Lấy được hôn thư, Thẩm Minh Châu cảm thấy như trút được gánh nặng.
Nàng đem hôn thư kia cẩn thận tính cả phần trong tay sinh phụ* cùng nhau đụng vào trong hộp cẩn thận cất kỹ. Tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng nàng vẫn hy vọng có thể lấy lại được tín vật đính hôn.
*Sinh phụ: cha ruột
Nhưng Thẩm Minh Châu cũng biết, việc này thực sự hơi làm khó Tạ Thanh Lâm.
Mấy ngày nay, nàng bận rộn ở bến cảng, chọn địa điểm cho mặt bằng mới, lo sắp xếp hàng hóa và chuyển hàng.
May có Triệu Ôn giúp đỡ. Dù trước đây hắn ta chưa từng quản lý tiệm trang sức, nhưng đã từng đặt hàng ở các bến cảng đường thủy và đường bộ, giao thiệp với người qua lại, khiến Thẩm Minh Châu học được không ít.
Qua lại nhiều lần, hai người gần như ngày nào cũng trò chuyện một lúc.
Thậm chí khi Thẩm Minh Châu đến kiểm tra tiệm của mình, Triệu Ôn cũng nhiệt tình tháp tùng.
Những người xung quanh không mù, việc thiếu chưởng quầy nhà họ Triệu muốn chiếm được trái tim mỹ nhân Thẩm cô nương gần như là chuyện chắc chắn.
Né tránh không phải tính cách của Thẩm Minh Châu, nàng vẫn làm gì thì làm, thoải mái tiếp tục điều hành tiệm.
Nhưng trong lòng, nàng vẫn chưa nói với Triệu Ôn về việc đã hủy hôn. Dù hắn ta nói năng chân thành, nhưng chủ động tiết lộ chuyện này khiến nàng cảm thấy không ổn.
Thẩm Minh Châu không rõ không ổn ở đâu, chỉ tiếp tục quản lý tiệm như thường. Mấy chi nhánh mới đã chuẩn bị xong, mấy ngày nay nàng bận chọn chưởng quầy.
Nhưng xem qua vài người được tiến cử, nàng luôn cảm thấy không phù hợp với ý mình. Đến chiều, khi đến bến cảng chốt tiền hàng, Thẩm Minh Châu mới hiểu ra vấn đề.
Một thuyền trưởng do Triệu Ôn giới thiệu, thấy nàng đến một mình, liên tục nhìn ra sau lưng nàng, chậm chạp không chịu giao hàng.
Mai Nương đi theo Thẩm Minh Châu nhận ra mối quan hệ này, lộ vẻ lo lắng. Hiện giờ chỉ là công tử nhà họ Triệu và Thẩm cô nương có chút tình ý, nhưng việc kinh doanh tiệm do Thẩm cô nương một tay gây dựng đã khiến người ta nghĩ sau này sẽ dựa vào nhà họ Triệu.
Hành động của thuyền trưởng khiến Mai Nương nhận ra manh mối. Nàng lo hơn là, nếu Thẩm cô nương thật sự thành thân với công tử họ Triệu, liệu Vân Tưởng Các có còn do nàng quản lý?
Hay sẽ trực tiếp thay bằng người của nhà họ Triệu?
Hoặc sau này Thẩm cô nương chỉ ở hậu viện, bỏ hết tài năng để làm một hiền thê lương mẫu?
Dù sao cũng từng xuất giá, Mai Nương hiểu sự bất đắc dĩ của nữ tử sau khi thành thân. Nàng suy nghĩ muốn tìm cơ hội nói với Thẩm Minh Châu.
Nhưng Mai Nương nhận ra, lẽ nào Thẩm Minh Châu không thấy?
Thấy vẻ nghi hoặc của thuyền trưởng, nàng lấy khế ước đã lập từ người mình đưa cho Mai Nương cầm qua.
“Ngày trước ký khế ước với các người là Thẩm Minh Châu ta, hôm nay đến nhận và kiểm hàng đương nhiên cũng là ta.”
