Đâm Tường Nam - Nguyệt Kim An

Chương 36: “Ơ? Sao lại xấu hổ rồi?”



Nhờ thói quen mỗi ngày chỉ ngủ tối đa ba canh giờ, dù đêm qua Thẩm Minh Châu không ngủ ngon, trời vừa sáng, nàng đã dậy sớm.
Nàng mặc quần áo xong, đẩy cửa phòng trong, nhưng bị người nằm trên trường kỷ ngoài kia làm giật mình.
Chỉ nhìn thoáng qua, thấy là Tạ Thanh Lâm có vẻ là chưa kịp nhớ lại chuyện tối qua, nàng vẫn cảm thấy không hoảng hốt.
Không dám nói gì khác, nhưng Tạ Thanh Lâm tuyệt đối là một quân tử, nàng không lo hắn sẽ xuất hiện ở đây vì lý do không đứng đắn.
Ký ức tối qua ùa về trong chốc lát khiến Thẩm Minh Châu không nhịn được, nhớ đến dáng vẻ say rượu của hắn, bật cười thành tiếng.
Lúc này, người nằm ủy khuất trên trường kỷ dường như bị đánh thức, khẽ động đậy.
Nghĩ một lúc, Thẩm Minh Châu cầm ấm trà trên bàn, định ra ngoài pha một bình trà.
Tạ Thanh Lâm mở đôi mắt nặng nề vì say đêm qua, dù đã dùng nội lực xua đi phần nào, vẫn còn ba phần men say. Hắn mơ màng nhìn quanh, môi Tr**ng X* lạ khiến hắn hơi ngẩn ngơ.
Thẩm Minh Châu vừa pha trà xong bước vào, đúng lúc chạm phải ánh mắt mơ màng của hắn. Đôi mày tinh xảo không còn chút điềm tĩnh thường ngày, thay vào đó là vẻ ngơ ngác khiến nàng muốn cười.
Chuyện tối qua quá buồn cười, nàng thực sự không thể giữ vẻ mặt nghiêm túc với hắn.
Tạ Thanh Lâm nhìn gương mặt hắn ngày nhớ đêm mong, yếu ớt ho khan một tiếng. Gương mặt hơi tái mang chút hồng hào buổi sớm, hắn mới mở miệng: “Minh Châu? Sao ta lại ở đây?”
Hắn như cố gắng nhớ lại, lộn xộn gãi gãi sau đầu, mái tóc đen rối bù rũ trên áo lót trắng, rõ ràng lôi thôi, nhưng lại như yêu hồ hút dương khí trong thoại bản.
“Tối qua ta ở nhà họ Giang, đi lấy hôn thư…”
Thẩm Minh Châu mắng hắn: “Huynh còn nhớ hôn thư cơ à, còn nhớ mình tên gì không? Say bí tỉ, cửa cũng không tìm được. Tiểu đồng không ném huynh vào rừng hoang cho sói ăn là may rồi.”
Nàng dường như thật sự tức giận, cau mày, nặng nề đặt ấm trà xuống bàn, không chú ý rằng lúc này nàng không còn cung kính với vị “huynh trưởng” danh nghĩa như trước.
Tạ Thanh Lâm như bị mắng, chậm rãi cúi đầu, nhưng trong đôi mắt rũ xuống, một tia tinh anh lóe lên rồi biến mất.
“Hôn thư lấy được chưa?”
Hắn ngừng lại, như thể thật sự cảm thấy mình sai, mí mắt mỏng khẽ nhướng lên, làm bộ như có tật giật mình liếc Thẩm Minh Châu, rồi vội cúi mắt xuống.
Bộ dạng này khiến Thẩm Minh Châu dở khóc dở cười, tỉnh rượu rồi nhưng sao người lại như ngốc vậy.
“Tối qua đúng là uống hơi nhiều, ta không làm gì khiến Minh Châu tức giận chứ?”
Lời này vừa dứt, Thẩm Minh Châu cảm thấy cơn giận trong bụng cuối cùng cũng tìm được nguồn. Nàng hậm hực bưng một tách trà đưa qua.
“Huynh còn dám nhắc chuyện này sao, huynh còn đòi về kinh thành mách biểu di mẫu nữa đấy.”
“A?” Hắn như không tin nổi, lại như bị ý trong lời nói làm xấu hổ bực bội, đỏ từ mặt lan đến tận tai. Vị trạng nguyên lang thanh cao kiêu ngoại giờ như một thiếu niên mới biết yêu, ấp úng không biết làm sao.
Bị phản ứng của hắn chọc cười lần nữa, Thẩm Minh Châu quyết định tiếp tục trêu hắn. Dù sao cơ hội đường hoàng chế nhạo hắn như thế này cũng hiếm có.
“Ừ, huynh còn cầm đĩa đào hoa quái, nhất định bắt ta nếm, không thì không chịu nằm xuống.”
