Đêm khuya, Tạ Thanh Lâm cuối cùng lại bị sư huynh của mình, Vương Xương Bình, gọi đến nha môn để xử lý vài việc cơ mật cần hắn đích thân giải quyết. Hắn liếc nhìn sư huynh, người vừa xử lý xong công việc đã vội vã muốn trở về hành cung bên Trường Lạc công chúa.
Trong khi đó, hắn lại bị gián đoạn khoảng thời gian hiếm hoi được ở bên Thẩm Minh Châu, không khỏi nảy sinh ý muốn cố ý trì hoãn một chút. Dù sao, khi hắn trở về, áo quần không ấm, chăn gấm lạnh lẽo, còn người kia đã được “tu thành chính quả”, khiến hắn nhìn mà nóng mắt.
“Sư huynh, sao lại vội vàng trở về như vậy?” Tạ Thanh Lâm hỏi.
Từng là Cửu vương gia, nay là Vương Xương Bình nhưng hắn ta vẫn giữ thói quen không đổi, nói năng hành sự luôn mang một vẻ lơ đãng.
Đối diện với vị sư đệ này, Vương Xương Bình chỉ liếc mắt đã biết trong lòng hắn đang nghĩ gì. Đối với hành động của Tạ Thanh Lâm, Vương Xương Bình không tỏ ý gì, chỉ nhanh chóng hoàn thành nốt số công văn còn lại trong tay, thậm chí còn khách sáo nói:
“Đêm khuya rồi, đừng để bị lạnh.”
Hắn ta trở về là có mỹ nhân ấm áp, còn vị này, có thể uống được một tách trà nóng đã là may mắn lắm rồi.
Sắc mặt Tạ Thanh Lâm trầm xuống, trở lại vẻ lạnh nhạt thường ngày. “Nhà họ Giang dường như có ý muốn trước mặt các quan viên, tỏ ra giao hảo với hai nhà chúng ta.”
Vương Xương Bình mỉm cười nhìn hắn.
“Đương nhiên, ba nhà chúng ta đều coi như thế giao, Giang Triều – lão hồ ly ấy – dù làm vậy cũng không vượt quá phận.”
“Chỉ là ta cảm thấy, lão hồ ly này dường như ngầm muốn khơi mào tranh đấu giữa hai nhà chúng ta”
Tạ Thanh Lâm chậm rãi nói, tay cầm tách trà.
“Ta nghe nói hắn đã sắp xếp người ở kinh thành, đồn rằng vị trí phò mã của huynh là cướp từ tay ta, Tạ Thanh Lâm.” Lão hồ ly này quả thật xảo quyệt, muốn khiến hai nhà Vương – Tạ đấu đá nhau để hắn ngư ông đắc lợi.
Tin tức này Vương Xương Bình trước đó chưa biết, bèn cảm tạ sư đệ một tiếng. Cuộc tranh đấu giữa các thế gia dần lộ dấu hiệu, hai người nhìn nhau, trong lòng đều hiểu căn nguyên rốt cuộc là ai.
Nói thẳng ra, nếu họ thực sự tranh đấu đến mức ngươi chết ta sống, chỉ e rằng kẻ hưởng lợi nhất chính là vị cao cao tại thượng kia. Song, chuyện như vậy, nếu dám thốt ra miệng, ắt là tội mưu đoạt thánh ý, đáng tru di. Bởi thế, cả hai chỉ dám nói đến đó rồi ngừng.
Công văn đã xử lý gần xong, Vương Xương Bình cũng thả lỏng, tò mò hỏi:
“Sao ngươi vẫn chưa lấy lại được trái tim Minh Châu cô nương? Thật khiến người ta khó hiểu.”
Tạ Thanh Lâm cười lạnh, cảm thấy người này đang xem trò cười của hắn, bèn không nể mặt đáp:
“Dù sao cũng không sánh được với sư huynh. Khi ta ở Hình bộ từng xem hồ sơ của vị phò mã trước, hắn ta đâu phải chỉ đơn giản là phát điên trên ngựa mà chết.”
