Để mưu tính chuyện này, Thẩm Minh Châu chỉ mất ba ngày, nhưng hiệu quả lại bất ngờ tốt đẹp. Thậm chí gió tuyết cũng đúng lúc rơi xuống khi Thẩm phụ ra ngoài, giúp nàng không cần phải nghĩ cách gọi ông ta trở về.
Nhìn Trịnh thị và gã tình nhân của ả ta ngồi bệt trên mặt đất, Thẩm Minh Châu giả vờ như không biết gì, ngồi ngay ngắn trên ghế trong chính sảnh, khẽ cong khóe môi, như có ẩn ý nói với Thẩm phụ vừa trở về nhà đã tức giận đến điên cuồng:
“Phụ thân, đừng làm lớn chuyện quá, kẻo để tiểu đệ của con nghe được mà gây rối thì không hay đâu.”
Nghe những lời này, Thẩm phụ đột nhiên nhớ lại mấy ngày trước, khi uống rượu bên ngoài, có người từng nói rằng Thẩm Tiểu Bảo trông chẳng giống ông ta chút nào, rõ ràng là do người kế thất dẫn theo. Ông ta càng thêm vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhìn Trịnh thị dưới đất, nổi cơn thịnh nộ.
“Ngươi nói đi, rốt cuộc Tiểu Bảo có phải là con của ngươi và gã gian phu này không!”
Nói xong, không màng đến gì nữa, Thẩm phụ cầm lấy chén trà đặt bên cạnh, ném hết lên người Trịnh thị đang khóc lóc thảm thiết.
Mà Trịnh thị thì hoàn toàn mơ hồ. Ả đã cắt đứt với gã buôn này từ vài năm trước. Gã này sau khi lên giường thì trở mặt liền không nhận người, nên ả mới đi quyến rũ Thẩm phụ. Ả vốn nghĩ chuyện này coi như chôn vùi trong lòng, nào ngờ khi Thẩm phụ rời đi kinh thành, gã buôn lại đến tìm ả.
Ở nhà một mình cô đơn, lại thêm trước đây ả từng có tình ý với gã này, nghe vài lời ngọt ngào liền không kìm lòng được nhưng không ngờ sơ suất, bị Thẩm Minh Châu nắm được nhược điểm.
Dù vậy, Trịnh thị biết hiện nay cửa hiệu nhà họ Thẩm đã bắt đầu kiếm được tiền, ả quyết tâm viết thư tuyệt giao gửi cho gã, nhưng không ngờ gã buôn lại tìm đến.
Càng không ngờ hơn, lần này lại đúng lúc đụng phải Thẩm phụ trở về để đưa quần áo cho Thẩm Tiểu Bảo, trực tiếp bắt gặp vụ ngoại tình của ả.
Vừa nãy Thẩm Minh Châu mở miệng đã nhắc đến nhi tử của ả, khiến Trịnh thị đột nhiên hiểu ra điều gì đó. Ả ngừng khóc, giận dữ trừng mắt nhìn cô nương trước đây từng nắm được nhược điểm của mình. Chắc chắn là nàng ta cố ý kích động, nếu không sao lại trùng hợp như vậy!
“Phu quân! Nhất định là con ranh này vu oan cho thiếp! Nó chắc chắn là thấy nhà họ Thẩm chúng ta giờ đây gia nghiệp lớn mạnh, muốn đẩy đứa con do thiếp và chàng sinh ra ra ngoài!”
Nói đến đây, Trịnh thị không còn che giấu chuyện trước đây từng ngoại tình với Thẩm phụ trước khi cưới, gào khóc kể rằng trước đây ả chẳng có danh phận gì, ở ngoài trang viên chờ ông ta đến thăm ả và nhi tử.
Nghe những lời này, sắc mặt Thẩm Minh Châu dù không hề thay đổi chút nào, nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ ghê tởm.
