: “Tạ Hầu gia, ta cuối cùng cũng đến kinh thành rồi.”
Tạ Hầu gia chau mày, thấy có chút quen nhưng không nhận ra. Tạ Thanh Lâm thấy người này giống ai đó, sinh nghi.
Chưa cần tới ai hỏi người đó đã nói: “Ta đến đưa nữ nhi của ta, Thẩm Minh Châu, về Giang Nam xuất giá!”
Lời vừa dứt, Tạ Hầu gia nhớ ra, người này ông gặp nhiều năm trước, chính là phụ thân ruột của Thẩm Minh Châu, người vội tái hôn sau khi mẫu thân ruột của Thẩm Minh Châu mất!
Ông định nói gì đó nhưng thấy con trai vốn điềm đạm, giờ mất vẻ thanh lạnh, ánh mắt u ám đáng sợ.
Nghe được vừa rồi câu kia, Tạ Thanh Lâm thân thể cứng đờ ở nơi đó, ngước mắt âm trầm nhìn về phía người đàn ông kia, sắc mặt lạnh lùng cứng rắn, mắt thoáng chốc đỏ rực.
Về Giang Nam xuất giá sao?
Trừ phi Tạ Thanh Lâm chết, nếu không thì đừng hòng!
Đâm Tường Nam - Nguyệt Kim An
Chương 21: Trừ phi Tạ Thanh Lâm chết, nếu không thì đừng hòng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
