“Chuyện này ai phát hiện ra?”
Tạ Thanh Lâm nhíu mày. Nếu để Thẩm Minh Châu biết rằng người phụ thân khốn nạn của nàng, Thẩm Trường Lộ, tự tay giết nhi tử của mình, rồi treo cổ chết trước cửa nhà cũ, không biết nàng sẽ phản ứng thế nào.
“Triệu Ôn” Vương Xương Bình như nhớ ra chuyện thú vị, cười khẽ.
“Chính là thiếu đông gia đó.”
Chuyện này cũng tình cờ, Triệu Ôn định đến nhà họ Thẩm tìm người, ngẩng đầu thấy Thẩm Trường Lộ treo cổ trước cửa, sợ đến ngã nhào.
“Đồ nhát gan”
Tạ Thanh Lâm cười lạnh, sắc mặt không chút dễ chịu.
Hắn biết rõ, Triệu Ôn đến nhà họ Thẩm chắc chắn là tìm Thẩm Minh Châu, bị dọa cũng đáng đời.
“Tất nhiên không bằng ngươi, Tạ Thanh Lâm”
Vương Xương Bình tùy ý hoạt động gân cốt, liếc nhìn đám quan sai đứng ngoài kia, như vô tình nói.
“Nhân cơ hội này, có thể truyền tin tức ta biết ra ngoài không?”
Dù việc ở lại khiến lão hồ ly nhà họ Giang bớt nghi ngờ, nhưng vì an toàn họ chưa liên lạc với mật thám bên ngoài. Nếu mượn cái chết của Thẩm Trường Lộ để liên hệ với bằng hữu của phụ thân hắn, cũng là một cách hay.
Gật đầu, Tạ Thanh Lâm cân nhắc. “Ta đi thương lượng với Minh Châu trước.”
Dù sao đó là sinh phụ và đệ đệ đồng phụ dị mẫu (cùng cha khác mẹ) của nàng, giờ cả hai đều đã chết, việc tang lễ cuối cùng vẫn phải do nàng quyết định.
Đêm qua, Thẩm Minh Châu ngâm mình trong nước lạnh cả áo, dù đã giải được thuốc, vẫn bị cảm lạnh. Vào phòng ngủ nàng thấy hơi đau đầu, ngồi trên trường kỷ ngoài phòng khẽ xoa trán.
Vừa ngồi một lúc, nàng nghe tiếng bước chân vội vã ngoài cửa. Ngẩng đầu, thấy Tạ Thanh Lâm đẩy cửa bước vào.
Thẩm Minh Châu nhìn hắn ngẩn ra, mặt thoáng thẹn thùng không biết đối mặt thế nào, bèn quay lưng hỏi:
“Có việc gì gấp sao?”
Tạ Thanh Lâm ho vài tiếng không dừng bước, thấy nàng quay lưng bèn đi đến trước mặt, nhìn sắc mặt nàng hơi tái đau lòng nói: “Ngoài kia có tin nói Thẩm Trường Lộ và Thẩm Tiểu Bảo cùng chết rồi.”
Hai cái tên này không quá quen thuộc, Thẩm Minh Châu ngẩn ra, mới nhớ ra là sinh phụ và đệ đệ ngoài giá thú kia.
Nàng thở dài, chỉ hỏi: “Chết thế nào?”
Do dự một thoáng, Tạ Thanh Lâm dù lo nàng không chịu nổi vẫn không dám giấu.
“Thẩm Trường Lộ không chấp nhận được Thẩm Tiểu Bảo không phải con ruột, đổ một bát thuốc độc cho nó, rồi tự treo cổ trước cửa nhà họ Thẩm.”
Thẩm Minh Châu cười khẩy, trên mặt chẳng có bao nhiêu buồn đau, chỉ thấy không đáng thay cho mẫu thân.
“Chàng nói buồn cười không, lúc đầu người này vì của hồi môn hậu hĩnh của mẫu thân ta, thành tâm cầu cưới bà, vậy mà lại gây ra chuyện thế này ngoài kia.”
Nàng mỉa mai, mang theo nỗi buồn sâu sắc, nhưng không phải vì người phụ thân đã chết kia, mà vì mẫu thân qua đời sớm, cảm thấy không đáng.
“Nhà họ Thẩm còn người chứ?”
Nàng nghiêng đầu, không muốn quản việc này.
“Để họ tự lo, chỉ một điều, đừng chôn gần mộ mẫu thân ta.”
