Kể từ sau vụ ám sát lần trước, Thẩm Minh Châu phát hiện ra rằng tính cách vô lại của Tạ Thanh Lâm lại tăng thêm một bậc. Gần như lúc nào hắn cũng muốn bám dính lấy nàng.
Đừng nói đến chuyện ra ngoài buôn bán, ngay cả mỗi sáng khi Thẩm Minh Châu tỉnh dậy, việc đầu tiên nàng làm là vội vàng mở mắt, chỉ sợ hắn lại từ cửa sổ lẻn vào để hôn trộm nàng. Dù sao thì chuyện này cũng không phải chỉ xảy ra một hay hai lần.
Hắn ỷ vào võ công cao cường, hoàn toàn không để tâm đến cánh cửa mà Thẩm Minh Châu đã khóa chặt, cứ nhất quyết rằng người đầu tiên nàng nhìn thấy khi mở mắt phải là hắn.
Hơn nữa, người này gần như dồn toàn tâm toàn lực để giúp nàng. Dù là chọn địa điểm, chọn chưởng quầy, hay bỏ tiền bạc để mở cửa hàng mới, Tạ Thanh Lâm luôn đi đầu, không bao giờ để mình bị tụt lại phía sau. Hôm nay, Thẩm Minh Châu cuối cùng cũng hoàn thành mọi việc cần làm trước dịp cuối năm. Nàng nhanh nhẹn ngồi trong phòng, gảy bàn tính, ước lượng số tiền thu được trong năm nay đủ để nàng mua một tòa đại trạch ở kinh thành.
Nàng khẽ nhíu mày, suy nghĩ rằng, rốt cuộc thì tiền bạc trong tay vẫn là thứ đáng tin cậy nhất, không bao giờ vô duyên vô cớ biến mất.
Hôm đó, Tạ Thanh Lâm cuối cùng cũng nhận được hồi thư từ Vương Xương Bình. Bên đó đã tìm ra nguồn gốc của vụ ám sát lần này, chỉ chờ hắn trở về kinh thành để triệt phá hoàn toàn tàn dư thế lực nhà họ Giang.
Đồng thời, trong thư còn mang chút giọng điệu thúc giục. Dù sao Tạ Thanh Lâm hiện là cận thần được Hoàng thượng sủng ái, nếu ở lại Giang Nam quá lâu, e rằng sẽ khiến người khác sinh nghi.
Lúc này, hắn vẫn đang mang thân phận khâm sai đại thần. Nếu bị kẻ có tâm tư cáo buộc, chỉ sợ khó mà thanh minh. Tốt nhất là sớm trở về kinh thành để phục mệnh. Hắn đã truyền tin rằng mình bị kẻ ám sát làm trọng thương trở về, Tạ Thanh Lâm hiểu rằng, dù cách này có thể kéo dài thời gian tạm thời, nhưng không phải là kế lâu dài.
Trở về trạm dịch, thấy Thẩm Minh Châu đang cầm bàn tính gảy lách cách, Tạ Thanh Lâm liếc nhìn sổ sách nàng viết, lập tức nổi hứng, không nhịn được hỏi:
“Minh Châu huyện chủ, hiện giờ nàng có bao nhiêu bạc rồi?”
Thẩm Minh Châu sờ cằm hơi đắc ý, không kìm được khoe khoang: “Trừ đi vốn gốc, hiện tại ta có thể sử dụng tới ba nghìn lượng. Nhưng đất đai, nhà cửa, cùng những khung dệt vải kia đều có thể quy đổi thành tiền bạc.”
Nói rồi, nàng không nhịn được mà đắc ý khoe với Tạ Thanh Lâm lợi nhuận mấy ngày qua, thấy số tiền ghi trên đó khá hậu hĩnh, Tạ Thanh Lâm không nhịn được cười:
“Xem ra sau này ta phải dựa vào Minh Châu huyện chủ nhiều hơn. Số tiền lớn như vậy, ngay cả ta nhìn cũng thấy nóng mắt.”
Thẩm Minh Châu bĩu môi. Nàng biết rõ gia sản của hắn ở kinh thành. Đừng nói đến số tiền nàng kiếm được mấy ngày nay, dù nàng có cố gắng vài năm nữa, e rằng cũng chỉ miễn cưỡng bằng được một góc tài sản tổ tiên nhà họ Tạ.