Hai người này sao có thể đem chuyện lén lút sau lưng mẫu thân ngoại tình mà nói ra như một chuyện danh chính ngôn thuận. Như thể mẫu thân của nàng ở nhà lo toan việc nhà, còn phải trông nom thu nhập từ trang viên, thậm chí đôi khi phải bán đồ thêu của mình để bù đắp cho những khoản chi tiêu bên ngoài của người nam nhân này.
Thật là ghê tởm đến cực điểm,vô liêm sỉ!
Chỉ là Thẩm phụ nghe những lời của người kế thất Trịnh thị, trong lòng cũng hơi nghi ngờ, ánh mắt nhìn Thẩm Minh Châu mang theo chút tức giận và hoài nghi.
Thẩm Minh Châu chẳng hề hoảng loạn, nàng nói với Thẩm phụ: “Phụ thân biết tính con mà, từ khi trở về nhà, số tiền con kiếm được đều giao hết cho phụ thân. Thậm chí hôm qua con còn cùng phụ thân đến từ đường nhà họ Thẩm, nói rằng sau này tiền kiếm được đều quy về cho Tiểu Bảo.”
“Lời nói trong từ đường tổ tông là phải cáo thiên địa, phụ thân nói đó là cốt nhục thân sinh của mình, làm sao con, một người tỷ tỷ ruột, lại đành lòng làm hại tiểu đệ của mình chứ?”
Sự thể hiện yếu thế trước đó cuối cùng vào lúc này đã hoàn toàn thể hiện được sự lợi hại của nó. Sau khi Thẩm Minh Châu nói xong, Thẩm phụ lập tức tát một cái vào mặt Trịnh thị đang nằm dưới đất.
Gương mặt vốn còn có chút dễ nhìn của Thẩm phụ lúc này vô cùng dữ tợn, nếp nhăn ở khóe mắt trông vừa đáng sợ vừa già nua, “Ta vì cưới ngươi, đồ hèn hạ này, đã bỏ ra không ít tiền vốn, vậy mà ngươi dám lén lút ta ngoại tình!”
Nói xong, như thể nổi cơn cuồng nộ, ông ta lại đá một phát vào ngực gã gian phu trên mặt đất, “Nói, đứa bé này rốt cuộc có phải con của ngươi, tên gian phu này không!”
Dù chịu một cú đá nặng như vậy, gã buôn chỉ biết kêu la cầu xin, không dám có chút ý định phản kháng.
Dù sao ngoại tình là tội lớn, nhà họ Thẩm vì thể diện mà không đi báo quan đã là may, nếu thật sự đến nha môn, cả da thịt của gã chẳng phải sẽ bị l*t s*ch sao.
Nhưng Trịnh thị trong lòng đã có tính toán. Thấy chuyện đã bại lộ mà không còn cách nào, ả đành gào lên: “Phu quân, là thiếp nhất thời hồ đồ, nhưng đứa con của chúng ta là vô tội! Chàng nể mặt Tiểu Bảo mà…”
Lời này không nói còn tốt, vừa nói ra, càng khiến Thẩm phụ thêm nghi ngờ. Ông ta như một con chó nhà có tang nổi giận, gương mặt vàng vọt đầy vẻ sụp đổ.
“Ngươi còn dám nhắc đến Tiểu Bảo! Ta sẽ đi báo quan ngay, để cho đôi gian phu dâm phụ các ngươi ăn một trận kiện tụng cho ra hồn!”
Nhưng ông ta quả thực nghĩ đến nhi tử quý giá của mình, nhất thời có chút do dự. Thẩm Minh Châu đứng bên cạnh tự nhiên nhìn thấu mọi chuyện.
Nàng khẽ cau mày, đối với người phụ thân như thế này, lẽ nào cũng có tình yêu với con cái sao? Tự giễu cười trong lòng, Thẩm Minh Châu ra hiệu bằng mắt cho tiểu đồng đã sắp xếp sẵn ở ngoài cửa.
Bên này đang rối loạn, ngoài kia tiếng khóc thét của Thẩm Tiểu Bảo, kèm theo giọng nói mơ hồ không rõ đặc trưng của người quá béo, đột nhiên vang lên.