Nàng nói tiếp: “Ta sợ làm bẩn con đường luân hồi của bà.”
Tạ Thanh Lâm gật đầu, nhìn Thẩm Minh Châu gần trong gang tấc, rõ ràng nàng đang đau buồn khó che giấu, nhưng hắn không biết nói gì, chỉ mím môi nhẹ giọng:
“Vài ngày nữa ta sẽ cùng nàng xử lý cửa tiệm ở đây.”
Thẩm Minh Châu thực ra không quá đau lòng vì cái chết của sinh phụ. Nàng hận ông ta nhiều hơn cái gọi là tình máu mủ, việc kiềm chế không tự tay giết ông ta báo thù cho mẫu thân đã là nàng nhân nghĩa đến tận cùng. Nàng không sợ thiên hạ phỉ nhổ vì tội giết phụ thân, chỉ sợ mẫu th*n d*** suối vàng lo lắng, không thể hoàn thành di nguyện của bà là sống tốt.
“Xong việc ở đây, không phải chàng sẽ về kinh sao?”
Tạ Thanh Lâm nhìn gương mặt lạnh lùng của nàng, trong lòng khẽ thở dài.
“Nàng còn ở đây, ta sao đi được.”
Hắn dừng một chút, thần sắc trân trọng và thành khẩn.
“Ta biết nàng muốn quản lý cửa tiệm, ta sẽ không ép nàng làm điều không thích. Nàng muốn ở đâu, ta đều nguyện ở bên nàng.”
Thẩm Minh Châu lắc đầu, biết hắn vì nàng mà mới thu xếp như vậy.
“Chàng có việc chàng phải làm, ta cũng có việc ta cần làm. Xong việc ở đây, mọi thứ tùy duyên vậy.”
Nàng giờ đã nhìn thoáng hơn, cơ hội thì đã sao, nàng chưa bao giờ là người cần dựa vào ai để sống.
Tạ Thanh Lâm có con đường của hắn, sao nàng lại không thể tiếp tục bước đi?
Duyên phận? Tạ Thanh Lâm chỉ thấy đầu óc nổ vang, vừa nói sẽ cho hắn cơ hội, sao giờ lại tùy duyên?
Hắn chưa bao giờ tin duyên phận, thứ hư vô mờ mịt, sao hắn dựa vào được?
Im lặng một lúc, Tạ Thanh Lâm vừa ho vừa nói: “Minh Châu, nàng không cần lo ta sẽ chậm trễ việc của mình. Chỉ kẻ vô năng mới không làm được cả hai.”
Hắn nhìn nàng, ánh mắt kiên định.
“Minh Châu, nhìn ta.”
Trước đây hắn không hiểu vì sao nàng làm việc luôn cẩn thận, giờ khi hoàn toàn yêu nàng, mới hiểu cảm giác vừa muốn gần gũi vừa sợ làm lỡ việc của nàng.
Khi ánh mắt nàng chạm vào hắn, Tạ Thanh Lâm nhìn thẳng, trong lòng áy náy, muốn nàng dựa vào mình, nhưng biết nàng chịu khổ từ nhỏ, mẫu thân mất sớm, phụ thân không thương, hắn trước đây lại tệ bạc. Giờ hắn phải yêu thương nàng nhiều hơn.
“Chỉ khi ở bên nàng, ta mới an lòng” Ánh mắt hắn kiên định, rõ ràng, như cam kết lại như lời hứa.
“Hơn nữa, Minh Châu à, nàng thật không muốn mở rộng việc buôn bán đến kinh thành sao?”
Hắn nói trúng ý nàng. Thẩm Minh Châu quả thực có ý này, dù Giang Nam giàu có nhưng để thật phồn hoa thì vẫn phải là kinh thành.
Hắn lại đoán được ý nàng, khiến nàng thoáng nóng lòng. Trước đây hắn không hiểu ý nàng, giờ tìm được điều nàng lo lại khiến nàng hơi mất tự nhiên.
“Đến lúc đó hẵng nói” nàng đáp.
Thấy hắn vẫn nhìn nàng chăm chú, Thẩm Minh Châu ngượng ngùng ho một tiếng, thấy mặt hắn hơi tái bèn hỏi:
“Chàng cảm lạnh à?”
Nhưng vừa hỏi xong nàng lại thấy mình thật ngốc, hắn cảm lạnh vì sao chứ? Chẳng phải vì ôm nàng ngâm nước lạnh cả đêm sao, nghĩ vậy nàng càng thêm lúng túng.