Hắn tiếp tục: “Liều lượng lớn thuốc tráng dương bị ép uống, lại gọi một đám kỹ nữ thấp kém nhất từ chốn lầu xanh, bất cứ ai dính đến người đó đều được mười lượng bạc.”
“Không hổ là người nhà họ Vương, sư huynh quả thật từ bi, không tự tay giết người,” Tạ Thanh Lâm mỉa mai.
Vương Xương Bình nhún vai thờ ơ. “Làm phò mã mà còn lưu luyến chốn lầu xanh, ta chỉ là nhìn không vừa mắt thôi. Phật tổ từ bi, sao ta có thể để tay mình dính máu khiến hắn chết được?”
Hắn ta nói tiếp, giọng đầy tiếc nuối: “Chỉ là cuối cùng vẫn để nhà kia, dám che giấu sự thật cho tên dơ bẩn đó, thoát được tội.” Hắn không chút xấu hổ khi bị Tạ Thanh Lâm vạch trần.
Tạ Thanh Lâm gật đầu, quả thật không thể diệt sạch cả nhà là một điều đáng tiếc.
Điều này cũng nhắc nhở hắn, Thẩm Minh Châu được phong huyện chủ, theo luật thì phụ thân nàng có thể được ân xá. Hắn phải nghĩ cách để người không biết sống chết kia ra đi sạch sẽ, không làm bẩn tay Thẩm Minh Châu.
“Sư huynh có người nào cho ta mượn không?” Tạ Thanh Lâm nhíu mày. “Ta cũng không thể dính líu vào, tránh sau này nếu Minh Châu muốn tra xét chuyện gì, lại oán trách ta. Giúp ta phái người đến nói với sinh phụ của Thẩm Minh Châu, rằng nhi tử hắn nuôi mười mấy năm không phải con ruột đang ở nơi nào.”
“Để khi hắn từ nơi lao dịch trở về thì oan có đầu nợ có chủ, không tìm nhầm người cần báo thù.”
Hắn nhấn mạnh: “À, người phái đi tuyệt đối không được có liên hệ gì với ta.”
Vương Xương Bình hiểu ý hắn, đột nhiên cảm thấy chút đồng tình với vị sư đệ này. Hắn ta giờ đây có thể ngày đêm bên cạnh Trường Lạc công chúa. Dù không còn thân phận địa vị như xưa, nhưng những tay chân trong bóng tối trước đây đều thuộc về hắn. Được danh chính ngôn thuận đứng bên Trường Nhạc, hắn ta đã mãn nguyện. Không như sư đệ này, e là ngay cả tay người trong lòng còn chưa nắm được.
“Được, chuyện này ta giúp,” Vương Xương Bình nói.
Nghĩ đến Trường Lạc còn đang chờ mình ở hành cung, Vương Xương Bình không muốn tiếp tục trò chuyện với kẻ cô đơn như Tạ Thanh Lâm mà phí thời gian.
Hắn đứng dậy rời đi, nhưng như nhớ ra gì đó, ghé tai nói vài câu với Tạ Thanh Lâm rồi mới rời khỏi.
Nghe lời dặn cuối cùng của sư huynh, Tạ Thanh Lâm bắt đầu suy nghĩ. Phụ thân từng dạy hắn cách quấn người, nay sư huynh đã ôm được mỹ nhân lại dạy hắn bốn chữ: “Nhược tức nhược ly*” (gần mà như xa, xa mà như gần). Hắn phải cân nhắc kỹ, làm sao nắm bắt được mức độ tiến lùi để trái tim Thẩm Minh Châu lại nghiêng về phía hắn.