“Đừng đánh mẫu thân ta! Mẫu thân! Người làm sao vậy! Mẫu thân!”
Thấy Thẩm Tiểu Bảo đến, Thẩm phụ đang trong cơn giận dữ cũng lộ ra vẻ do dự. Nhìn hai mẹ con khóc lóc thành một đoàn dưới đất, ông ta thật sự ngã ngồi xuống ghế, không nói thêm gì với người kế thất Trịnh thị nữa.
Thẩm Minh Châu mỉa mai cong khóe môi. Đối với nàng thì có thể tùy tiện lợi dụng, đối với mẫu thân nàng thì có thể ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí mười mấy năm lạnh nhạt với mẫu tử nàng. Nhưng đối với nữ nhân và nhi tử dưới đất này, dù có chuyện ngoại tình như vậy, ông ta vẫn có thể nhẫn nhịn.
Thật đúng là một người phụ thân tốt của nàng!
Chỉ là nước cờ phía sau của Thẩm Minh Châu không chỉ có thế. Người kia từng dạy nàng, diệt cỏ không tận gốc sẽ khiến bản thân rơi vào tình thế nguy hiểm nhất.
Cô nương được Tạ Hầu phủ nuôi dưỡng, do chính Tạ đại trạng nguyên được triều đình khâm điểm đích thân dạy dỗ, Thẩm Minh Châu làm sao chỉ có chút thủ đoạn này? Nàng muốn không chỉ là khiến những kẻ này nhả ra những thứ không thuộc về họ, mà còn muốn hủy hoại tâm can của họ.
Giết người chỉ trong khoảnh khắc, nhưng Thẩm Minh Châu muốn làm là khiến họ cắn xé lẫn nhau, hủy hoại hoàn toàn tâm can của họ, để dù có sống sót, họ vẫn hận thù nhau đến chết.
Nàng lấy khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt, nói với Thẩm phụ bên cạnh: “Phụ thân, hãy nể mặt Tiểu Bảo mà tha cho Trịnh thị đi. Dù sao chúng ta cũng đã ký khế ước trước mặt tộc trưởng, sau này tài sản nhà ta đều để lại cho Tiểu Bảo.”
Ôi, phụ thân sau này còn phải trông cậy vào Tiểu Bảo nữa.”
Lời này đột nhiên khiến Thẩm phụ tỉnh ngộ. Trịnh thị ngày nào cũng nhắc phải để lại số tiền Thẩm Minh Châu kiếm được cho Tiểu Bảo, ép ông ta ký khế ước giao hết tài sản cho đứa nhi tử này.
Lúc đó chỉ nghĩ có lẽ Trịnh thị lo Thẩm Minh Châu sau này sẽ chia mất gia sản, nhưng giờ bị điểm tỉnh như vậy, Thẩm phụ lập tức cho rằng Trịnh thị đã nảy sinh ý khác, muốn giết ông ta rồi cùng gã gian phu nuôi lớn đứa con của họ!
Thấy sắc mặt ông ta đã sợ đến biến đổi, Thẩm Minh Châu càng không dừng lại, tiếp tục nói: “Phụ thân, chuyện này dừng ở đây thôi. Dù sao chúng ta đều coi Tiểu Bảo như ruột thịt, dù nó thật sự là con của người này, thì có gì quan trọng đâu?”
Trịnh thị đang khóc lóc nghe được lời này, lập tức biết chuyện này chắc chắn do Thẩm Minh Châu làm! Nàng chắc chắn đã biết nhi tử của ả chính là cốt nhục nhà họ Thẩm, nên cố ý bày ra cục diện này, để Thẩm Tiểu Bảo bị Thẩm phụ chán ghét!
Người bị dồn đến đường cùng sẽ bắt đầu bất chấp tất cả. Lúc này chỉ cần Trịnh thị nhận món nợ này, dù ả có chết, sau này cuộc sống của Tiểu Bảo cũng sẽ đau khổ không chịu nổi.