“Vừa rồi nàng vào thư phòng tìm gì vậy?” Thấy nàng mất tự nhiên, Tạ Thanh Lâm đổi chủ đề, để nàng từ từ quen.
Thẩm Minh Châu chống cằm: “Ở đây hơi chán nên ta muốn tìm vài cuốn tạp thư đọc.”
Tạ Thanh Lâm cười khẽ, chậm rãi ngồi bên kia trường kỷ nói:
“Lần này đi gấp nên ta không mang tạp thư. Sách ở dịch trạm lần trước cũng đưa hết sang tiểu viện của nàng rồi.”
“Vậy chàng cười gì?” Thẩm Minh Châu thấy hắn cười mình, tức giận, nghĩ hắn xem nàng là trò cười.
“Minh Châu muốn đọc gì?”
Hắn thấy nàng vì chán mà gõ ngón tay lên bàn, kiềm chế không nắm tay nàng, tự nhủ nàng vừa mất phụ thân, tâm trạng không tốt, không thể chọc nàng giận.
“Ta muốn đọc gì chàng biến ra được à?”
Nàng trừng hắn, trong lòng muốn ra xem tiệm nhưng biết nhà họ Giang đang theo dõi chặt, không thể đi lung tung.
Tạ Thanh Lâm tự tin, sách hắn đọc qua là không quên, chỉ cần nàng nói muốn đọc gì, hắn có thể kể.
“Đương nhiên.”
Như để chọc nàng vui, hắn giả làm người kể chuyện, vỗ bàn.
“Minh Châu huyện chủ muốn nghe gì, tiểu nhân đều kể được.”
Hắn giả vờ do dự nói:
“Nhưng nếu tiểu nhân kể được, huyện chủ có thưởng gì không?”
Bộ dạng keo kiệt khiến Thẩm Minh Châu bật cười. Ai ngờ trạng nguyên lang thanh tao lại có mặt này.
“Vậy bổn huyện chủ muốn nghe chuyện thư sinh và hồ ly tinh”
Nàng nghĩ sáng nay thấy Tạ Thanh Lâm quyến rũ hiếm có nên muốn nghe chuyện này.
Thư sinh? Tạ Thanh Lâm nhíu mày, nhớ ra chuyện trong sách từng tìm cho nàng ở Tạ hầu phủ.
Hắn hắng giọng, đứng thẳng trước trường kỷ, gương mặt tuấn tú bắt đầu kể chuyện trong sách.
“Nói có một thư sinh, vì thi cử công danh, ngày đêm đọc sách trong rừng. Đêm nghe tiếng khóc, tò mò ra xem, hóa ra là một cô nương xinh đẹp bị kẹp thú trong rừng kẹp chân.”
Tạ Thanh Lâm uyên bác, kể chuyện mùi mẫn cũng sống động, kể về tài tử và hồ ly tinh đầy cuốn hút. Nhưng khi kể đến đoạn hai người bên nhau, tài tử đi thi rồi hứa về sẽ cưới cô nương, hắn chợt nhớ ra vì ghen Thẩm Minh Châu từng cười với Giang Thiếu An nên hắn không đọc tiếp, lúng túng ngừng lại.
Thẩm Minh Châu đang hào hứng, nhấp trà hỏi:
“Sau đó thì sao? Sao chàng không kể tiếp?”
Tạ Thanh Lâm lúng túng ho vài tiếng, chỉ nói:
“Muốn biết phần sau ra sao, xin chờ nghe hạ hồi phân giải.”
Thẩm Minh Châu nheo mắt, nhìn hắn, đột nhiên lạnh lùng:
“Chẳng lẽ sau đó thư sinh đỗ đạt, bỏ rơi cô nương ấy? Nên chàng mới dừng lại?”
Nàng nói tiếp: “Ta biết mà, đàn ông trên đời này chẳng có thứ gì tốt cả.”
Tạ Thanh Lâm kể đến khô miệng, không những không lấy lòng được cô nương mình yêu thương, còn bị nàng giận lây, đuổi ra ngoài.
Về kinh, hắn nhất định phải tìm cuốn sách đó xem kết cục. Cuốn sách này hại hắn thảm rồi!
Đâm Tường Nam - Nguyệt Kim An
Chương 52: Đàn ông trên đời này chẳng có thứ gì tốt cả.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