“Đừng tưởng ta không biết những cửa tiệm đứng tên chàng.” nàng hừ một tiếng, đặt bàn tính về số không.
“Tạ Thanh Lâm chàng mà còn phải dựa vào ta nuôi sao?”
Tạ Thanh Lâm nghiêm túc nói: “Đương nhiên, mọi thứ đứng tên ta, sau này đều sẽ giao cho thê tử. Vậy nên, đến lúc đó, ta chỉ có thể dựa vào nàng nuôi thôi.”
Lời này lại trắng trợn cầu hôn, Thẩm Minh Châu không muốn để ý đến hắn, quay mặt đi, chẳng thèm đáp lời. Thấy nàng không muốn để ý mình, Tạ Thanh Lâm cũng không dài dòng, ngược lại càng tiến tới gần, nghiêm túc nói:
“Minh Châu, ta biết nàng đang lo lắng điều gì. Sợ sau này ta sẽ thay lòng đổi dạ sao? Nhưng giờ nàng đã có thân phận của riêng mình, và ta sẽ giao toàn bộ đất đai, nhà cửa hiện có đứng tên ta cho nàng làm của hồi môn.”
“Hơn nữa, với thái độ của mẫu thân ta đối với nàng, nếu ta dám làm gì không tốt với nàng, e rằng bà sẽ đuổi ta ra khỏi nhà mất.”
Hắn nói một cách chân thành và nghiêm túc. Thấy Thẩm Minh Châu vẫn không để ý, hắn không kìm được mà tiến tới gần hơn nói: “Minh Châu, nàng có thể thử tin ta một lần không.”
Thẩm Minh Châu lắc đầu, nàng trầm giọng nói: “Ta không biết sau này phải làm thế nào, luôn cảm thấy lo lắng…”
“Nàng sợ ta sẽ thay lòng sao?” Tạ Thanh Lâm đột nhiên hiểu ra vì sao Thẩm Minh Châu luôn lo lắng.
“Nhưng Minh Châu, nàng biết ta mà. Ta chưa từng tiếp xúc với bất kỳ nữ tử nào, trước khi quen biết nàng cũng vậy, sau khi quen biết nàng cũng thế.”
“Trước đây ta không hiểu mình muốn cùng một nữ tử như thế nào sống cả đời, nhưng giờ ta đã hiểu.” Tạ Thanh Lâm nhìn chằm chằm Thẩm Minh Châu.
Hắn biết nàng để tâm điều gì.
“Minh Châu, ta muốn cùng nàng sống trọn đời, như phụ thân và mẫu thân ta vậy.”
Nói đến đây, Tạ Thanh Lâm khẽ cười:
“Trước đây ta luôn không hiểu, tại sao phụ thân lại sợ mẫu thân như vậy, việc gì cũng nghe theo bà. Nhưng giờ nghĩ lại, nếu ta có thể cưới được Minh Châu, ta cũng sẽ vui vẻ làm theo mọi lời nàng nói.”
Thẩm Minh Châu không nhịn được nói:
“Lòng người luôn thay đổi, lỡ như…” Tạ Thanh Lâm có chút tủi thân, nhìn người trước mặt không chịu mềm lòng.
“Nhưng ta đã cầu được đồng tâm phù (bùa cầu duyên), hy vọng có thể cùng nàng đầu bạc răng long.”
“Chàng mà cũng tin cái này sao?” Thẩm Minh Châu hơi ngạc nhiên.
“Trước đây đi chùa thắp hương, chàng chẳng bao giờ hào hứng, sao giờ lại tin chuyện này?”
“Ta tin.” Tạ Thanh Lâm nghiêm mặt, thần sắc đặc biệt nghiêm túc.
“Ta đã phát đại nguyện, nếu có thể khiến nàng cả đời bình an thuận lợi, thì có gì mà không tin?” Thẩm Minh Châu không biết đáp lại thế nào, chỉ đành im lặng không để ý đến hắn nữa.
Hai người giằng co một lúc, nàng lại lấy sổ sách ra đặt lên bàn xem, tiện tay gảy bàn tính. Nhưng nàng nghe thấy Tạ Thanh Lâm bên cạnh ho một tiếng, thu hút sự chú ý của nàng. Sau đó, hắn lại ngượng ngùng tiến tới, bưng một cốc nước đưa cho nàng:
“Nhìn lâu như vậy mệt không?”