Trịnh thị nghiến răng hét lên với Thẩm phụ thân: “Thẩm Trường Lộ! Hôm nay chàng mà dám đưa ta đến nha môn, ta sẽ đem những chuyện chúng ta cùng làm nói rõ ràng hết! Để xem hai chúng ta có cùng chết hay không!”
Cùng làm? Thẩm Minh Châu trong lòng đột nhiên cảm thấy không ổn. Sắc mặt nàng không chút thay đổi, chỉ có màu môi trở nên trắng bệch. Nàng nhìn chằm chằm Trịnh thị dưới đất, từng chữ từng câu hỏi: “Ngươi nói rõ xem, rốt cuộc ngươi đã làm gì?”
Chuyện một người kế thất cáo buộc, lại có thể khiến phu quân cùng chết.
Mẫu thân nàng năm đó thân thể tuy không tốt, nhưng cũng không đến mức chết sớm như vậy.
Mà mùa thu năm ấy, phụ thân dường như thật sự đã vội vã trở về.
Thẩm phụ nghe những lời này, khí thế hung hăng thật sự biến mất, đột nhiên im lặng.
Trịnh thị vốn đã hơi yên tâm, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Minh Châu đang ngồi ngay ngắn ở đó. Trên mặt nàng không chút tức giận, đôi mắt bình tĩnh nhưng lại lạnh lẽo khác thường, khiến Trịnh thị từ trong xương cốt cảm nhận được một luồng khí lạnh buốt.
Con ranh này, không lẽ đã đoán ra rồi?
Trịnh thị chỉ có thể mạnh mẽ trấn tĩnh, run rẩy nói: “Còn, còn có thể là gì, Thẩm Trường Lộ, trước khi cưới ta, chàng đã nói sẽ không để Tiểu Bảo chịu chút ủy khuất nào!”
Trước đó, Thẩm Minh Châu nhìn đám người này náo loạn đến trời long đất lở, sắc mặt vẫn không đổi. Nhưng lúc này, như thể bị chạm vào vết thương sâu trong lòng, nàng đột nhiên lên tiếng, từng chữ từng câu nói với cha ruột của mình:
“Phụ thân, Tiểu Bảo có thể giữ lại, nhưng Trịnh thị này vẫn nên cùng gã gian phu bị đưa đến nha môn. Đây là đại tội ngoại tình .”
Nàng muốn thử xem, rốt cuộc sự thật trong chuyện này là gì.
Nhưng Thẩm phụ đột nhiên cuống lên, đứng dậy cứng nhắc vung tay “Thôi được rồi, cứ vậy đi!”
Giọng ông ta đã đổi âm điệu, dường như sợ hãi cực độ những gì Trịnh thị đã nói, cố tìm cho mình một cái cớ: “Coi như, nể mặt Tiểu Bảo!”
Mà Trịnh thị cũng hiểu, dù sau lần này cuộc sống của ả có lẽ sẽ không còn thoải mái, nhưng lần này ả liều mình đem chuyện cùng Thẩm phụ làm ra đe dọa, cũng đủ để bảo vệ ả và nhi tử tiếp tục ở lại nhà họ Thẩm.
Thẩm Minh Châu càng thêm chắc chắn, người phụ thân này của nàng đang có tật giật mình.
Nàng bình tĩnh nhìn chằm chằm người phụ thân của mình, giọng nói không chút dao động, hỏi: “Phụ thân chắc chắn muốn như vậy sao?”
“Dù Trịnh thị ngoại tình, cũng không truy cứu nữa sao?”
Lời này nói ra đặc biệt chói tai. Thẩm phụ vốn đã có tật giật mình, lại tuyệt đối không cho phép nữ nhi mà ông ta vốn ghét bỏ này dám thách thức quyền uy của mình. Ông ta mạnh mẽ mắng:
“Mấy chuyện này, không đến lượt một đứa nữ nhi như ngươi quản! Ngươi cũng đừng hòng kéo dài chuyện hôn sự với nhà họ Giang nữa. Qua năm nay, nhanh chóng gả đi! Cả ngày ở nhà thì còn ra thể thống gì!”