Nhược tức nhược ly* :Gần mà như xa, xa mà như gần
—
Hắn thấy dưới bàn có vài cuốn du ký, trong đó một cuốn hắn đã viết chú thích, còn lại thì chưa. Hình như Thẩm Minh Châu rất thích đọc những cuốn có chú thích của hắn…
Ngắm nhìn những thứ này một lúc, Tạ Thanh Lâm ôm mấy cuốn sách cùng bộ bút mực giấy nghiên quen dùng, trở về sân viện ở dịch trạm nơi hắn từng ở. Đã muộn thế này, do đổi chỗ ở, Thẩm Minh Châu vẫn chưa ngủ, thắp đèn xem sổ sách nhàm chán để giết thời gian.
Đột nhiên nghe ngoài sân có động tĩnh, nha hoàn canh gác lại yên lặng, Thẩm Minh Châu hơi nghi hoặc. Nàng nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài phòng mình. “Biểu huynh?”
Đã khuya thế này, người đến tìm nàng chỉ có thể là Tạ Thanh Lâm.
Dường như bị cách xưng hô của nàng làm vui lòng, giọng người ngoài cửa đặc biệt khoan khoái:
“Minh Châu, ta đến để nói thêm về các gia quyến quan viên có thể sẽ đến ngày mai.”
Lời này cũng hợp lý, Thẩm Minh Châu đứng dậy, lúc nhìn lại, người kia đã bước nhanh vào, ngẩng lên liền đối diện đôi mắt mang ý cười của Tạ Thanh Lâm.
Dưới ánh đèn, nàng nghe hắn nói về quy củ khi tiếp đãi, lại bảo nàng đừng lo, ngày mai hắn sẽ ở bên nàng. Tạ Thanh Lâm dịu giọng, như dỗ trẻ con: “Biết muội ở đây buồn chán, ta mang cho muội vài cuốn du ký, muội có muốn xem không?”
Thẩm Minh Châu lúc này mới để ý, hắn mang theo bút mực và vài cuốn sách, không khỏi tò mò: “Huynh mang bút mực làm gì?”
Tạ Thanh Lâm cong cong khóe mắt, vẻ lạnh lùng thanh tú bị nụ cười làm nhạt đi, dưới ánh đèn trông đặc biệt dịu dàng.
“Một cuốn còn chưa viết xong chú thích, trong sân dịch trạm này chỉ có phòng này có lò than, viết ở chỗ khác hơi lạnh.”
Hắn nói cũng có lý, Thẩm Minh Châu nghĩ thầm. “Vậy ta vào trong phòng trước, huynh ở đây một mình được chứ?”
Dù sao trước đây hắn ở đây, nếu không vì nhường chỗ cho nàng, cũng không cần chịu thiệt thòi như vậy.
Thấy nàng định đi, lòng Tạ Thanh Lâm lạnh lại, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa, tiếp tục dịu giọng dụ dỗ:
“Muội có muốn xem cuốn ta đang chú thích không? Thật sự rất thú vị.” Lời vừa thốt ra, Thẩm Minh Châu đã động lòng, quả thực nàng chưa buồn ngủ.
“Hay là muội cứ quan sát, ta vừa chú thích vừa kể cho muội nghe được không?”
Tạ Thanh Lâm thêm một mồi lửa, cuối cùng cũng giữ được Thẩm Minh Châu ở lại bên mình.
Hắn nhìn quanh, lấy một chiếc gối lụa dự phòng, đặt lên trường kỷ nàng đang dựa, để nàng nếu mệt có thể tựa vào. Hắn lại sai nha hoàn thêm một ngọn đèn. Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, hắn mới ngồi xuống, đặt cuốn du ký cần chú thích lên bàn vuông trên trường kỷ. Cả hai ngồi đối diện qua chiếc bàn, hắn lật cuốn sách ra.
Tạ Thanh Lâm vừa kể cho Thẩm Minh Châu nghe câu chuyện trong sách, vừa chấm mực, viết từng nét chữ gầy khiến người ta nhìn mãi không chán.