Thuyền trưởng thấy thái độ của Thẩm Minh Châu, dù trong lòng còn không phục, chỉ đành cười theo nàng kiểm hàng.
Thẩm Minh Châu kiểm từng món, thấy vài lô hàng đặt trước có vẻ bị ngấm nước, nàng chỉ vào đó hỏi: “Chỗ này sao thế?”
Lão thuyền trưởng định lấp l**m, không ngờ vị khách này mắt nhìn sắc sảo. Hắn cười, nhưng miệng không nói được gì hay: “Trước đây giao dịch với Triệu đông gia, mấy thứ này đều tính vào hao hụt. Dù sao đi đường thủy, khó tránh khỏi sơ suất.”
Nghe lời này, ánh mắt Thẩm Minh Châu sắc lạnh. Nàng không vội, nhẹ nhàng vuốt vài lần vải, bất ngờ mỉm cười.
“Triệu đông gia? Ngươi biết ta họ gì không?”
“Trong khế ước chúng ta ký, viết rõ ràng, vải không được ngấm nước. Sao, hay là chúng ta tìm nơi nói lý lẽ xem, rốt cuộc có phải Thẩm Minh Châu ta kiếm chuyện không?”
Thấy cô nương nhà mình không chút kiêng dè công tử họ Triệu, Mai Nương vừa vui vừa lo. Nàng biết điều này tốt cho việc kinh doanh sau này, nhưng không khỏi nghĩ, công tử họ Triệu là lang quân tốt, cô nương làm mất mặt hắn ta, sau này gặp nhau sẽ thế nào?
Sau chuyện này, Thẩm Minh Châu làm gì cũng tự mình làm, khiến Triệu Ôn không hiểu nổi. Mấy ngày trước còn tốt, sao gần đây đột nhiên xa cách.
Đúng lúc tỷ tỷ đã xuất giá của hắn ta, Triệu Liên Quyên về nhà, thấy đệ đệ mặt mày ủ dột như gặp rắc rối, bèn hỏi mẫu thân nguyên do.
Nhưng Triệu mẫu bị Triệu phụ say rượu nói trước, lầm tưởng gia sản và tiệm của Thẩm Minh Châu đã là vật trong túi nhà họ Triệu, tự nhiên thấy mình cao hơn một bậc.
Bà ta tuy biết chút lễ nghĩa, nhưng bản chất vẫn thích nịnh cao đạp thấp, khinh khỉnh nói: “Đừng lo cho đệ đệ của con, vịt nấu chín không bay được đâu.”
Bà ta kể với Triệu Liên Quyên về nhà Thẩm Minh Châu, cuối cùng vẫn nhắc đến Vân Tưởng Các. Dù sao y phục trong tiệm cũng khiến hai người phụ nữ này thèm thuồng.
Nhà họ Triệu thực ra cũng được Triệu Ôn và phụ thân của hắn ta kinh doanh khá tốt, nhưng phát đạt muộn, Triệu mẫu vẫn có thói keo kiệt, tiểu thị dân. Triệu Liên Quyên dù gả vào nhà tú tài, nhưng thiếu thốn, hay về nhà mẫu thân để lấy đồ bù đắp chi tiêu.
Suy đi tính lại, hai người bàn với nhau, đã sắp thành con dâu nhà họ Triệu, y phục trong Vân Tưởng Các chẳng phải mặc sức chọn sao? Nhân mấy ngày rảnh rỗi, họ định đến xem.
Dù sao nếu họ thật sự chọn y phục, Thẩm Minh Châu dám lấy tiền của tiểu cô tử* và bà bà tương lai sao?
*Tiểu cô tử: Chị chồng
Thiên hạ làm gì có lý lẽ như vậy.
Đến lúc đó, mọi người sẽ cười chết vì sự keo kiệt của nàng ta.
Bên này, Tạ Thanh Lâm nhận được thư từ cố nhân, giải quyết được vài chuyện phiền muộn, hiếm hoi xua tan lo lắng mấy ngày nay về nhà họ Giang.
Thư do Tuệ Tịch đại sư, nay là Vương Xương Bình gửi đến, viết rằng Trường Lạc công chúa muốn quang minh chính đại xuất giá, nhờ Tạ Thanh Lâm nghĩ cách giúp sư huynh.