Tạ Thanh Lâm: “…”
Hắn như xấu hổ đến cực điểm, mượn việc bưng tách trà, hận không thể úp cả mặt vào nước. Nhưng vì uống vội nên bị nước nóng làm sặc.
Lại một trận ho, cố sức nghiêng mặt như bực mình, Tạ Thanh Lâm như ép từ cổ họng: “Muội ra ngoài đi, ta thu dọn một chút.”
Thật là, sớm biết thì dùng thêm nội lực xua bớt men say. Ai ngờ rượu đó lại nồng đến thế, khiến hắn thực sự mất mặt trước Thẩm Minh Châu.
Kế hoạch vốn tốt đẹp, chỉ cần nàng mềm lòng là đủ, ai ngờ… thật sự xấu hổ chết hắn rồi!
Thấy dáng vẻ của hắn, Thẩm Minh Châu không nhịn được nữa, đỡ bàn cười ngặt nghẽo: “Trời ơi, đây là vị quân tử cả kinh thành ca tụng sao, say rượu rồi đòi mách mẫu thân.”
“Ơ? Sao lại xấu hổ rồi?”
Nàng nhìn qua nhìn lại người trên ttrường kỷ, thấy Tạ Thanh Lâm như tức giận, ngoảnh mặt không cho nàng nhìn, nhưng tai và cổ vẫn đỏ rực, khiến nàng lại nhịn không được bật cười.
Chỉ là nàng không chú ý, giọng điệu mình đã tràn đầy sức sống, không còn lạnh băng như trước.
Tạ Thanh Lâm vừa nghĩ, vừa oán trách rượu nhà họ Giang quá nồng, khiến hắn xấu hổ thế này, vừa vui vì tiếng cười của Thẩm Minh Châu.
Thôi dù sao lâu rồi nàng không cười như vậy, khiến nàng vui cũng đáng.
Thấy hắn hồi lâu không nói, Thẩm Minh Châu che miệng, không cười nữa, để lại câu: “Huynh thay quần áo trước đi” rồi vào bếp.
Nhìn bóng lưng nàng vui vẻ rời đi, Tạ Thanh Lâm nhìn thật sâu, rượu nồng chỉ là một phần, phần khác, hắn quả thực muốn dùng chuyện cũ khiến nàng mềm lòng.
Quả nhiên, kế hoạch của hắn đúng.
Khi hắn thay lại quần áo hôm qua, vẫn thấy mùi rượu nồng nặc, khiến Tạ Thanh Lâm khó chịu, quyết định về trạm dịch thay quần áo.
Dù sao hôm qua đến nhà họ Giang, hắn cũng phải về trấn an đám thám tử, kẻo người ta thật sự nghĩ Tạ Thanh Lâm bị nhà họ Giang âm thầm xử lý.
Thẩm Minh Châu đang làm một bát canh trứng trong bếp, vừa định bưng vào nhà, ngoảnh đầu thấy Tạ Thanh Lâm đứng giữa sân nhìn nàng. Dáng người cao gầy khiến chiếc xích đu nàng đặt cũng mang vẻ thanh quý.
“Sao huynh lại đứng ngoài trời lạnh, vào nhà ăn sáng đi.”
Lúc này Tạ Thanh Lâm rõ ràng tỉnh táo, nhưng thấy Thẩm Minh Châu bưng bữa sáng gọi hắn, hắn gần như cảm thấy mình lại say.
Hắn muốn những ngày như thế này, người này ở bên hắn, từ khi mở mắt đến nhắm mắt, luôn ở cạnh hắn.
“Vẫn chưa báo cáo chuyện hôm qua ở nhà họ Giang,” Tạ Thanh Lâm chưa từng nói chuyện triều đình với Thẩm Minh Châu, nhưng cảm thấy không thể giấu nàng, “Kẻo đồng liêu nghĩ ta xảy ra chuyện.”
Ý trong lời hắn khiến Thẩm Minh Châu nhận ra điều bất thường.
Đến nhà họ Giang lại nguy hiểm thế sao? Chả trách một người lạnh lùng tự ch) như hắn cũng bị chuốc say bí tỉ, chắc là muốn moi thông tin từ hắn?
Thẩm Minh Châu im lặng một lúc, lại cảm thấy người trước mặt vì mình mà vất vả, mềm lòng nói: “Trong nhà có áo choàng mới, ta đi lấy cho huynh mặc, kẻo bị lạnh.”
Không ngờ còn có chuyện tốt như vậy, Tạ Thanh Lâm mừng rỡ, nhưng phải kiềm chế không để nàng thấy, chỉ là khóe môi thế nào cũng không nén được cong lên.
Hắn vui vẻ mặc áo choàng mới, bước về phía xe ngựa do ám vệ chuẩn bị ngoài kia.
Thẩm Minh Châu nhìn bóng lưng hắn vui vẻ rời đi, cảm thấy hơi ngơ ngác. Người này say rượu xong lại đổi tính sao? Thật khiến nàngdở khóc dở cười.