Thẩm Minh Châu tưởng rằng mình chẳng còn quan tâm đến người phụ thân này, nhưng vẫn vì những lời ông ta nói lúc này mà cảm nhận được một chút đau lòng.
Nàng đột nhiên cười lên, giọng nói mang theo sự mỉa mai nồng đậm: “Vậy nên, dù Thất gia nhà họ Giang là một tên khốn nạn, phụ thân cũng chẳng quan tâm, đúng không? Chỉ vì gả đi sẽ có năm trăm lượng sính lễ?”
“Hay là vì có tật giật mình, rốt cuộc người cùng Trịnh thị này, năm đó đã làm gì, mà có thể nhẫn nhịn cả chuyện như thế này?”
Lời này vừa thốt ra, Thẩm phụ đập bàn một cái, miệng mắng lớn: “Càn rỡ!”
Thậm chí còn muốn vung tay, hung hăng tát một cái vào nữ nhi mà ông ta chưa từng quan tâm.
Khoảng cách quá gần, Thẩm Minh Châu dù đã chuẩn bị người ở ngoài, lúc này cũng không kịp. Nhìn cái tát sắp sửa hung hăng đánh lên mặt mình, nàng xoay người, vừa định đưa tay chắn.
“Bốp!”
Một tiếng vật nặng đập vào người, kèm theo tiếng cửa phòng bị đá văng vang lên phía sau nàng.
“Tôn tỷ tỷ!” Thẩm Minh Châu tưởng rằng Tôn Trượng Thanh mà nàng sắp xếp đã đến cứu mình, không khỏi lộ vẻ vui mừng, xoay người lại thì sững sờ tại chỗ.
Người đứng đó, dáng người cao ráo như ngọc, mày đẹp mắt sáng, mặc một bộ quan bào màu đỏ thắm, phong trần mệt mỏi như vừa đi một chặng đường dài. Gió tuyết gào thét sau lưng hắn, nhưng khi nhìn thấy nàng, hắn nở một nụ cười ôn hòa đến cực điểm, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Minh Châu.
Hắn bước tới, không thèm để ý đến Thẩm phụ bị hắn dùng cây gậy lấy từ tay Tôn Trượng Thanh đập ngã dưới đất. Hắn đứng trước mặt Thẩm Minh Châu, vươn tay, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt nàng.
“Minh Châu, là ta đến muộn.”
Thẩm Minh Châu có chút sững sờ. Cảnh này như trong mộng. Tạ Thanh Lâm ở kinh thành xa xôi chẳng phải đã cưới công chúa rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?
Sao hắn vẫn mặc quan bào màu đỏ thắm của quan viên? Theo triều đình, áo bào của phò mã không phải nên cùng phẩm cấp với công chúa sao?
Nàng có rất nhiều điều muốn hỏi, chỉ là lúc này, mơ hồ nhận ra chân tướng về cái chết của mẫu thân, lại bị phụ thân mắng nhiếc như vậy. Người đứng chắn trước nàng lúc này, chính là người đã dạy nàng mọi thứ.
Thẩm Minh Châu chỉ cảm thấy vô cùng an lòng.
Dường như hắn đến, mọi chuyện đều không còn khó khăn nữa. Sự tin tưởng vượt trên tất cả này, chẳng cần lý do nào khác cũng khiến dây thần kinh căng chặt nhiều ngày của nàng được thả lỏng.
May mà, hắn là huynh trưởng của nàng.
Tạ Thanh Lâm nắm chặt giọt nước mắt vừa chạm vào trong lòng bàn tay, chỉ cảm thấy lòng đau nhói. Hắn chắn trước Thẩm Minh Châu, nói với người dưới đất:
“Ta thật không ngờ, còn có chuyện ngoại thất* cùng người khác mưu hại chính thất, rồi lại dễ dàng trở thành kế thất hoang đường như vậy.”
*Ngoại thất: người tình, vợ lẽ không chính thức
Đâm Tường Nam - Nguyệt Kim An
Chương 26: “Minh Châu, là ta đến muộn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