Quả thật, Cửu vương gia năm xưa đổi tên thành thứ tử Vương Xương Bình của Vương Quốc công, là chút khoan dung của thánh thượng trong cơn thịnh nộ dành cho ái nữ.
Nay Trường Lạc công chúa đưa yêu cầu này, khó khăn chồng chất. Điểm mấu chốt có lẽ là Hoàng hậu đã đồng ý.
Nếu không, với tính cách cực kỳ thận trọng của Cửu vương gia, chắc chắn không tùy tiện nhờ hắn giúp.
Nhưng giúp cũng không quá khó. Mấy ngày nay, Tạ Thanh Lâm cũng có chuyện phiền lòng cần Trường Lạc công chúa hỗ trợ. Trước đây hắn thay hai người này chịu tội, bị phái đến đất Thục đã đành, nhưng lần này hắn đã nghĩ cách để hai phu thê họ trả nợ.
Tạ Thanh Lâm nghĩ đến kế hoạch của mình, lại nghe ám thám truyền tin mới từ bên ngoài. Hắn thở dài, đành tiếp tục cúi đầu bận rộn.
Dù sao muốn cầu hôn Trường Lạc công chúa, đợi sư huynh Cửu vương gia đến Giang Nam, hắn sẽ chia một phần công lao xử lý muối lậu, để hắn ta góp tay.
Nhân cơ hội nhà họ Vương đổi cửa đổi nhà, là hoàng thân quốc thích, chia phần công lao này, cũng giúp nhà họ Tạ của Tạ Thanh Lâm đỡ một phần chỉ trích từ các thế gia quý tộc.
Nghĩ đến vẻ kiêng dè của thánh thượng với sĩ tộc, Tạ Thanh Lâm lắc đầu khó hiểu. Bề ngoài cắt giảm quyền lực của nhà họ Giang, thực ra đã gõ núi dọa hổ, khiến vài đại thế gia cẩn thận gấp vạn, sợ sinh thêm rắc rối.
Nhưng việc này cần sư huynh hắn đích thân đến Giang Nam. Với tính cách của Trường Lạc công chúa, hai người chắc chắn không thể tách rời, nên kế hoạch của Tạ Thanh Lâm cũng dựa vào đó.
Hắn muốn Trường Lạc công chúa nhận Thẩm Minh Châu làm nghĩa muội, xin phong nàng làm huyện chủ, mang thánh chỉ do Hoàng hậu đích thân ban đến Giang Nam, xem như lý do đến đây.
Tùy tiện xin phong huyện chủ, trừ phi phụ thân hoặc huynh đệ của nàng có công lớn. Nhưng điều này, những gì Tạ Thanh Lâm làm ở đất Thục là đủ rồi. Nếu hắn xin vào Nội các, thánh thượng cũng sẽ đồng ý.
Hơn nữa, còn nhiều cân nhắc khác. Nếu Thẩm Minh Châu thành nghĩa muội của Trường Lạc công chúa, ở một mức độ nào đó cũng là hoàng thân quốc thích. Sau này, dù nàng mở tiệm hay làm gì ngoài kia, sẽ không còn ai dám nói Thẩm Minh Châu không chỗ dựa, dễ bị bắt nạt.
Lúc này, Nhạc Lạc công chúa nhân dịp trước năm mới, đưa Vương Xương Bình về cung thăm Hoàng hậu. Nàng xem xong thư Tạ Thanh Lâm gửi, không khỏi hờn dỗi với người bên cạnh, chọc vào đôi mày tươi cười của hắn ta.
“Này này, Tạ sư đệ của chàng đúng là tinh ranh. Vừa nhờ hắn chút việc, hắn đã sắp xếp việc cho chúng ta rồi.”
Lúc này, Cửu vương gia đã đổi tên thành Vương Xương Bình, cưng chiều nắm tay nàng, ủ ấm trong ngực, mới nói: “Việc này, thực ra dễ làm.”