Vừa đến trạm dịch, thay quần áo xong, Tạ Thanh Lâm dùng nước lạnh rửa mặt, hắn phải tỉnh táo ngay. Hôm qua ở nhà họ Giang, những người gặp đã chiếm hơn nửa quan viên lớn nhỏ ở Giang Nam, thậm chí đám thương nhân cũng đủ khiến cả Giang Nam chấn động.
Sĩ nông công thương, sĩ tộc lộng quyền, thương nhân trọng lợi, còn nông dân và thợ thủ công chỉ khổ cực làm việc vì cuộc sống yên ổn.
Nếu động đến nhà họ Giang, hàng loạt chuyện sẽ khiến người ta đau đầu.
Nhưng không thể không động, Tạ Thanh Lâm trầm mắt. Nếu không động nhà họ Giang, e rằng sau này thật sự có chuyện, Giang Nam sẽ thành của riêng họ.
Xử lý xong tin tức từ thám tử, Tạ Thanh Lâm viết hết những gì thấy và cảm nhận tối qua vào mật thư. Khủng hoảng ở Giang Nam lúc này đã không thể chậm dù chỉ một khắc.
Hắn hy vọng Hoàng thượng có thể kiềm chế Giang Thiếu An, cho hắn chút lợi ích, tuyệt đối không để hắn nhận ra điều bất thường mà trốn về Giang Nam.
“Dưới ổ chim bị lật, không còn quả trứng nào nguyên vẹn*.” chỉ cần Giang Thừa An còn ngoan ngoãn ở kinh thành, lão hồ ly Giang Triều sẽ nghĩ mình còn cơ hội lật ngược thế cờ.
“Dưới ổ chim bị lật, không còn quả trứng nào nguyên vẹn*.”: Thành ngữ này ám chỉ khi một tập thể, gia đình, hoặc tổ chức sụp đổ (như ổ chim bị lật), thì các cá nhân hoặc thành phần bên trong (như quả trứng) cũng khó tránh khỏi bị hủy hoại hoặc chịu tổn thất. Nó nhấn mạnh rằng số phận của cá nhân thường gắn liền với số phận của tập thể, và khi tập thể gặp họa lớn, cá nhân khó mà thoát nạn.
Xong xuôi mọi việc, ám vệ đến báo, đã tra được một số chuyện về Triệu Ôn.
Tạ Thanh Lâm không khỏi hứng thú, cẩn thận đọc hai lượt tin tức, rồi khẽ cười. Cơ hội chẳng phải đã đến sao.
Triệu Ôn tuy là thương nhân thiện lành, nhưng phụ thân hắn lại là kẻ không có lợi thì không làm. Chỉ cần liên quan đến lợi ích, sẽ tính toán cực rõ.
Chắc hẳn lần này ý định cầu hôn Thẩm Minh Châu cũng vì Vân Tưởng Các, cộng thêm nàng giờ là cô nương mồ côi, tài sản nhà họ Thẩm tuy không nhiều, nhưng đều thuộc về nàng.
Dù không sánh được của hồi môn của các cô nương hào môn, nhưng nàng có tài kinh doanh đáng kinh ngạc, lại là cô nương mồ côi dễ khống chế.
Vì thế vài ngày trước, lão Triệu say rượu khoe khoang, nói nhi tức tương lai của con trai đủ để nhà họ khống chế chặt chẽ. Tiền kiếm được đều là của họ, sau này nếu dám không nghe lời thì sẽ tùy ý dùng gia pháp.
Chuyện trong ngõ hẻm sao giấu nổi. Nhìn tin tức ám vệ tra được, Tạ Thanh Lâm cười lạnh.
Hắn, Tạ Thanh Lâm còn chưa chết, sao Thẩm Minh Châu lại không có thân thích chứ?
Nhưng nếu hấp tấp để Minh Châu biết chuyện này, e nàng sẽ khó chịu. Hắn phải nghĩ cách khiến Triệu Ôn ngoan ngoãn tránh xa, mà không làm tổn thương lòng nàng.
Tạ Thanh Lâm nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nảy ra ý, cầm bút viết một phong thư nhà gửi cho phụ thân, Tạ Hầu gia, ở kinh thành.
Đang tản bộ tiêu thực trong Hầu phủ, Tạ Hầu gia bất ngờ hắt xì, ngẩng đầu nhìn mặt trời giữa trưa đông, không khỏi nghi hoặc.
Chẳng lẽ lớn tuổi rồi chăng, sao ông lại cảm thấy lưng lạnh toát?
Nhìn phong thư nhà sắp gửi đi, Tạ Thanh Lâm cong môi, tự cười một tiếng.
“Nếu núi không đến với ta, ta sẽ đến với núi*.”
“Nếu núi không đến với ta, ta sẽ đến với núi*: Đây là một câu nói mang tính triết lý, ám chỉ tinh thần chủ động, linh hoạt và quyết tâm vượt qua khó khăn. Thay vì chờ đợi cơ hội hoặc điều kiện tự đến, người ta phải chủ động hành động để đạt được mục tiêu.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...