Liếc thấy Thẩm Minh Châu mắt sáng rực, không ngừng nhìn chữ dưới ngòi bút của hắn, Tạ Thanh Lâm không nhịn được khẽ cong môi.
Người vừa kể chuyện vừa uyên bác như hắn quả thực khiến nàng mê mẩn. Cuốn du ký này viết rất kỳ thú, đặc biệt có đoạn ghi chép về đất Thục, nơi Tạ Thanh Lâm từng đến điều tra án. Dù mục đích không phải du ngoạn, nhưng với trí nhớ siêu phàm, hắn chỉ cần nhìn qua là thấu hiểu, giảng giải sâu sắc mà dễ hiểu, vô cùng thú vị. Thẩm Minh Châu càng nghe càng say mê, không kìm được chuyển ánh mắt lên khuôn mặt hắn. Gương mặt ấy vẫn tuấn tú, mày mắt như tranh, khiến nàng thoáng thất thần.
“Có phải mệt rồi không?” Thấy nàng hơi ngẩn ra, Tạ Thanh Lâm khẽ cười, cố ý đặt bút xuống, lặng lẽ nhìn Thẩm Minh Châu.
“Hả?” Bị phát hiện đang ngẩn ngơ, Thẩm Minh Châu lập tức xấu hổ, nhưng không muốn hắn nhận ra, cố ý ngáp một cái. “A, đúng là hơi mệt rồi.”
Tạ Thanh Lâm mỉm cười: “Quả thật, ta cũng hơi mệt.” Ngay khi nàng định nâng tách trà uống để che giấu sự lúng túng, nghe hắn cười nói vậy, Thẩm Minh Châu lập tức hiểu hắn chắc chắn đã biết, không nhịn được sặc trà, ho khan.
Nàng bĩu môi, ánh mắt lấp lánh xấu hổ: “Mệt thì mau về ngủ đi, ở đây làm chậm trễ giờ ngủ của muội.”
Nhìn Thẩm Minh Châu trước mắt lại có chút e thẹn đáng yêu như xưa, Tạ Thanh Lâm không khỏi xao xuyến. Hắn nghĩ một chút, cố ý tỏ vẻ đáng thương:
“Haizz, phòng ta không có lò than, chăn đệm cũng không biết có được thay chưa, có khi tối nay phải mặc nguyên quần áo mà ngủ.”
Lời này nếu để đám tiểu đồng nha hoàn phụ trách dọn dẹp ở dịch trạm nghe được, chắc chắn sẽ kêu oan thấu trời. Họ nào dám qua loa với một vị sứ thần triều đình! Chẳng những không để chăn đệm bẩn, cả sân viện dịch trạm đều được lau dọn sạch sẽ từng ngóc ngách. Làm hỏng việc là chuyện mất đầu.
Nhưng Thẩm Minh Châu không biết, nàng nhíu mày, ghét nhất là cảm giác ẩm lạnh, khiến nàng nhớ đến những khổ sở khi ở nhà ngoại tổ mẫu. Nàng lo lắng, nghi ngờ nói: “Vậy sao? Thế thì khổ thật.”
“Haizz, không sao, ta miễn cưỡng mặc quần áo ngủ chắc cũng được,”
Tạ Thanh Lâm cố ý nói thẳng, đưa bàn tay chẳng hề lạnh của mình sưởi bên lò than dưới ghế. “Trường kỷ ở ngoài này thật ra khá ấm áp.”
“Hay là,” con cá mềm lòng ngoan ngoãn cắn câu, còn lo người câu không kéo nổi cần “huynh nghỉ trên trường kỷ này đi, chắc không sao đâu.”
Đâm Tường Nam - Nguyệt Kim An
Chương 42: Tạ Thanh Lâm mỉm cười: “Quả thật, ta cũng hơi mệt.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