“Lúc đó nàng cứ nói thế với hoàng huynh,” ông ta lỡ lời, khẽ cười, “với Hoàng thượng, chắc chắn được.”
Dù sao cũng là Cửu vương gia từng kinh tài tuyệt diễm, hắn ta thấy lo lắng của sư đệ về cục diện chính trị tương lai, kéo mình—danh nghĩa là thứ tử nhà họ Vương—vào vụ muối lậu. Công lao này dù giúp hắn ta cầu hôn Trường Lạc, nhưng cũng kéo nhà họ Vương xuống nước.
Hơn nữa, nếu Thẩm Minh Châu thật sự thành nghĩa muội của Trường Lạc công chúa, danh nghĩa là hoàng thân quốc thích, sau này Tạ Thanh Lâm cầu hôn, cũng coi như bù đắp cho việc từ chối hoàng gia trước đây.
Thật là một mũi tên trúng ba con chim, không hổ là Tạ Thanh Lâm.
Cùng lúc, ở Tạ Hầu phủ tại kinh thành, Tạ phu nhân đang lo lắng đi qua đi lại.
Bà nghe thư từ tiểu tử ngang bướng của mình gửi về, nói Thẩm Minh Châu không chịu về, lại nghe phu quân nói sinh phụ Thẩm Minh Châu bị phạt mười năm lao dịch.
Giờ nữ nhi bà nuôi lớn, cô đơn một mình ở Giang Nam, khiến bà ngồi không yên.
“Ông nói xem, Minh Châu từ nhỏ ngoan ngoãn, ít ra ngoài. Nếu ở Giang Nam bị ai bắt nạt, thì phải làm sao!”
“Trời ơi, tiểu tử đó ta sinh ra có ích gì chứ, ngay cả nữ nhi của ta cũng không dỗ về được. Sớm biết thế ném ra đồng hoang cho sói ăn quách cho rồi!”
Tạ phu nhân đi qua đi lại vài vòng, quay đầu thấy phu quân lén lút cho đôi họa mi trong lồng ăn hạt kê, không khỏi hờn dỗi.
“Tạ Hầu gia! Mau nghĩ cách cho ta, nếu không…”
Thấy phu quân vẫn thong dong, Tạ phu nhân dậm chân: “Nếu không, ta sẽ đến Giang Nam ở với Minh Châu, phụ tử nhà ông cứ ở lại cái phủ lớn ở kinh thành mà hưởng phúc!”
Tạ Hầu gia nghe thế, lập tức không cho họa mi ăn nữa. Vốn định xem trò vui của nhi tử, giờ thê tử cũng sắp chạy mất, ông ta phải nghĩ cách.
Bỗng ông ta vỗ trán, như lúc cầu hôn Tạ phu nhân năm xưa, ngốc nghếch cười.
“Ôi, phu nhân, nàng có thấy cơ thể hơi khó chịu không?”
“Phu quân, ông bị gì thế? Đừng nói là mắc bệnh rối loạn tâm thần rồi chứ?” Tạ phu nhân giật mình, vội đỡ ông ngồi xuống.
Không ngờ Tạ Hầu gia như thời trẻ, ôm bà vào lòng, ghé tai cười: “Phu nhân, ta bảo nàng giả vờ không khỏe.”
“Nàng nghĩ xem, Minh Châu hiếu thuận thế, nghe chuyện này, chẳng phải sẽ tức tốc về ngay.”
Bên tai là giọng nói quen thuộc mấy chục năm, ôm bà là người bên nàng mấy chục năm, Tạ phu nhân không còn lo lắng, chỉ thấy má đỏ lên, đẩy Tạ Hầu gia một cái, mới nói.
“Cũng phải chú ý chừng mực, đừng nói nghiêm trọng quá, tôi sợ Minh Châu lo lắng.”
“Nhưng cũng không thể nói nhẹ quá, kẻo thật sự bị tiểu tử ngang bướng nhà ta làm hỏng, không chịu về.”
Đâm Tường Nam - Nguyệt Kim An
Chương 37: Thật là một mũi tên trúng ba con chim, không hổ là Tạ Thanh Lâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