Thẩm Minh Châu đúng lúc cảm thấy môi khô, nhận lấy uống.
“Không mệt.” nàng cười.
“Tính toán lợi nhuận sao mà mệt được? Ai lại thấy đếm tiền mà mệt chứ.”
Nhìn dáng vẻ yêu tiền đáng yêu của nàng, Tạ Thanh Lâm không nhịn được cười, đưa tay vuốt lại lọn tóc bên tai nàng:
“Vừa rồi nàng nói khiến ta hơi giận, nhưng nghĩ kỹ, sự cẩn thận của nàng cũng không phải không có lý.”
“Nàng thấy ta ở rể nhà nàng có được không?” Hắn nghiêm túc đề nghị.
“Dù sao giờ nàng cũng có tiền bạc trong tay, nuôi ta cũng chẳng thành vấn đề. Đến lúc đó, ta sẽ tâu lên Hoàng thượng, xin đến đây làm huyện lệnh.”
Mơ màng về tương lai, mắt Tạ Thanh Lâm lấp lánh, tiếp tục nói:
“Đến lúc đó, chúng ta sẽ mua một tòa trạch viện mới ở đây, trồng hoa đào mà nàng thích nhất. Mùa xuân ngắm hoa, mùa đông xem tuyết…”
Thẩm Minh Châu đặt cốc xuống, đưa tay chọc vào má hắn ngay trước mặt. Những ngày qua, hành động của hắn thực sự khiến nàng không còn nhận ra quý công tử thanh cao ngày trước.
Hành vi của nàng cũng theo hắn, bắt đầu tùy tiện động tay động chân.
“Tạ Thanh Lâm, chàng không phải điên rồi chứ.”
Nàng nhìn người vẫn đang mơ mộng. “Chàng khổ sở đọc sách không phải để làm quan, thực hiện hoài bão của mình sao?”
Tạ Thanh Lâm nắm tay nàng vào lòng bàn tay sưởi ấm, rồi nói:
“Không quan trọng bằng nàng.”
Thẩm Minh Châu không biết nói gì với người này nữa, cảm thấy hắn như bị ma nhập. Nàng tò mò nhìn hắn vài lần, khiến Tạ Thanh Lâm thấy lòng hơi bất an, không nhịn được tự hỏi liệu hôm nay mình có quên chải tóc không.
“Tạ Thanh Lâm, chàng bị ma nhập rồi à.” Không nhịn được, Thẩm Minh Châu buột miệng.
Nhưng nàng thấy rõ vẻ tổn thương trên mặt Tạ Thanh Lâm. Hắn hơi ngượng ngùng, giận dỗi, mặt đầy vẻ không vui, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ ngồi trên giường không nói lời nào, dùng ánh mắt nhìn Thẩm Minh Châu.
Dường như hắn muốn dùng ánh mắt khiến nàng áy náy, nhưng không ngờ Thẩm Minh Châu chẳng thèm để ý.
Hắn bất lực, mở miệng nói: “Minh Châu huyện chủ, ta giận rồi.”
Bộ dạng này thực sự thú vị, Thẩm Minh Châu bước tới, tò mò đi vòng quanh nhìn hắn: “Sao chàng nhỏ nhen thế.”
Tạ Thanh Lâm hừ một tiếng, bắt chước nàng bĩu môi, khiến Thẩm Minh Châu bật cười.
“Nàng căn bản không nghiêm túc với ta, Minh Châu. Nàng nhìn đống tiền kia còn vui hơn nhìn ta.”
Thẩm Minh Châu chọc hắn, không nhịn được cười: “Tiền đẹp, nên ta nhìn nhiều hơn vài lần.”
Tạ Thanh Lâm nắm tay nàng, thuận thế kéo nàng vào lòng, đưa mặt mình tới trước mặt nàng, nói:
“Nàng nhìn kỹ xem, Tạ Thanh Lâm ta có đẹp không?”
Ở khoảng cách gần như vậy, gương mặt hắn không chút tì vết, khiến Thẩm Minh Châu nhìn mà hơi thèm thuồng. Nàng đưa tay nghịch ngợm sờ mặt hắn nói:
“Đẹp thì đẹp, chỉ là đại phật* như chàng quá cao quý, Thẩm Minh Châu nuôi không nổi.”
Đại phật*: Nghĩa đen là “tượng Phật lớn,” nhưng trong ngữ cảnh này là cách nói bóng bẩy, ám chỉ một người có địa vị cao, quan trọng, hoặc được kính trọng. Cách gọi này thường mang sắc thái giễu cợt, trêu chọc, hoặc khiêm tốn giả tạo, tùy ngữ cảnh.
Cách nói này hơi kỳ lạ, nhưng Tạ Thanh Lâm lại vô lại nói:
“Không cần nàng nuôi, ta sẽ cố gắng kiếm tiền, đến lúc đó tiền đều giao cho nàng.”
Thẩm Minh Châu véo má hắn, giả vờ cợt nhả: “Nếu ta chỉ muốn tiền, không muốn chàng thì sao?”
Tạ Thanh Lâm cười toe toét, khẽ tiến tới cọ má nàng: “Nàng muốn gì, ta đều có thể cho nàng, nhưng nàng cũng phải mang theo cả ta.”
“Tạ đại trạng nguyên còn ở đây ép mua ép bán sao?” Thẩm Minh Châu đưa tay đẩy mặt hắn ra, muốn đứng dậy nhưng bị hắn ôm chặt không buông.
“Ta sao dám.” Tạ Thanh Lâm hất cằm, bị nàng chọc hơi ngứa, hơi kiêu ngạo nói:
“Nàng từng thấy Tạ Thanh Lâm ta ỷ thế h**p người bao giờ chưa?” Quả thực chưa từng.
Người này, nói gì thì nói, trong chuyện này đúng là quân tử. Thấy nàng gật đầu, Tạ Thanh Lâm thừa thắng xông lên:
“Minh Châu, người để ta ở rể nhé. Đến lúc đó, chuyện gì ta cũng nghe nàng, tiền thuộc về nàng, nhà thuộc về nàng, ta cũng thuộc về nàng.”
Lời này khiến Thẩm Minh Châu bật cười, không nhịn được đẩy hắn một cái, đứng dậy: “Ai thèm đồ của chàng chứ, ta tự kiếm tiền được.”
Tạ Thanh Lâm cố gắng nghĩ đến ưu điểm của mình, mặt dày đứng dậy tiến tới: “Nàng nghĩ xem, giờ trời lạnh thế này, ta có thể như trước đây, sưởi ấm chăn cho nàng không.”
Nói đến đây, Thẩm Minh Châu chỉ cảm thấy mặt đỏ tai hồng. Hắn ỷ vào việc nàng sợ lạnh, hôm đó lò sưởi hỏng, hắn cứ ở trong chăn nàng cọ xát hồi lâu, danh chính ngôn thuận nói là sưởi ấm chăn cho nàng. Phải nói là quả thực rất ấm.
Sau đó, Tạ Thanh Lâm nắm tay nàng, đặt vào lòng bàn tay mình tiếp tục sưởi ấm, nghiêm túc nói:
“Minh Châu, ta có thể sưởi ấm chăn cho nàng cả đời.”
Phì, tên vô sỉ này rốt cuộc là yêu quái núi nào biến thành? Thẩm Minh Châu đau đầu muốn rời đi ngay lập tức.
“Minh Châu, nàng nghĩ xem, sau này bất kể lúc nào ta cũng có thể ở bên nàng.”
“Nàng mãi mãi không phải lo lắng chỉ có một mình, hơn nữa những ngày này nàng rõ ràng cũng rất vui. Chúng ta ở bên nhau, chỉ càng ngày càng tốt hơn.”
Thẩm Minh Châu dừng bước, trong lòng có chút xúc động. Người này lặng lẽ chiếm lấy phần lớn cuộc sống của nàng, những ngày qua nàng dường như đã quen với sự hiện diện của hắn, đủ để khiến lòng nàng vui vẻ.
Nhưng Thẩm Minh Châu vẫn cảm thấy mình bị kẹt lại. Nàng thừa nhận mình lại động lòng, nhưng lần này nàng không đủ can đảm như trước, bất chấp tất cả lao về phía hắn. Nàng đã từng đâm vào tường một lần, dù lần này hắn hứa hẹn tốt đẹp đến đâu, dù hắn sẵn sàng giải quyết mọi lo lắng cho nàng. Nhưng rồi sao chứ? Nàng vẫn không dám tiến thêm bước nữa.
